Bệnh Phú Quý


Khởi La đến Diệp gia thăm Trần Gia Trân rồi quay về, tâm tình nặng nề.

Trên cổ Trần Gia Trân lưu lại một đường vết dây hằn, may mà nha hoàn phát hiện kịp thời, nếu không thì sẽ mất mạng.

Đình Nhi còn nhỏ tuổi, hình như biết mẫu thân khổ cực, nhũ mẫu ôm mà nó cứ ở bên cạnh khóc mãi.

Diệp Quý Thần thì dáng vẻ tiều tụy, cũng không nói gì.

Khởi La nhìn dáng vẻ ảm đạm thê lương từ trên xuống dưới của gia đình này, thật sự trong lòng gấp gáp, lại không giúp được gì.

May mà trong cung vẫn chưa hạ ý chỉ.

Trước khi ra khỏi nhà, Lâm Huân đã nói với nàng là giao việc này cho hắn xử lý, cũng không biết kết quả thế nào rồi.

Trên đường trở về đi ngang qua cửa hàng mứt Tôn Ký, Khởi La rất muốn ăn chua nên bảo Ninh Khê đi vào mua chút ô mai muối về ăn.

Sau khi Ninh Khê cẩn thận chọn lựa, đang chờ chưởng quầy tính tiền thì nhìn thấy Triêu Tịch cũng đi vào cửa hàng lựa chọn.

Nàng đi qua chào hỏi: “Triêu Tịch, trùng hợp vậy.

Ngươi cũng thích ăn mứt của Tôn Ký à?”
Triêu Tịch thản nhiên đáp lại: “Không phải ta, là mua cho công tử.” Nói xong thì thuần thục xúc chút mứt vào trong đĩa rồi cầm đi tính tiền.

Ninh Khê nhớ rõ Lục Vân Chiêu không hề thích ăn ngọt, những thứ Triêu Tịch chọn cũng đều là đồ mà trước kia Khởi La thích ăn nhất, trong lòng nàng thở dài một hơi.

Đúng lúc chưởng quầy gọi nàng, nàng đi cầm túi giấy đựng ô mai, chuẩn bị rời đi.

Triêu Tịch gọi nàng lại: “Vốn dĩ ta muốn đến Hầu phủ một chuyến, đúng lúc gặp được ngươi.

Nói một tiếng với phu nhân nhà ngươi, công tử sắp đến phủ Viễn Hưng nhậm chức rồi, bảo nàng ấy bảo trọng.”
“Sao lại nhanh vậy? Sao không chờ qua tháng giêng rồi đi?” Ninh Khê nhớ rõ thời gian định ra từ trước hẳn là đến đầu xuân mới đi.

Triêu Tịch nói: “Bởi vì Trưởng Công chúa bệnh, Tĩnh Quốc công đã về từ phủ Viễn Hưng rồi, bên đó không thể không có người quản lý được.

Công tử sẽ qua đó sớm hơn, cũng là vì đề phòng có biến.

Chu công tử đã xin thánh chỉ với Hoàng thượng rồi, sẽ làm phụ tá cho công tử cùng nhau đi.”
Ninh Khê gật đầu: “Ta sẽ chuyển lời đến phu nhân, mong công tử lên đường bình an.”
Triêu Tịch suy nghĩ một chút nhưng vẫn không nói ra lời trong lòng, cầm mứt đi ra đường tụ hợp với Mộ Vũ.

Mộ Vũ nói: “Sao tỷ tỷ đi lâu vậy? Còn phải mua đồ ở mấy cửa hàng nữa đấy.”
“Ta vừa mới chạm mặt Ninh Khê.”

Mộ Vũ vội vàng nhìn xung quanh, Triêu Tịch giữ nàng ta lại: “Đã đi rồi.

Ta nói với nàng ấy chuyện công tử sắp đến Viễn Hưng phủ nhậm chức rồi, nàng ấy hỏi ta vì sao đi sớm vậy, ta không nói thật với nàng ấy.”
Mộ Vũ kéo cánh tay nàng ta: “Vì sao không nói? Lúc trước công tử muốn đi Viễn Hưng phủ hoàn toàn không phải vì giúp Lục Hoàng tử, mà là vì để cho Dũng Quan hầu không cần đi nữa.

Nói tới nói lui thì còn không phải cũng vì tiểu thư à? Nếu không ngài ấy tội gì mà bỏ mặc không cần tiền đồ tốt đẹp ở kinh thành để đi đến nơi khỉ ho cò gáy đó.”
“Mộ Vũ, tiểu thư đã là phu nhân Dũng Quan hầu rồi.

Nói thì cũng không có cách nào thay đổi.”
Mộ Vũ vốn lòng đầy căm phẫn, nghe thấy Triêu Tịch nói như vậy thì lập tức xì hơi.

Sau khi tạm biệt Triêu Tịch, Ninh Khê quay lại xe ngựa, khoác tấm chăn lên người Khởi La.

Khởi La nhẹ giọng hỏi: “Sao đi lâu vậy?”
Ninh Khê trả lời: “Đúng lúc gặp Triêu Tịch cô nương bên cạnh biểu công tử, nàng ấy thay mặt biểu công tử đến chào tạm biệt.

Nói là biểu công tử sắp đi phủ Viễn Hưng làm việc rồi, may mà Chu công tử sẽ cùng ngài ấy đến đó.

Nô tỳ nghe nói phủ Viễn Hưng đều là sa mạc và hoang mạc mênh mông, chuyến này không biết biểu công tử sẽ đi bao lâu, có cần chuẩn bị ít đồ đưa đến Lục phủ không?”
Khởi La không nghĩ tới Lục Vân Chiêu sẽ đi sớm như vậy, lúc trước mặc dù không gặp mặt nhưng cả hai đều ở trong kinh thành.

Bây giờ thoáng cái phải cách xa vạn dặm, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên chút chua xót: “Ta không tiện ra mặt, giao cho em xử lý đi, chuẩn bị thêm chút dược liệu và đồ phòng gió bụi.

Lục Tiêu đi theo huynh ấy sao?”
“Việc này Triêu Tịch lại không nói.”
Khởi La đáp một tiếng, nhìn ngoài cửa sổ không tiếng động, cũng không biết đang nghĩ gì, Ninh Khê cũng không nói tiếp nữa.

Đến cổng Hầu phủ là đã thấy trên hai chiếc xe bò chở đầy hàng hóa, hạ nhân đang bận rộn chuyển ra chuyển vào.

Khởi La vịn Ninh Khê đi xuống xe ngựa, hỏi hạ nhân thì mới biết được, là Lâm nhị gia, Lâm Nghiệp về rồi.

Lâm Nghiệp làm một tiểu quan lưu thủ ở Lạc Dương, nhiều năm không về nhà đón năm mới.

Lần này từ quan về nhà, đương nhiên là mang về không ít tài sản.

Khởi La đi đến Quan Đức Đường, bên trong đó đã sớm vô cùng náo nhiệt, một nam tử ngoài ba mươi mặc áo choàng hoa văn chữ Thọ (寿) bằng vải trơn, vóc người cao lớn, khuôn mặt có mấy phần giống với Lâm Huân, chỉ là trưởng thành nhu hòa hơn.

Khởi La đi vào, Doãn thị mang khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ cười nói: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến nha.

Tam đệ muội mau đến đây, đây chính là nhị gia nhà ta đó.”
Nam tử liếc mắt nhìn qua, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh diễm, hắn ta bình tĩnh đứng dậy chào: “Tam đệ muội.”
“Nhị ca.” Khởi La gọi một tiếng, Lâm Nghiệp chỉ cảm thấy bên tai tê dại.


Nghĩ đến vẫn là tam đệ của hắn ta có diễm phúc, nàng có dung mạo xuất chúng, hơn nữa còn nhỏ tuổi, trông tươi non xinh đẹp.

Lại nhìn Doãn thị bên cạnh hắn ta, mặc dù coi như là được chăm sóc thích hợp nhưng đến cùng cũng không có cách nào so sánh được với tiểu cô nương mười mấy tuổi hoạt sắc sinh hương.

Nghĩ đến từ nay về sau ở trong nhà sớm chiều phải nhìn thấy sự đối lập này, trong lòng hắn ta khó tránh khỏi tích tụ.

Nhũ mẫu dẫn Lâm San đến, Lâm San mặc váy áo ngắn tơ lụa màu hồng, sợ hãi trốn sau lưng nhũ mẫu, cũng không gọi cha.

“San Nhi, con không nhớ cha nữa sao?” Lâm Nghiệp ngồi xổm xuống trước mặt Lâm San, vươn tay muốn ôm cô bé.

Lâm San lại chạy đến bên cạnh Doãn thị, ôm Doãn thị không buông.

Doãn thị sờ đầu cô bé nói: “San Nhi sao vậy? Ngay cả cha cũng không nhận ra.

Mỗi năm cha đều cho người mang về cho con rất nhiều đồ ăn đồ chơi, quên rồi hả?”
Lâm San quay đầu qua chỗ khác, chẳng hề nể mặt mũi.

Lâm Nghiệp lúng túng nở nụ cười với người xung quanh: “Đứa trẻ này sợ người lạ.”
Khởi La biết đứa trẻ nhỏ như vậy, cần nhất là cha mẹ làm bạn.

Lâm San không sẵn lòng nhận Lâm Nghiệp cũng là chuyện nằm trong dự đoán.

Lúc này La thị từ bên ngoài đi vào, nói với Lâm Nghiệp: “Nhị đệ, ta đã sắp xếp xong cho hai di nương mà đệ mang về rồi, đều ở Miên Nguyệt Các, một người trong đó đã mang thai rồi à? Có cần phái thêm một ma ma đáng tin cậy qua đó chăm sóc không?” Nói xong, nàng ta đã trưng cầu ý kiến mà nhìn về phía Gia Khang.

Sau khi Doãn thị nghe xong thì mặt thoắt cái trầm xuống.

Gia Khang nói: “Hầu phủ chúng ta vốn neo người, vốn chỉ muốn các con có thêm con thêm cháu.

Chính thất sinh cũng được, thiếp thất sinh cũng được, chỉ cần bình an sinh ra, Hầu phủ chúng ta đều có thể nuôi được.

Khấu ma ma, chọn một nha hoàn và ma ma đắc lực qua đó chăm sóc, đừng để có sơ xuất gì.”
Khấu ma ma vội vàng nhận lệnh rời đi.

Khởi La lại cảm thấy lời Gia Khang nói tựa như chỉ mỉa mai nàng, trong lòng có chút chột dạ.

Đi ra từ Quan Đức Đường, đám người tự mình trở về.

Doãn thị ngăn lại trước mặt Lâm Nghiệp, trong mắt rưng rưng: “Nhị gia, rõ ràng ngài từng nói chỉ nạp bọn họ hầu hạ bên cạnh, không để bọn họ sinh con.

Lỡ như Trương thị kia sinh hạ một đứa con trai thì chính là thứ trưởng tử, chàng bảo phu nhân ta đây và San Nhi tự xử như thế nào?”
“Chuyện sinh con này là ý trời, lại không phải là việc ta có thể khống chế được.


Trương thị trẻ tuổi, đương nhiên rất dễ mang thai.” Hắn ta nói xong, ánh mắt vô tình hoặc cố ý mà lướt qua bụng Doãn thị.

Thành thân nhiều năm mà chỉ sinh ra được một đứa con gái là Lâm San, sau đó thì không thấy động tĩnh gì nữa.

Trương thị kia đi theo hắn ta chưa được nửa năm mà đã mang thai rồi.

Nam nhân đều muốn có con trai để sau này đưa ma dưỡng lão cho mình, không trông cậy vào con trai trưởng được thì cũng có thể trông cậy vào con thứ nhỉ?
Nếu không sau này chia nhà, nói không chừng phòng bọn họ không được chia cho gì cả.

Khởi La trở về nơi ở chưa bao lâu thì Lâm Huân cũng về.

Nàng vội vàng nghênh đón, giúp hắn cởi áo choàng, hỏi chuyện của Giang Văn Xảo.

Lâm Huân nắm tay nàng ngồi trên giường: “Ta sẽ nghĩ cách để ả từ bỏ mối hôn sự này, đi theo Lý Ninh Lệnh bọn họ về Tây Hạ.”
“Tốn công tốn sức như thế mới có được cơ hội như vậy, ả sẽ từ bỏ ý đồ sao?” Rõ ràng Khởi La không tin.

“Ả gả cho Diệp Quý Thần là một việc tốn công mà không có kết quả, hiện tại ả chưa nghĩ rõ ràng được.

Ta dùng việc giúp ả củng cố thân phận để trao đổi với ả, chưa chắc ả sẽ không đồng ý.

Chuyện này ta sẽ xử lý thỏa đáng, nàng đừng quan tâm nữa.” Lâm Huân trấn an vỗ vai Khởi La, ngẩng đầu hỏi nha hoàn trong phòng: “Đi xem phòng bếp nấu thuốc xong chưa.” Quách Thái y đã cố ý dặn dò, thời gian càng ngắn thì ảnh hưởng tới thân thể càng nhỏ, cho nên không thể kéo dài nữa.

Khởi La vừa nghe nói phải uống thuốc thì nhíu mày lại: “Thuốc này không thể không uống sao?”
Lâm Huân lắc đầu, dáng vẻ không cho thương lượng.

Ninh Khê bưng thuốc tới, Khởi La nhìn nước thuốc đậm đặc kia rồi tránh né vào trong ngực Lâm Huân.

Lâm Huân cầm chén thuốc qua, cẩn thận thổi thổi rồi đưa tới bên miệng nàng: “Ngoan ngoãn uống, cũng chỉ uống chén này thôi.”
Khởi La bóp mũi, uống chén thuốc “Ừng ực”.

Lâm Huân cúi đầu nhìn nàng uống thuốc, nghĩ đến kết quả sau đó của loại thuốc này, trong lòng vô cùng cay đắng, hơi dời ánh mắt đi.

Khởi La uống thuốc xong thì trực tiếp lè lưỡi: “Đắng quá!” Ninh Khê vội vàng cho nàng ngậm một miếng mứt hôm nay mua, nàng mới cảm thấy vị đắng đó thoáng dịu đi một chút.

Ninh Khê bưng chén thuốc ra ngoài, Hình ma ma kéo tay nàng ấy nói: “Thuốc này do Quách Thái y kê đơn à? Sao ta ngửi thấy mùi không đúng vậy?”
Ninh Khê khó hiểu mà hỏi thăm: “Không đúng chỗ nào?”
“Khi ta còn trẻ ấy, nha đầu trong phủ được chủ nhân sủng hạnh, có con, sau khi bị chủ mẫu biết được thì rót chén thuốc cho bọn họ uống.

Ta ngửi thấy mùi này giống như mùi của chén thuốc đó vậy.” Hình ma ma nói đến mức đạo lý rõ ràng.

“Hình ma ma, bà cũng đừng nói lung tung! Nếu như phu nhân mang thai con của Hầu gia, ngài ấy vui mừng còn không kịp, sao có thể cho phu nhân uống thuốc sảy thai chứ?” Ninh Khê lập tức phủ định.

Hình ma ma kéo nàng ấy sang bên cạnh, nói lời thấm thía: “Ngươi trẻ tuổi nên không biết, sinh con ra rồi thì dáng người sẽ thay đổi, chỗ đó… cũng sẽ rộng ra.

Dáng dấp của phu nhân chúng ta giống như ngọc vậy, đương nhiên Hầu gia sẽ cực kỳ thích.

Hầu gia thấy phu nhân trẻ tuổi, không hy vọng phu nhân sinh con sớm như vậy, còn muốn sủng ái thêm hai năm đấy! Sau hai năm, chờ sự mới mẻ qua rồi thì di nương, thông phòng, ngoại thất gì đó sẽ đến hết.

Đến lúc đó chỉ có phu nhân trông mong, mong ngóng ngài ấy tới thôi.


Ma ma ta là người từng trải, quá hiểu suy nghĩ của nam nhân rồi.”
Ninh Khê cúi đầu nhìn chén thuốc trong tay, trong lòng là cảm xúc hỗn tạp.

Ngay cả lão gia yêu thích lão phu nhân như vậy, cả một đời chỉ có một nữ nhân là bà ấy, đến tuổi này rồi mà giữa hai người còn sinh hiềm khích, thật sự không biết sự sủng ái của Hầu gia đối với phu nhân có thể kéo dài được bao lâu.

Hầu gia oai hùng bất phàm, vốn dĩ đã nhiều người nhớ thương.

Không quá hai ngày, Khởi La cho rằng mình có kinh nguyệt, nửa đêm bụng đau quặn lên.

Nàng vốn không muốn đánh thức Lâm Huân, nhưng lăn qua lộn lại, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, Lâm Huân tỉnh lại, biết là thuốc đã phát huy tác dụng.

Khởi La thật sự không chịu nổi nữa, ngồi dậy gọi Ninh Khê đi lấy bô rồi đẩy Lâm Huân ra ngoài.

Vật dơ bẩn của nữ tử là thứ chẳng lành, nam tử không được dính phải.

Ninh Khê bưng cái bô chạy ra, vô cùng hoảng sợ, không biết phải nói thế nào với Lâm Huân.

Lâm Huân lại gật đầu, cuối cùng không nhẫn tâm nhìn, xua tay để nàng ấy cầm đồ đi xử lý, còn bảo nàng ấy đừng rêu rao.

Bản thân mình thì về phòng chăm sóc Khởi La.

Ninh Khê bưng cái bô đi ra ngoài, không ngừng rơi nước mắt.

Cục máu đó, rõ ràng… rõ ràng chính là… sao Hầu gia có thể tàn nhẫn như thế? Chẳng lẽ thật sự giống như lời Hình ma ma nói? Thấu Mặc thấy nàng ấy mất hồn mất vía đứng ở cửa ra vào thì vội vàng đi tới, thấp giọng nói: “Đồ trong bụng phu nhân… rơi ra rồi?”
Ninh Khê giật nảy mình: “Sao huynh biết?”
Thấu Mặc nói với nàng ấy lời của Quách Thái y: “Ta nói cho muội biết, muội cứ làm như không biết.

Không phải là chủ tử tàn nhẫn mà là thật sự không thể giữ đứa trẻ này được.

Phu nhân không nhận ra đúng không? Muội cũng đừng nói với phu nhân, nếu không sẽ khiến phu nhân thương tâm.

Chuyện này cứ cho qua như vậy đi, biết không?”
Ninh Khê mím môi gật đầu, tự đi xử lý, giả vờ như không có việc gì mà quay lại.

Sau khi thải thứ đó ra, Khởi La thoải mái hơn, bụng cũng không đau như trước đó nữa, chỉ là sắc mặt xanh trắng.

Lâm Huân ôm nàng, làm túi chườm nóng ủ phần bụng cho nàng, lại dùng khăn cẩn thận lau mồ hôi trên mặt nàng.

Khởi La yếu ớt cười cười: “May mà trước đó chàng đã nhắc nhở ta, Quách Thái y nói vì ảnh hưởng của thuốc, lần kinh nguyệt này sẽ dữ hơn một chút, nếu không ta còn tưởng rằng mình bị bệnh gì đấy.

Chàng nhanh ngủ đi chứ? Ngày mai còn phải lên triều.”
“Nàng chịu khổ rồi.” Lâm Huân dựa vào giữa cổ nàng, thấp giọng nói.

Khởi La đưa tay sờ lên mặt hắn: “Ta thật sự đã đỡ hơn nhiều rồi, chàng đừng lo lắng.”
Lâm Huân càng ôm nàng chặt nàng hơn, hôn tóc mai nàng, mãi đến khi nàng an ổn ngủ thiếp đi.

Hắn lại mở to mắt mãi cho đến hừng đông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận