Bệnh Phú Quý


Lúc Lưu Ly bưng trà trở về thì nghe thấy cung nữ nói như vậy.

Nàng ấy tức giận tiến lên chất vấn: “Trắc phi này khẩu khí lớn thật đấy, thế mà dám nói là triệu kiến phu nhân nhà ta?”
Cung nữ cũng cảm thấy lời này rất khó mở miệng, nhưng mà tỳ nữ bên người trắc phi chính là nói như vậy, còn bắt nàng truyền đạt lại không thiếu một chữ, nàng cũng chỉ có thể căng da đầu mà bẩm báo.

Nhưng theo đạo lý mà nói thì dù sao vị phân của Mạnh trắc phi cũng là một trắc phi, mặc dù có vẻ như Hầu gia thích vị phu nhân không có lai lịch tên họ này hơn, nhưng nói triệu kiến cũng cũng không sai mà.

Khởi La không nghĩ tới Mạnh trắc phi này lại tới nhanh như vậy, nàng còn đang muốn tìm một cơ hội để gặp nàng ta một lần đây.

Thế nên nàng cười rồi đứng lên bảo: “Nếu Mạnh trắc phi đã triệu kiến thì chúng ta qua đó một chuyến đi.”
Lưu Ly nói: “Sao phu nhân lại phải để ý đến nữ nhân kia? Nàng ta đơn giản chỉ muốn thể hiện uy phong thôi.”
Khởi La gật gật đầu chạm nhẹ mũi nàng ấy: “Gấp cái gì? Ai cho ai nhìn sắc mặt còn chưa chắc đâu.”
Mạnh Diệc Hoan ở tại một nơi tương đối hẻo lánh trong hành cung, ngay cả tên của cung điện cũng không có, đồ đạc bày biện bên trong không mới không cũ, nàng ta vốn dĩ đã cố nén giận.

Mấy hôm trước nàng ta ra ngoài chơi với Triệu Triết, say rượu không biết đường về.

Sau khi trở về vẫn luôn sợ hãi Lâm Huân sẽ hỏi tội, nào biết Lâm Huân còn không thèm quan tâm đến nàng ta, mặc kệ nàng ta mấy ngày liền, giống như dù nàng ta có mất tích hắn cũng chẳng thèm để ý vậy.

Mạnh Diệc Hoan sai cung nữ bên người đi dò hỏi mới biết mấy ngày nay Lâm Huân đều ở lại Hợp Hoan Điện, ở trong đó cùng một nữ nhân.

Theo lời một cung nữ bị thu mua trong Hợp Hoan Điện nói, Lâm Huân và nữ nhân bị nhốt trong Hợp Hoan Điện vẫn luôn làm chuyện đó.

Mỗi lần bọn cung nữ đi vào thu dọn, trong phòng đều là một bãi lộn xộn, thêm nữa là đệm chăn một ngày phải đổi rất nhiều lần.

Vào buổi tối cung nữ trực đêm bất đắc dĩ phải đứng cách xa một chút, bởi vì âm thanh truyền ra từ nơi đó quả thực vô cùng mắc cỡ.

Mạnh Diệc Hoan nghe xong lập tức ném cái trâm cài tóc trong tay đi, thật vất vả đợi được Lâm Huân cho lui hết thủ vệ ở Hợp Hoan Điện đi.

Nàng ta cho rằng cuối cùng Lâm Huân đã không còn hứng thú với nữ nhân kia nữa, thế nên đã vội không chờ nổi sai người đi gọi Khởi La lại đây.

Nàng ta càng muốn nhìn xem, rốt cuộc là loại mặt hàng như thế nào, có thể khiến một người không thèm nhìn nữ nhân lấy một cái như Lâm Huân mê mệt thành như vậy.

Tỳ nữ rất nhanh đã chạy vào bẩm báo, chạy vội đến nỗi suýt nói không nên lời: “Trắc phi, người tới… tới rồi.”
“Tới thì tới thôi, ngươi nói lắp làm gì?” Mạnh Diệc Hoan trừng mắt liếc tỳ nữ kia một cái.

Lúc này, Khởi La vừa hay đi vào.


Mạnh Diệc Hoan vốn đã tạo dáng đầy đủ, nhưng lúc đưa mắt lên nhìn người tới lại sửng sốt.

Khởi La vấn kiểu tóc song bàn kế, trên đầu chỉ cài một đóa hoa lụa, ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì khác, nhưng thế lại càng làm nổi bật ngũ quan tinh xảo minh diễm của nàng.

Áo trên với tay áo bó màu vàng nhạt, chân váy trắng điểm xuyết vài nụ hoa, trên vai khoác dải lụa choàng màu xanh ngọc, lúc bước đi tự nhiên phóng khoáng, một nữ nhân như Mạnh Diệc Hoan còn nhịn không được nuốt nước miếng.

Cái vị trắc phi rất được sủng ái mắt cao hơn đầu ở Tần Vương phủ kia chỉ sợ cũng không sánh bằng vị trước mặt này đi?
Tỳ nữ bên người Mạnh Diệc Hoan đẩy đẩy nàng ta, nàng ta mới hồi phục tinh thần lại, làm bộ làm tịch: “Ngươi chính là nữ nhân mà Vương gia mang về sao? Nhìn thấy bổn trắc phi tại sao không quỳ?”
Khởi La tựa vào Lưu Ly xin lỗi nói: “Cũng không phải ta bất kính với trắc phi, chẳng qua là ngay cả Vương gia, ta cũng không quỳ.

Nếu ta quỳ lạy trắc phi, không phải là trắc phi vượt mặt Vương gia rồi sao?”
“Ngươi!” Mạnh Diệc Hoan siết chặt nắm tay.

Nàng ta gọi Khởi La đến đây, vốn là muốn dùng dung mạo để lấn át nàng.

Nào biết người ta thiên tư quốc sắc, căn bản không kém hơn nàng ta.

Nàng ta còn muốn dùng uy thế của trắc phi khiến Khởi La sợ hãi, nào biết người ta trực tiếp lôi luôn cả Vương gia ra!
Khởi La tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, tỳ nữ bên cạnh Mạnh Diệc Hoan lập tức khiển trách, Lưu Ly nói: “Phu nhân chúng ta vừa khỏi bệnh, Vương gia cố ý dặn dò không thể để phu nhân mệt.

Thế nào, ngươi muốn cãi lời Vương gia sao? Trắc phi có chuyện gì vẫn là nói nhanh đi.”
Tỳ nữ kia nhất thời nghẹn lời, Mạnh Diệc Hoan bên cạnh mở miệng nói: “Ngươi, ngươi đừng đắc ý quá sớm! Vương gia chẳng qua chỉ là nhất thời ham mới mẻ, chơi xong rồi sẽ quên! Ngươi rất nhanh cũng sẽ bị đuổi đi thôi!”
“Vương gia có phải ham mới mẻ hay không thì ta không biết, nhưng đêm qua ngài ấy còn nói muốn đưa ta về kinh thành đây.

Ta không muốn đi, ngài ấy vẫn cứ luôn nhắc mãi với ta.

Nếu không trắc phi giúp ta nói chuyện một chút?” Khởi La giơ tay nhìn móng tay của mình, buồn rầu nói.

Nàng vốn đã không thích Mạnh trắc phi này rồi, nếu đối phương đã chủ động triệu kiến, nàng dĩ nhiên không ngại mặt đối mặt so chiêu.

“Nực cười! Ta đi tìm Vương gia!” Mạnh Diệc Hoan quả thực sắp tức điên rồi, cũng không rảnh để ý tới Khởi La, vội vàng lao thẳng ra ngoài.

Ở một đầu khác thị vệ bẩm báo với Lâm Huân, nói Mạnh Diệc Hoan triệu kiến Khởi La.

Lâm Huân vội vàng đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại nghĩ tới thủ đoạn mấy năm nay của Khởi La, bỗng nhiên không quá lo lắng nữa.

Quả nhiên, một lúc sau đã thấy Mạnh Diệc Hoan khóc sướt mướt chạy tới cầu kiến.


Lâm Huân mang tâm thế xem kịch vui, gọi Mạnh Diệc Hoan tiến vào.

Mạnh Diệc Hoan vừa vào đến nơi đã quỳ xuống đất khóc lóc: “Vương gia, ngài tùy tiện tìm một nữ nhân hoang dã về chơi một chút thì thôi đi, thế mà người còn muốn mang nàng ta cùng về kinh thành! Ngài không thấy điệu bộ vừa nãy khi nàng ta nói chuyện, cứ như nàng ta là Vương phi vậy đó.” Dù sao thì Mạnh Diệc Hoan cũng còn là một thiếu nữ, chỉ hai ba câu đã nói thành Khởi La khiêu khích làm rối loạn.

“Nàng ấy nói muốn cùng ta trở lại kinh thành?” Sự chú ý của Lâm Huân đặt vào chỗ này.

Mạnh Diệc Hoan uất ức gật đầu.

Lâm Huân đang buồn rầu, không biết Khởi La có đồng ý trở về cùng hắn hay không, nghe Mạnh Diệc Hoan nói xong, hắn như được uống một viên thuốc an thần.

Hắn nói: “Chỉ cần nàng chịu theo ta trở về, đừng nói chỉ là một vị trí Vương phi, nàng muốn cái gì ta cũng cho nàng!”
Mạnh Diệc Hoan nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, nước mắt còn đọng ở trên mặt.

Vương gia nghiêm túc ư? Ngài ấy không phải có tình cảm vô cùng sâu đậm với nguyên phối phu nhân quá cố à? Tại sao sau khi tới Dương Châu, lập tức đã bị nữ nhân kia mê hoặc thành như vậy? Chẳng lẽ nàng ta phải trơ mắt nhìn nữ nhân lai lịch không rõ kia cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về nàng ta hay sao?
Khởi La trở lại Hợp Hoan Điện, cung nữ nói Nguyệt Tam Nương đang chờ ở bên trong, nàng vội vàng đi vào gặp nàng ấy.

Nguyệt Tam Nương đi qua đi lại trong điện, lúc thấy Khởi La tiến vào, thần kinh căng thẳng của nàng ấy cuối cùng cũng thả lỏng: “Ta và Ninh Khê đều rất lo lắng cho muội.

Hắn không làm gì muội đúng không?”
Khởi La cười nói: “Chàng ấy có thể làm gì ta chứ? Lúc ấy ta hôn mê vì sốt, lúc tỉnh lại đã ở trong hành cung này rồi.”
Nguyệt Tam Nương nói: “Lúc Ninh Khê trở về đã nói với ta, có thể là… sau khi Yến Vương mang muội đi, bọn ta còn cố ý đi tìm Lục đại nhân xin giúp đỡ.

Muội đoán Lục đại nhân nói thế nào? Ngài ấy bảo bọn ta yên tâm, nói muội bị Yến Vương mang đi là cầu nhân đắc nhân[*].

Trước mắt xem ra, đúng là bọn ta đã lo lắng vô ích, lời ngài ấy nói không sai chút nào!”
[*] Cầu nhân đắc nhân: Cầu nhân đức được nhân đức, tóm lại là đạt thành nguyện vọng, lý tưởng.

Khởi La nhớ tới trong thời gian ba năm Lục Vân Chiêu đã có thể từ phủ Viễn Hưng lập công trở về, vốn hẳn sẽ nhậm chức ở Hộ bộ, làm mấy năm sau đó thăng lên làm Thị lang là hoàn toàn không có vấn đề.

Nào biết đâu rằng hắn chạy đến Giang Nam nhậm chức Chuyển Vận sứ, lợi dụng chức vụ giúp nàng hành động dễ dàng hơn.

Có những lời trước nay hắn chưa từng nói ra, nhưng nàng lại biết.

Chẳng qua đã tới giờ phút này, mọi người sẽ không lừa mình dối người nữa mà thôi.


“Với cái miệng này của tỷ, ngày nào đó có thể giúp biểu ca ta cưới về được một cô vợ, lúc ấy ta mới bội phục.” Khởi La nhìn Nguyệt Tam Nương một cái rồi nói: “Nói chuyện chính.

Số lương thực đang đặt ở mễ hành, tỷ giao hết cho Lâm Huân đi.

Ta và biểu ca đều không yên tâm với Tôn Chí Thư.

Bây giờ có Lâm Huân ở đây, ông ta sẽ không dám đánh chủ ý lên chỗ lương thực này nữa.”
“Ta biết rồi.

Chỉ có muội là dám gọi Lâm Huân này Lâm Huân nọ thôi! Bây giờ người ta là Yến Vương đó!” Nguyệt Tam Nương chọc chọc bả vai của Khởi La, thấy nàng rụt vai lại vì đau, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?” Nói xong, không cho từ chối mà kéo tay áo nàng lên nhìn.

Sau khi nhìn thấy nó, sắc mặt vừa trắng vừa hồng.

Nàng là người rõ ràng mấy dấu vết này nhất, vẻ mặt phức tạp hỏi Khởi La: “Hắn đối với muội… Hai người….

Ôi, muội muốn cùng hắn về kinh, khôi phục lại thân phận trước kia sao? Nếu như thế thì Mạnh trắc phi kia cũng chả là gì.”
“Chuyện chết rồi sống lại quá gây chú ý, tạm thời ta vẫn chưa nghĩ đến mấy cái đó.

Dù sao Mạnh trắc phi vẫn còn là một đứa trẻ, ta không để vào mắt.

Còn chuyện có về kinh hay không, làm gì có chỗ cho ta làm chủ? Tính tình của hắn kia, tỷ lại không phải không biết…” Khởi La than một tiếng.

“Muội trở về cũng tốt, đỡ phải cho những oanh oanh yến yến bên ngoài suốt ngày nghĩ cách trèo lên giường hắn.

Theo ta thấy, sau này muội sẽ là phượng nghi thiên hạ rồi.” Nguyệt Tam Nương nháy mắt với Khởi La.

Nguyệt Tam Nương nói như vậy Khởi La cũng không ngoài ý muốn, dù tính từ phương diện nào thì Lâm Huân đều là người được chọn tốt nhất cho vị trí Hoàng đế đời tiếp theo.

Hôm qua chính Khởi La cũng nghĩ như vậy.

Nhưng những chuyện này để lại đến khi về kinh rồi chậm rãi chuẩn bị.

Nàng lại tán gẫu mấy câu với Nguyệt Tam Nương rồi Nguyệt Tam Nương cáo từ rời đi.

Buổi tối, Lâm Huân đưa Diệp Quý Thần cùng đến Hợp Hoan Điện.

Khởi La đang chờ hắn, nhìn thấy Diệp Quý Thần xuất hiện, khó có thể kìm nén vui sướng hô lên: “Cữu cữu!”
Diệp Quý Thần cẩn thận phân biệt người trước mắt, cũng kích động: “Khởi La? Ngươi thật sự là Khởi La rồi?”
Khởi La dùng sức gật mạnh đầu, tiến lên trước nắm lấy cánh tay của Diệp Quý Thần: “Cữu cữu, mấy năm nay ngài sống có tốt không?”
“Tốt, rất tốt! Chỉ có điều mọi người đều rất nhớ ngươi, cho rằng ngươi… Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi!” Diệp Quý Thần hơi nghẹn ngào nói.

Mấy năm nay Khởi La vẫn luôn đều âm thầm chú ý đến tin tức của Diệp Quý Thần.


Biết hắn đi theo Lâm Huân làm Trưởng sử của phủ Yến Vương, Trần Gia Trân lại mang thai, Đình Nhi rất khỏe mạnh.

Lâm Huân mời Diệp Quý Thần ngồi xuống: “Hôm nay ở đây không có người ngoài, không cần giữ lễ tiết.” Lại bảo tỳ nữ mang đồ ăn lên.

Các cung nữ lần lượt bưng đồ ăn lên, Khởi La rót cho mỗi người một ly rượu: “Để mừng cửu biệt trùng phùng, chúng ta cùng cạn một ly!”
Sau khi ba người cụng ly, đều uống cạn rượu trong ly.

Sau đó Khởi La nói những chuyện gặp được mấy năm nay cho Diệp Quý Thần nghe.

“Ngươi là Diệp Uyển? Diệp phu nhân kia chính là ngươi?” Diệp Quý Thần nâng cao âm điệu rồi lẩm bẩm: “Tại sao lại đúng là tên này chứ?”
Lâm Huân hỏi: “Có gì không ổn sao?”
“Không có gì, chỉ là trùng hợp thôi.

Ta vốn nghĩ một thai này của Gia Trân nếu là con gái sẽ đặt tên là Diệp Uyển.” Diệp Quý Thần thản nhiên mà nói.

Khởi La tâm niệm vừa động, thấy hơi buồn cười.

Lúc ấy không muốn có liên quan gì đến những người trong quá khứ nữa, thế nên đã dùng tên của kiếp trước.

Diệp Quý Thần nghĩ đến chuyện gì đó rất vui vẻ nên uống nhiều mấy chén, hơi ngà ngà say, Lâm Huân sai thị vệ dìu hắn trở về.

Lúc trở về nhìn thấy mặt Khởi La đỏ bừng, hai mắt mê mang, cũng có chút men say.

Hắn lắc lắc đầu, nghĩ hai người này có nhiều chỗ rất giống nhau, chẳng trách họ lại hợp nhau đến thế.

Hắn cúi người ôm nàng lên, đặt ở trên giường.

Bởi vì cánh tay treo trên cổ hắn của nàng còn chưa buông ra, lúc hắn đứng dậy đã bị kéo ngược trở lại, va vào ngực nàng.

Khởi La mơ màng, nàng chỉ cảm thấy nóng, miệng bị thứ gì đó mềm mại đè lên, quần áo trên người mất dần từng cái.

Sau đó nàng như đang nằm trên bọt sóng, thực thoải mái lay động, một con sóng lớn đánh lại, nuốt chửng nàng.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trên người nàng trơn bóng, trong không khí còn có hương vị sau hoan ái.

Xem ra chuyện tối hôm qua không phải là mơ.

Nàng say rượu rồi, thế mà hắn còn có hứng thú… Nàng thật là không biết nên nói cái gì cho phải.

Đến khi Khởi La rửa mặt xong xuôi, mặc quần áo xong, nghe Lưu Ly nói Lâm Huân đã dặn dò từ sáng sớm, ba ngày sau phải khởi hành về kinh thành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui