Trong nội dung tỷ thí mà đoàn sứ thần đưa ra, hai hạng mục đầu là một văn một võ, cũng nằm trong dự đoán của mọi người, chỉ có hạng mục cuối cùng là giống như Lý Kim Thiền đơn độc hạ chiến thứ cho Khởi La vậy, muốn so múa với nàng.
Chân Tông Hoàng đế hỏi Đồng Ngọc: “Lý Kim Thiền này đã gặp phu nhân Dũng Quan hầu lúc nào vậy?”
Đồng Ngọc cười trả lời: “Nghe nói là trước đây không lâu đã gặp mặt ở gần ngõ Chu Tước, Công chúa Kim Thiền kia muốn cướp Dũng Quan hầu ngay trước mặt, Hầu phu nhân không thả.
Đây không phải là so kè rồi sao?”
Chân Tông Hoàng đế dở khóc dở cười.
Nữ tử Tây Hạ không chỉ giỏi cưỡi ngựa bắn cung mà còn giỏi ca múa.
Lý Kim Thiền thì càng nổi danh biết múa, thê tử của Lâm Huân rất ít khi lộ diện trong giới quyền quý ở kinh thành, có bản lĩnh gì cũng không rõ.
Không biết nàng còn nhỏ tuổi có thể chịu được gánh nặng này hay không.
“Phụ hoàng! Nhi thần có việc gấp muốn gặp người!” Có người ở ngoài điện lớn tiếng kêu to.
“Ai ở bên ngoài ồn ào vậy.” Chân Tông Hoàng đế nhíu mày.
Đồng Ngọc đi ra ngoài nghênh đón, thấy là Triệu Nghi Hiên thì hỏi: “Công chúa, sao người lại tới đây?”
“Tổng quản, ta có việc gấp muốn gặp phụ hoàng, xin ngài đi bẩm báo một chút.” Triệu Nghi Hiên sốt ruột nói.
Đồng Ngọc theo lời đi vào bẩm báo, rất nhanh thái giám đã dẫn Triệu Nghi Hiên vào điện.
Triệu Nghi Hiên quỳ xuống “Bộp” một tiếng, khóc nói: “Phụ hoàng, người không thể áp hạnh phúc cả đời của nhi thần lên người Chu Khởi La được!”
“Con đứng lên mà nói.” Chân Tông Hoàng đế cầm tấu chương bên cạnh lên, cũng không nhìn nàng ta.
Trước đó bởi vì đồng ý chuyện tỷ thí với Tây Hạ, Triệu Nghi Hiên đã tới ầm ĩ một lần.
Chân Tông Hoàng đế bị nàng ta làm ồn ào đến mức suýt nữa mất mặt, trong lòng vẫn còn chút buồn bực nàng ta.
Hoàng đế bị sứ thần mấy nước áp chế, vốn cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, thế mà Triệu Nghi Hiên thân là Công chúa, không những không thông cảm cho sự khó xử của Hoàng đế mà còn ra sức cáu kỉnh, quá không hiểu chuyện.
Lần này Triệu Nghi Hiên nghe nói đến hạng mục tỷ thí cuối cùng của đoàn sứ thần lại là Công chúa Kim Thiền muốn đấu múa với Chu Khởi La kia, nàng ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Chẳng lẽ vận mệnh của mình lại phải nằm trong tay Chu Khởi La?
Chu Khởi La kia có chút bản lĩnh đấy, khi ở trong hành cung Dương Châu, Triệu Nghi Hiên đã được lĩnh giáo, nhưng mà ở quy mô nhỏ thì được, sao có thể lấy ra so với Công chúa Tây Hạ được? Nếu so thì cũng phải chọn nhân tài giỏi múa nhất trong cả nước mới được.
“Phụ hoàng, người không thể đồng ý để Lý Kim Thiền đấu với Chu Khởi La được.
Lỡ như thua thì chẳng phải nhi thần phải gả tới Tây Hạ sao?”
Chân Tông Hoàng đế nhìn nàng ta, nàng ta khóc đến mức nước mắt như mưa.
Chuyện này ông vốn có chút đuối lý, làm dịu giọng nói: “Tỷ thí là do người Tây Hạ định ra, nếu Công chúa Kim Thiền đã điểm danh muốn so với thê tử của Lâm Huân thì đương nhiên bọn họ đã thận trọng cân nhắc về ứng cử viên này.
Con nói đổi thì có thể đổi sao? Con cho rằng quốc gia đại sự là trò đùa, con muốn thế nào là có thể thế ấy à?”
“Nhi thần mặc kệ!” Triệu Nghi Hiên khóc lớn tiếng hơn: “Chu Khởi La và nhi thần vốn đã không hợp nhau.
Nàng ta chỉ mong sao sẽ thua để nhi thần đến Tây Hạ đấy!”
Chân Tông Hoàng đế đập mạnh tấu chương trên mặt bàn: “Con lại nữa rồi! Mẫu hậu con thật sự đã làm hư con rồi.
Nếu như Chu Khởi La là người nhỏ mọn như vậy thì Lâm Huân có thể coi trọng nàng à? Không có việc gì khác thì lui xuống đi, trẫm còn phải vì việc nước mà phiền lòng, không muốn nhiều lời với con.”
“Phụ hoàng!” Triệu Nghi Hiên còn muốn nói thêm hai câu thì Đồng Ngọc đã tiến lên, nhẹ giọng nói: “Công chúa, đi ra ngoài trước đi.
Hai ngày nay quan gia đã đủ nhọc lòng rồi.” Triệu Nghi Hiên đứng lên, tức giận đi ra ngoài.
Đồng Ngọc thở dài, bóp vai cho Chân Tông Hoàng đế: “Quan gia, nếu như đấu võ thì có khả năng chúng ta không thắng được.
Đấu văn thì vẫn có phần thắng, vậy thì trận thứ ba này cực kỳ quan trọng.
Thắng thua liên quan đến kết cục của Công chúa và mặt mũi hai nước.
Dũng Quan hầu phu nhân thật sự có thể đảm nhiệm à?”
“Trong lòng trẫm cũng không chắc chắn.
Ngươi đi gọi Lâm Huân và phu nhân hắn vào cung để trẫm gặp đi.”
Khi Khởi La biết được nội dung tỷ thí thì cũng sợ hết hồn, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Mãi đến sau khi liên tục xác nhận không sai, nàng ngồi trên ghế có chút choáng váng.
Tỷ thí chia làm ba trận, dựa theo thực lực của hai nước mà nói, sau hai trận đầu có khả năng sẽ bất phân thắng bại, thắng bại sẽ áp trên người nàng.
Nàng sống qua hai kiếp mà cũng chưa từng đứng trước sự khiêu chiến như vậy.
Lâm Huân ngồi xổm trước mặt Khởi La, cầm tay nàng: “Ta vào cung nói với Hoàng thượng, bảo bọn họ thay người.”
“Theo sự hiểu biết của Hầu gia đối với Công chúa Kim Thiền, nàng ta sẽ thay sao?” Khởi La cố gắng nở nụ cười.
Lâm Huân bị nàng hỏi khó, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Với sự hiểu biết của hắn đối với Lý Kim Thiền, chắc chắn là nàng ta bị chọc giận rồi nên mới cố ý đến khiêu khích, Tây Hạ tuyệt đối sẽ không thay người.
“Giảo Giảo…” Lâm Huân lo lắng nhìn Khởi La.
Tỷ thí như vậy, đừng nói là nàng, người bình thường cũng sẽ mất bình tĩnh.
“Cho nên chúng ta chỉ có thể thắng, đúng không?” Khởi La đang hỏi Lâm Huân, cũng là đang cho mình dũng khí.
Nếu đã không có đường trốn thì chỉ có thể vượt khó tiến lên.
Lúc này hạ nhân đến bẩm báo, trong cung truyền tin đến, Hoàng thượng muốn bọn họ vào cung.
Lâm Huân và Khởi La thay sang triều phục bình thường rồi vào cung gặp vua.
Lần đầu tiên Khởi La vào cung, trong lòng có chút lo sợ bất an, bị thành cung quanh co cao ngất, cung điện lầu gác to lớn hùng vĩ làm cho rung động.
Bất kể nàng từng thấy bao nhiêu nhà cửa sân vườn phồn hoa thì cũng không có một nơi nào ở thế gian có thể bì kịp với khí thế tác phong của thiên gia.
Nàng và Lâm Huân đi vào điện Văn Đức, quỳ gối trước mặt Chân Tông Hoàng đế.
Nàng cố hết sức duy trì sự bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy vẫn bán đứng nàng.
Tay áo của Lâm Huân và nàng chạm vào nhau, hắn ở dưới tay áo nắm chặt tay nàng.
“Ngẩng đầu lên.” Hoàng đế ở trên ghế rồng nói.
Khởi La hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn nhìn xuống mặt đất nhưng cũng đủ để Hoàng đế thấy được dáng vẻ của nàng.
Cho dù hậu cung của Hoàng đế có vô số mỹ nữ, có thể xem như là thấy mỹ nhân cũng lười quay lại nhìn, nhưng ông cũng không thể không thừa nhận dung mạo khí chất này của nàng xuất chúng hiếm có.
Nếu như ông trẻ ra mấy chục tuổi thì đoán chừng cũng sẽ động lòng.
Chân Tông Hoàng đế sờ lên râu trên cằm, nhìn ra được Khởi La rất căng thẳng, ông ôn hòa nói: “Chu Khởi La, Công chúa Tây Hạ muốn tìm ngươi so múa, ngươi có chắc sẽ thắng không?”
Khởi La vốn đã sợ sự uy nghiêm của Hoàng đế, nhưng nghe ông nói chuyện lại không giống như người dễ ở chung, nàng bèn cả gan nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“Đương nhiên là nói thật.”
“Không có.” Khởi La ngoan ngoãn nói.
Hoàng đế bật cười, nói với Lâm Huân: “Nàng cũng trung thực đấy.
Thật ra trong lòng trẫm hiểu rõ, muốn thắng Kim Thiền quả thật không dễ.
Có điều, dù sao cũng chúng ta phải làm hết sức mình nghe số trời.
Cho dù thua cũng không sao.
Dàn nhạc và đội múa trong cung các ngươi cứ điều động thoải mái, nếu cần gì khác thì cứ mở miệng.”
“Tạ ân điển của Hoàng thượng.” Khởi La không nghĩ tới Hoàng đế thấu tình đạt lý như thế, tựa như một ông lão ở nhà bên, hoàn toàn không giống với lời những người kể chuyện kia nói.
Bỗng nhiên nàng rất muốn giúp Hoàng đế thắng được ván này.
“Lâm Huân, liên quan tới cuộc tỷ thí này ngươi có kiến nghị gì không?”
“Hoàng thượng, theo như thần biết, đấu võ thì chắc chắn Tây Hạ sẽ phái Dã Lợi xuất chiến.
Dã Lợi trời sinh rất mạnh mẽ, công phu cưỡi ngựa bắn cung cũng vượt bậc thiên hạ.
Trên dưới trong triều ngoại trừ thần thì chỉ có Điện soái miễn cưỡng có thể ngang sức.
Nhưng Điện soái có thương tích trong người, lại đã qua tuổi lập nghiệp, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Dã Lợi, nếu như thua thì còn làm tổn hại uy tín của ông ấy ở trong cấm quân.
Nếu đã như vậy thì chi bằng phái một tướng lĩnh trẻ tuổi một chút, xem như là rèn luyện.”
Chân Tông Hoàng đế như có điều suy nghĩ: “Trẫm sẽ thận trọng cân nhắc.
Liên quan tới ứng cử viên đấu văn, Thái tử đề cử Tô Tòng Tu, Lục Hoàng tử đề cử Lục Vân Chiêu.
Ngươi cảm thấy trẫm nên phái ai đây?”
Lâm Huân ngẩng đầu nhìn Hoàng đế một cái, đây là mượn cơ hội để hắn tỏ thái độ đứng về bên nào sao? Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thần sẽ chọn Lục Vân Chiêu.”
“Ồ? Ngươi tán thành với lời nói của Lục Hoàng tử à?”
Lâm Huân chắp tay nói: “Chọn Lục Vân Chiêu cũng không phải vì lời nói của Lục Hoàng tử.
Mà tài hoa của hắn không thua Tô đại nhân, thanh danh ở các nước còn lâu mới vang dội bằng Tô đại nhân.
Lúc trước Tây Hạ từng phái người so tài với Tô đại nhân, đã có hiểu biết về huynh ấy, đối với Lục Vân Chiêu thì lại không hiểu rõ.
Hơn nữa Lục Vân Chiêu sắp đến phủ Viễn Hưng phá án.
Nếu có thể có thành tích ở lần tỷ thí này, đối với hắn thậm chí là quốc gia đều không phải là việc xấu.”
“Trẫm hiểu ý của ngươi rồi.
Các ngươi quay về chuẩn bị đi, ngày mốt nhớ vào cung đúng giờ.” Chân Tông Hoàng đế vui mừng nhìn về phía Lâm Huân, Lâm Huân có thể vứt bỏ ân oán cá nhân, đề cử Lục Vân Chiêu đã chứng minh hắn là một người chính trực công bằng.
Ông không nhìn lầm người.
Đi ra khỏi hoàng cung, chân Khởi La mềm nhũn.
Lâm Huân vội vàng đỡ eo nàng, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Khởi La ghé vào trong ngực hắn khẽ nói: “Chàng thì thường xuyên gặp Hoàng đế, ta lại là lần đầu tiên.
Thiên tử uy nghiêm, sợ đến độ chân mềm nhũn rồi.”
Lâm Huân bật cười, ôm nàng vào xe ngựa: “Ta thấy nàng nói chuyện không khác bình thường, còn tưởng rằng nàng không sợ.”
“Cũng may Hoàng thượng cũng không phải mặt mũi dữ tợn, động một cái là muốn giết người.” Khởi La vỗ ngực nói: “Ta cho rằng ngài ấy muốn ta vào cung thực hiện quân lệnh, chỉ cho phép thắng không cho phép thua.”
“Nếu là tỷ thí thì chắc chắn sẽ có thắng có thua.
Việc mà đến nam nhân cũng không làm được, Hoàng thượng sẽ không quá nghiêm khắc với tiểu nữ tử nàng đâu.”
Khởi La ôm cánh tay Lâm Huân nói: “Vừa rồi khi ở trên điện, ta cho rằng chàng sẽ tiến sử Tô sư huynh với Hoàng thượng, không nghĩ tới chàng lại chọn biểu ca.
Chàng thật sự… không ngại à?”
“Chuyện quốc gia không thể nhập làm một với việc riêng được.
Lần tỷ thí này, Lục Vân Chiêu quả thật phù hợp hơn sư huynh.” Lâm Huân sờ mũi Khởi La: “Ngược lại là nàng có ý định gì? Thời gian chỉ còn một ngày rưỡi thôi.”
“Hầu gia, chàng đưa ta đến Vũ Nhạc Phường trước đi.
Chuyện này xem ra còn phải tìm Nguyệt Tam Nương hỗ trợ.”
Lâm Huân phái người đến Vũ Nhạc Phường nói một tiếng trước, Nguyệt Tam Nương vội vàng dọn sạch sân bãi, không làm ăn nữa.
Nàng ấy nghe nói Khởi La phải so múa với Công chúa Tây Hạ, cũng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, chỉ là trong chốc lát cũng không đưa ra được ý tưởng tốt.
Kiểu tỷ thí thế này hoàn toàn không giống với bọn họ bình thường biểu diễn ở nơi gió trăng, phải vừa đẹp vừa không thể mất đi phong độ đất nước.
Khởi La để Lâm Huân đi về làm việc trước, một mình nàng ở lại thương lượng với Nguyệt Tam Nương.
Thật ra nàng cũng có vài việc muốn hỏi riêng Nguyệt Tam Nương.
“Nói như vậy, khi đó tỷ đến dạy ta múa là do chàng mời tỷ tới? Tỷ còn lén lút nói hết tất cả chuyện của ta cho chàng biết?” Khởi La cố ý nghiêm mặt nói.
Nguyệt Tam Nương ngượng ngùng nói: “Ban đầu quả thật là Hầu gia mời ta hỗ trợ, ta cũng là được ủy thác thì phải cố gắng.
Nhưng sau này ta thật sự xem muội là bạn bè, thật lòng hy vọng hai người bên nhau hạnh phúc.
Muội cứ nói xem, bây giờ sống có tốt không?”
Khởi La liếc nàng ấy một cái, Nguyệt Tam Nương đè vai nàng nói: “Tiểu tổ tông của ta, bây giờ không phải là lúc tính sổ với ta, chuyện của Tây Hạ rốt cuộc muội có ý tưởng gì không? Ta nghe nói Công chúa Tây Hạ này được xưng là đệ nhất vũ công của Tây Hạ, hơn nữa vũ đạo của Tây Hạ rất chú trọng kỹ xảo, chúng ta rất khó thắng được bọn họ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...