Khởi La được Ninh Khê đỡ đi về phía trước, Mạnh Diệc Hoan muốn tiến lên, lại bị tỳ nữ bên cạnh kéo lại: “Nương nương đừng đi.”
Mạnh Diệc Hoan thấy Khởi La thuận lợi tiến vào chỗ ở của Lâm Huân, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, không khỏi tức giận hỏi: “Tại sao ngươi lại ngăn cản ta? Cái kế hoạch kia không phải tiến hành rất thuận lợi sao? Tại sao nữ nhân kia lại về rồi?”
“Nô tỳ không dám ngăn cản nương nương, nhưng nương nương còn chưa nhìn ra sao? Chắc chắn là Vương gia cho nàng ta trở về.” Tỳ nữ nhỏ giọng nói.
Nàng ta không dám nói với Mạnh Diệc Hoan rằng mình đã là người của Lâm Huân từ lâu, Mạnh Diệc Hoan nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
“Làm sao ngươi biết?” Mạnh Diệc Hoan còn chưa thấy được có gì lạ thường.
Tỳ nữ chỉ có thể căng da đầu giải thích: “Nương nương gả tới Vương phủ lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết tính cách của Vương gia? Nếu ngài ấy chán ghét người nào, thì người đó không có khả năng lại xuất hiện trước mặt ngài ấy lần nữa.
Nữ nhân kia có thể công khai tiến vào như vậy, đã chứng minh rằng đó là ý của Vương gia.
Nương nương đừng đối nghịch với nàng ta thì hơn.”
Lúc này, Diệp Quý Thần bước ra từ nơi ở của Lâm Huân, nhìn thấy Mạnh Diệc Hoan thì đi tới.
Mạnh Diệc Hoan ít nhiều gì cũng hơi chột dạ, lùi về phía sau một bước, tránh né ánh mắt của Diệp Quý Thần.
Diệp Quý Thần lại như là không biết gì cả, chỉ hành lễ với nàng ta rồi nói: “Nơi này của Vương gia hiện giờ vô cùng rối ren, nếu Mạnh trắc phi không có chuyện gì quan trọng, vậy thì mời người hãy về viện của mình đi.”
“Ta lo lắng cho Vương gia, muốn vào trong xem.”
“Vương gia đã có chúng thần và Thái y chăm sóc, dù nương nương có đi vào cũng không giúp được cái gì.
Đợi Vương gia tỉnh lại sẽ tự triệu kiến nương nương.”
Diệp Quý Thần đã nói đến mức này rồi, Mạnh Diệc Hoan đương nhiên cũng không có lý do gì để ở lại nữa, chỉ có thể không cam lòng mà về.
Nàng ta không hiểu Lâm Huân, thậm chí là mỗi một cận thần bên cạnh Lâm Huân.
Tuy rằng bọn họ cung kính với nàng ta, nhưng lại chưa bao giờ thật sự thừa nhận nàng ta là nữ nhân của Lâm Huân, điểm này nàng ta rất rõ ràng.
Thế nên nàng ta mới có cảm giác nguy cơ, mới bài xích Khởi La.
Nàng ta ghen ghét là một phương diện, về phương diện khác là sợ hãi Khởi La cướp đi đồ vật của nàng ta.
Thứ nàng ta có không nhiều lắm, vốn cũng là những thứ vô cùng đáng thương.
Vết thương cũ trên người Lâm Huân, các Thái y trong Thái Y viện đều hiểu rõ trong lòng.
Năm xưa lúc nhận lệnh của Hoàng đế đi cứu người, vốn là vạn phần hung hiểm, ước chừng tĩnh dưỡng nửa năm mới coi như khôi phục.
Giờ phút này Thái y cởi quần áo của hắn ra, thuần thục cắm châm vào những huyệt vị ở thân trên của hắn, sau khi chuẩn bị xong, lại dùng khăn ướt lau mặt cho hắn, nấu đơn thuốc tiếp theo.
Một lát sau, cuối cùng Lâm Huân cũng tỉnh lại, Thái y nhẹ nhàng thở ra, lui xuống đi kê đơn thuốc.
Khởi La vẫn luôn ngồi nhìn ở bên cạnh, bởi vì nàng động thai khí nên không dám lên trước hỗ trợ, sợ sẽ gây thêm phiền toái cho mọi người.
Lúc này thấy Thái y đi rồi, mới đứng dậy đi đến mép giường, nắm lấy tay của Lâm Huân hỏi: “Chàng đỡ hơn chút nào chưa? Xin lỗi, ta không biết chàng bị thương nặng như vậy…”
Lâm Huân nắm ngược lại tay nàng, thoải mái nói: “Đừng lo lắng, ta không có việc gì.”
“Vết thương này là do năm đó lúc đánh giặc Tây Hạ để lại sao? Rốt cuộc là người nào làm, chàng không điều tra sao?”
Lâm Huân lắc đầu, dùng lòng bàn tay vuốt ve ngón tay của nàng, thân mật một cách không tiếng động: “Lúc ấy không có chút manh mối nào cả, bây giờ lại càng khó tra xét hơn.
Lát nữa ta phải tiến cung một chuyến.”
“Chàng đã như vậy rồi, không lo dưỡng thương cho tốt đi còn tiến cung làm gì?” Khởi La nhíu mày hỏi.
“Có một số việc không thể không đi xử lý.
Tí vết thương nhỏ không quan trọng.” Lâm Huân cười khẽ, giơ tay véo mũi Khởi La: “Nàng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ về nhanh thôi.
Đến lúc đó, cho nàng một bất ngờ.” Hắn đợi lâu như vậy, mới chờ đến lúc Hoàng hậu chủ động ra tay.
Hơn nữa vẫn là tội danh mưu hại hoàng tôn, lần này bà ta không còn lời gì để nói nữa rồi chứ?
Còn có Mạnh Diệc Hoan kia, cũng đến lúc nên xử lí rồi.
…
Chân Tông Hoàng đế đang nằm trên long sàng trong tẩm điện, nghiêm túc tự hỏi vấn đề người thừa kế.
Ông biết Tần Vương Triệu Tiêu chỉ vì cái lợi trước mắt, không thể trọng dụng, nhưng ông không nghĩ tới Triệu Tiêu lại vì lợi ích riêng của bản thân mà ra tay tàn nhẫn với huynh trưởng của mình.
Dù cho không còn Lâm Huân thì vẫn còn có Đông cung Thái tử.
Mấy năm nay, hắn ta và Thái tử tranh đấu gay gắt, đa số đều là thủ đoạn chính trị, chưa từng dùng chiêu âm độc như vậy.
E rằng có người bí mật chỉ đạo.
Nhưng chuyện đã xảy ra, con người đều phải trả giá cho chuyện mình đã làm.
Gần đây Khu mật sứ Vương Tán liên tiếp bị ngôn quan buộc tội, đã bị tạm thời cách chức điều tra, chuyện lớn như vậy, Vương Hiền phi lại không có chút động tác nào, chỉ sợ là cũng không còn mặt mũi nào tới đây cầu tình đi? Nhân cơ hội này, quét sạch thế lực của Vương Tán, trao cơ hội lại cho các quan viên trẻ tuổi trong triều.
Chân Tông nhìn hai viên cầu bằng ngọc Lâm Huân đưa cho trong tay, sắc mặt nghiêm nghị dịu đi nhiều.
Lúc này, Đồng Ngọc chạy đến bên cạnh Chân Tông nói: “Hoàng Thượng, Yến Vương điện hạ cầu kiến.”
Chân Tông lập tức ngồi dậy: “Tuyên.”
Lâm Huân bước nhanh vào, sau khi thỉnh an, quỳ thẳng xuống đất rồi nói: “Phụ hoàng, mấy ngày gần đây đã xảy ra một vài chuyện, nhi thần cần phải bẩm báo với người.”
Chân Tông Hoàng đế gật đầu ý bảo hắn nói, hắn bèn nói hết chuyện năm đó Hoàng hậu hãm hại Khởi La như thế nào, cho đến đủ loại chuyện xảy ra gần đây, còn có chuyện hạ lệnh sai nữ quan phá cái thai trong bụng Khởi La.
Hắn nói rất chậm, lo Chân Tông một chốc một lát không phản ứng lại được.
Chân Tông quả nhiên chỉ bắt được mấy trọng điểm chính: “Ý của con là Chu thị còn chưa chết? Hai đứa gặp lại nhau ở Dương Châu, nàng còn mang thai con của con.
Mà Hoàng hậu lại sai nữ quan bên người sát hại hai mẫu tử các nàng?”
“Đúng vậy.
Nữ quan Xuân Hoa kia đang bị áp giải ở ngoài điện, xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần.” Lâm Huân phủ phục trên mặt đất.
Từ sau lúc hắn nhận tổ quy tông đã nhanh chóng điều tra thân thế của chính mình, biết chuyện năm đó mẫu thân hắn phát điên cũng vô cùng kỳ quái.
Triệu gia và Thái y chế dược trong hoàng cung năm đó từng có mối giao tình vô cùng sâu đậm, cho nên trong tay Hoàng hậu có phối phương của Tiêu Dao tán, Nhuyễn Cân tán và Hợp Hoan tán cũng không lạ.
Mấy năm nay bà ta đã dùng những phương thuốc đó để hại người.
Chẳng qua sau này những loại thuốc đó đều được liệt vào cấm dược trong hoàng cung, không thể lại tùy tiện lấy ra nữa.
“Nực cười!” Chân Tông Hoàng Đế vỗ bàn, nói với Đồng Ngọc: “Ngươi phái vài người đưa Hoàng hậu tới đây cho Trẫm!”
Đồng Ngọc liếc nhìn sắc mặt của Hoàng đế, biết hôm nay Hoàng hậu có lẽ tránh không khỏi rồi, bèn sai hai thái giám tới cung Khôn Hòa mời người tới.
Trong tẩm điện của cung Khôn Hòa, Triệu Hoàng hậu ngồi trang điểm trước gương đồng, trên đầu cài cây trâm hoa xinh đẹp, bôi thêm phấn mặt, nhìn kỹ mình trong gương, không nhịn được giơ tay sờ lên dung nhan của mình.
Ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, bà ta sắp không nhận ra mình nữa rồi.
Cung nữ quỳ gối bên cạnh bà ta nói: “Nương nương, Xuân Hoa cô cô không trở về, chắc là chuyện đã bại lộ, người nên nghĩ cách…” Hai chữ bỏ trốn kia, dù thế nào cung nữ cũng không nói nên lời.
Bằng vào thành kiến của Hoàng thượng với Hoàng hậu từ trước tới nay, cùng với sự thiên vị với Yến Vương, chỉ sợ… Việc này cả Yến Vương và Hoàng thượng đều sẽ không từ bỏ.
“Hơn nữa bên phía đại điện bên kia, Đồng Ngọc đã sai người tới truyền tin trước, chỉ sợ Hoàng thượng lập tức phái người tới…”
“Hoảng hốt cái gì, đến thì đến thôi…”
Triệu Sênh vừa nói xong đã có cung nữ chạy vào, mặt lộ vẻ hoảng hốt: “Nương nương, bên phía Hoàng thượng có hai vị công công tới, muốn người tới đại điện…”
Triệu Sênh bình tĩnh không gợn sóng, liếc nhìn bản thân trong gương lần cuối, nhìn trái nhìn phải, sau đó đứng dậy: “Đi thôi.”
Bà ta ra khỏi cung Khôn Hòa, không dùng bộ liễn mà tự đi bộ trong tòa cung điện này.
Bà ta tranh đấu gần nửa đời người, giành được vị trí Hoàng hậu, giành cho con trai vị trí Thái tử, cứ ngỡ đã thắng rồi nhưng lại thiếu mất một nước cờ, đó là chưa quét sạch hết chướng ngại vật, trái lại bị lộ nhược điểm vào tay đối phương.
Bà ta hơi căng thẳng, nhưng dạo gần đây triều đình hỗn loạn, còn có thánh ý lung lay, không cho bà ta quá nhiều thời gian.
Điều mà bà ta có thể làm, chỉ là liều một lần mà thôi.
Chỉ cần quét sạch được chướng ngại vật này đi, dù cho phải bồi thêm cả bản thân vào, Thái tử cũng có thể không còn lo lắng gì nữa.
Nhưng không ngờ tới, chuyện không như mong muốn.
Có lẽ tất cả mọi thứ đã được định sẵn.
Bà ta đi tới ngoài tẩm điện của Chân Tông, thấy Xuân Hoa bị trói cứng lại, trong miệng bị nhét vải, quỳ ở ngoài điện, do Hoắc Nhiên canh giữ.
Xuân Hoa thấy Triệu Sênh, cả cơ thể rướn về phía trước.
Ánh mắt của Triệu Sênh bình tĩnh quét qua mặt Xuân Hoa, sau đó nhìn thẳng về phía trước.
Chân Tông thấy Triệu Sênh mặc hoa phục bước về phía mình, dáng vẻ đoan chính, vẫn kiêu ngạo như hồi còn trẻ.
Ông không thích nhất là sự kiêu ngạo và không chịu thua của bà ta, bà ta đột ngột xông vào cuộc đời của ông, khiến cuộc đời của ông lộn xộn hết cả lên.
Nhiều năm như vậy, thay vì nói là hai người miễn cưỡng duy trì quan hệ phu thê, thực ra là ông vẫn luôn nhẫn nại dưới áp lực của Triệu gia.
Chịu đựng đến ngày hôm nay coi như cũng tới lúc kết thúc rồi.
Triệu Sênh cũng biết sự nhẫn nại của Hoàng đế cũng tới giới hạn rồi, Chân Tông còn chưa nói gì, bà đã quỳ xuống: "Chuyện là do thần thiếp làm, thần thiếp xin nhận, không liên quan đến người khác.
Xin Hoàng thượng xử phạt thần thiếp, không cần phải truy cứu người khác nữa." Bà ta thật sự mệt mỏi, bà ta không hề muốn giãy giụa cầu sinh với một nam nhân không yêu mình, chỉ có một lo lắng duy nhất đó là Thái tử.
Lâm Huân không nghĩ tới Hoàng Hậu lại sảng khoái nhận tội như vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn bà ta.
“Nàng sợ trẫm truy cứu ai, Thái tử sao?” Chân Tông lạnh lùng nói.
Cuối cùng biểu cảm bình tĩnh không gợn sóng của Triệu Sênh cũng hơi thay đổi, bà ta mím môi nhìn Chân Tông: “Những việc thần thiếp làm, Thái tử không hề hay biết, huống chi nó cũng không ở trong kinh thành.
Hoàng Thượng đừng quên, Thái tử cũng là máu mủ ruột thịt của người.”
Lúc bà ta nói mấy chữ cuối cùng gần như gằn từng chữ một, giống như đã dùng hết chút tình cảm cuối cùng.
Tay Chân Tông dựa vào trên gối vuông, thở ra một hơi thật dài, nhìn nữ nhân khiến ông vừa sợ vừa hận trước mắt, chậm rãi nói: “Những người khác lui ra trước đi, trẫm có lời muốn nói riêng với Hoàng hậu.”
Lâm Huân theo lời đứng dậy, cùng với đám người Đồng Ngọc lui ra khỏi điện.
Hoắc Nhiên còn tưởng muốn thẩm vấn Xuân Hoa, đang định kéo Xuân Hoa từ trên đất lên, Lâm Huân lại xua tay ý bảo không cần nữa.
Hoắc Nhiên không rõ lý do, Đồng Ngọc nói: “Hoàng Hậu nương nương đã thừa nhận, cho nên không cần thẩm vấn nữa.”
Hoắc Nhiên sững sờ, hắn không nghĩ tới Hoàng hậu lại sảng khoái thừa nhận như vậy.
Tội danh mưu hại hoàng tôn, tuy không thể khiến bà ta chết… nhưng cũng đủ để phế bà ta.
Lâm Huân đứng trên vân giai[*], quan sát toàn bộ hoàng thành, đáy lòng dần dâng lên sự mỏi mệt.
Hắn không có cách nào lựa chọn thân phận của mình.
Nhưng người trong hoàng thất, sinh ra đã như cá giành miếng ăn, nếu như không tranh không đoạt thì nếu không phải bị đối thủ nuốt vào bụng, thì sẽ bị đói chết, không có một ngày được bình yên.
[*]Vân giai: Bậc thềm cao.
Trước đây lúc hắn còn ở Tây Hạ, tận mắt nhìn thấy Lý Ninh Lệnh và Võ Liệt Hoàng đế phụ tử tương tàn, cuối cùng lưỡng bại câu thương.
Nếu có thể, hắn không muốn trở thành kẻ thù với những người máu mủ ruột thịt của mình, dù cho trong lòng hắn, sự tồn tại của bọn họ có thể chỉ mang tính tượng trưng là nhiều.
Ví dụ như người mẹ chưa từng gặp mặt, hay là Hoàng đế hết mực yêu thương hắn.
Ở sâu trong lòng hắn, hắn vẫn luôn là Lâm Huân mà không phải Yến Vương Triệu Huân.
Một lát sau, trong điện vẫn yên tĩnh, không xảy ra cuộc cãi vã nào cả.
Đây có lẽ là lần Đế Hậu nói chuyện với nhau bình tĩnh nhất sau bao nhiêu năm ròng.
Sau đó Chân Tông hoàng đế cho gọi Đô Thừa chỉ tới, chuẩn bị nghĩ chỉ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...