Bệnh Ngược

Mà cái người ngồi trên người tôi lại ngây ngốc nở nụ cười, hàm răng trắng tinh càng nổi bật hơn với đôi môi đỏ tươi đặc biệt đẹp đẽ. Cậu ta càng như vậy lại càng làm tôi dựng tóc gáy hơn, chỉ muốn bỏ chạy thôi...

Cậu đưa tay ra bắt lấy cổ áo tôi, trực tiếp kéo thân thể đang nằm trên giường của tôi ngồi thẳng dậy: "Ngoại trừ em, anh không thể yêu bất luận người nào." Miệng cậu ta dán sát bên tai.

Khí tức cậu ta thổi vào tai tôi, "Phương Vân Sanh, anh là của em..."

Tôi trợn mắt lên, căn bản không chịu được lời nói như vậy, cái này làm tôi cực kỳ hoảng sợ, tôi chán ghét bị ràng buộc.

"Không, không, không, Tàn Sinh..."

"Gì?" Giọng cậu trầm thấp, còn mang theo chút đầu độc mê hoặc.

Tay cậu lại dùng thêm mấy phần sức nhấc người tôi lên nữa, mà tay tôi vì bị cậu trói trụ nên chỉ có thể vô lực bấu víu vào cánh tay đang dùng lực rất mạnh của cậu ta, thuận theo lực của cậu xách bản thân đến trước mặt Tàn Sinh...

Cúc áo trên áo sơ mi không chịu nổi áp lực nên một viên tiếp nối một viên bực ra, sau đó lăn rơi xuống sàn, âm thanh đập từng hồi vào lòng tôi, làm tôi tuyệt vọng...

"Tàn Sinh, đừng làm chuyện khiến tôi buồn nôn." Tôi run rẩy, gắt gao nắm chặt lấy tay cậu ta, khẩn cầu để có thể nhanh chóng kết thúc loại trạng thái sống chung bệnh hoạn này, tôi muốn chạy trốn...

"Buồn nôn? Anh nói buồn nôn?" Tay cậu ta lại càng thêm tàn nhẫn, bất chợt vung lên đánh thẳng vào mặt làm tôi choáng váng...

Cúc áo lại bị rơi thêm mấy viên tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ biết là tôi hiện tại nằm ngã ra giường, nhưng cổ áo vẫn bị cậu ta siết trong tay, tôi có thể cảm nhận được gió lạnh đang thấm vào da thịt mình...

Mặt đau rát, răng cũng có cảm giác đang chảy ra mùi máu tanh, đầu vang lên tiếng ong ong không ngừng.

"Nói đi! Trả lời đi!!"

Tôi nghiêng mặt, cảnh vật trước mắt vẫn lay động không ngừng, ha ha, tôi làm sao trả lời đây, cậu muốn tôi trả lời sao, nói tôi thích cậu, hay nói tôi thuộc về cậu?

Tôi mẹ nó không phải một món đồ...

Từ nhỏ đã bị vứt đến ném đi, ném tới ném lui, tôi đã chịu đủ lắm rồi.

"Tôi mẹ kiếp chả phải là đồ vật của ai cả!!"

Tôi duỗi đôi tay bị trói ra vung thẳng về phía Diệp Tàn Sinh, tôi cũng không quan tâm xem có thể đụng được tới cậu ta không liền trực tiếp lật người về mép giường, tôi muốn rời khỏi chỗ này, đi tới nơi không ai tìm ra được mình...


Thân thể tôi lăn xuống mặt sàn, đau quá nhưng tôi còn chưa kịp đứng lên đã lại một lần nữa bị nắm lấy áo sơ mi quăng lên giường, nhưng tôi phải đi, tôi không nhìn Diệp Tàn Sinh, tôi chỉ mạnh mẽ đứng dậy muoons rời đi...

"Tôi chỉ thuộc về chính tôi, cậu có biết hay không!"

Giọng Tàn Sinh truyền tới, tôi nói gì cái gì cậu ta cũng không bận tâm, tôi muốn đi, tôi phải đi...

"Trả lời em!"

Bụng bị đầu gối cậu ta dọng vào liên tiếp, tôi một lần nữa ngã lại xuống giường, từng bộ phận bên trong bắt đầu kêu gào, tựa như khuấy đảo hỗn loạn trong cơ thể, một cơn buồn nôn đảo lộn trong dạ dày tôi...

Nắm đấm của cậu ta vẫn đang rơi xuống, nó rơi xuống mặt cùng trên người tôi, mỗi một lần đều mang theo sức nặng nghìn cân, nó chất chứa sự phẫn nộ cùng nộ khí trong người cậu ta.

"Anh còn muốn chạy trốn? Em có nói anh có thể đi rồi ư?"

Sau đấy cậu ta bắt đầu nắm lấy quần áo tôi, cào xé chúng ra...

Khóe miệng tôi vẫn đau rát, trên mặt thì khỏi nói lại càng đau hơn, tôi ráng hét lên: "Cậu điên rồi sao?"

Cậu ta trả lời: "Em không điên."

Tôi suy nghĩ, có lẽ là tôi mới là kẻ điên rồi, tôi thế nào lại nhặt cậu ta từ đống rác về, thế nào lại không đào tẩu sớm hơn? Thế nào lại không phát hiện, cậu ta, Diệp Tàn Sinh, thật sự chính là một người điên...

Cậu ta kéo chân tôi ra làm tôi không có bất kì vật gì che đậy giữa chân mình lại, rồi nắm lấy mặt tôi đối diện với cậu ta, nói: "Nhìn xem, sạch sành sanh rồi, anh sẽ không nghĩ đến chuyện đào tẩu nữa."

Tôi làm sao để trốn đây?

Cậu ta nói xong câu đó, tôi lại cựa quậy muốn trốn, thì bị cậu ta đánh thêm bao nhiêu cú tôi cũng không nhớ rõ, bây giờ tôi ngay cả khí lực động đậy một ngón út cũng không có, chỉ có thể há lớn miệng để thở...

Ký ức về đêm cường bạo hôm ấy theo hành động chiếm giữ này của Diệp Tàn Sinh chậm rãi hiện về trong đầu tôi...

Tôi thấy đùi mình gác lên vai Tàn Sinh, thấy cậu ta kéo một chân của tôi ra, động tác nhẹ nhàng hôn lên điểm chếch bên trong bắp đùi tôi, sự dịu dàng ấy đi cùng với hành động tàn bạo nhẫn tâm tiến vào trong tôi của cậu ta hoàn toàn đối lập...

Đêm hôm đó cũng thế, thân thể tôi hoàn toàn không cử động được, thế nhưng ý thức lại rất thanh tỉnh, tôi có thể cảm nhận rõ ràng mỗi một lần cậu ta tiến vào, mỗi một lần cậu ta chạm đến, không hề có chỗ nào không làm tôi buồn nôn.


"Cậu đi ra ngoài cho tôi..."

Nhưng cậu ta lại như không nghe thấy tôi nói gì, chỉ chìm đắm trong sự khống chế của bản thân với tôi.

"Vân Sanh, anh có thấy không? Em bây giờ đang ở ngay trong thân thể anh." Lời nói của cậu ta mang theo sự thỏa mãn, sự hưng phấn không kìm nén.

Cậu ta nâng hạ thân tôi lên, như đứa trẻ hỏi, "Anh có nhìn thấy chứ?"

Cậu chỉ nhìn thấy được bản thân đang chôn vùi trong thân thể tôi, mà không thấy được nó đang chảy máu, thân thể tôi đang khẽ run rẩy khó nhận ra...

Cậu đè cổ tôi lại, vuốt nhẹ động mạch cổ tôi, bắt đầu gặm cắn cơ thể tôi, cậu cắn rất mạnh, tôi có thể cảm giác được da thịt chỗ ấy đã bị xé rách, nhưng kiểu đau đớn tê dại này thuộc loại vẫn có thể chịu đựng được so với một cái tát lúc nãy, chẳng qua là tôi không thể chịu nổi sự dính nhớp kiểu này, không thể chịu nổi cậu ta dùng đầu lưỡi liếm tới liếm lui chỗ vết thương của tôi.

"Sao mà run vậy hử?" Cậu ta vuốt ve thân thể tôi hỏi.

"Cút ngay cho tao..."

"Không sao, chờ một lát nữa em ôm anh về nhà."

"Diệp Tàn Sinh!! Mày nghe không hiểu lời tao nói sao?!"

Cậu ta từ trên thân thể tôi ngẩng đầu lên nhìn tôi, tay dứt khoát bịt kín miệng tôi, nói: "Bởi vì anh chỉ cần nghe lời em nói là được."

Tôi có nên vui mừng vì phòng làm việc này ở nơi vừa vắng vẻ vừa buồn tẻ hay không, vậy thì sẽ không có ai nghe được tiếng kêu rên xin tha ngày ấy của tôi, cũng không ai nghe thấy âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng thở dốc nghẹn ngào...

Lực khống chế cùng sức mạnh của cậu ta vô cùng đáng sợ, không biết vào lần thứ bao nhiêu tôi đã bắt đầu không chịu nổi, tôi cầu cậu ta tha thứ cho mình, cầu cậu ta rời khỏi thân mình, nhưng chỉ đổi lấy nhiều hơn thương tổn đối với cơ thể tôi cùng tàn nhẫn đâm chọc từ cậu ta.

Cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cậu ta vẫn còn đang không ngừng chiếm đóng tôi...

Cậu ta triệt để điên rồi, bởi vì tôi.

Kỳ thực ngày đó tôi không biết, Tàn Sinh đã nhận được một cú điện thoại bảo cậu ta trở về nhà, nói đã tìm ra cậu ta, còn nói nếu không về thì sẽ giết tôi, mà tôi ngày đó lại chính miệng nói muốn rời khỏi cậu...


Những lời nói ấy đã khiến nội tâm cậu trở nên bất an, cho nên ngày đó cậu trực tiếp dùng hành động để nói cho tôi biết, tôi là của cậu ta, tôi không thể rời đi cậu ta...

Mà quả thực cậu cũng đã làm thế rồi, cậu giam tôi trong căn phòng của mình ròng rã hai ngày, với một sợi dây xích dài 6 mét...

Mãi đến tận khi cậu quay trở lại, thì cái xiềng xích kia vẫn không rời khỏi chân tôi, cậu nói tôi như thế khá ngoan, mà sau đấy tôi mới biết được, hóa ra, cậu là nhị thiếu gia của hắc đạo...

Thời điểm tôi tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở trong một chiếc xe rất sang trọng, Tàn Sinh ôm lấy cơ thể trần trụi được bọc trong ga trải giường trắng tinh của tôi, tôi có thể cảm giác được tay mình vẫn đang bị trói chặt, loại cảm giác ứ máu này làm tôi dù đang trời hè vẫn thấy lạnh lẽo, vì sự giãy dụa quá mức mà phần da đã bị nhăn nhíu lại cùng một chỗ, so với cái cảm giác toàn thân đau nhức, hạ thân luôn đi kèm với từng trận đau nhói cùng cảm giác dính nhớp thì sự trói buộc trên tay càng làm cho tôi khó chịu đựng nổi hơn...

"Đây là đâu?" Tôi hỏi.

Diệp Tàn Sinh trả lời: "Chúng ta về nhà."

"Ha ha..." Tôi vùi mặt vào trong ga trải giường, từ lúc nào lại biến thành nhà của "chúng ta" rồi... Thằng nhóc chết tiệt, tất cả những thứ này đối với tôi thực sự là đả kích quá lớn.

Tôi cười xong nói tiếp: "Đến bây giờ cậu đã có ý định nói cho tôi nghe thêm về chuyện gì đang xảy ra chưa?"

"Không có gì cả." Hai tay cậu ta vẫn ôm chặt tôi, ánh mắt nhìn về phía tài xế ở trước: "Rẽ ở đằng trước."

Người kia đáp: "Vâng, thiếu gia."

Thiếu gia?! Tôi ngơ ngác nhìn về phía Diệp Tàn Sinh, nhìn gương mặt lãnh khốc ấy, tôi cảm thấy mẹ kiếp mình như một thằng ngu tự nhiên đi nhặt một cậu thiếu gia về nhà. Sau đó cậu thiếu gia này còn trói buộc mình, cường bạo mình!!

"Thiếu gia? Diệp Tàn Sinh, cậu vẫn đang đùa với tôi đấy ư?"

Tôi giãy dụa buông tay thoát khỏi ga trải giường, bắt lấy cổ áo Diệp Tàn Sinh quát.

Tàn Sinh chặn ngang mạnh mẽ nắm chặt tay tôi, sau đó kéo thảm lên bọc lại người tôi, ánh mắt lạnh lẽo nói với người đằng trước: "Tôi đồng ý cho anh nhìn anh ấy à?!"

Tốc độ xe rõ ràng chậm đi, cơ thể người kia run lên: "Không dám. Thuộc hạ không nhìn thấy."

"Con mắt nào nhìn thấy?" Mắt cậu ta cực kỳ lạnh, giọng nói như vang lên từ địa ngục.

"Thiếu gia, thuộc hạ thật không nhìn thấy!" Tay cầm lái của người đó đã hơi run rẩy, xe cũng bắt đầu chệnh choạng...

"..." Diệp Tàn Sinh trầm mặc, lại tiếp tục nhìn sang tôi. Cậu ta nói: "Như anh thấy đấy, em là nhị thiếu gia của hắc đạo."

Tất cả đều biến hóa quá nhanh, đầu của tôi vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn, hắc đạo!! Ha ha, giống như cảnh tượng đi uống một ngụm nước lạnh xong kết quả làm răng bị tê đi vậy, tôi thế mà còn thật gặp phải cảnh này.


Đời tôi đều không nghĩ đến, chỉ nhất thời cảm động nhặt người về mà lại làm bản thân liên quan đến hắc đạo, còn lại làm tôi vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không quay lại được) nữa chứ.

Tôi nói: "Mở tay ra."

"Không được."

"Tôi sẽ không trốn."

Huống hồ tôi còn chả nghĩ đến chuyện trốn, bằng vào thân thể hiện giờ của tôi, ngay cả bước đi còn chưa biết có được hay không đây.

"Không được, bọn họ sẽ nhìn thấy thân thể anh."

"Diệp Tàn Sinh, tôi không phải phụ nữ."

Cơ thể tôi khẽ run, tôi kiên nhẫn giải thích với cậu ta, đối với Tàn Sinh, tôi không hẳn là chán ghét, tôi biết tâm tính của cậu, những ngày qua sống cùng cậu tôi chung quy cũng biết được, cậu ta chẳng qua là quá mức sợ hãi bản thân bị vứt bỏ, bị đẩy ra...

Cậu ta và tôi giống nhau...

Chỉ là cậu ta hiểu được đạo lí giành giật hơn tôi, biết dùng sức mạnh để phá hủy một người, mạnh mẽ cướp đoạt lấy.

"Anh không phải phụ nữ, Vân Sanh, anh chỉ có thể là của em. Chỉ có em mới thấy được anh, cũng chỉ có em mới có thể đi vào thân thể anh."

Tay cậu ta phủ lên tóc trên trán tôi, rồi lại vuốt khóe mắt tôi, dùng một kiểu cách thức nhẹ nhàng nói: "Anh đẹp đẽ đến mức khiến em muốn giam cầm anh cả đời, Vân Sanh à."

"Tôi sẽ điên mất." Tôi cười khẽ, cả người không ức chế được run rẩy, sự chiếm đoạt của cậu ta với tôi đã lên đến trình độ biến thái.

"Có vậy em vẫn phải làm." Ngón tay cậu sượt qua gò má tôi. Nó làm cơ thể tôi rùng mình.

"Ha ha vậy à, coi như cậu giết tôi đi."

"Anh chết rồi vẫn phải là người của em." Tay Tàn Sinh trượt đến bên môi tôi, mà nước mắt tôi không hề báo trước cứ như thế lăn xuống, lộ ra tuyệt vọng nơi tôi.

Cậu ta hỏi: "Làm sao khóc?" Giọng nói y hệt đứa trẻ lúc ban ngày sống cùng tôi.

Tôi không nói gì, chỉ né tránh ngón tay đang lau mắt mình.

Có lẽ là ngày ấy tôi không nên nhặt cậu ta về, thì hiện giờ tôi đã không có một tương mù mịt, tôi sợ cô đơn, thế nhưng tôi chưa bao giờ chán ghét được sống, mà trái lại, tôi còn tràn ngập chờ mong với một cuộc sống bình thản, dù có bằng lòng hay không thì tôi vẫn nỗ lực sống, tôi muốn nắm giữ được một tương lai yên ổn, có được một chiếc ghế dựa, và một ấm trà để sinh tồn.

Thuở trước, là người khác sai, tôi có thể lựa chọn tha thứ, bắt đầu lại một lần nữa, song, bây giờ lại do chính tay tôi tiêu diệt. Vì vậy, tôi càng khổ sở khó chịu gấp ngàn lần. Đồng thời tôi cũng buồn thay cho một Diệp Tàn Sinh cô độc, cái kiểu không biết làm thế nào chỉ biết tàn nhẫn yêu mến một người như thế này, chắc hẳn quá khứ của cậu ta sẽ còn đau khổ nặng nề hơn tôi, tôi là một thầy giáo tâm lý thất bại. "Thiếu gia, đến rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui