Bệnh Phú Quý


Khi Khởi La quay lại Tô phủ thì sắc trời đã hơi tối, trong vườn hoa vẫn không có ai, Tô Tòng Tu cũng đã không còn ở đây nữa.

Nàng quay về nơi ở của Tào Tình Tình, thu dọn đơn giản, Tào Tình Tình tiễn nàng đi đến cửa chính.

Kiệu của Hầu phủ vẫn chờ ở nơi đó.

Trên đường đi, Khởi La đang nghĩ xem làm thế nào để nói với Lâm Huân về chuyện ngày hôm nay, Ninh Khê nhẹ giọng nói: “Nô tỳ cảm thấy vẫn nên giấu giếm Hầu gia thì tốt hơn, nếu không thì dựa theo tính tình của Hầu gia, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Lần trước Lâm Huân nổi giận làm Khởi La bị thương, Ninh Khê nghĩ đến vẫn cảm thấy lòng còn sợ hãi.

Dũng Quan hầu trong truyền thuyết chính là người có tính cách ngang ngược, khát máu như mạng.

Mặc dù Khởi La hiểu rõ Lâm Huân của tuổi ba mươi mấy nhưng lại có chút không rõ về hắn của tuổi hai mươi mấy.

Lâm Huân này đối với nàng mà nói, mặc dù sở thích hay là năng lực gần như không có gì khác biệt với Lâm thúc của sau này, nhưng tính tình lại hướng ngoại hơn nhiều.

Lâm Huân của ba mươi mấy tuổi, quyền cao chức trọng, rất khó có chuyện gì có thể chọc giận hắn.

Hơn nữa Khởi La biết, Lâm Huân của kiếp này đối với mình chẳng qua là dựa vào hứng thú về vẻ đẹp, hoặc là lòng ham chiếm hữu đối với vật sở hữu, những thứ này đều không liên quan đến tình yêu.

Nếu như nàng nói cho hắn biết chuyện Lục Vân Chiêu, chưa chắc hắn sẽ chấp nhận.

Không có tình cảm tin tưởng lẫn nhau làm cơ sở, vốn dĩ khi ở chung đã không nắm bắt được chừng mực.

Nhưng không nói thì nàng lại cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.

Nàng thật sự không muốn lừa dối hắn.

Khi đến ngõ Vĩnh Phúc thì đã là giờ lên đèn, người đi trên đường ít dần, buổi đêm cuối thu, gió rét se lạnh.

Dưới mái hiên của Hầu phủ đã treo đèn lồng vải thun màu đỏ, thủ vệ gia đinh đều đặn hành lễ với Khởi La, có người nhanh chóng chạy đi báo tin.

Khởi La vịn Ninh Khê, dọc theo hành lang khoanh tay[*] đi qua cửa thùy hoa, đi thẳng đến chỗ ở của mình.

[*] Hành lang khoanh tay (抄手回廊): Một loại hành lang trái phải bao quanh, trông như khoanh tay vào nhau.

Một đám nha hoàn dọn đồ rất bận rộn, Lâm Cẩn đang đứng bên cạnh chỉ huy.

Khởi La tiến lên hỏi: “Tiểu Cẩn, đây là đang làm gì vậy?”
Lâm Cẩn quay đầu thấy là nàng thì hành lễ, mang theo vài phần hoạt bát nói ra: “Huân ca ca muốn chuyển đồ ở nơi ở của mình đến chỗ tẩu tẩu.

Ta đã bận cả ngày rồi, không ít đồ đâu.”
Khởi La cũng biết quy tắc, trong thế gia đại tộc, nam nhân trưởng thành đều có chỗ ở riêng, được đặt ở ngoại viện.

Giống như phủ Quốc công, Chu Minh Kỳ có chỗ ở riêng, mỗi tháng sẽ lần lượt đi đến mấy chỗ của hậu viện, khi không muốn đi thì ở chỗ của mình.

Lâm Huân đây là có ý muốn ở cùng với nàng sao?
Đúng lúc Lâm Cẩn muốn rời đi, nói bên tai Khởi La: “Tẩu tẩu, tẩu phải lo lắng một chút.


Ta thấy sắc mặt Huân ca ca không tốt lắm, giống như đang giận ai đó vậy.”
Khởi La do dự, bước nhanh vào trong viện, minh đường truyền đến mùi cơm.

Lâm Huân ngồi trên ghế bành, khuôn mặt lạnh lùng, trong tay cầm một con kỳ lân ngọc thưởng thức, không biết đang suy nghĩ gì.

Một nha hoàn to gan đi vào khuyên nhủ: “Hầu gia, cũng không biết khi nào phu nhân về, chi bằng ngài dùng bữa trước đi?”
Vừa rồi thị vệ ở cửa trước đã tới bẩm báo, hắn biết nàng đã về rồi, cũng không vội chốc lát này.

“Hầu gia đang chờ thiếp thân sao?” Khởi La đi đến bậc thang, cởi áo choàng xuống đưa cho Ninh Khê.

Nàng mặc áo đối khâm dệt nổi màu xanh, váy dài bằng gấm xếp ly dệt hoa lan, nhan sắc tươi đẹp, lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.

Ánh mắt Lâm Huân nhìn Khởi La nặng nề.

Hắn từ chỗ Thấu Mặc biết được nàng đi đến Nghiêm Thư Hạng, tòa nhà đó là khi nàng và Lục Vân Chiêu ở bên nhau đã cùng nhau chọn, nàng còn sống ở đó trong khoảng thời gian không ngắn.

Hiện tại hắn ngửi thấy trên người nữ nhân của hắn có mùi thuốc nhàn nhạt, mặc dù đã cố gắng dùng nước hoa che đi nhưng giác quan của hắn khác hẳn người thường.

Hắn đang áp chế ngọn lửa giận trong ngực, chỉ có thể dùng vẻ lạnh lùng để ngụy trang.

Hình ma ma để nha hoàn bưng chậu đồng tới: “Phu nhân rửa tay trước đi, sao lại đi lâu vậy?” Nói xong thì đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Huân, nhắc nhở nàng đáp lời cẩn thận.

Khởi La vừa rửa tay vừa quan sát vẻ mặt của Lâm Huân, mang theo vài phần lấy lòng nói: “Thiếp thân có việc chậm trễ, Hầu gia không nên đợi.

Chúng ta ăn cơm trước đi, được không?”
Lâm Huân không phản đối, chỉ im lặng đứng dậy ngồi vào chỗ.

Khởi La nhìn thấy Lâm Huân chỉ ăn cơm, rất ít động vào đồ ăn thì gắp món cá hắn thích nhất đặt vào trong chén của hắn, cười với hắn: “Hôm nay cá mè rất tươi, ngài nếm thử xem.” Cuối cùng Lâm Huân cũng ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ đẹp của nàng như đóa hoa nở rộ vào mùa xuân, diễm lệ xinh đẹp, có thể bước vào trong lòng người ta.

Không có nam nhân nào có thể kháng cự.

Huống hồ hắn chưa từng nói hắn thích gì, nàng lại giống như biết rõ sở thích của hắn vậy.

Đồ mà hắn không thích ăn thì rất ít, rau thơm là một trong số đó.

Mà món hắn thích cũng rất ít, cá mè là một trong số đó.

Thời gian chung đụng giữa bọn họ cũng không nhiều, không phải là nàng đã lén lút nghe ngóng sở thích của hắn chứ?
Lâm Huân buồn bực không nói lời nào, Khởi La cũng không dám nhiều lời.

Chờ đến khi ăn cơm xong, nha hoàn còn đang không ngừng dọn đồ của Lâm Huân vào, phòng ở bên cạnh đều sắp không chứa nổi nữa rồi.

Khởi La nhỏ giọng nói: “Ngài thật sự muốn dọn đồ đến chỗ này của thiếp thân sao? Dựa theo quy tắc như như vậy có phải không tốt lắm không?” Hiện tại hắn cảm thấy nàng mới mẻ, trẻ trung xinh đẹp, đương nhiên là ngày ngày muốn ở cùng với nàng.

Nếu có một ngày hắn chán rồi, có niềm vui mới, lại dọn đồ ra khỏi nơi ở của nàng chuyển đến chỗ người khác, nàng sẽ càng khó chịu hơn.


Có nhiều thứ, nàng thà rằng chưa từng chiếm được.

Sắc mặt Lâm Huân bỗng nhiên trầm xuống: “Ra ngoài hết đi!” Hắn rống lên một tiếng, các nha hoàn nhao nhao lui ra ngoài.

Ninh Khê và Hình ma ma lưỡng lự lề mề, muốn nói gì đó thì lại bị ánh mắt của Lâm Huân ép lui.

Hắn đứng lên, đi hai bước đến trước mặt Khởi La, khom người lập tức bế ngang nàng lên.

Khởi La cảm thấy kinh hoảng, chân vùng vẫy: “Lâm Huân, chàng thả ta ra! Chàng lại muốn làm gì vậy…!”
Lâm Huân ôm nàng đi đến giường ở phòng trong rồi thả xuống, không nói gì mà đè trên người nàng, hôn nàng giống như mưa to gió lớn.

Khởi La không chống đỡ được, lòng bàn tay ở trước lồng ngực vững vàng của hắn có thể cảm nhận được nhịp tim cuồng loạn của hắn.

Hắn hôn vừa sâu vừa vội, không hề thô bạo giống lần trước mà là như muốn khảm nàng vào trong ngực.

Thân thể của nàng rất thành thật, ở dưới người hắn dần dần xụi lơ thành nước, sau đó đưa tay vòng qua cổ hắn, nhàn nhạt đáp lại.

Lâm Huân ôm nàng đặt nàng ngồi trên chân, vừa hôn vừa ra tay cởi quần áo của nàng, hôn một mạch từ cằm xuống đến xương quai xanh, lại hướng xuống nữa.

Khởi La nắm lấy tay hắn, đỏ mặt nói: “Chàng để ta đi tắm trước đã…”
“Làm sao, trên người nàng có mùi của nam nhân khác, sợ ta biết sao?” Lâm Huân dừng lại, lạnh lùng bóp cằm nàng.

“Chàng đang nói lung tung gì vậy!” Khởi La tức giận nói.

Lâm Huân buông nàng ra, đứng dậy lui về sau hai bước, bàn tay vắt chéo sau lưng nắm chặt thành quyền, hắn trầm giọng hỏi: “Hôm nay nàng ở Tô phủ?”
“Ừm, Tào tỷ tỷ không có trở ngại gì.” Khởi La thuận miệng đáp, cúi đầu kéo quần áo lại, trên mặt vẫn hiện ra màu ửng hồng của tình dục, cực kỳ xinh đẹp.

“Vậy Lục Vân Chiêu thì sao? Hắn có gì đáng ngại không?” Lâm Huân gần như là châm chọc mà nói.

Khởi La ngẩng phắt đầu nhìn hắn, giọng nói cứng nhắc: “Chàng phái người theo dõi ta?”
Lâm Huân lùi hơn mấy bước đi đến bên bàn tròn ngồi xuống, giận quá mà cười: “Ta để Thấu Mặc phái người bảo vệ nàng an toàn, nàng lại hiểu thành theo dõi? Trước đó nàng đã hạ quyết tâm phải di gặp Lục Vân Chiêu, còn để Tào Tình Tình yểm hộ cho nàng.

Điều buồn cười là, ta lại tin tưởng nàng.”
Khởi La không thích giọng điệu này của hắn, giống như nàng đã làm sai điều gì vậy.

Qua nhiều năm như vậy, nàng lớn lên dưới sự sủng ái của Chu Minh Ngọc và Quách Nhã Tâm, Lục Vân Chiêu cũng ngoan ngoãn nghe theo nàng, chưa từng nỡ nói một câu nặng lời.

Nếu như giữa phu thê ngay cả sự tín nhiệm tối thiểu nhất cũng không có, vậy thì còn làm phu thê gì nữa?
“Nếu chàng đã cho là như vậy thì vì sao còn phải đến hỏi ta?” Khởi La quật cường nói.

“Chu Khởi La, nàng xem ta là gì! Nàng ở Tô phủ mấy khắc đồng hồ, lại ở Nghiêm Thư Hạng nửa canh giờ, đây không phải là lên kế hoạch rồi sao? Ta không phải là người ngu!” Lâm Huân giơ tay quét qua, ấm trà và chén trà trên bàn dồn dập rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, trong khoảnh khắc trên mặt đất trở nên bừa bộn.

Nàng không buông được Lục Vân Chiêu, thậm chí không tiếc nói dối cũng phải đi gặp hắn, việc này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn!
“Mặc kệ chàng có tin hay không, ta không có ý muốn gạt chàng.


Chuyện ngày hôm nay, thật sự là ngoài ý muốn…” Khởi La cố gắng ổn định giọng nói.

Hắn hiểu lầm nhưng nàng không có cách nào khai ra Tào Tình Tình, dựa theo tính cách của Lâm Huân thì chắc chắn sẽ giận cá chém thớt.

Bây giờ hắn tức giận như vậy, nhất định là giải thích như thế nào cũng nghe không lọt nhỉ?
“Chu Khởi La, ta thật sự vô cùng thất vọng về nàng.” Lâm Huân nhắm hai mắt lại, toàn thân đều tản ra hơi lạnh thấu xương.

Hắn sợ dưới cơn thịnh nộ sẽ làm nàng bị thương, cũng không muốn nói thêm nữa, quay người đi ra bên ngoài.

Khởi La chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt hắn lạnh lùng như vậy, nàng vội vàng nhảy xuống giường, chạy tới giữ lấy cánh tay hắn: “Vì sao chàng không thể tin tưởng ta? Biểu ca thật sự bị thương rất nặng, ta chỉ đi thăm huynh ấy, ta và huynh ấy trong sạch! Chỉ là giữa chừng Thái y xem bệnh cho huynh ấy nên mới chậm trễ thời gian về phủ.

Lâm Huân, chúng ta từ từ nói chuyện đi, được không?”
Lâm Huân đẩy tay nàng ra, kéo nàng tới trước mặt, gằn từng chữ một: “Bây giờ ta không muốn nghe gì cả.

Nhân lúc ta còn có thể khống chế tâm tình của mình thì cách xa ta một chút!” Nói xong hắn hất tay nàng ra, không quay đầu lại mà đi mất.

Khởi La sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn biến mất, muốn đuổi theo ra ngoài nhưng không có can đảm, chỉ là nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lúc này mới ngày thứ ba tân hôn, nàng không ầm ĩ với hắn, không nghĩ sẽ thành như vậy.

Ninh Khê và Hình ma ma nhìn thấy Lâm Huân rời đi, vội vàng xông vào, nhìn thấy mặt đất bừa bộn thì sợ hết hồn.

Ninh Khê nhìn thấy trên cổ tay Khởi La có vết máu thì kêu lên: “Tiểu thư! Người bị thương rồi!”
Khởi La giơ tay lên nhìn, đó không phải là vết máu của nàng.

***
Lâm Huân nổi giận đùng đùng quay lại chỗ ở ban đầu, đá chiếc bàn trong phòng ngã lăn ra, dọa cho hạ nhân đang quét dọn sợ đến mức chạy hết ra ngoài.

Nơi này gần như đã dọn trống trơn rồi, trên đa bảo các trống rỗng.

Nhưng Lâm Cẩn vẫn chừa lại chăn đệm và giường cho hắn.

Giống như đã sớm tính toán xong rồi, chừa cho hắn một đường lui vậy.

Hắn ngửa mặt nằm trên giường, thở hổn hển không có cách nào dập được lửa giận.

Hắn biết vết thương đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tính mạng của Lục Vân Chiêu, màn kịch bị ám sát này chẳng qua là khổ nhục kế mà Lục Vân Chiêu và Triệu Tiêu cùng nhau biểu diễn thôi.

Lục Vân Chiêu dùng việc này để chiếm được sự đồng cảm của tất cả mọi người, còn có thể lừa gạt nữ nhân của hắn đi thăm bệnh.

Đây thì tính là gì? Thị uy sao!
Lâm Huân phiền não đưa tay đè trán, lúc này mới phát hiện ra tay hơi đau, trên mu bàn tay đang chảy máu.

Hắn nhớ tới đêm thành thân, khi người trong phủ ngăn cản Lục Vân Chiêu không cho hắn vào phủ, Lục Vân Chiêu đã nhàn nhạt cười: “Hầu gia, hôm nay ngươi từ chối ta ở ngoài cửa, ngày khác ta chắc chắn sẽ khiến ngươi tự đến tìm ta.

Ngươi tin không?”
Lục Vân Chiêu đáng chết! Lâm Huân đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng.

Hắn mơ hồ có linh cảm, chuyện này không thể dễ dàng chấm dứt như thế, chắc chắn còn có hậu chiêu.

Sau lưng có tiếng vang nhỏ xíu, hắn quay đầu nhìn lại, một thiếu nữ mặc bối tử màu xanh chỉ bạc đang cẩn thận bày chậu than, không nói gì.

Khuôn mặt thiếu nữ ấy xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, cũng là mỹ nhân tuyệt đỉnh.


“Vũ Đồng, sao ngươi lại ở đây?” Lâm Huân mở miệng hỏi.

Vũ Đồng dịu dàng nói: “Khôn thúc nói ngài đang tức giận, muốn nô tỳ tới xem sao.

Hầu gia, sao ngài lại bị thương rồi!” Nàng ta bước nhanh đi tới nâng tay Lâm Huân lên, vành mắt phiếm hồng: “Nô tỳ đi lấy hòm thuốc.”
Lâm Huân ngồi trên ghế, Vũ Đồng quỳ gối bên cạnh hắn, cẩn thận dùng bông chấm rượu thuốc khử trùng cho tay hắn.

Nàng ta cẩn thận bôi thuốc xong, lại quấn băng gạc, thắt nút rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Huân: “Ngài và phu nhân cãi nhau sao?”
Lâm Huân không nói gì.

Hắn luôn không thích nữ nhân lại gần mình, nhưng Vũ Đồng rất có chừng mực, xưa nay không chủ động quá đáng cho nên hắn cũng không ghét nữ tử này, còn để nàng ta hầu hạ bút mực ở lầu sách.

Vì đề phòng Khởi La nhạy cảm, hắn còn bảo nàng ta gần đây đừng đi lại trong phủ.

Nhưng kết quả là nữ nhân kia hoàn toàn không hỏi tới một tiếng.

Chu Khởi La hoàn toàn không quan tâm đúng không? Trái tim nàng không ở trên người hắn.

Vậy hắn vì sao lại cứ nhất định không phải nàng thì không được? Hắn không tin mình sẽ bị nhân kia bắt bí!
Lâm Huân đưa tay kéo Vũ Đồng vào trong ngực, Vũ Đồng sợ hãi kêu lên một tiếng, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Lâm Huân.

Đôi mắt nàng ta sáng tỏ giống như sao, lông mi dài lại cong, có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Lâm Huân cúi đầu, hai mắt Vũ Đồng run rẩy nhắm lại, nàng ta không thể tin được nam nhân này lại chủ động hôn mình.

Trong lòng nàng ta mừng như điên, hai tay ở trên đùi nắm chặt, chờ đến khi hơi thở của nam nhân đến gần, Lâm Huân lại đẩy nàng ta rồi đứng lên.

“Ngươi ra ngoài đi.”
Vũ Đồng thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, khom người lui ra ngoài.

Nàng ta biết cách thức ở chung với hắn chính là không nên chủ động, một khi chủ động thì sẽ mất đi cơ hội ở lại bên cạnh hắn.

Nàng ta rất thông minh.

Lâm Huân cảm thấy cuộc đời mình chưa từng thất bại như vậy.

Nhiều năm như vậy, hắn không có nơi nào để dựa vào, không có ràng buộc mà trải qua ngày tháng đầu đao liếm máu, cũng đều là sống như vậy.

Không nghĩ tới có một ngày, hắn lại vì một nữ nhân mà lo được lo mất.

Nếu đổi lại là người khác phát sinh chuyện như ngày hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.

Thế nhưng hắn đối nàng nặng không được, nhẹ không xong.

Không phải hắn không biết quá khứ của nàng và Lục Vân Chiêu, nhưng hắn không có cách nào khống chế được sự ghen tị và để ý, hắn không thể chịu được việc nàng đi quan tâm Lục Vân Chiêu, còn dùng cách thức lừa gạt mình.

Vu Khôn thở hồng hộc chạy vào: “Hầu gia, có việc gấp.”
“Chuyện gì?” Lâm Huân trầm giọng nói, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.

Vu Khôn kiên trì nói: “Thôi Hộ Thôi đại nhân tới, đang ở Hạo Lan Đường tại tiền viện đợi ngài.”
“Đêm hôm khuya khoắt, lão ta tới làm gì?” Lâm Huân nhíu mày.

“Nói là liên quan tới bản án Lục Hoàng tử và Lục đại nhân gặp chuyện, muốn xin ngài hỗ trợ điều tra.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui