Editor: CO6TINY
Từ Cẩn bắt đầu từ từ đến gần cuộc sống của Lâm Húc, thu hẹp dần khoảng cách với cậu.
Hôm đó bọn họ đang dùng bữa, Lâm Húc đã quen với việc tự mình cầm đũa, lần đầu tiên còn không cầm chắc, cơm canh thường thường trượt ra khỏi dĩa hoặc rơi vãi lên bàn ăn.
Từ Cẩn không ngừng nhìn Lâm Húc, nhìn cậu gắp bánh bao gạch cua ở trước mặt, nhét vào miệng, nước súp bên trong hơi nóng, có điều Lâm Húc không chịu nhổ ra, mở miệng huơ huơ tay, một lúc sau thì ăn luôn.
Từ Cẩn phát hiện Lâm Húc lúc ăn cũng không kén chọn, cậu sẽ dựa theo thứ tự xa gần, cố gắng ăn sạch đồ ăn trên bàn, lúc không thể ăn hết, cậu sẽ gấp đến độ xoay vòng vòng, trút hết đồ ăn thừa vào trong dĩa, rất lo lắng, vòng vòng trong phòng, cuối cùng tìm chỗ giấu đi, sau đó lại ăn tiếp.
Kể từ đó, Từ Cẩn không dám đặt quá nhiều món trên bàn nữa.
Hắn bắt đầu để Lâm Húc quen với tầm mắt của mình, thỉnh thoảng sẽ cố định tầm mắt vào cậu.
Sự thật chứng minh hơn hai năm bồi bạn bên cạnh không phải là không có giá trị, trong tiềm thức Lâm Húc đã đinh ninh hắn là người vô hại.
Đối với ánh mắt của hắn, Lâm Húc không có tia chống cự lại nào.
Từ Cẩn bắt đầu như có như không tiếp xúc cơ thể với cậu, ban đầu là ngẫu nhiên.
Lúc đánh răng, hắn vô tình chạm vào cánh tay Lâm Húc, Lâm Húc giật mình, che chỗ bị chạm lại lùi về phía sau một chút, còn rất không tin tưởng.
Bọt kem trong miệng khiến người ta không khỏi phải bật cười.
Khi ăn, khi vẽ, khi ngủ...!Chỉ khi tắm, hắn mới không dám, sợ sẽ không kiểm soát được bản thân.
Phạm vi động tác ngày càng lớn hơn, đôi khi có chủ đích, không chỉ nhìn còn tiếp xúc tứ chi.
Thậm chí lúc đi ngủ hắn còn đem Lâm Húc ôm vào lòng, đêm đầu tiên, Lâm Húc không chịu nhượng bộ, hết lần này tới lần khác trốn khỏi cái ôm của hắn, suýt chút nữa đã phát bệnh.
Hắn chỉ đành tạm thời bỏ cuộc, có điều sau nửa đêm, Lâm Húc không tìm được hắn, càng hoảng sợ hơn nữa.
Qua ngày thứ hai, hắn lại ôm Lâm Húc vào lòng, nhưng Lâm Húc vẫn tránh đi, nửa đêm hắn lại biến mất.
Cứ lặp lại vài lần như thế, Lâm Húc biết phải thỏa hiệp, nếu không chỉ có thể xuất hiện nguy cơ không nhìn thấy Từ Cẩn.
Từ Cẩn nhớ, đêm đầu tiên cậu ngủ trong vòng tay hắn, Lâm Húc vẫn ngủ chập chờn bất an, lúc ngủ say rồi nước mắt vẫn còn đọng trên khóe.
Nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy muốn giãy ra, hắn vội vàng bật đèn lên, vừa thấy là hắn, Lâm Húc mới bình tĩnh lại.
Sau nửa năm, Lâm Xu có thể quen với việc tiếp xúc thân thể với hắn mà không phản cảm nữa, lúc ngủ cậu còn chủ động chui vào trong ngực hắn.
Chuyện đầu tiên hắn làm, là cạo đầu cho Lâm Húc.
Tóc của Lâm Húc dài ra rất nhiều, đã phủ đến ngang vai, rất bất tiện.
Hắn thật sự không nhìn nổi nữa, kê một cái ghế trước gương, gọi người lấy đồ nghề, bắt đầu cạo đầu cho cậu.
Cạo xong, Lâm Húc nhìn chính mình trong gương, cảm thấy vô cùng lạ lẫm, cứ dùng tay mờ mò khắp nơi, hắn chỉ đành đem cậu ôm vào trong lòng.
Hắn bắt đầu đút Lâm Húc ăn, giúp cậu gội đầu, nắm tay dạy cậu viết chữ...
Những việc này vốn không cần hắn làm, nhưng hắn cảm thấy rất vui khi làm nó.
Nhìn Lâm Húc từng chút một mở miệng ăn thức ăn mình đút cho, ngoan ngoãn ngẩng đầu để hắn xoa tóc.
Lâm Húc, thuộc về riêng hắn.
Một năm sau, hắn cảm thấy đã đến lúc rồi.
Sau hơn ba năm dài đằng đẵng, hắn nói câu đầu tiên với Lâm Húc.
"Tiêu Húc." Lâm Húc hoảng sợ, tựa hồ không thích ứng được, vô cùng hoảng loạn bất an.
Từ Cẩn chỉ nói hai chữ này, sau đó im lặng không nói tiếp.
Mỗi ngày sau đó, hắn đều sẽ gọi tên Lâm Húc, nói với Lâm Húc hắn là Cẩn, cho cậu cái hôn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon.
Khi nụ hôn đầu rơi trên trán cậu, Lâm Húc hoảng loạn không chịu, dùng sức đẩy hắn ra.
Nhưng Từ Cẩn lập tức khôi phục trạng thái bình thường, Lâm Húc liền không thể rời khỏi hắn, dần dần nhận ra Từ Cẩn biết nói chuyện cũng không có gì khác trước đây, mới bình tĩnh trở lại.
Từ Cần ngày này sang ngày khác nói nhiều hơn, để nụ hôn lẫn tiếp xúc tứ chi trở thành thói quen.
Cứ lặp lại như thế mỗi ngày, cho đến khi Lâm Húc chấp nhận rằng hắn là một cá thể người, mà không phải là thứ gì trong suốt vô hại.
Editor: CO6TINY
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...