Bệnh Sủng


Giản Tình bối rối trước lời mắng mỏ không thể giải thích được của Uy Lợi, sau đó mới biết ông ta đã gọi điện thoại cho Giản Chính Dương nhưng bị Giản Chính Dương từ chối.

Bà không khỏi cười nhạt, thái độ của con trai quả nhiên như bà suy nghĩ, tâm trạng vô cùng tốt, bà không thèm so đo với ông ta nữa.
“Uy Lợi, Giản Tình tôi nói lời sẽ giữ lời, con trai tôi không muốn gặp ông, đơn giản là bởi vì ông không đủ tư cách để làm cha thằng bé, dựa vào đâu thằng bé phải gặp ông.

Đây là lý do của thằng bé, cùng tôi không có vấn đề gì, từ nhỏ tôi chưa từng nói xấu ông dù chỉ một câu ở trước mặt Chính Dương, cho nên thái độ của thằng bé hoàn toàn đại diện cho cá nhân thằng bé, không cần đổ hết lên đầu tôi, vẫn nói câu cũ, chỉ cần thằng bé đồng ý theo ông quay về nhận tổ quy tông, tôi sẽ không phản đối.”
Không đợi Uy Lợi nói gì, Giản Tình chặn đừng lời ông ta: “Ông không cần phải lo lắng về việc tôi sẽ lợi dụng con trai để tạo liên kết với ông, tôi có gia đình riêng của mình, hơn nữa còn sắp có thêm một đứa, bây giờ tôi rất hạnh phúc, đối với ông hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác.”
Uy Lợi bị nghẹn lại, ý bà là ông ta tự mình đa tình sao?
Nghĩ đến trước đó mình còn làm cái gì mà bữa ăn tối dưới ánh nến, quả thực có chút tự mình đa tình, Uy Lợi đau lòng: “Tôi biết rồi, em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ tới hướng đó.”
“Vậy thì tốt.” Giản Tình lạnh lùng nói: “Không có việc gì thì tôi cúp máy, tốt nhất đừng tùy tiện quấy rầy tôi.

Ông cũng biết đấy, phụ nữ mang thai tính khí tương đối thất thường, chúng ta dù sao cũng có quen biết, bởi vì điều này mà trở thành kẻ địch cũng không tốt lắm.”
Nói xong liền cúp điện thoại, để lại Uy Lợi chết lặng nhìn điện thoại di động của mình, chuyện gì vậy chứ, lúc nào cũng nhanh nhanh chóng chóng cúp điện thoại, chết tiệt.
Giản Tình cúp điện thoại, liền bắt gặp ánh mắt trìu mến của Tần Ca, lườm ông một cái: “Sao anh lại cười ngốc như vậy?”
Tần Ca bật cười: “Chỉ là anh cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Đồ ngốc, làm gì mà hạnh phúc thế chứ?”
“Em nói em có gia đình, em rất hạnh phúc, vậy thì anh cũng rất hạnh phúc.” Tần Ca cười cười, ông dùng thủ đoạn chèn ép Giản Tình, buộc bà phải kết hôn với ông, mặc dù ông cảm nhận được trong lòng bà có mình, nhưng tình cảm ấy lớn bao nhiêu thì ông không biết, đàn ông đều là động vật có lòng tham, có một liền muốn có hai, có ít lại muốn có nhiều, biết trong lòng Giản Tình có hình bóng của mình, nhưng luôn muốn nhiều hơn nữa, luôn muốn bà chỉ yêu mình ông, nhưng Giản Tình thì vẫn luôn không nói ra lời nói thật lòng, không ngờ hôm nay, đối mặt với người tình cũ, cha ruột của con trai bà, lại có thể nghe được nhưng lời nói dứt khoát như vậy, người kia ở trong lòng bà đã không còn cảm giác đặc biệt gì nữa, mà mình mới chính là Mr Right của bà ấy sao?
Giản Tình đỏ mặt, không được tự nhiên quay đầu đi: “Điều này em tự vạch rõ được.”
Bà như vậy, ở trong mắt Tần Ca trở nên cực kỳ đáng yêu, thầm nguyện sẽ tốt với bà ấy cả đời, để không phụ lòng bà ấy, mới không uổng công tâm ý của anh ta.
Uy Lợi rất hụt hẫng khi hai người cúp máy, nhưng nghĩ đến lời hứa với ông nội, ông ta tức giận một hồi, lấy thông tin của Giản Tình rồi quyết định đích thân ra cửa.
Lúc Uy Lợi ra cửa thì nhìn thấy hai vệ sĩ oai phong phía sau Uy Lợi cứ tưởng là xã hội đen nên vô cùng sửng sốt.
Mãi đến khi Uy Lợi sử dụng tiếng Trung thông thạo để tìm Giản Chính Dương, A Hoa mới nhận thấy diện mạo Uy Lợi và Giản Chính Dương trông có phần giống nhau, ngay lập tức đoán rằng cùng Giản Chính Dương có quan hệ huyết thống, đón Uy Lợi vào rồi lên lầu gọi Giản Chính Dương, nhân tiện thông báo cho Giản Tình.
Người này khá là lo lắng, khi nghe nói hôm qua Uy Lợi tới thăm, Giản Tình hơi nhíu mày, thật sự không muốn gặp ông ta, nhưng bà đã về nhà rồi, nếu không thấy dường như không thể nào nói nổi.
Vì vậy cùng Tần Ca đi ra ngoài chào hỏi, nhìn thấy Uy Lợi đang ngồi trên sô pha, ông ta không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Một lúc sau, Giản Chính Dương cũng đi xuống, nhìn thấy Uy Lợi và Tiểu Thố, Tiểu Thố liền giật mình nhìn khuôn mặt quả thực giống nhau, tuy rằng so với lúc nhỏ cùng bà ngoại kém hơn một chút, nhưng vẫn giống bảy tám phần.
“Tiểu Dương ~” Giản Tình gọi Giản Chính Dương, ra hiệu cho anh đến bên cạnh cô và chỉ vào Uy Lợi: “Đây là cha ruột của con, Uy Lợi.”
Uy Lợi nhìn Giản Chính Dương rất nghiêm túc, nhìn trong ảnh chụp là một chuyện chân chính nhìn thấy người lại là một chuyện khác, ông ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được người con trai đứng trước mặt mình giống đến bảy tám phần.
Khi Giản Chính Dương nghe được lời của Giản Tình, anh chỉ khẽ liếc nhìn Uy Lợi một cái, gật đầu rồi kéo Tiểu Thố ngồi xuống sô pha bên cạnh, không nói lời nào.
“Cha nghĩ con nên gọi ta một tiếng cha, tại sao không gọi một tiếng, đây là giáo dưỡng của con?” Sau một hồi đợi vẫn không thấy Giản Chính Dương mở miệng, Uy Lợi cũng không nhịn được nói.
Mặc dù bản thân có chút ngỗ ngược nhưng trong một gia đình lớn, nghi lễ từ khi còn nhỏ là rất quan trọng, bản thân ông ta không bị kiểm soát trong cuộc sống cá nhân nhưng đối với Giản Chính Dương con trai ông ta, ông ta với tư cách là một người cha, có quyền dạy dỗ cho nên đối mặt với Giản Chính Dương liền làm vẻ mặt nghiêm túc.
Lời nói của Uy Lợi cùng lúc đã xúc phạm đến bốn người có mặt ở đây.

Tiểu Thố và Tần Ca thuộc loại bao che khuyết điểm, không thể chịu được khi thấy Uy Lợi bắt nạt Giản Chính Dương vì ỷ vào là cha ruột và không làm tròn trách nhiệm của người cha, có quyền gì của người cha ở đây?
Giản Tình không hài lòng với ý lời nói của Uy Lợi, ý ông ta là mình dạy dỗ không tốt sao?
Ban đầu Giản Chính Dương không hề có cảm xúc hay khái niệm gì về người cha ruột của mình, nhưng bây giờ đột nhiên một người đàn ông xuất hiện nói là cha ruột của anh, còn cảm thấy đứng trên lập trường của người cha mà chỉ trích mình, tự nhiên trong lòng thấy mâu thuẫn.
“Tôi cứ tưởng mình không có cha.”
Câu này khiến bầu không khí giữa Uy Lợi và Giản Chính Dương trở nên căng thẳng.
“Không có cha, con nhảy ra từ khe nứt của tảng đá chắc?” Uy Lợi mang theo khí chất quý tộc của một đại gia tộc, khí thế không nên coi thường: “Con cho rằng mình là tôn ngộ không à.”
Uy Lợi thích con gái phương đông, đặc biệt là người Trung Quốc, đừng nghi ngờ ông ta nói tiếng Trung rất tốt và rất hiểu biết về lịch sử văn hóa Trung Quốc.

Năm đó học tập chăm chỉ, cũng không phải chỉ cảm thấy thích thú muốn tán gái mà thôi, cho nên trong số bốn cuốn sách nổi tiếng tôn hầu tử, ông ta đã buột miệng nói ra.
“Ngoại trừ một cái t*ng trùng, tôi thấy ông không có ảnh hưởng gì cả.” Giản Chính Dương trả lời nhẹ tênh.
Uy Lợi nghẹn ngào phải thừa nhận Giản Chính Dương nói đúng, nhưng ông ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, tránh né vô ích thì đi thẳng vào chủ đề: “Dù chỉ là t*ng trùng, cũng không thể phủ nhận trên người có một nửa huyết thống của cha.

Nếu không có cha cho t*ng trùng con mãi mãi cũng không có cơ hội trở thành một chồi mầm, sau đó trưởng thành mặc kệ con muốn hay không muốn thừa nhận thì mày cũng vẫn là con trai của Uy Lợi này.”
Giản Chính Dương: “…..”
Nhìn thấy anh không nói lời nào Uy Lợi nghĩ rằng anh đồng ý với những gì ông ta nói nên không có gì để nói: “Trước đây cha đã không làm tròn trách nhiệm của người cha bởi vì cha không biết con tồn tại, bây giờ cha đã biết, Uy Lợi tôi có con trai, đương nhiên không thể để lưu lạc ở bên ngoài, ông nội của cha, ông cố của con, đặc biệt dặn cha phải đưa con trở về nhận tổ quy tiên.”
“Nhận tổ quy tiên?”Giản Chính Dương lời nói thâm thuý liếc mắt nhìn Uy Lợi một cái: “Tôi không cần.”
Uy Lợi bị chẹn họng: “Không cần? Con có biết họ của cha không? Họ của cha là Bố Lãng, con có biết Bố Lãng là viết tắt của từ gì trong các cấp tầng lớp thượng lưu của xã hội không? Thật vinh dự khi được nhận tổ quy tông, nếu không phải con trông rất giống ông cố khi còn trẻ.

Nếu không con cho rằng ông ấy sẽ đặc biệt chú ý tới con sao, cho dù có trở về con được cũng không ít, nhưng bây giờ thì khác vì trông con giống người nhà chúng ta khi còn trẻ đã chiếm được sự chú ý của ông ấy.

Cha  đảm bảo chỉ cần con theo cha trở về sẽ ngay lập tức trở thành đối tượng ghen tị của mọi người, con có biết điều đó có ý nghĩa tốt gì đối với con không?”
“Cho dù có ý nghĩa như thế nào, tôi cũng không có hứng thú.” Giản Chính Dương vẻ mặt lãnh đạm: “Nếu như không còn việc gì, ông có thể rời đi.”
“Con có chắc là muốn từ bỏ vinh hoa, phú quý trở nên vô dụng ở đây cả đời?” Uy Lợi cau mày: “Có lẽ, cha nên nói chuyện một mình với con, về gia đình Bố Lãng của chúng ta … ”
“Không cần, tôi đã nói là tôi không có hứng thú.” Giản Chính Dương liếc nhìn Uy Lợi, người đang cố thuyết phục mình: “Đã có người nói qua với tôi rồi, vậy thì sao, tôi đã nói rồi, không liên quan gì đến tôi.”
“Con …”
“Uy Lợi, tôi nghĩ ông nên rời khỏi đây, Tiểu Dương đã nói, không có hứng thú, ông có thể thử thuyết phục thằng bé, nhưng tôi không cho phép ông ép buộc thằng bé.” Giản Tình từ bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.
Giản Chính Dương đứng dậy, kéo Tiểu Thố trở về phòng, Uy Lợi nheo mắt nói: “Đứng lại.”
Người vệ sĩ đi theo ông ta lập tức chặn đường Giản Chính Dương và Tiểu Thố.

Đôi mắt Giản Chính Dương chìm xuống: “Tránh ra.”
“Con phải trở về với gia tộc.” Uy Lợi gằn từng chữ một.
“Chính Dương.” Tiểu Thố lo lắng nhìn Giản Chính Dương.
“Uy Lợi!” Giọng của Giản Tình  lạnh lùng.
Tần Ca đứng bên cạnh Giản Chính Dương, chỉ cần hai vệ sĩ này dám ra tay, ông sẽ ra tay đánh nhau, ông chưa bao giờ sợ bất cứ ai.
Cùng lúc đó, A Hoa vì tò mò muốn nghe trộm cuộc nói chuyện giữa chủ nhà và khách, nhận ra không khí trong phòng khách không ổn, liền gọi người đến giúp âm thầm ủng hộ chủ nhà của bọn họ, chỉ cần có gì bọn họ tiến lên giúp đỡ, nhiều hay ít sợ cái gì quan trọng nhất chính là kết quả.
Giản Chính Dương nhìn vệ sĩ đang chặn mình, sau đó kéo Tiểu Thố trong lòng, không sợ đánh nhau, nhưng sợ làm đau Tiểu Thố suy nghĩ xong, quay người lại nói: “Gia tộc ông đang ở Mỹ?”
“Đúng”
“Vậy sao? Chỉ cần tôi nhận tổ quy tiên trở về gia tộc, ông sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác?”
“Đúng.”
“Được rồi, tôi có thể nhận tổ tiên trở về gia tộc, về sau ông không được phép quấy rầy tôi, càng không được can thiệp vào chuyện của tôi.” Giản Chính Dương lạnh lùng nói, nhìn cha ruột của mình, anh không thích ông ta chút nào.
“Không thành vấn đề.” Chỉ cần anh nhận ra tổ tiên trở về, mọi chuyện khác đều rất dễ dàng nói chuyện, nếu như không tốt có thể từ từ dạy dỗ Uy Lợi mỉm cười: “Cụ ông của con rất mong được gặp con, chúng ta ngay lập tức sẽ khởi hành khi có thể, tôi đến bằng máy bay riêng nên không cần xin hộ chiếu hay gì cả.”
“Không thể.

” Giản Chính Dương kiên quyết từ chối: “Tiểu Thố đang mang thai, vì vậy không thích hợp để bay, ít nhất là ba tháng sau.”
Sau đó Uy Lợi mới liếc nhìn Tiểu Thố nhưng bị cô bỏ qua, rất bình thường, ông ta đã quen nhìn phụ nữ xinh đẹp, tự nhiên dáng vẻ thanh tú như vậy không thể lọt vào mắt xanh của ông ta.

Hai người đứng cùng nhau hoàn toàn không xứng, ít nhất là ông ta nghĩ vậy, con dâu của gia đình Bố Lãng không phải là thứ mà bất cứ ai cũng có năng lực để làm được.

Mặc dù Tiểu Thố và Giản Chính Dương đã kết hôn, nhưng điều đó có thể làm được gì; người đàn ông đã có gia đình cũng được, thì ly hôn đi, nếu Giản Chính Dương được đưa vào gia phả, Tiểu Thố nhất định sẽ không được chấp nhận, nhưng bây giờ cô đang mang thai, cũng hơi phiền phức, nhưng không sao, cùng lắm thì đưa cho cô một khoản tiền, ông ta tin tưởng sẽ không có người nào từ chối tiền.
“Trở về nhận tổ tiên, một mình con là được.”
Tuy rằng Uy Lợi cũng không nói gì nhưng ánh mắt ông ta nhìn Tiểu Thố dường như nhìn một con gián bình thường, điều này đã làm cho Tiểu Thố cau mày, ngay cả khi gia đình Uy Lợi có tài giỏi tới đâu cũng không thể nhìn người khác với đôi mắt như vậy, cô tin rằng ngay cả tổng thống của một đất nước cũng không thể mỉm cười khi nhìn thấy một thường dân như vậy, có quốc gia nào hùng mạnh được sao?
Tự nhiên Giản Chính Dương nhận thấy ánh mắt của Uy Lợi, sắc mặt anh lập tức chìm xuống: “Tôi đã thay đổi quyết định, tôi không muốn chấp nhận đề nghị của ông.”
“Cái gì?” Uy Lợi cau mày: “Tại sao?”
“Nhìn ông thấy bực bội.” Giản Chính Dương trả lời ngắn gọn và tự tôn.
“Giản Chính Dương, con có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Mặt Uy Lợi sa sầm.
Bầu không khí lại trở nên căng thẳng, Giản Chính Dương vỗ nhẹ vào tay Tiểu Thố và yêu cầu cô đứng trong khu vực an toàn, Tiểu Thố và Giản Chính Dương đồng lòng biết anh muốn làm gì.

Ngay sau khi cẩn thận đi tới chỗ an toàn thuận tiện kéo theo Giản Tình, hai người phụ nữ có thai mới đi khỏi A Hoa đã đưa người đến sử dụng nhiều loại vũ khí khác nhau đưa Tiểu Thố và Giản Chính Dương ngăn cách với bọn họ, bảo vệ bọn họ không bị tổn thương, nếu có đánh nhau với Uy Lợi mang nhiều người tới có chiếm thế thường phong thì bọn họ cũng không sợ lấy ít địch nhiều, con kiến còn có thể cắn chết voi cũng không phải không thể.
“Con muốn làm gì?” Nhìn thấy động tác của Giản Chính Dương, gân xanh trên trán Uy Lợi giật liên tục.
“Mời dắt chó của ông ra ngoài.”
“Giản Chính Dương!”
“Đừng để tôi nói lại lần nữa, ông không được chào đón ở đây.”
“** ~” Uy Lợi tức giận tới nỗi phải nói tiếng Anh với hai vệ sĩ: “Bắt lấy nó rồi chạy.” “YES.”
“Uy Lợi, đây là Trung Quốc …” Giản Tình tức giận khi nghe Uy Lợi nói điều này, nhưng Giản Chính Dương cũng rất quen thuộc với tiếng Anh, nghe Uy Lợi nói vậy, mặt anh sa sầm lại, dẫn đầu chủ động đánh tới trước mặt người đàn ông.

Thấy vậy, Tần Ca không muốn bị bỏ lại, bốn người lập tức thành lập một nhóm, chuyện này mới thực sự bắt đầu, Uy Lợi nhận ra những vệ sĩ chuyên nghiệp mà ông ta mang theo không có thế thượng phong.
Tuy rằng Giản Chính Dương yếu hơn một chút, nhưng tên vệ sĩ đối đầu với anh cũng không dám làm anh bị thương và cản đường, nhưng Giản Chính Phong cũng không nghĩ như vậy, ra tay chính là sát chiêu hận không thể chân chính giết chỉ e ngại người nhà của mình, kết quả ngược lại làm cho anh đè nặng mà đánh.
Tần Ca càng không ngờ tới, lúc trước ông thấy anh xuất chiêu thì là đánh nhỏ, nhưng bây giờ cùng địch thủ xuất chiêu, hai người bên ngoài là  Giản Tình và Tiểu Thố vừa nhìn đã cảm thấy được.

Động tác đều nhất quán khẳng định đã  được huấn luyện đặc biệt.

Đánh nhau với vệ sĩ chuyên nghiệp là một tay đấm thực sự, nhưng vệ sĩ đó không chiếm được ưu thế, thậm chí còn dần dần tụt lại phía sau.
Uy Lợi đương nhiên nhìn rõ tình hình, trên mặt không khỏi ảm đạm.

Giản Tình đứng một bên, nhìn tình hình bên cạnh, bà thở phào nhẹ nhõm nói với Uy Lợi bằng tiếng Anh: “Uy Lợi, ông có biết tại sao Tiểu Dương lại từ chối không quay về cùng ông không?”
“Tại sao?” Uy Lợi nhìn bà với vẻ mặt ủ rũ.
“Bởi vì ngươi xúc phạm Tiểu Thố.” Giản Tình nhìn Uy Lợi: “Ông cho rằng Tiểu Thố quá mức bình thường không xứng với Tiểu Dương, ông nghĩ sau khi để thằng bé trở về nhận tổ tiên, liền để Tiểu Thố rời đi? Tôi khuyên ông không nên có ý nghĩ như vậy, Tiểu Thố là sinh mệnh của thằng bé, nếu không có Tiểu Thố thằng bé thà hủy diệt thế giới, bao gồm cả việc đích thân hủy diệt …ông!”
Đúng vậy, Giản Tình chắc chắn không đe dọa Uy Lợi.

Dù không muốn thừa nhận sự thật này nhưng bà ấy phải thừa nhận rằng mối quan hệ giữa Tiểu Thố và Giản Chính Dương là như thế.

Nếu những người đàn ông khác mất đi người phụ nữ họ yêu nhất,  có thể sẽ rất đau đớn, cũng có thể làm một số điều thái quá, nhưng chắc chắc Giản Chính Dương sẽ không trực tiếp cố chấp như vậy, bà ấy không hy vọng con trai xuất hiện tình trạng thế, cho nên trực tiếp cảnh cáo Uy Lợi tuyệt đối không phải vì giúp Uy Lợi mà vì giúp con trai.
Uy Lợi hơi lơ đễnh khi nghe những lời của Giản Tình, không phải cô chỉ là một người phụ nữ bình thường sao, nhưng khi Giản Chính Dương đánh đối thủ của mình xuống đất, anh quay lại  nhìn ông ta lạnh lùng, với đôi mắt lạnh lùng nhìn ông ta như nhìn một thi thể lạnh lẽo, Uy Lợi không khỏi sững sờ trong giây lát, ông ta  tin tưởng nếu như làm tổn thương người phụ nữ đó, anh sẽ không chút do dự giết chết ông ta, sống lâu như vậy, ngoại trừ ông nội, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được trên người người khác như thế, ngay cả khi người này là con ruột của ông ta.
“Nếu ngươi dám làm tổn thương Tiểu Thố, tôi hứa, tôi sẽ đích thân kết liễu ông!” Giản Chính Dương nói bằng tiếng Anh một cách chậm rãi và chắc chắn.
Lời nói của anh làm cho hai tên vệ sĩ kia sửng sốt một chút, đây chính là cha ruột của anh, lại có thể nói như vậy.
Uy Lợi mặt tái mét, ông ta đã bị khí thế của Giản Chính Dương đè nén, bị ngăn chặn lại.
“Bây giờ, mang theo con chó của bạn và biến khỏi đây.”
Uy Lợi không hài lòng với lời nói của Giản Chính Dương, nhưng khi nhìn vào mắt Giản Chính Dương không thể nói gì, nghiến răng vẫy tay không muốn: “Chúng ta đi thôi.”
Cả hai vệ sĩ đều bị thương, nghe ông chủ nói gì thì lập tức bước đến bên ông chủ, chết tiệt, không phải nói đàn ông Trung Quốc rất mềm yếu, đánh nhau sao có thể không lương tay như vậy được.
Khoảnh khắc Uy Lợi bước ra khỏi nhà họ Giản, Giản Chính Dương lại nhắc nhở: “Nhớ lời tôi nói, ông có thể chạm vào tôi, nhưng nếu ông dám chạm vào một sợi lông của Tiểu Thố, tôi sẽ trực tiếp giết ông.”
Uy Lợi sững người ông ta khịt mũi, rời đi một cách nhanh chóng.
Mặc dù Tiểu Thố đã cố gắng học rất nhiều tiếng Anh qua những nỗ lực gần đây, nhưng cô vẫn không thể nghe hiểu, đặc biệt là vì cô đọc từ vựng chuyên môn cả ngày, các cuộc trò chuyện thông thường không rõ ràng lắm, vì vậy Giản Chính Dương và Uy Lợi nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, cô miễn cường có thể nghe hiểu mấy từ lại không biết cả câu gắn lại có ý nghĩa gì.
Chỉ có thể nhìn vào biểu cảm của Giản Chính Dương và Uy Lợi để phán đoán, chắc chắn anh đã nói điều gì đó tàn nhẫn, nếu không biểu hiện của Uy Lợi sẽ không giống như ăn phải cứt chó thế kia.
Mặc dù nghĩ như vậy là rất không tốt nhưng Tiểu Thố  phải thừa nhận rằng cô rất vui khi nhìn Uy Lợi rời đi trong tâm trạng chật vật từ tận trong lòng, thật ra cô cũng là một Tiểu Thố có thù sẽ báo, anh mắt của Uy Lợi nhìn cô như nhìn con kiếng làm cô rất tức giận.

Nếu cho rằng coi thường cô được thì cô không cho ông ta nhìn, dựa vào cái gì có thể nhìn bằng ánh mắt đấy, ông cho ông là ai, thượng đế tôi cũng không tôn kính sẽ tôn kính ông chắc, buồn cười.
Khi Uy Lợi rời đi, Giản Chính Dương liếc mắt nhìn Tần Ca, nói một lời cảm ơn đơn giản, rồi bước đến bên cạnh Tiểu Thố âm trầm cũng biết mất, chỉ còn lại sự nuông chiều và dịu dàng.
“Vợ, chúng ta hãy đi lên lầu.”
“Ừm.” Tiểu Thố có hơi tò mò về những gì anh đã nói với Uy Lợi, nhưng cô không hỏi bất cứ điều gì, đi theo anh một cách ngoan ngoãn.
Điều mà Giản Chính Dương thích nhất là vẻ ngoài ngoan ngoãn của Tiểu Thố, mỗi lúc như vậy, anh lại cảm thấy mềm lòng và muốn đặt hết mọi thứ trước mặt cô, chỉ vì nụ cười của cô.
Nếu là đế vương thời cổ đại, Tiểu Thố nhất định phải là ‘hoàng hậu’ được ba vạn người yêu thích, còn Giản Chính Dương nhất định sẽ trở thành ‘quân vương ngốc nghếch’ được thiên hạ biết đến, vì ham mê sắc đẹp của mỹ nhân mà bỏ qua những chuyện khác, thậm chí vì Tiểu Thố mà đối đầu với sự khuyên nhủ của các chư hầu.
Vì vậy, may mắn thay anh không phải là vua, con Tiểu Thố cũng không phải là mỹ nhân …
Giản Chính Dương đánh nhau với vệ sĩ, người nọ chỉ quan tâm đến việc chống đỡ, nhưng không ra tay với Giản Chính Dương chút nào, vì vậy Giản Chính Dương không bị thương, nhưng Tần Ca không cứng cáp như thế sau đã bị trúng vài quyền, Tiểu Thố đã được Giản Chính Dương ôm vào lòng chuẩn bị đi lên lầu, khi đi ngang qua Tần Ca liền nói: “Ba, vết thương của ba có quan trọng không, có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần, vết thương nhỏ này không có gì, không đau.” Tần Ca cười đắc ý.
“Không ngờ thân thủ của ba lại tốt như vậy.” Tiểu Thố cảm thấy mình nên làm quen với Tần Ca một lần nữa.
Giản Tình cũng ôm lấy Tần Ca một cách hoài nghi: “Tần Ca, trước đây anh chưa bao giờ thực sự ra tay.

Thành thật mà nói, sao anh có thể giỏi như vậy?”
Tần Ca mỉm cười: “Anh từng là lính đặc nhiệm,  kỹ năng của anh là trong quân đội tất cả đều là hạng nhất.”
“Thảo nào, hóa ra là như vậy.”
“Lâu rồi chưa gặp đối thủ khiến anh phải nỗ lực hết mình.

Vệ sĩ hôm nay lẽ ra phải chắc cũng là lính.

Nhưng tiếc là bọn họ đánh không tốt, nếu địa điểm trống hai người bọn họ đi cùng nhau, anh hứa sẽ đánh chết bọn họ.” Máu trong người đã bốc cháy, Tần Ca nói một cách khá bạo dạn, ánh mắt thu hẹp sau khi nhận được cảnh báo của Giản Tình.
“Đúng rồi, Tiểu Dương, Tiểu Thố, ba không nghĩ tới Uy Lợi sẽ buông tha dễ dàng như vậy.

Gần đây con không nên đi ra ngoài, kẻo ông ta dùng vũ lực, ừm, ba cũng sẽ tìm một số vệ sĩ có thân thủ tốt, lúc nguy cấp có thể hỗ trợ.”
“Được.” Nghe được lời nói của Tần Ca, Giản Chính Dương càng thêm chán ghét Uy Lợi, gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của ông, không thể nghĩ thêm được nữa, thế nào cũng không sao cả nhưng vì sự an toàn của Tiểu Thố anh không thể không tự hỏi nhiều hơn.
Nhà họ Giản đối với Uy Lợi giống như một con sói, Uy Lợi quay trở lại khách sạn, nhìn hai người vệ sĩ bị thương mắng chửi: “Đồ rác rưởi, tránh ra.”
Hai vệ sĩ không khỏi chán nản, là vệ sĩ do nhà Bố Lãng mời về, không phải người hầu, người hầu của nhà Bố Lãng hầu như cha truyền con nối, từ nhỏ đều được tu dưỡng ý thức hầu hạ nên hầu hạ  gia đình Bố Lãng.

Họ khá trung thành, không ai dám bất bình với những người hay bị chủ đánh đập, mắng mỏ, nhưng họ là vệ sĩ chứ không phải tôi tớ bị nhà Bố Lãng bắt làm nô lệ từ nhỏ cho họ, đối với họ mà nói đi theo Uy Lợi đến Trung Quốc chỉ là vì công việc, mặc dù công việc có sai sót, nhưng  không thể trách bọn họ.

Một người thực sự có thân thủ tốt, người còn lại là người phải kiêng dè, dù Uy Lợi có bất mãn đến đâu, cũng không thể há mồm ra nói bọn họ là rác rưởi.
Cũng may là tố chất chức nghiệp của bọn họ tốt, gặp phải mấy người nóng nảy, chỉ có vung tay mà bỏ đi.
Được rồi, đó là vì cách đã ngộ của gia đình Brown thực sự tốt, các hợp đồng họ ký đều rất dài.

Về cơ bản, họ đã là vệ sĩ của gia đình Brown cả đời.

Nếu không, họ sẽ không chịu đựng Uy Lợi chửi rủa như thế.
Xoay người đi về phòng của mình, làm vệ sĩ, thường luôn mang theo một ít thuốc, hai người xoa thuốc cho nhau, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ngoài phòng, trong dãy phòng rộng lớn ngồi trên sô pha, càng nghĩ đến chuyện này, càng tức giận, từ nhỏ đến giờ ông ta hầu như không gặp phải chuyện như vậy, điều này làm cho ông ta tính tình càng cảm thấy không chịu được?
Nghĩ đến ánh mắt của Giản Chính Dương sát khí lạnh như băng kia, đủ lạnh lùng và tàn nhẫn, nếu ông nội nhìn thấy anh, nhất định sẽ thích anh rất nhiều, mặc dù ông ta thực sự không muốn thừa nhận rằng ông ta đã bị đóng băng bởi đôi mắt của Giản Chính Dương, nhưng không thể không nói dáng vẻ đó quá cao cấp, lại là con ruột của ông ta điều này làm ông ta khá thích thú.
Thậm chí ông ta còn tưởng tượng rằng một người con trai như vậy có thể có cơ hội trở thành người đứng đầu gia đình Brown trong tương lai, với tư cách là cha của chủ gia tộc, địa vị của ông ta cũng khác.
Mặc dù hiện tại tình trạng trong gia đình đã tốt, nhưng mọi người luôn muốn tốt hơn, luôn có những theo đuổi mới và luôn không hài lòng như vậy mới có niềm vui thích không phải sao?
Nếu như lúc mới đến ông ta chỉ muốn tìm một con rối thừa kế, thì bây giờ ông ta đã thay đổi quyết định, muốn đẩy Giản Chính Dương lên một vị trí cao hơn để tối đa hóa lợi ích của bản thân.
Càng nghĩ tới đây, ông ta càng cảm thấy hứng thú, tin tưởng Giản Chính Dương bây giờ chỉ là không biết nhà họ Brown thực lực lớn như thế nào, khi biết chuyện, anh sẽ không phản đối, nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo ông ta.
Về phần Tiểu Thố ông ta cau mày suy nghĩ một lát liền quên mất, Giản Chính Dương nếm thử vị ngọt của bề trên, đến lúc đó còn có rất nhiều mỹ nữ ở trong tay, ông ra không tin anh có thể nhịn được mà một khi anh không cầm giữ lòng được, đến lúc đó không cần xử lý, có lẽ chính anh cũng sẽ chán ngán người phụ nữ tầm thường kia.
Đúng là như vậy, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Hắn không tin một người đàn ông bình thường lại có thể từ chối lời mời của người đẹp.
Suy nghĩ thông suốt, Uy Lợi cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Ông ta gọi điện thoại cho Ngải Nhĩ ở bên ngoài hỏi xem anh ta đang ở đâu.

Nghe rõ địa chỉ, Uy Lợi để vệ sĩ ở lại khách sạn, một mình đi ra ngoài.
Đến Trung Quốc mà không đi bar một lần thì tiếc lắm.

Đây chính là cơ hội tốt để săn gái đẹp mà.

Nghĩ đến những cô gái Trung Quốc xinh đẹp, ông ta liền cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Đã từng có nhiều nữ nhân, ông ta nhận ra bản thân lại có tình có ý đối với nữ nhân Trung Quốc.
Lúc đến nhà Giản Chính Dương thì Ngải Nhĩ không xuất hiện bởi vì Uy Lợi giao cho anh ta một nhiệm vụ khác.

Đó là đợi anh ta điều chỉnh lại sự chênh lệch múi giờ sau đó đi hỏi thăm các quán bar cao cấp ở đây.

Các quán bar cao cấp thường sẽ có nhiều người đẹp hơn.
Sau khi hỏi thăm, so sánh một lượt các quán bar gần đó, rốt cuộc Ngải Nhĩ cũng tìm được một quán bar thích hợp cho bọn họ cuồng hoan.

Sau khi nói địa chỉ cho Uy Lợi, anh ta liền tán tỉnh người phụ nữ đang bước tới trước mặt, anh ta thầm nghĩ nữ nhân phương Đông càng ngày càng cởi mở quá đi thôi.
“Ngải Nhĩ!” Uy Lợi đánh xe nhanh chóng đi tới quán bar theo địa chỉ của anh ta.

Ông ta vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngải Nhĩ đang ôm một cô gái xinh đẹp hôn nồng nhiệt.

Anh ta ngồi ở quầy bar, lại là người nước ngoài nên rất dễ nhìn thấy.
“Chú Uy Lợi.” Nghe thấy tiếng của Uy Lợi, Ngải Nhĩ liền buông cô gái trong lòng ra.

Dưới kỹ thuật cao siêu của anh ta, cô ta đã say mê đến không phân rõ phương hướng, khiến cho anh ta cảm thấy nóng ran cả người.
“Uống gì?”
“Một ly Whiskey.” Ông ta đánh giá cô gái đang nằm trong lòng Ngải Nhĩ: “Không tệ nha.”
Ngải Nhĩ cười: “Chú thích không? Cho chú đấy.”
Nghe anh ta nói như vậy, mỹ nữ hơi khó chịu trong lòng.

Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt được chăm chút kỹ càng của ông ta, cô ta liền kinh ngạc.

Nhìn qua thì gương mặt của Ngải Nhĩ có nét của phương Tây, còn Uy Lợi lại mang nhiều nét của phương Đông.

Ngoài màu tóc và màu mắt, nhìn kỹ ngũ quan thì Uy Lợi lại càng hấp dẫn được các cô gái phương Đông, phù hợp với mắt thẩm mĩ của bọn họ.


Hơn nữa, mị lực của những người đàn ông trung niên thành thục từng trải lại chính là điểm chết người của phụ nữ.

Gương mặt đẹp đúng gu của người phương Đông, lại có vóc dáng hoàn mỹ của phương Tây, hôm nay có làn gió nào đã thổi hai cực phẩm này đến đây vậy.

Mỹ nhân cảm thấy rất khó chọn lựa, cô đều muốn có được cả hai người này, phải làm sao đây?
Dường như nghe được tâm tư người đẹp, Uy Lợi nhẹ nhàng vuốt ve cô gái đang nhìn mình đến xuất thần: “Người đẹp thích tôi à?”
“Ừm thích.”
“Vậy thì đêm nay chúng ta cùng chơi được không?” Uy Lợi dụ dỗ.
“Một người? Cùng chơi?” Mỹ nữ nuốt nuốt nước miếng, nhìn sang Ngải Nhĩ, lại nhìn sang Uy Lợi tà mị, trong mắt bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt: “Được.”
“Ha ha… Chỉ có một mình cô thì không đủ.

Ngải Nhĩ, lâu rồi chúng ta không cùng nhau chơi, lần này tìm hai người đi.

Tối nay chúng ta sẽ bung nóc.” Uy Lợi nói với Ngải Nhĩ.
Mặc dù hai người này tuổi cách nhau rất xa, nhưng ở phương diện đó lại đều là cùng một loại.

Ở quốc gia phóng khoáng như nước Mỹ, chuyện chơi nhiều người cùng lúc là bình thường.

Bây giờ nghe thấy Uy Lợi nói như thế, anh ta cực kỳ thích thú.
“Được.

Nhưng mà mỹ nhân phương Đông nhìn gầy yếu như vậy, cháu sợ bọn họ chịu không nổi.

Không bằng lại gọi thêm một người đi.

Một người ít nhất cũng phải có hai người mới thỏa mãn được nha.”
Quả nhiên đàn ông phương Tây thật mạnh mẽ.

Cô gái nghe thấy thế thì trong lòng nở hoa, mong chờ những giây phút sắp tới.
Nhìn thấy bộ dáng háo sắc của người đẹp, bọn hắn không giận mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.

Bọn hắn thích đàn bà để lộ vẻ mặt như thế vì bọn hắn.

Điều này chứng minh mị lực của bọn họ rất lớn.
Hai người tìm kiếm mục tiêu trong quán bar, ngay lập tức đã tìm được.

Đúng lúc này, bỗng có hai cô gái, một người mặc áo đỏ, một người áo trắng, đi vào cửa quán bar.

Uy Lợi nhìn thấy trước tiên, hai mắt liền sáng rỡ,
“Cực phẩm.”
Hai mắt Ngải Nhĩ cũng lập tức bừng lên: “Quả nhiên là cực phẩm.”
Hai người liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra được suy nghĩ, chớp mắt liền hiểu ý nhau.
Quán bar là nơi thường xuyên xảy ra những cuộc tình một đêm.

Trên tầng hai, ông chủ quán bar đã chuẩn bị các phòng ngủ dành cho khách, lại còn chuẩn bị đầy đủ đạo cụ cần thiết.

Ngải Nhĩ vỗ mông hai cô gái, lấy một căn phòng có giường lớn rồi bảo bọn họ lên trên chờ một lát, bọn hắn sẽ lên ngay.
Hai cô gái õng à õng ẹo cầm chìa khóa đi lên phòng.
Đợi hai người đẹp đi rồi, Ngải Nhĩ liếc nhìn Uy Lợi: “Mỗi người một em, chú chọn trước đi.”
Nhìn hai cô nàng trước mặt, cô áo đỏ lộng lẫy sắc sảo, cô áo trắng lại ngây thơ mang chút quyến rũ.

Hai người mỗi người một vẻ, nhưng lại đều là cực phẩm.

Từ lúc hai người tiến vào đã có người đến bắt chuyện nhưng đều bị từ chối.

Cô gái áo trắng dường như có tâm sự gì đó, vừa vào đã uống rượu không ngừng.

Còn cô áo đỏ đang nói gì đó, dường như là an ủi bạn.
Dùng nhiều năm kinh nghiệm săn gái đẹp, hắn đoán rằng bộ dạng của cô gái áo trắng này rất giống vừa bị thất tình.

Đây chính là thời cơ tốt nhất.
Nhưng mà nhìn thấy hai người đã từ chối rất nhiều người, bọn họ không vội ra tay.

Trước tiên bọn họ quyết định mỗi người dụ dỗ một cô rồi kéo về phòng.

Uy Lợi cảm thấy hứng thú đối với cô gái áo trắng thuần khiết.
“Chú sẽ mời cô gái áo trắng.”
“Vậy người đẹp áo đỏ kia để đó cho cháu.” Y thích nhất là khiêu chiến với hoa hồng có gai Ngải Nhĩ tà mị cười một tiếng.

Trung Quốc thật sự là một nơi tuyệt mỹ, người đẹp nhiều như mây.
Lúc này, hai cô gái xinh đẹp vẫn không hề hay biết mình đã bị nhắm đến, lại còn là nP.
Một ly tiếp một ly, cô gái áo trắng vẫn tiếp tục im lặng.

Cô nàng áo đỏ nói một tràng dài, lại nhận ra bạn không nghe một chút nào, cô liền tức giận,
“Hắc Tiểu Hùng, rốt cuộc cậu có nghe tớ nói cái gì không hả?”
“Tiểu Đóa, hôm nay tớ không muốn nói gì cả.

Cậu cùng tớ uống rượu được không?” Cô nàng áo đỏ tức giận, người đẹp áo trắng rốt cuộc cũng đã mở miệng, khiến cho cô ấy im lặng.
Nếu như Tiểu Thố ở đây nhất định sẽ kêu toáng lên.

Hai người đó đúng là Hạ Đóa và Hắc Tiểu Hùng.
Hạ Đóa thường hay đến quán bar, rất quen thuộc với nơi này.

Còn Hắc Tiểu Hùng lại là một cô gái ngoan, cực kỳ ít khi lui tới những nơi như thế này.

Đêm nay đột nhiên nhận được điện thoại của cô ấy kêu đến quán bar uống rượu, Hạ Đóa lắp bắp kinh ngạc.

Nhưng mà cô ấy vẫn bỏ lại công việc để chạy đến chỗ Hắc Tiểu Hùng ngay lập tức.

Không ngờ cô ấy tới đây ngoại trừ uống rượu thì chẳng nói chẳng rằng.

Rõ ràng là cô ấy buồn, nhưng lại không nói ra.
Người có thể khiến cho Hắc Tiểu Hùng buồn chỉ có Hạ Lương.

Hạ Đóa dừng một chút, cảm thấy bản thân ngày nào cũng ở giữa hai người này thật là mệt mỏi.

Cô ấy thật sự không hiểu, hai người bọn họ rõ ràng là yêu nhau, nhưng lại luôn gây áp lực cho nhau là sao.
“Cậu nói đi.


Anh tớ lại làm gì khiến cậu tức giận?”
Hắc Tiểu Hùng vốn đang trầm mặc bỗng nhiên kích động đứng dậy: “Đừng bao giờ nhắc đến anh ta trước mặt tớ nữa.

Tớ không bao giờ… muốn gặp anh ta nữa.”
Tình hình bỗng nhiên vượt ngoài tầm kiểm soát dọa cho Hạ Đóa giật mình.

Nhưng rồi cô ấy lại thở dài, có thể phát tiết ra ngoài so với buồn ở trong lòng thì tốt hơn rồi, “Được được được, tớ không nói nữa, không nói nữa.”
Trong lòng cô ấy lại suy nghĩ không biết ông anh nhà mình lại làm cái gì khiến cho Hắc Tiểu Hùng tức giận đến như vậy.

Đây chính là lần đầu tiên đó, xem ra phải gọi cho anh một cuộc mới được.

Nhìn sang Hắc Tiểu Hùng uống từng ly từng ly rượu, Hạ Đóa hơi do dự.
“Cậu uống ít thôi.

Tớ đi vệ sinh một lát.”
“Đi đi.”
“Cậu có muốn đi với tớ không?”
“Không cần.”
Nhìn nhìn xung quanh, có không ít người đều hướng ánh mắt hứng thú nhìn các cô.

Nhưng mà đây là một quán bar cao cấp, người ở trong này đều là những người có nguyên tắc.

Thường nếu có người muốn làm chuyện đó thì điều kiện tiên quyết phải là ngươi tình ta nguyện.

Hắc Tiểu Hùng có vẻ vẫn còn tỉnh, chỉ cần cô ấy không đồng ý thì không ai có thể ép buộc được.
“Cậu không say chứ?”
“Không sao.”
“Được rồi.

Tớ sẽ quay lại liền, nếu có người tới mời rượu thì đừng có uống nhé.” Nhìn thấy Hắc Tiểu Hùng chưa say, Hạ Đóa dặn dò một chút rồi đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.

Cô gọi điện thoại cho anh trai.
Cô không biết rõ, trước đó rất ít khi nhìn thấy Hắc Tiểu Hùng uống rượu nên cũng chưa từng thấy cô ấy say bao giờ.

Bây giờ thấy cô ấy uống nhiều ly như thế mà ý thức vẫn còn tỉnh, cô cho rằng tửu lượng của cô ấy có lẽ là rất cao.
Nhưng sự thật là Hắc Tiểu Hùng chỉ được ba ly, có nghĩa là bất cứ loại rượu nào, chỉ cần uống ba ly là sẽ say.

Nhưng mà cái say của cô ấy lại khác người.

Người khác say sẽ nói mê sảng, hoặc là giữ im lặng, hoặc là quậy phá, hoặc là ngủ.

Cô ấy lại không như thế, từ bên ngoài nhìn vào thì trông vẫn rất bình thường.

Ai hỏi cái gì, cô ấy đều sẽ nghiêm túc trả lời lại.

Tóm lại chính là không thể nhìn ra bộ dáng cô ấy đang say.
Vậy nên lúc Hạ Đóa hỏi cô ấy có say hay không, thật ra thì cô ấy đã say lắm rồi, chẳng qua nhìn bên ngoài thì không thể nào nhận ra được.
Mà Hắc Tiểu Hùng còn có một nhược điểm khi say, đó chính là không có năng lực phòng bị người khác.

Bởi vì từng say rượu một lần nên cô ấy biết tính mình khi say, từ đó chưa từng uống rượu lại.

Nhưng mà hôm nay lại khác, cô quá buồn bực nên muốn phóng túng một chút.

Dù sao bên cạnh cũng có Hạ Đóa, cô ấy sẽ chăm sóc cho mình.
Khi Hạ Đóa hỏi cô có say hay không thì đã muộn.

Cô ấy đã say rồi, người say sẽ không nói mình đang say.

Bởi vì cô giao bản thân cho Hạ Đóa nên toàn tâm toàn ý tin tưởng, không nghĩ tới Hạ Đóa sẽ rời đi.

Vậy nên khi Hạ Đóa rời đi, Uy Lợi và Ngải Nhĩ liếc nhau, biết rằng cơ hội của bọn họ đã tới.

Uy Lợi bưng một ly Whiskey mới gọi bước đi tao nhã tới chỗ Hắc Tiểu Hùng, còn Ngải Nhĩ đi về hướng nhà vệ sinh.
“Anh nếu không tới thì vợ anh sẽ thành vợ người ta đấy….” Trong nhà vệ sinh, Hạ Đóa gọi điện thoại cho Hạ Lương, bảo anh nhanh tới đón vợ về.

Hạ Lương nói mười phút nữa tới, bảo Hạ Đóa coi chừng Hắc Tiểu Hùng.

Hạ Đóa cam đoan với anh trai rồi cúp máy.

Cô mở cửa ra liền nhìn thấy một người đàn ông phong tao đang tựa vào tường buồng vệ sinh đối diện.

Y thấy cô đi ra, nở một nụ cười đẹp nhất,
“Người đẹp đêm nay có hẹn chưa?”
So với Uy Lợi, tiếng Trung của Ngải Nhĩ giống như đa số người ngoại quốc khác, không được hay lắm.
Hạ Đóa nhanh chóng đánh giá y, là một người đàn ông không tệ.

Trong đầu cô nhanh chóng xoay chuyển, lát nữa anh sẽ tới đón cô bạn về rồi, chỉ còn lại một mình thì cũng có thể có một người bạn mới,
“Đương nhiên.”
“Vậy thì chúng ta…” Ngải Nhĩ đưa ra lời mời.
“Không thành vấn đề.” Hạ Đóa cũng đáp lại, “Nhưng mà phải đợi một lát.”
“Ok.” Bởi vì Hạ Đóa đồng ý mà Ngải Nhỉ nở một nụ cười sáng lạn, đưa tay ôm chầm lấy thắt lưng cô.

Eo mảnh thật, ôm sướng quá đi.
Hạ Đóa cười khẽ, lưu lại một nụ hôn trên cằm y xong liền đi ra ngoài.

Trong quán bar có nhiều con sói háo sắc lắm, cô muốn trông chừng Hắc Tiểu Hùng.
Ngải Nhĩ theo Hạ Đóa đi ra ngoài, liếc mắt nhìn sang chỗ của Hắc Tiểu Hùng.

Chú và người ta đã đi rồi, xem ra chú cũng đã thành công.

Ha ha, thật là một đêm kinh hỉ.

Anh ta quay đầu lại nhìn Hạ Đóa.
“Bảo bối, không thì bây giờ chúng ta…”
Anh ta còn chưa nói xong, Hạ Đóa đã biến sắc, lập tức vọt tới quầy bar.

Cô đập một cái thật mạnh khiến cho không ít người nhìn sang.

Cô hung bạo quát.
“Bạn tôi bị ai đưa đi?”
Quán bar bị dọa giật mình, Hạ Đóa là khách quen của Giá Thì Nguyên.

Anh ta biết rằng cô nàng này không phải dễ chơi.

Hôm nay cô ấy đến đây anh ta cũng có chú ý tới, bỗng nhìn thấy Ngải Nhĩ đi ra từ phía sau, anh ta liền chỉ vào anh ta nói.
“Là một người đi cùng với cậu này.”
“Bạn của anh ở đâu?” Nghe bartender nói như thế, Hạ Đóa liền trừng mắt nhìn anh ta.

Chết tiệt, biết thế cô đã không rời đi rồi.

Nếu Hắc Tiểu Hùng có chuyện gì thì cô sẽ áy náy cả đời mất.
Nhưng mà thật may đó là bạn của người đàn ông này.

Nếu là người khác, tìm không ra thì tiêu rồi.
“Bảo bối đừng vội, bạn em…” Ngải Nhĩ cười tủm tỉm, định nói lát nữa chúng ta chơi 5P, em và bạn em sẽ lại gặp nhau.
Nhưng Hạ Đóa lại không kiên nhẫn.

Cô biết tầng trên quán bar có phòng, hỏi bartender: “Bọn họ có ra khách sạn không?”
“Không, ở trên lầu.”
“Phòng nào?”
“Thưa cô, thật ngại quá.


Chúng tôi không thể để lộ tin tức của khách hàng.”
“Mẹ kiếp.”
Hạ Đóa chửi một tiếng, cầm lấy cái chai đập vỡ.

Cô cầm mảnh vỡ dí xuống dưới cổ anh ta, lạnh lùng nói.
“Đưa tôi đi gặp bạn của anh đi.”
“Người đẹp đừng manh động.” Ngải Nhĩ không ngờ rằng cô gái này khi tức giận lại có thể mạnh bạo như thế.
“Nhanh lên.

Nếu không bà đây cắt đứt cổ cậu.” Sợ Tiểu Hùng đã bị xâm hại, ngữ khí của cô càng thêm vội, tay cũng dùng sức mạnh hơn.
“Ưm, tôi đưa cô lên.” Trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, Ngải Nhĩ không dám làm loạn nữa.

Anh ta dám chắc nếu mình không nói thì Hạ Đóa nhất định sẽ cắt cổ anh ta.
“Nhanh lên.” Hạ Đóa quát lạnh.
“Phù!” Mấy người xung quanh từng muốn tiếp cận Hạ Đóa thở dài, may mắn trước đó không có làm bậy.

Nhìn thấy Hạ Đóa tức giận như thế, thật sự chính là một ả đàn bà chanh chua.

Bọn họ tới đây để mua vui, chứ không phải tới để bị người ta lấy mảnh thủy tinh đâm vào cổ.
Ngải Nhĩ đưa Hạ Đóa lên lầu.

Trên cổ y đã nhuốm máu, cảm giác rất khó chịu.

Anh ta nhẹ giọng thương lượng với Hạ Đóa: “Người đẹp đừng vội.

Cô có thể buông cái này ra trước không?”
“Nói nhiều như vậy làm gì? Nhanh lên, nếu không đừng trách tôi mạnh tay.”
“Đừng đừng đừng… Không phải tôi đang đi đây sao.”
Ngải Nhĩ nhanh chóng tìm được phòng.

Anh ta gõ cửa, bên trong vọng ra giọng nói của Uy Lợi: “Ai vậy?”
Ngải Nhĩ cười khổ một tiếng: “Chú Uy Lợi, là cháu.”
“Vào đi, cửa không khóa.” Giọng nói của Uy Lợi có vẻ rất kích động.
“Vâng.”
Ngải Nhĩ mở cửa ra, tình cảnh bên trong làm cho Hạ Đóa đỏ mắt.

Hai tên chó chết này vậy mà lại chơi nP.

Uy Lợi đã cởi quần áo gần hết rồi, một cô gái ôm hắn hôn môi, một cô khác lại giúp anh ta cắn.

Còn Hắc Tiểu Hùng ngồi một góc giường, tựa hồ đang mê mang đối với mọi chuyện đang xảy ra trước mặt.
“Ưm…” Uy Lợi thoải mái rên rỉ.

Hắn đang bận híp mắt hưởng thụ nên không có chú ý tới tình trạng của y.

Nghe được tiếng mở cửa, hắn liền nói,
“Ngải Nhĩ, mau đến đây.

Hừ, mấy em này giỏi lắm.”
Ngải Nhĩ cười khổ một tiếng không nói gì, Hạ Đóa đã mở miệng: “Tiểu Hùng, tới đây.”
Nghe được âm thanh của bạn mình, Hắc Tiểu Hùng liền có phản ứng.

Cô liếc mắt nhìn thấy Hạ Đóa, đứng dậy chậm rãi đi qua.
Nghe thấy tiếng của Hạ Đóa, Uy Lợi mở mắt ra.

Hắn liếc mắt nhìn thấy tình hình của Ngải Nhĩ, bị dọa cho giật mình: “Ngải Nhĩ!”
“Chú!” Ngài Nhĩ cười khổ.
“Aaaaa!” Cùng lúc đó, hai cô gái kia cũng chú ý tới động tác của Hạ Đóa.

Bọn họ sợ hãi nép qua một bên, luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo.
Hạ Đóa khinh bỉ liếc mắt nhìn bọn họ.

Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng sẽ chơi một đêm, nhưng mà tuyệt đối sẽ không chơi nP.

Thật sự là dâm loạn, mất mặt.
“Thưa cô, cô nhìn xem bạn cô cũng không có việc gì.

Bây giờ cô có thể buông tôi ra được chưa?” Ngải Nhĩ bất đắc dĩ nhìn Hạ Đóa.
“Đợi chúng tôi ra ngoài rồi thì đương nhiên tôi sẽ thả.” Lúc này Hắc Tiểu Hùng đã chạy tới bên cạnh Hạ Đóa.

Bởi vì cô ấy vẫn chưa bị xâm phạm nên thái độ của Hạ Đóa cũng bình tĩnh dần.

Cô nhìn những người trong phòng một cái,
“Các anh chơi nP tôi không có ý kiến.

Nhưng mà các anh không nên đụng tới bạn tôi.”
“Không phải là cô ấy không có chuyện gì sao?”
“Anh nên thấy may mắn là cậu ấy không có chuyện gì.

Nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến cho các anh có đến mà không có về.” Hạ Đóa hừ lạnh.

Một người luôn luôn kiêu ngạo như cô trước giờ chưa hề sợ hãi một ai,
“Ghê tởm.

Cút.”
Cô dùng sức đẩy Ngải Nhĩ tới chỗ Uy Lợi, đưa tay nắm lấy Hắc Tiểu Hùng kéo chạy ra ngoài.
“Aaaa!”
“Ngải Nhĩ, cháu không sao chứ?” Uy Lợi vội vàng đỡ lấy y.
“Không sao đâu chú.” Ngải Nhĩ vuốt ve cổ mình, thật may đó chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng mà vẫn đau.

Anh ta nghĩ anh ta cần một cái băng cá nhân dán lên đó.

Xảy ra chuyện này, anh ta không còn tâm trạng gì để chơi tiếp nữa.
“Hôm nay cháu không có tâm trạng.

Cháu nghĩ hay là chú chơi một mình đi.

Cháu sang hiệu thuốc một lát.”
“Có cần chú đi cùng không?”
“Không cần, vết thương nhỏ mà thôi.”
“Được rồi.” Uy Lợi gật đầu.
“Người đẹp, có thời gian chúng ta sẽ gặp lại.” Ngải Nhĩ nhìn hai cô gái cười.

Anh ta đi ra khỏi phòng, sờ sờ lên chỗ vết thương.

Đây là lần đầu tiên có người dám lấy chai rượu uy hiếp chính mình, thật là một cô nàng nóng bỏng.
Hạ Đóa kéo Hắc Tiểu Hùng chạy một mạch ra khỏi quán bar.

Cô nhét cô ấy vào xe của mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

Cô nghĩ lại mà sợ hãi: “Hắc Tiểu Hùng, đầu cậu bị lừa đá à? Một người đàn ông cũng có thể tùy tiện lên giường sao… Cậu muốn sa đọa phải không? Cậu có biết tự yêu bản thân mình không hả?…”
Hắc Tiểu Hùng ban đầu còn để mặc cho Hạ Đóa la mắng.

Nhưng mà đến khi cô mắng mình có biết tự yêu bản thân mình không, cô ấy vốn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên bùng nổ.

Cô quát Hạ Đóa.
“Cậu nói không sai, tớ là đứa không có lòng tự trọng.

Nếu không thì tớ đã không để cho anh cậu chà đạp như vậy.

Đời này tớ hận nhất chính là đã gặp anh ta….!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui