Bệnh Phú Quý


Quách Nhã Tâm vốn không muốn nói, không chịu được việc Khởi La liên tục truy hỏi, bà từ từ nói ra.

Trước kia khi còn ở ngõ Chu Tước, Quách Nhã Tâm nhận được một bức thư, hình như là gửi từ xa tới, cũng không để lại tên.

Chữ viết trên lá thư này quen thuộc, giống như thư tình, sự yêu thương và nhớ mong lưu luyến mệt mỏi triền miên tràn đầy trên giấy.

Bà vẫn chưa hiểu rõ là chuyện gì xảy ra thì Chu Minh Ngọc đã về, hỏi có có nhận được thư nhà của đại ca không.

Trong lòng bà đã cảm thấy không ổn, đương nhiên là nói dối không có, giấu lá thư này đi.

Ai ngờ qua vài ngày thì lá thư này bị Chu Minh Ngọc lục ra được, nói là chữ viết của Chu Minh Kỳ, bà lập tức hơi nổi giận.

Giữa phu thê vì vậy mà sinh ra hiềm khích.

Ngày Trưởng Công chúa ngã bệnh, bọn họ đến phủ Tĩnh Quốc công, đi xem Triệu Nguyễn.

Triệu Nguyễn lôi kéo Chu Minh Ngọc nói hươu nói vượn rất nhiều lời, còn nhắc đến mười mấy năm trước đã từng nhìn thấy Chu Minh Kỳ gặp Quách Nhã Tâm vào ban đêm ở rừng trúc.

Triệu Nguyễn nói lung tung lộn xộn, trong lòng Chu Minh Ngọc lại còn nghi vấn, tự mình hỏi Lý ma ma đã hầu hạ Triệu Nguyễn nhiều năm.

Lý ma ma nói rằng thật sự có việc này, khi ấy Triệu Nguyễn lén lút đi theo nhìn thấy, bị Chu Minh Kỳ biết được, uy hiếp dụ dỗ bà ta ngậm miệng.

Nhưng sau chuyện đó không lâu thì Quách Nhã Tâm mang thai.

Chu Minh Ngọc cũng mơ hồ nghi ngờ đêm đó Quách Nhã Tâm ra ngoài vì chuyện gì đó, sau đó bà có thai, ông vui vẻ nên cũng không truy cứu nhiều.

Khi sắp sinh, vì đảm bảo không có sai sót nào, ông còn cố ý mời bà đỡ năm đó đỡ đẻ cho Trưởng Công chúa đến phủ Ứng Thiên.

Lúc Khởi La mới sinh ra, cô bé con nho nhỏ cũng không khóc, tay chân đều cuộn tròn, đám người còn lo lắng nàng có bệnh.

Bà đỡ đó lại lắm miệng nói một câu, năm đó khi Quốc công gia ra đời cũng có dáng vẻ như vậy, đánh là được.

Mặc dù câu nói này vô ý nhưng giống như cây gai đâm vào tim Chu Minh Ngọc.

Mặc dù ông yêu thương Khởi La nhưng dù sao cũng cảm thấy nàng không phải con ruột của mình, cộng thêm Khởi La dần lớn lên không hề giống ông chút nào, nghi ngờ trong lòng ông ngày càng sâu.

Mấy năm nay, ông cố gắng áp chế cảm xúc, mãi đến khi Triệu Nguyễn nổi điên, cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận nhường lại vị trí phu nhân Tĩnh Quốc công.


“Đêm ở rừng trúc mà đại bá mẫu nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Khởi La hỏi.

Nàng mơ hồ biết giữa Quách Nhã Tâm và Chu Minh Kỳ có tình, chỉ là sau khi mỗi người tự có hôn nhân riêng thì mối tình trước đây cũng dứt.

“Đâu có chuyện gì? Khi đó cũng trẻ tuổi, ta và đại bá của con mỗi người nhận được một tờ giấy, nói có chuyện quan trọng cần thông báo, chúng ta đều đi.

Đến nơi đó mới biết được có thể là bị người ta mưu hại, đang muốn tự trở về thì lại bị đại bá mẫu của con đi theo nhìn thấy, đã làm ầm ĩ một trận.

Đại bá con đưa bà ta về, không biết dùng cách gì mà khiến bà ta ngậm miệng, nếu không năm đó làm ầm ĩ đến chỗ tổ mẫu con thì chỉ sợ không thể dễ dàng nữa.

Giảo Giảo, chúng ta thật sự trong sạch.”
Khởi La kéo tay Quách Nhã Tâm an ủi bà: “Mẹ, con gái tin người, nhưng mà cần cha tin người mới được.

Huống chi người và đại bá khi còn trẻ thật sự từng có hôn ước đúng không? Chẳng trách cha lại để ý như vậy.”
Quách Nhã Tâm ngẩng đầu nhìn trời, hốc mắt hơi ửng đỏ: “Giảo Giảo, có vài người cả đời chỉ có thể nhớ thương trong lòng.

Cho dù là thế thì cũng không có nghĩa bọn họ sẽ còn ở bên nhau.

Vật đổi sao dời, cuộc đời bể dâu.”
Bà nói lời này rất thẳng thắn, trong lòng Khởi La cũng hiểu rất rõ loại cảm giác này.

“Con nghe nói đại bá phụ đã về từ phủ Viễn Hưng, xem ra khúc mắc của cha chỉ có thể do đại bá tự tháo gỡ thay cha thôi.

Người thả lỏng tinh thần đi.”
Khởi La đang nói chuyện với Quách Nhã Tâm, Quách Nhã Tâm nhìn thấy ở đầu bên kia hành lang có người xông đến, trong chớp mắt đẩy Khởi La một cái.

Khởi La khó khăn lắm mới đứng vững được, xoay người lại thì nhìn thấy một nữ nhân tóc tai bù xù cầm mảnh vỡ sắc nhọn gì đó đặt lên cổ Quách Nhã Tâm, hung ác nói: “Giết ngươi! Giết ngươi! Con hồ ly tinh nhà ngươi, muốn hại chết người!”
Chu Thành Bích đuổi tới, lớn tiếng kêu lên: “Mẹ! Mẹ người đừng như vậy!”
Vương Thiệu Thành vốn chắp tay chậm rãi đi theo phía sau nàng ta nói: “Đã sớm nói với nàng là không nên thả bà ta ra…” Vào khoảnh khắc nhìn thấy Khởi La thì lời nói im bặt đi.

Khởi La cố ý trấn an Triệu Nguyễn, bảo hạ nhân vây tới giãn ra một chút: “Đại bá mẫu, người thả mẹ ta ra.

Chúng ta có chuyện thì từ từ nói.”
Triệu Nguyễn vừa khóc vừa cười, tựa như không nghe thấy lời nàng nói, chỉ lo nói một mình.

Người bên trong nghe thấy động tĩnh thì đi ra xem, Quách Doãn Chi che chở Chu Huệ Lan tránh xa ra một chút.

Chu Minh Ngọc bước nhanh đến bên cạnh Khởi La, đẩy nàng ra xa: “Đứng sang một bên đi, để ta xử lý, cẩn thận bị thương.”
Khởi La nhìn thoáng qua Chu Minh Ngọc, trong lòng dâng lên chút cảm động.


Nếu như dựa theo lời Quách Nhã Tâm nói, mặc dù ông nghi ngờ mình không phải con ruột của ông nhưng mấy năm nay, ông cũng yêu thương bảo vệ nàng giống như yêu ai yêu cả đường đi.

Có lẽ trong lòng Chu Minh Ngọc, người quý giá nhất chỉ có một mình Quách Nhã Tâm, ông cố chấp cả đời bảo vệ một người, cho nên biết có lẽ bà khó quên tình cũ thì mới không chịu được.

Khởi La nghe theo lời đi sang bên cạnh, nhìn thấy Chu Minh Ngọc giằng co với Triệu Nguyễn, không biết ông nói gì, lại khiến Triệu Nguyễn điên điên khùng khùng cẩn thận nghe ông nói.

Sau đó ông lợi dụng đúng cơ hội, tiến lên bắt lấy tay Triệu Nguyễn, kéo Quách Nhã Tâm tới.

Triệu Nguyễn kêu to bị người ta áp tải đến Mộc Xuân Đường, Chu Minh Ngọc quay người lại tức giận nói với Chu Thành Bích: “Không phải đã nói, không có lệnh của ta thì không được tự ý thả mẫu thân ngươi ra sao!”
Chu Thành Bích rất ít khi thấy nhị thúc ôn tồn lễ độ nổi giận lớn như thế, sợ đến mức giọng nói nhỏ đi rất nhiều: “Con thấy mẫu thân luôn đóng cửa ở trong phòng, muốn đưa bà ra ngoài hít thở không khí… Nào nghĩ tới nửa đường bà trốn thoát…”
Chu Minh Ngọc trách mắng: “Bây giờ bất cứ lúc nào bà ta cũng có thể ra tay làm người khác bị thương, đến lúc đó xảy ra chuyện, một cô nương như ngươi có thể chịu trách nhiệm không? Trước khi phụ thân ngươi về, phủ Quốc công tạm thời do ta và thẩm mẫu của ngươi làm chủ.

Nếu ngươi còn không biết nặng nhẹ như vậy nữa, tự mình làm chủ thì ta sẽ không cho phép ngươi bước vào cửa nhà một bước! Nghe không!”
Chu Thành Bích rất ít khi bị người ta quát lớn như thế, sợ đến mức vành mắt đỏ lên, vội vàng cúi đầu đáp tiếng vâng.

Khởi La đỡ Quách Nhã Tâm, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, người không sao chứ?”
Quách Nhã Tâm lắc đầu, đi đến bên cạnh Chu Minh Ngọc, chạm vào bờ vai ông nói: “Quan nhân, A Bích cũng là đau lòng cho đại tẩu.

Chàng đừng tức giận với nó nữa…”
Chu Minh Ngọc quay đầu nhìn bà một cái: “Nếu không thoải mái thì về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, ông nhìn Chu Thành Bích một cái rồi phất tay áo đi vào trong phòng.

Khởi La đỡ Quách Nhã Tâm về nghỉ ngơi, Vương Thiệu Thành nhìn bóng dáng nàng mà mất hồn, chỉ cảm thấy nhớ thương.

Chu Thành Bích nhéo mạnh cánh tay hắn ta một cái, hắn ta “Ối” một tiếng.

Chu Thành Bích lạnh lùng nói: “Làm sao, mấy oanh oanh yến yến trong nhà còn chưa đủ cho chàng nhớ thương, lại nhớ thương thê tử người khác à?”
Vương Thiệu Thành không cần mặt mũi nói: “Phu nhân nói đi đâu vậy, chỉ là lòng thích cái đẹp, ai ai cũng có.

Lục muội muội này của chúng ta thật sự quá đẹp, giống như điêu khắc ra vậy.

Vi phu không nhịn được mà nhìn nhiều thêm.”
“Xí, gọi cũng thân mật lắm.” Chu Thành Bích xì một cái.

Vương Thiệu Thành ôm nàng ta quay về Mộc Xuân Đường, khẽ nói: “Nghe nói đại ca và đại tẩu nàng đã ầm ĩ túi bụi rồi à?”
“Làm sao, ngay cả đại tẩu của ta chàng cũng nhớ thương à?” Chu Thành Bích lườm hắn ta một cái.


“Nhìn nàng xem muốn ta trở thành người thế nào vậy?” Vương Thiệu Thành cười lấp liếm cho qua nhưng trong lòng có tính toán.

Chuyện của Thái tử cũng không phải là kín kẽ không có lỗ hổng.

Chẳng qua hắn ta luôn cẩn thận nên mới không túm được điểm yếu nào, bây giờ lại làm cho Chu Cảnh Nghiêu và Triệu Dục đã đến trạng thái sắp hòa ly.

Nếu như sau khi hòa ly, lập tức có người đến Triệu gia cầu hôn, thả một mồi lửa ở hậu viện của Thái tử, đến lúc đó vẻ mặt của Thái tử chắc chắn rất đặc sắc.

Khởi La thu xếp cho Quách Nhã Tâm xong, khi trở về Tùng Hạc Uyển thì đúng lúc Dương Diệu Âm và Vu Văn Chi đưa cơm trưa tới.

Khởi La liếc mắt một cái đã nhận ra nàng ta là cô nương trong Kim Ngọc Mãn Đường.

Vu Văn Chi thì không nhận ra nàng bởi vì lúc đó nàng đội mũ màn, chỉ mơ hồ cảm thấy mùi hương trên người nàng quen thuộc.

Sau khi nàng ta gả đến thì vẫn là lần đầu tiên mặt đối mặt nói chuyện với Khởi La, khó tránh khỏi có chút xa lạ.

So sánh ra thì Dương Diệu Âm tùy ý hơn nhiều.

Hỏi nàng chuyện thi múa ở ngự tiền, cười đến mức hồn nhiên ngây thơ.

Hai người đều có một số việc phải bận rộn, hàn huyên một hồi thì đi về.

Khởi La đi vào phòng trong nhìn Trưởng Công chúa một chút.

Trưởng Công chúa mở to mắt, Chu Minh Ngọc mớm nước uống cho bà, bà cầm tay Chu Minh Ngọc, bờ môi động đậy nhưng lại không nói ra lời, lại nhìn thấy Khởi La thì nhìn một cách ngây ngốc, tựa như thông qua nàng mà nhìn ai đó.

Chu Minh Ngọc quay đầu nhìn thấy Khởi La, đặt chén nước lên ghế con rồi dùng khăn cẩn thận lau miệng cho Trưởng Công chúa.

Trương ma ma chuyển chiếc đôn thêu đến cho Khởi La ngồi, Khởi La ngồi bên giường, nói chuyện phiếm vài câu về việc nhà với Trưởng Công chúa.

Trông Trưởng Công chúa hơi mệt, bà nhắm mắt lại ngủ mất, tay còn quyến luyến kéo Chu Minh Ngọc, giống như một đứa trẻ.

Khởi La bèn nhẹ nhàng nói một tiếng với Chu Minh Ngọc rồi ra ngoài trở về phủ.

Trở lại nơi ở trong phủ, trong phòng hình như có khách, nha hoàn ma ma đều đứng ngoài cửa.

Khởi La nâng váy đi đến bậc thang, thấy bên trong là một nam tử gầy gò đang nói chuyện với Lâm Huân: “Vốn dĩ mạt tướng đã sớm muốn qua thăm Hầu gia, nhưng Điện soái ngăn cản, nói ngài phải tĩnh dưỡng.

May mà hôm nay ngài truyền mạt tướng tới… Thân thể ngài tốt hơn chút nào chưa?”
Sao lại tiếp kiến một nam tử ở nội trạch chứ?
Lâm Huân gật đầu nói: “Không đáng ngại nữa.

Hôm nay tìm ngươi tới là muốn giới thiệu cho ngươi một người.”
Khởi La dừng ở ngoài cửa, bỗng nhiên không biết có nên đi vào hay không, lại nhìn thấy Lâm Cẩn vui vẻ đi tới từ bên kia hành lang, nàng hiểu ra ngay.


Lâm Cẩn hành lễ với Khởi La rồi một mình đi vào trong phòng, quả nhiên nghe thấy Lâm Huân giới thiệu: “Đây là tiểu muội Lâm Cẩn, tuổi mới mười tám, cùng tuổi với ngươi.”
Nói xong lại sai người đóng cửa lại.

Khởi La ngẩn người, biết nàng có thể nhận ra tâm tư của Lâm Cẩn, với sự thông minh của Lâm Huân thì chưa chắc không nhận ra, chỉ sợ hắn còn muốn gả Lâm Cẩn đi sớm một chút, không dám giữ lại bên cạnh nữa.

Khởi La ngồi xuống ngoài hành lang, cũng không vội đi vào.

Nàng không thích hợp có mặt trong trường hợp như vậy.

Chẳng được bao lâu thì cửa mở ra, Lâm Cẩn đưa tay che mắt chạy ra ngoài, khi chạy đến trước mặt Khởi La thì dừng lại, khóc ròng nói: “Lần này ngươi hài lòng rồi chứ?!”
Ninh Khê muốn nói chuyện, Khởi La giơ tay lên ngăn cản, Lâm Cẩn khóc chạy xa.

Lâm Huân tiễn Hoắc Nhiên ra ngoài, Hoắc Nhiên vẫn còn chút sửng sốt, chỉ nghe Lâm Huân nói: “Lâm Cẩn đã được phụ thân ta chiều hư từ nhỏ rồi, khó tránh khỏi hơi kiêu căng.

Nhưng sau này ở chung lâu rồi, ngươi sẽ biết nó là cô nương tốt, có thể lo việc nhà cho ngươi.”
Hoắc Nhiên đáp một tiếng, hành lễ rồi rời đi.

Lúc này Khởi La mới đi qua, nói với Lâm Huân: “Chàng làm gì mà gấp gáp vậy? Làm tổn thương tình cảm huynh muội nhiều năm như thế.”
“Nàng cảm thấy cô nương mười tám tuổi gả cho người ta là do ta sốt ruột à? Hoắc Nhiên trung thực cầu tiến, trong nhà không có cha mẹ phụng dưỡng, cũng không có cô nương, Tiểu Cẩn gả đi sẽ không bị uất ức.

Nếu muội ấy chọn tới chọn lui vẫn không chọn được, ta chọn cho muội ấy là được rồi.” Lâm Huân ôm vai nàng đi vào trong phòng: “Không nói về muội ấy nữa, hôm nay về phủ Tĩnh Quốc công thế nào rồi?”
“Tỗ mẫu bệnh, một lòng ngóng trông đại bá trở về.

Những người khác đều khỏe.” Khởi La có chút mệt mỏi, cụp mi mắt.

Lâm Huân ngồi xuống ôm nàng vào lòng, biết tuy nàng chỉ nói dăm ba câu nhưng theo tình hình của phủ Quốc công thì không hề đơn giản như vậy.

Nhưng nàng không muốn nói, hắn cũng không ép hỏi, chỉ khẽ vỗ lưng nàng.

Nàng ngáp một cái giống như mèo con, lại dựa vào ngực hắn ngủ thiếp đi.

Một lát sau, Thấu Mặc vọt tới ngoài cửa, vừa gọi một tiếng “Hầu…” thì đã bị Ninh Khê làm động tác im lặng.

Ninh Khê khẽ nói với hắn ta: “Phu nhân đang nghỉ ngơi, Hầu gia dặn dò không được quấy rầy.

Chuyện gì mà gấp gáp vậy?”
Thấu Mặc vừa sốt ruột vừa không dám lớn tiếng: “Không xong rồi, lần này thật sự không xong rồi! Ngân Phiến Quận chúa của Tây Hạ muốn gả cho Diệp Quý Thần Diệp đại nhân!”
“Ngân Phiến Quận chúa là ai?” Ninh Khê không nghe nói trong đoàn sứ thần Tây Hạ lần này lại còn có một Quận chúa?
“Giang Văn Xảo, là Giang Văn Xảo!”

Tác giả có lời muốn nói:
Hóa ra người có bàn tay vàng chính là Giang Văn Xảo, ha ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận