Bệnh Phú Quý


“Tỷ còn nhớ màn múa cuối cùng của Hoa Nguyệt mà Vũ Nhạc Phường sắp xếp không?”
“Muội nói đến… Phi Thiên?”
Khởi La gật đầu: “Linh cảm của Phi Thiên bắt nguồn từ bức bích họa ở Đôn Hoàng.

Ở tiền triều Đôn Hoàng là lãnh thổ của Trung Nguyên, sau này người Đảng Hạng[*] xưng bá Hà Tây, thống trị Đôn Hoàng.

Phi Thiên là điệu múa của hậu phi tiền triều biên đạo lưu truyền.

Đại diện cho tài nghệ ca múa thời kỳ cường thịnh của Trung Nguyên, có lẽ sẽ không bại bởi người Tây Hạ.”
[*]Người Đảng Hạng: Một nhánh của dân tộc Khương, thời bắc Tống ở Trung Quốc, đã lập nên chính quyền Tây Hạ.

Nguyệt Tam Nương có dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra: “Muội đây là muốn thị uy với bọn họ à?”
“Cũng không được tính là thị uy.

Tây Hạ vốn là thuộc địa của chúng ta, sau này Vũ Liệt Hoàng đế tự mình xưng đế, chiếm vùng Đôn Hoàng thành của mình.

Vũ lực của triều ta hơi kém, nước Liêu cũng không đánh lại bọn họ nên biến thành cục diện chân vạc như hiện tại.” Khởi La nói: “Tỷ gọi người khi ấy cùng luyện múa với Hoa Nguyệt tới đây, thời gian không còn nhiều nữa.”
Khởi La ngồi trong đại sảnh, nhìn thấy Nguyệt Tam Nương gọi sáu vũ nương tới.

Sáu vũ nương ấy đều có dung mạo đẹp đẽ, dáng người uyển chuyển, là những người mà lúc trước khi Hoa Nguyệt muốn múa Phi Thiên đã phí hết tâm tư chọn lựa.

Chỉ có điều giờ phút này bọn họ đều mặt ủ mày chau, đùn đẩy lẫn nhau.

“Các ngươi muốn nói gì?” Khởi La cũng không vòng vo với bọn họ.

Trong đó có một người tuổi tác hơi lớn hơn một chút, tên hoa là Hải Đường.

Nàng ấy đi lên phía trước, hành lễ: “Phu nhân, người muốn tỷ thí với người Tây Hạ, chúng ta không có gì để nói nhưng người đừng kéo theo chúng ta được không? Nếu như thắng thì còn dễ nói, thua thì nói không chừng sẽ rơi đầu.

Chúng ta đều là người kiếm miếng cơm manh áo, không muốn đảm đương sự nguy hiểm này.”
Mấy cô nương sau lưng nàng ấy luôn miệng phụ họa, đều quỳ xuống cầu xin Khởi La buông tha cho bọn họ.

Nguyệt Tam Nương chống nạnh hai tay, lông mày dựng lên, chỉ về phía bọn họ nói: “Nhìn chút tiền đồ này của các ngươi xem? Biết cái gì gọi là nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ không? Bình thường cho các ngươi ăn ngon uống sướng, những vị khách các ngươi không thích đều là do bà đây ngăn cản cho các ngươi.

Các ngươi thì hay rồi, lúc cần dùng đến các ngươi, các ngươi lại tham sống sợ chết?”
Hải Đường nói: “Tam Nương người nhà lớn nghiệp lớn, lại không cần đi tỷ thí, đương nhiên không sợ.

Mấy tỷ muội đều đang còn trẻ mà.”
Nguyệt Tam Nương còn muốn nói chuyện, Khởi La kéo nàng ấy lại, cúi người hỏi Hải Đường: “Khi đó ngươi vào Vũ Nhạc Phường là vì điều gì?”
Hải Đường bị nàng hỏi, suy nghĩ một chút nói: “Đương nhiên là vì kiếm nhiều tiền hơn một chút.”
Khởi La nhìn đám hoa treo trên đại sảnh: “Vậy ngươi có hài lòng với số tiền hiện tại kiếm được không? Hoặc là nói các ngươi muốn cả đời giống như bây giờ?”
Mấy vũ nương ngơ ngác nhìn nhau, khó hiểu mà nhìn về phía Khởi La.

Khởi La nói: “Lần tỷ thí này quả thật có nguy hiểm, nếu như thua thì ta cũng không có cách nào cam đoan sẽ có kiểu xử phạt gì.

Nhưng lần này biểu diễn ở ngự tiền, người xem không chỉ có đoàn sứ thần các nước, còn có Hoàng tử và Hoàng thượng, trong số các ngươi có thể sẽ có người bởi vậy mà bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.


Cho dù không được quý nhân coi trọng, giá trị bản thân ở Vũ Nhạc Phường nhất định cũng không giống với trước kia.

Ta sẽ không ép buộc các ngươi cùng ta mạo hiểm, nhưng các ngươi nghĩ cho kỹ, muốn sống an nhàn với hiện tại hay là giành lấy một cơ hội có khả năng thay đổi số phận? Ta chờ các ngươi trong thời gian một chén trà.”
Khởi La bảo Nguyệt Tam Nương cho người dâng trà, hai người bình thản ngồi xuống trò chuyện về một chút thay đổi trong điệu múa.

Đám Hải Đường thấp giọng thảo luận một trận, mơ hồ có vài chữ truyền vào trong tai Khởi La.

Kiếp trước Khởi La quá muốn có một cơ hội có thể thay đổi vận mệnh của mình, để cho mình có thể xứng đôi với Lâm Huân.

Nhưng bởi vì nàng sinh ra có giới hạn, không có sự quyết đoán như vậy, bên cạnh cũng không có người cho nàng dũng khí.

Một lát sau, Hải Đường nói với Khởi La: “Phu nhân, chúng ta nghĩ kỹ rồi.

Chúng ta bằng lòng đi.”
Nguyệt Tam Nương vỗ bàn một cái: “Đây chẳng phải là đúng rồi sao? Cơ hội lộ mặt tốt biết bao nhiêu, chờ trở về từ trong cung, các ngươi sắp khác đi rồi!”
Khởi La lại thảo luận với Nguyệt Tam Nương một hồi về vũ đạo, bầu trời bỗng chốc tối đen.

Ninh Khê đi đến bên cạnh Khởi La, thấp giọng nói: “Phu nhân! Công chúa ngã bệnh rồi, nhị phu nhân mời người khi nào tiện thì về một chuyến, phủ Quốc công bây giờ lộn xộn rồi.”
Gần đây tuổi tác Trưởng Công chúa đã cao, thân thể luôn không tốt, thế nhưng bỗng nhiên bị bệnh lại không phải là điềm tốt gì.

Khởi La dặn dò Nguyệt Tam Nương một phen, khoác thêm áo choàng rồi ra ngoài, bên ngoài cũng không biết đã có tuyết rơi từ khi nào, trên mặt đất có vài bãi nước, phản chiếu ánh nến và người đi đường.

Thấu Mặc xoa tay chờ ở nơi đó.

“Thấu Mặc? Sao ngươi không về cùng Hầu gia?” Khởi La đi qua hỏi.

Thấu Mặc hành lễ: “Chủ tử muốn tiểu nhân ở lại bảo vệ cho sự an toàn của phu nhân, cũng tránh cho người ngoài nói xấu.

Bây giờ phu nhân muốn về rồi sao?”
Khởi La lắc đầu: “Tổ mẫu bị bệnh rồi, mẫu thân muốn ta đi qua phủ Quốc công một chuyến.”
“Vậy chúng ta đi nhanh lên đi.

Chậm thêm chút nữa thì tuyết sẽ rơi lớn hơn đấy.” Thấu Mặc đỡ Khởi La lên kiệu, lại quay đầu nhìn Ninh Khê rồi cởi áo choàng trên người ra khoác lên cho nàng ấy.

Ninh Khê muốn né tránh, Thấu Mặc đè nàng ấy lại nói: “Cơ thể ta khỏe mạnh, nàng phải chăm sóc phu nhân, bây giờ là thời điểm quan trọng, đừng để bị bệnh.”
Ninh Khê nghe hắn ta nói như vậy thì cũng không từ chối nữa.

Chỉ là biểu cảm ngầm hiểu lẫn nhau của những thị vệ bên cạnh khiến nàng ấy đỏ mặt.

Khởi La đi tới phủ Quốc công, trong Tùng Hạc Uyển là hạ nhân tới lui hối hả, Thái y đã đến, đang chẩn trị cho Trưởng Công chúa.

Chu Minh Ngọc và Quách Nhã Tâm ngồi trong minh đường, Quách Nhã Tâm vẫn luôn nhẹ giọng an ủi trượng phu.

“Cha, mẹ.

Tổ mẫu thế nào rồi?” Khởi La bước nhanh đi vào, Quách Nhã Tâm kéo tay nàng, thấp giọng nói: “Tình hình không tốt lắm.”

“Đang yên đang lành, rốt cuộc là làm sao vậy?”
Quách Nhã Tâm lắc đầu nói: “Sau khi Cảnh Nghiêu và Triệu Dục cãi nhau, Triệu Dục trong cơn tức giận đã quay về nhà mẹ đẻ, mấy ngày nay đều không quay lại.

Bây giờ Lâm di nương quản gia đã giảm bớt chi phí phòng Cảnh Nghiêu, Cảnh Nghiêu đến chỗ tổ mẫu con lý luận.

Tổ mẫu con bảo nó nạp thêm mấy thiếp thất, Triệu Dục có về thì có lẽ chi phí cũng sẽ không giảm bớt.

Nào biết được nó làm thế nào cũng không chịu, nói đến nóng nảy, phát cáu chạy ra ngoài, làm tổ mẫu con tức giận bệnh luôn.”
Chu Minh Ngọc đưa tay đè trán, luôn miệng thở dài.

Khởi La đè vai ông: “Cha, tổ mẫu ở hiền đương nhiên sẽ gặp lành, sẽ không sao đâu.”
Quách Nhã Tâm cũng nói với Chu Minh Ngọc: “Quan nhân, bây giờ phủ Quốc công loạn như vậy, đại tẩu bị trông giữ, chỗ mẫu thân cũng cần có người chăm sóc, chi bằng chúng ta chuyển về Lộc Minh tiểu trúc trước nhé?”
Chu Minh Ngọc yên lặng nhìn bà, trong ánh mắt có thứ gì đó nông sâu khác nhau trào ra nhưng cũng không nói gì, cuối cùng chỉ đáp một tiếng được.

Trải qua sự cứu chữa của Thái y, Trưởng Công chúa đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Khởi La đi vào thăm bà ấy, bà ấy đã già đi rất nhiều, phờ phạc nằm trên giường, trên làn da lúc trước được bảo dưỡng thỏa đáng cũng đã có rất nhiều nếp nhăn.

Chu Minh Ngọc hầu ở bên giường, cầm bàn tay tiều tụy của bà ấy, không hề động đậy mà nhìn bà ấy.

Quách Nhã Tâm đưa Khởi La ra ngoài phủ, trên đường bà cầm tay Khởi La hỏi: “Nhìn xem chúng ta chỉ bận rộn chuyện của tổ mẫu con, cũng chưa kịp hỏi con.

Nghe nói công chúa Tây Hạ hạ chiến thư với con?”
“Mẹ, người không cần lo lắng, con có thể ứng phó được.” Khởi La an ủi, lại lo lắng nói: “Sao con thấy cảm xúc của cha không đúng lắm?”
Quách Nhã Tâm ăn nói mập mờ: “Gần đây ông ấy không thuận lợi trong công việc lắm, cộng thêm trong nhà xảy ra nhiều việc hỗn loạn như vậy, trong thời gian nhắn không lấy lại sức được, con không cần lo lắng cho chúng ta.

Khi ta gọi con về thì không biết con phải tỷ thí với công chúa Tây Hạ.

Giảo Giảo, đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân, cố hết sức là được.”
“Con hiểu.

Mẹ, trên dưới phủ Quốc công có nhiều việc phải quan tâm như vậy, chuyện của Giang Văn Xảo trước hết người đừng để ý.”
Quách Nhã Tâm đáp một tiếng, Khởi La bèn cúi người ngồi vào kiệu.

Bên ngoài tuyết đã rơi hơi lớn, trên đường đã tích một lớp thật mỏng, thẩm thấu hơi lạnh.

Khởi La ngồi trong kiệu lạnh lẽo, nghĩ đến nỗi băn khoăn.

Từ nhỏ Chu Minh Ngọc cũng thương yêu Khởi La, nhưng Khởi La luôn cảm thấy sư yêu thương như vậy giống như ngăn cách một tầng gì đó, không hề giống Diệp Quý Thần đối với nàng như kiếp trước.

Khởi La chỉ cảm thấy nam nhân không biết biểu đạt tình cảm, cũng chưa từng để ý.

Nhưng trong ánh mắt ông nhìn Quách Nhã Tâm vừa rồi có cảm xúc mà Khởi La chưa từng thấy.

Hoặc là cảm xúc này đã có từ trước, chỉ là được cẩn thận giấu đi, mãi không bị ai phát hiện.


Nàng mơ hồ có chút bất an, luôn cảm thấy Quách Nhã Tâm giấu giếm nàng chuyện gì đó.

Khi Khởi La quay về chỗ ở, Lâm Huân còn đang chờ nàng ăn cơm.

Hắn mặc áo dài vải trơn ở nhà, cái bóng cao lớn đổ trên mặt đất, giống như bóng của núi.

Trong phòng dùng chậu than sưởi ấm áp, đèn đuốc màu da cam chiếu làm lòng người mềm mại, ấm áp khi có nhà.

Thấy Khởi La quay về, Lâm Huân vội vàng đặt sổ sách trong tay xuống, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị Khởi La ôm lấy eo.

“Sao vậy?” Hắn đưa tay sờ lên đầu Khởi La.

“Không có gì, ta nhớ chàng lắm.”
Người này khiến nàng an tâm như vậy, tựa như sự sợ hãi, mỏi mệt, sầu lo trong lòng, tất cả đều có thể được hắn xoa dịu.

Nàng lệ thuộc vào hắn như thế đấy.

Lâm Huân nhìn về phía Ninh Khê, Ninh Khê nói: “Đại Trưởng Công chúa bị bệnh, phu nhân đã về phủ Quốc công một chuyến.”
“Nghiêm trọng không?”
“Thái y đã khám rồi, đã không còn gì trở ngại nữa, chỉ là còn cần tĩnh dưỡng.

Nhị phu nhân nói bây giờ phủ Quốc công rối loạn, cũng không có người làm chủ cho nên muốn cùng nhị lão gia chuyển về phủ Quốc công ở một thời gian.

Cảm xúc của nhị lão gia không tốt lắm cho nên phu nhân chúng ta có chút bận tâm.” Ninh Khê hồi bẩm theo sự thật.

Lâm Huân ôm Khởi La ngồi trên đùi, thấy vành mắt nàng hồng hồng, trên hàng lông mi dài rũ xuống còn dính giọt nước, hắn không khỏi ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ lưng nàng dỗ dành nói: “Không có chuyện gì! Giảo Giảo, trời có sập xuống thì cũng có ta chống đỡ.”
Khởi La bị giọng điệu của hắn chọc cười, kéo ngón tay hắn nói: “Sao chàng không ăn cơm trước đi? Dạ dày chàng không tốt, sau này muội rồi thì không cần chờ ta nữa.”
“Nàng không về thì sao ta ăn được? Cùng nhau ăn cái gì đó trước nhé?” Lâm Huân hỏi.

Khởi La gật đầu, đứng dậy từ trên người hắn rồi đi đến ngồi xuống ở vị trí của mình.

Cơm tối được các nha hoàn bưng lên lần nữa sau khi đưa xuống hâm nóng, bởi vì hơi trễ rồi nên lượng đồ ăn giảm bớt một chút.

Một bát canh đậu hũ tôm bóc vỏ, một đĩa mộc nhĩ xào khoai, một đĩa thịt bò kho tương, một đĩa rau xào thịt, một đĩa bánh trứng gà, cộng thêm một bát cháo nhỏ.

Khởi La nhai kỹ nuốt chậm mà ăn hết, thân thể ấm áp, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.

Phải tạm thời buông chuyện trong nhà xuống, nàng phải cố gắng ứng phó cuộc tỷ thí trước đã.

Sau khi Lâm Huân nghe ý tưởng của nàng thì hỏi: “Nàng muốn dùng điệu múa Phi Thiên lấy cảm hứng từ bức bích họa ở Đôn Hoàng để đấu với Tây Hạ?”
Khởi La gật đầu, nghiêm túc nói: “Trong bích họa Đôn Hoàng, Phi Thiên có tính đại biểu nhất.

Bắt đầu từ mười sáu nước, trải qua thời gian trăm năm, hoàn thành sự trao đổi của trong ngoài, Đông Tây Nam Bắc, hấp thụ và dung hợp.

Đến tiền triều thì đã tiến vào thời kỳ chín muồi, hình tượng nghệ thật cũng đã đến giai đoạn hoàn mỹ nhất.

Điệu múa này chính là sự phát triển biến hóa trong bích họa tiền triều.”
Lâm Huân tán thưởng mà nhìn nàng: “Ta vẫn chưa từng xem nàng múa.

Nghe nàng nói như vậy, ta rất mong chờ.”
***
Triệu Tế nghe nói Hoàng đế chọn Lục Vân Chiêu đi tham gia đấu văn mà không chọn Tô Tòng Tu thì rất không vui.


Cơ hội tốt như vậy, nếu như có thể để cho Tô Tòng Tu ra sân thì sẽ có trợ giúp rất lớn đối với con đường làm quan của hắn thậm chí là thanh danh của mình.

Lâm Huân, Lâm Huân, lại là Lâm Huân này! Hắn ta cũng không biết rốt cuộc Lâm Huân là Dũng Quan hầu hay là con ruột của phụ hoàng nữa! Vì sao phụ hoàng coi trọng hắn đến thế! Mỗi lần khi phụ hoàng muốn đưa ra quyết sách gì đó thì đều hỏi Lâm Huân, gần như là Lâm Huân nói gì, phụ hoàng sẽ làm như thế.

Trước kia còn có Lưu Anh giúp hắn ta nói chuyện ở ngự tiền.

Sau khi Lưu Anh cáo lão, Đồng Ngọc lại là người khó chơi, ngay cả tin tức hắn ta cũng biết sau người ta rất nhiều.

Hắn ta nghĩ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, gần đây phụ hoàng dường như càng ngày càng cưng chiều lục đệ rồi.

.

KHÔ????G QUẢ????G CÁO, đọc tr????yệ???? tại == TR????MTRU???????? ????﹒v???? ==
Tô Uyển nghe nói tâm tình Triệu Tế không tốt lắm thì cố ý tự mình xuống bếp nấu một bát canh thịt dê nóng hổi rồi bưng tới cho hắn ta.

Triệu Tế chỉ nói nàng để ở một bên rồi bảo nàng đi về.

Mặc dù đã sớm quen với thái độ lạnh nhạt này của hắn ta thì lòng Tô Uyển vẫn lạnh đi một nửa.

Hôm nay mình cố ý ăn diện một phen rồi mới đến, nghĩ đến có thể khiến hắn ta nhìn mình nhiều thêm, nào biết được hắn ta nhìn thẳng vào tấu chương trên bàn, hoàn toàn không để ý đến nàng.

Lúc trước khi Tô Uyển biết mình phải gả cho Thái tử, trong lòng nàng vui vẻ.

Nàng ngưỡng mộ tài hoa của hắn ta, cảm mến tướng mạo của hắn ta, huống chi Thái tử phi là quốc mẫu tương lai.

Cho nên nàng làm việc nghĩa không chùn bước mà đi đến Đông cung, lại phát hiện hắn ta là người xa lạ ở gần mình nhất, hoàn toàn không có cách nào bước vào trái tim hắn ta được.

Nàng ấm ức đi tới cửa, chợt nghe thấy đại thái giám Ngân Nhĩ nói với Triệu Tế: “Thái tử điện hạ, ngài có muốn xuất cung đi giải sầu không?”
Ngân Nhĩ có ý riêng, Tô Uyển nghe ra được ngay.

Nàng đi ra ngoài điện, xoắn khăn tay nói với Đông Phi: “Phái một người lặng lẽ đi theo sau, xem Thái tử đi đâu.”
“Có lẽ là đi tìm Tô đại nhân thương lượng chuyện đấu văn với Tây Hạ?” Đông Phi nói như chuyện đương nhiên.

“Người đấu văn được chọn là Lục Vân Chiêu Lục đại nhân, Thái tử cần phải thương lượng với Tô đại nhân hả? Ta thấy lại là đi gặp tiểu yêu tinh Triệu Dục kia mới đúng.

Không phải Triệu Dục đã về Triệu gia ở rồi sao? Như vậy thì đúng lúc thuận tiện cho bọn họ gặp gỡ riêng!” Tô Uyển cắn răng nghiến lợi nói, giọng nói lại không dám quá lớn.

Mặc dù là ở Đông Cung thì cũng có tai vách mạch rừng.

Đông Phi chần chờ nói: “Cho dù… Cho dù Thái tử thật sự đi gặp nàng ta thì ngài lại có thể làm sao đây?”
Đúng vậy, nàng có thể làm thế nào đây? Trừ phi nàng biến thành Triệu Dục, nếu không chỉ sợ đời này Triệu Tế cũng sẽ không nhìn nàng thêm một cái nhỉ.

“Chẳng lẽ cả thế gian này không có cách nào có thể giữ trái tim của Thái tử, để hắn đối xử với ta giống như với tiểu yêu tinh kia à? Rốt cuộc ta kém chỗ nào?”
Đông Phi nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Không phải là không có cách… Nương nương biết trong cung có một nơi tên là Vũ Nhạc Phường không? Nghe nói nam nhân đều thích đến đó tìm niềm vui.

Vũ nương ở nơi đó rất biết cách quyến rũ nam nhân.

Nghe nói vị Dũng Quan hầu phu nhân kia hình như cũng có giao tình không ít với bà chủ Nguyệt Tam Nương của chỗ đó, học được bản lĩnh mê hoặc mới có thể có được sự độc sủng của Dũng Quan hầu.

Chi bằng nương nương mời một hai vũ nương về, hỏi bọn họ xem?”
“Ăn nói lung tung! Làm sao ta có thể lẫn lộn với loại người đó được?” Tô Uyển nhíu mày nói.

Nhưng lại không khỏi để ý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui