Nàng rất thích ngắm sư tôn như vậy
Các khóa tu học kéo dài, một tuần phải học từ ba tới năm buổi, tính ra lịch trình tương đối dày đặc.
So với bên lớp Liễu trưởng lão bị dọa tới chảy mồ hôi lạnh ướt sũng người, việc học bên lớp của Vân Thư Trần như được tắm trong gió xuân.
Ở trong lớp học trận pháp, Khanh Chu Tuyết ngắm nhìn sư tôn. Nàng mặc một cái váy lụa dài quét đất, tóc bới lên một nửa cài lại bằng một cây trâm điêu khắc hình hoa sen bạc, yểu điệu mà tinh xảo. Mỗi khi nàng cười lên, các tiểu đệ tử ở phía dưới lại càng có tinh thần.
Nguyễn Minh Châu rất thích Vân sư thúc, nghe tới Vân Thư Trần kể về những việc kỳ thú trên đường phố thì ngồi thẳng dậy.
Trong lúc vô tình nghiêng đầu sang một bên, nàng đột nhiên phát hiện Khanh Chu Tuyết đang thất thần. Người kia trưng ra một bộ mặt thờ ơ lãnh đạm, như thể đã nhìn thấu hết hồng trần, tròng mắt trống trơn vô định.
Nàng không khỏi tò mò, nhỏ giọng hỏi, "Sư tỷ, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Khanh Chu Tuyết như người vừa tỉnh mộng, nàng liếc nhìn mặt của Nguyễn Minh Châu, sau đó lại bình thản dời mắt về, "Không có gì."
Nguyễn Minh Châu đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt chạy loạn trên người của nàng một vòng – chỉ thấy được Khanh sư tỷ giương mắt nhìn vào dáng người của Vân trưởng lão, không chớp mắt lấy một cái, sau đó lại ngẩn ngơ mà chiêm ngưỡng.
"Đẹp mắt không?" Cái mông của nàng hơi nghiêng sang, dán lại gần người Khanh Chu Tuyết, đôi mắt ánh lên ý cười ranh mãnh.
"Đẹp..." Khanh Chu Tuyết bỗng dưng nhíu mày, quay đầu nhìn sang bên thấp giọng nói, "Ý ta là sư tôn giảng bài rất hay, tốt đẹp."
Nghĩ đến việc còn chưa tan học, Nguyễn Minh Châu nhịn cười rất là khổ sở. Nếu chỗ này mà có một mình nàng thôi, nhất định là nàng sẽ cười cho thỏa thuê.
Khi trước tỉ thí vào nội môn, Khanh Chu Tuyết chẳng phải rất nghiêm túc mà chất vấn nàng đó sao?
- -- Tướng mạo thì có quan hệ gì?
Nguyễn Minh Châu như nhìn thấy được một bàn tay vô hình đang vả vào mặt của sư tỷ nhà mình.
"Nguyễn Minh Châu."
Bỗng nhiên nghe thấy Vân Thư Trần gọi tên của mình, Nguyễn Minh Châu lập tức nhảy dựng lên.
"Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?"
Vân Thư Trần cũng không muốn chú ý đến Khanh Chu Tuyết, chỉ là ngẫu nhiên liếc mắt nhìn qua – thấy được Nguyễn Minh Châu nghiêng đầu cười, thiếu điều nhảy luôn vào lòng của Khanh Chu Tuyết. Mà đồ nhi của nàng cũng hơi nghiêng đầu, miệng như muốn chạm vào tai của cô nương kia, thấp giọng thì thào gì đó.
"Ta..." Nguyễn Minh Châu đứng lên, học theo câu của Khanh Chu Tuyết cười nói, "Cảm thấy Vân sư thúc giảng rất hay cho nên thấy vui."
Khanh Chu Tuyết lạnh lùng liếc nàng một cái.
"Thì ra là như thế." Vân Thư Trần nhíu mày, "Vậy ta vừa nói cái gì, ngươi lặp lại một chút được không?"
Nàng thiếu điều cắn lưỡi, làm sao biết nói gì mà lặp lại? Mới vừa rồi chỉ mải mê cười cợt Khanh Chu Tuyết.
"Không có lần sau."
Những chuyện kỳ thú trên phố của Vân Thư Trần liền dừng lại, nàng cho phép Nguyễn Minh Châu ngồi xuống, bắt đầu giảng đến những đề mục chính. Đám đệ tử đang nghe chuyện ngoài lề cực kỳ cao hứng, thấy vậy liền ai oán thở dài.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy ánh mắt của sư tôn quét qua mặt mình, như có như không mà mang theo chút lạnh lẽo.
Nàng chỉ biết cúi đầu xuống, chăm chú mà đọc sách.
Trận pháp là một môn học vấn rất thâm hậu, nhưng đối với đại đa số đệ tử mà nói, tới đây chỉ để nghe giảng một chút mà thôi, coi như nạp thêm kiến thức.
Bởi vì trận pháp cần ngũ hành cùng điều khiển, thích hợp nhất để tu tập là ngũ linh căn. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thiếu cái nào cũng đều khó phát huy ra thực lực.
Nhưng ngũ linh căn lại là tư chất bị pha tạp không đồng đều, không thể nào tu luyện được; tìm được một ngũ linh căn cân bằng hoàn toàn không dễ dàng, có thể nói là trăm năm mới gặp – mà cái này cũng chưa hết, bởi vì linh căn quá nhiều nên khi hấp thụ linh khí phải cùng một lúc nuôi dưỡng tới năm cái linh căn, tốc độ tu luyện vì vậy mà cực kỳ chậm chạp.
Hoặc là phải dùng thiên tài địa bảo để tăng tu vi lên, hoặc sẽ dừng bước mãi mãi tại Trúc Cơ kỳ.
Vân Thư Trần cả hai đều không phải.
Nàng kinh khủng ở chỗ, tuy là ngũ linh căn nhưng tốc độ hấp thu linh lực cực kỳ nhanh chóng, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới tu luyện. Tương đương như đang nắm trong tay năm cái Đan linh căn khỏe mạnh phát triển.
Đáng tiếc là không phải ai cũng được sự may mắn ngàn năm có một như thế. Các thế gia tu tiên vọng tộc, đại môn phái cũng sẽ không chịu trả giá lớn như vậy để đào tạo nên một ngũ linh căn. Bởi vậy nhánh tu trận pháp này ít đến thê lương, ngay cả nhất mạch đơn truyền còn không có.
Vân trưởng lão cô độc nhiều năm ở Hạc Y Phong như vậy, cũng không phải là do tính tình của nàng quá quái gở, mà thực tế là không kiếm nổi một người đồ đệ để nhận, quá mức xấu hổ.
Gần nhất mới miễn cưỡng lượm về được Khanh Chu Tuyết, thì cũng lại là tu kiếm đạo, tương đương là thuần túy kiếm tu.
Chưởng môn năm đó cực kỳ tán thưởng căn cốt tu đạo Khanh Chu Tuyết, nhiệt huyết sôi trào, nhưng vẫn không cùng nàng tranh đoạt đồ đệ, khả năng... cũng là có một phần thông cảm trong lòng.
Nên là Khanh Chu Tuyết từ đệ tử quan môn* của chưởng môn, thuận lợi biến thành đệ tử khai môn* của Vân Thư Trần.
(Quan môn / Khai môn: Theo mình hiểu thì với chưởng môn là đồ đệ cuối cùng còn với Vân Thư Trần thì là đồ đệ đầu tiên.)
Khai môn đệ tử tiến vào trạng thái học tập, bắt đầu cố gắng nghe giảng. Mở thư quyển ra đặt một bên, dùng bút mực ghi chú lại những điều quan trọng.
Khanh Chu Tuyết thỉnh thoảng lại dừng bút, lắng nghe thanh âm mềm mại nhu hòa của sư tôn đem suy nghĩ của nàng bay đi xa, không thể nào tập trung ở nội dung được nữa.
Những con chữ bằng mực trên sách rõ ràng ngay hàng thẳng lối, nàng nhìn chúng với cõi lòng đầy tâm sự, chúng liền trở nên lơ lửng, bay tới bay lui chứ không chịu chui vào trong đầu.
Sư tôn hôm nay mặc đồ hơi mỏng. Cửa lớn bên cạnh sư tôn không có khóa lại. Cửa sổ cũng không được khép chặt. Sư tôn đang nói liền hơi dừng lại, chắc là muốn ho khan, có lẽ đã lâu chưa uống nước. Chén trà trong tay không bốc lên hơi nóng, nhất định là nguội rồi. Sư tôn lúc cười lên thật xinh đẹp. Sư tôn thật là hiểu biết nhiều thứ.
Suy nghĩ này lơ lửng trong chớp mắt liền bị nàng kéo về. Nhìn Vân Thư Trần vài lần, suy nghĩ lan man lại như khói tản ra, tiếp tục bị nàng kéo về.
Nàng lôi đi kéo về cả một buổi, tới khi xong tiết học liền không hiểu một chữ nào.
Cuối cùng, Khanh Chu Tuyết vẫn giương mắt nhìn thẳng nàng, chỉ thấy đầu ngón tay của Vân Thư Trần khẽ nhúc nhích, năm điểm ánh sáng như sao xoay chuyển liên tục bị nàng khống chế, ở trên không trung diễn biến ra bát quái trận mênh mông mà tuyệt diệu.
Nàng rất thích ngắm sư tôn như vậy.
Giơ tay nhấc chân đều có vẻ rất tùy ý nhưng ngạo nghễ, trong dáng vẻ nhu hòa lại chứa đựng một phần kiêu ngạo.
Ngắm từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ thấy chán.
Tan học, Khanh Chu Tuyết thu dọn đồ đạc, sẵn tiện dọn dẹp luôn những tâm sự vô hình của mình, từ chối lời mời của Nguyễn Minh Châu, "Ta về chung với sư tôn."
Nguyễn Minh Châu ý vị thâm trường hừ một tiếng, "Nhìn trên lớp chưa đủ, còn muốn đi về chung để nhìn cho đã phải không?"
"..."
"Khanh nhi."
Cùng lúc đó, mùi thơm ngọt ngào bao phủ lấy nàng, như gió mơn man lấy nụ hoa. Khanh Chu Tuyết quay đầu lại nhìn Vân Thư Trần đi đến gần các nàng.
"Các ngươi đi chung sao?" Vân Thư Trần dịu dàng nói, nhìn Khanh Chu Tuyết một lúc, "Vậy bản tọa đi trước."
Nguyễn Minh Châu vội vàng nhảy ra, cười nhạo, "Vân sư thúc, sư tỷ mặt mày lạnh lẽo không tí vui vẻ nào. Sao mà có thể đi chung được chứ!"
Cũng không hiểu là nàng cười cái gì, tựa như một con chim tước màu đỏ bay đi mất.
Vân Thư Trần vẫn tiếp tục đi tới, không đợi Khanh Chu Tuyết. Tiểu đồ đệ sau lưng lập tức dứt khoát cất bước, không nói một lời đi sát sau lưng giống như cái bóng của nàng.
Thật xứng đôi nha.
Băng cùng Lửa, một người váy trắng lạnh lẽo, một người y phục đỏ rực. Kiệm lời như đồ đệ cũng có thể cô nương rực rỡ kia trò chuyện sôi nổi như vậy.
Vân Thư Trần nghĩ vẩn vơ trong lòng, ngoái lại liếc nhìn nàng. Nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy Khanh Chu Tuyết thuận mắt hơn – đoan chính ngoan ngoãn, quan tâm dịu dàng, văn võ song toàn, ngoại trừ hơi ít nói ra thì không có gì để chê bai, trưởng lão của sáu ngọn núi khác cũng đều rất yêu thích nàng.
Loại so sánh này dường như không có điểm nào làm cho nàng thấy vui vẻ, mà ngược lại lòng sinh thêm muộn phiền giữa trời chiều ở Hạc Y Phong.
"Tới đây." Vân Thư Trần gọi nàng một tiếng, "Giẫm lên cái bóng của ta làm gì?"
Khanh Chu Tuyết vâng lời bước lên sóng vai với nàng, rất tự nhiên mà nắm chặt tay của nàng, cảm giác nhiệt độ đã ổn định rồi mới buông tay.
Vân Thư Trần không có lập tức buông tay nàng ra, mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng giữ lại. Có lẽ là do động tác của nàng quá nhỏ, quá kín kẽ, Khanh Chu Tuyết không cảm nhận được.
Bàn tay bị đồ nhi dứt khoát buông ra.
Vân Thư Trần bỗng nhiên phất tay áo đi thẳng về phía trước, Khanh Chu Tuyết dợm bước muốn đuổi theo, bị nàng liếc xéo, "Đi ở phía sau ta, không cho phép lại gần."
Khanh Chu Tuyết thấy được là nàng không vui, lại cũng không hiểu ra làm sao, "... Sư tôn gọi ta tới, lại không cho phép lại gần, đây là ý gì?"
"Tự hiểu đi." Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, không nghe ra được vui hay buồn.
Đêm về, Khanh Chu Tuyết ngồi suy nghĩ, nàng nghĩ tới nghĩ lui, liếc nhìn tới những ghi chú của ngày hôm nay, có chút hiểu ra được – sư tôn chắc chắn là đang trách nàng không tập trung trong lớp của người.
Nàng cau mày, cái khác không nói, bộ môn trận pháp do sư tôn truyền thụ này, nàng phải cố gắng học thật tốt.
Thế là chong đèn đọc sách.
Giờ phút này tuy là đầu xuân nhưng vẫn rất rét lạnh. Huống hồ địa thế của Hạc Y Phong ở trên cao, tiết xuân tới muộn, ngay cả hoa cũng sẽ nở chậm hơn dưới chân núi.
Những đêm vừa rồi đều là Khanh Chu Tuyết ngủ chung với Vân Thư Trần.
Có điều tối nay nàng ôn bài hết sức chuyên chú, lại còn gặp phải trận pháp thiên biến vạn hóa có chút khó hiểu, nàng tập trung tinh thần để học, vậy mà lại quên mất thời gian.
Vân Thư Trần một thân một mình gối lên ánh trăng lạnh lẽo, đồ nhi ấm áp dùng để ôm mỗi đêm tối nay biến mất, không ai xua đuổi khí lạnh, mãi đến khi trăng treo giữa trời vẫn còn chưa ngủ.
Khanh Chu Tuyết đúng là học tới lúc trăng treo giữa trời. Lúc nàng đặt sách xuống mới phát hiện ra đã quá trễ, trong lòng chợt lạnh xuống. Nàng mở cửa phòng sư tôn trong bóng tối, nương nhờ vào ánh trăng nhìn thấy người kia đang ngủ rất không yên ổn, thỉnh thoảng còn run lên.
Nàng lặng lẽ xốc chăn lên chui vào, phát hiện ra Vân Thư Trần chưa ngủ nhưng cũng không có ý muốn ôm nàng.
"Là đồ nhi không phải, ôn bài đến quên mất thời gian."
Khanh Chu Tuyết ôm eo nàng từ phía sau, dịu dang ghé sát vào lưng nàng mà nói một câu. Giận dỗi trong lòng nàng theo câu nói đó mà vơi đi phân nửa, tạm thời cũng chưa có đẩy người kia ra như lần trước.
Khanh Chu Tuyết bắt đầu vận công hấp thụ lấy hàn khí tụ vào đan điền của mình. Vân Thư Trần trở nên dễ chịu hơn nhiều, chậm rãi quay người lại, lười nhác nâng nhẹ mi mắt lên, "Ngươi vẫn còn nhớ à?"
"Chuyện liên quan đến sư tôn, đồ nhi đương nhiên luôn nhớ rõ." Thanh âm của nữ tử kia thanh lãnh dịu dàng, làm người khó mà buông lời trách móc nặng nề.
"Ừm." Lời này nghe rất hài lòng, thoải mái.
Vân Thư Trần nhìn nàng đánh giá, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh đồ nhi của mình cùng Nguyễn Minh Châu sóng vai đứng. Nàng vô cớ mà chau mày lại, cảm giác khó chịu như đồ vật của mình bị người khác đụng vào.
"Lạnh." Nàng bất mãn nói, "Vẫn rất lạnh."
Khanh Chu Tuyết ôm nàng chặt hơn, rồi lại cảm giác thân hình mềm mại kia hơi cứng đờ, nữ nhân kia hổn hển nhè nhẹ. Khanh Chu Tuyết lại động đậy một chút, dưới bụng liền có một dòng nước nóng chảy qua.
Nàng thì thầm, "Được rồi."
"Đừng nhúc nhích nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...