Thẩm Úc cảm thấy eo của mình bắt đầu hơi đau đau.
Thương Quân Lẫm luôn để ý tới biểu cảm trên mặt y nên nhận thấy biểu cảm y đã biến hóa trong nháy mắt: "A Úc vừa nghĩ gì vậy?"
Nghĩ xem đêm nay làm thế nào để lừa cho qua chuyện.
Thẩm Úc thầm trả lời ở trong lòng.
Y gắp một đũa rau mà Thương Quân Lẫm không thích rồi đặt vào chén của hắn: "Không nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy bệ hạ nên hạ hỏa."
Vẻ mặt của Thẩm Úc thay đổi vào lúc nào Thương Quân Lẫm cũng biết rõ nên đương nhiên hắn cũng biết là vì cái gì mà y thay đổi biểu cảm, nhưng miếng thịt đã dâng tới bên miệng rồi, nào có lý do để dễ dàng buông tha.
Cứ vờ như không biết.
Thương Quân Lẫm không hề thay đổi biểu cảm mà ăn đống rau trong chén.
Sau cú rẽ này, Thẩm Úc không còn hứng thú để tiếp tục thưởng thức ca múa, thi thoảng y rất thích trêu ghẹo Thương Quân Lẫm nhưng cái gì nhiều quá cũng không tốt, y hiểu đạo lý đủ rồi thì nên dừng lại.
Đương nhiên có một nguyên nhân quan trọng hơn đó là nếu y tiếp tục trêu chọc, đêm nay thứ phải "chịu tội" chắc chắn sẽ không chỉ dừng ở eo.
Thương Quân Lẫm không có hứng thú với chuyện ca múa, so với thân hình vũ nữ nhảy múa ở trung tâm đại điện, hắn càng thích nhìn Thẩm Úc hơn, dù Thẩm Úc không làm gì cả thì y vẫn tỏa sáng nhất trong mắt hắn.
Không có hứng thú xem ca múa nữa, sự chú ý của Thẩm Úc lại một lần nữa trở về trước mặt, y và Thương Quân Lẫm nói chuyện mà không thèm xem ai ra gì, không biết đã dọa bao nhiêu đại thần ngây người.
Bọn họ biết Thẩm Úc rất được yêu chiều nhưng sự chấn động giữa việc nghe đồn và tận mắt chứng kiến không thể bằng nhau được, hình ảnh Thương Quân Lẫm ở bên cạnh Thẩm Úc khác xa với hình tượng vị quân vương trong trí nhớ của bọn họ.
Rất nhiều người không nhịn được mà thầm ngậm ngùi trong lòng: Hoá ra bệ hạ cũng có một mặt như vậy.
Trước mặt các đại thần được bày đầy rượu ngon, trước mặt Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đương nhiên cũng có, bởi vì Thẩm Úc không thể uống nên lúc nâng chén cùng các đại thần, Thương Quân Lẫm cũng chỉ uống hai ngụm, sau đó cũng không còn chạm vào chén rượu.
Thẩm Úc có chút thèm, nhân lúc Thương Quân Lẫm không chú ý liền lấy chén của hắn rồi nhấp một ngụm.
Y biết mình không nên uống nhiều nên chỉ uống một ngụm nhỏ.
Dưới vị cay của rượu, Thẩm Úc không nhịn được mà nhíu mày, hiện tại thân thể của y không quá quen với hương vị của rượu nên chỉ một ngụm đã khiến y cảm thấy có hơi choáng váng.
Thẩm Úc nhìn chén rượu, còn muốn uống thêm một ngụm nữa thù đột nhiên một bàn tay to lớn duỗi qua, cướp cái chén ra khỏi tay y.
Thẩm Úc ngẩng đầu nhìn về hướng của cái tay.
Thương Quân Lẫm bất đắc dĩ nhìn y: "Sao trẫm vừa không chú ý một chút mà em đã uống rượu rồi."
"Ta chỉ nếm một ngụm nhỏ, không uống nhiều." Thẩm Úc biện hộ cho bản thân.
Thương Quân Lẫm thấy ánh mắt của y vẫn còn dính chặt vào cái chén trong tay liền nâng tay đưa chén đến bên miệng, uống một hơi cạn sạch rượu ở bên trong: "Em cũng chỉ nên uống một ngụm thôi, phần còn lại trẫm uống thay em."
Vì đề phòng Thẩm Úc lại lén uống, Thương Quân Lẫm dứt khoát sai cung nhân bưng rượu trên bàn đi.
Thẩm Úc thấy rất buồn cười: "Bệ hạ không cho ta xem ca múa, cũng không cho ta uống rượu, vậy ngài muốn cho ta làm cái gì?"
"A Úc nhìn trẫm thôi là đủ rồi." Tốt nhất là không cần để ý đến bất cứ thứ gì khác.
Thẩm Úc uống rượu xong, cảm thấy có chút ngột ngạt: "Bệ hạ, ta muốn đi dạo một chút."
"Sao vậy?"
"Trong điện có hơi ngột ngạt, ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí."
Trong điện, lò sưởi đất đang được thiêu đến hừng hực, cửa sổ lại đóng chặt, ấm thì ấm thật nhưng ở lâu cũng rất dễ thấy ngột ngạt.
"Chờ trẫm một chút, trẫm trở về cùng em."
Thương Quân Lẫm gọi Mạnh công công tới, khẽ dặn dò vài câu rồi đứng dậy nói: "Đi thôi A Úc."
Loại tiệc kiểu này, sau khi hoàn thành các thủ tục cần thiết là có thể rời đi trước, huống chi Thương Quân Lẫm là hoàng đế của Đại Hoàn, hắn muốn làm cái gì thì người khác cũng không ngăn cản được.
Sau khi hắn rời đi, bầu không khí trong đại diện cũng có thể náo nhiệt hơn một chút.
Trước lúc ra khỏi cửa, Thương Quân Lẫm lấy áo choàng rồi cẩn thận bao bọc lấy Thẩm Úc: "Bên ngoài rất lạnh, cẩn thận kẻo cảm lạnh."
Cửa được mở ra, gió lạnh mang theo cảm giác lạnh lẽo ùa đến, Thẩm Úc không nhịn được mà rùng mình một cái, đầu óc có chút hỗn loạn cũng bị gió thổi cho tỉnh táo lại.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông bao lấy y, hai người sóng vai nhau đi ở trên con đường nhỏ, cung nhân thì đi ở phía sau.
Đi đến Cung Ngọc Chương, Thẩm Úc vốn còn có chút men say cũng tỉnh táo hoàn toàn.
"Bệ hạ cứ thế mà bỏ lại các vị đại thần ở đó sao?" Thấy Thương Quân Lẫm tiến vào rồi cũng không có ý định rời đi, Thẩm Úc hỏi.
"Bọn họ nào quan trọng bằng A Úc, hôm nay là sinh nhật của trẫm, trẫm muốn tới lấy quà." Vừa nói, Thương Quân Lẫm vừa xoa eo Thẩm Úc đầy ẩn ý.
"Hôm qua không phải đã tặng quà cho bệ hạ rồi sao?" Thẩm Úc nâng tay đè bàn tay đang muốn luồn vào vạt áo lại.
"Đó là A Úc chủ động tặng, hôm nay là trẫm đòi A Úc, A Úc có cho hay không?" Thương Quân Lẫm dồn sức vào cánh tay khiến người y áp sát vào người mình, để y cảm nhận rõ ràng sự biến hóa của cơ thể hắn.
Nụ hôn dừng ở bên gáy, giọng nói của người đàn ông càng ngày càng khàn hơn: "Vừa nãy trẫm đã muốn làm như vậy rồi, sao A Úc có thể nhìn người khác...."
Quả nhiên vẫn là bởi vì chuyện vũ nữ, Thẩm Úc biết đêm nay khả năng cao là mình không trốn nổi, thế nhưng vẫn không nhịn được mà muốn giãy giụa một chút.
Đôi tay bị giam cầm, hô hấp bị đoạt lấy, mọi đường lui mà y có đều bị lấp lại.
Nhiệt độ quanh thân càng ngày càng cao, như có ngọn lửa bị đốt lên, đốt từ trong ra ngoài.
Đầu ngón tay đi đến đâu thì cảm giác rùng mình đi theo đến đó, Thẩm Úc trầm mình trong sự rộng lớn của biển cả, theo sóng biển mà bị đẩy đến chỗ cao hơn.
Thương Quân Lẫm vẫn độc đoán như mọi khi, bất kể là Thẩm Úc xin tha như thế nào thì hắn cũng không chịu dừng động tác lại.
Sóng biển càng lúc càng lớn hơn, Thẩm Úc ôm chặt lấy người đàn ông đang ôm mình.
Ánh nến chợp tắt, sáng cả một đêm.
Trời dần sáng, Thẩm Úc thật sự không nhịn được nữa, nhấc chân đá người đàn ông vẫn đầy hứng thú kia ra: "Tránh xa ta ra một chút!"
Động tác đó liên lụy đến bộ phận nào đó, Thẩm Úc hít hà một hơi thật sâu rồi lấy chăn bọc mình lại, mặc kệ Thương Quân Lẫm dỗ dành như thế nào cũng không chịu ra nữa.
"Trẫm hứa lần này không làm gì nữa, chỉ lau cho em thôi."
Thẩm Úc trở mình, để cái ót đối mặt với người đàn ông, trong giọng nói tràn ngập sự mất niềm tin: "Vừa rồi ngài cũng nói vậy."
Kết quả là y vừa thả lỏng cảnh giác đã bị kéo tới làm một lần nữa.
Thương Quân Lẫm khuyên một hồi lâu, muốn kéo chăn ra nhưng không biết Thẩm Úc cuốn như thế nào mà hắn thử rất nhiều lần vẫn không thể thành công, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Thẩm Úc rất mệt, lại không còn bị người đàn ông quấy rầy nên chỉ một lát sau đã ngủ mất.
Thương Quân Lẫm nhìn y một hồi rồi ôm lấy cả người lẫn chăn vào trong lồng ngực, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thương Quân Lẫm chỉ chợp mắt một lúc rồi lại lên triều, vừa đến giờ, Mạnh công công đã tay chân lanh lẹ tiến vào hầu hạ.
Thương Quân Lẫm mặc thêm áo khoác rồi đi ra gian ngoài, hạ lệnh: "Kêu hạ nhân chuẩn bị nước nóng, lúc nào quý quân dậy thì đưa tới đây."
Mạnh công công cúi đầu sửa sang lại vạt áo cho Thương Quân Lẫm: "Nô tài hiểu rồi, thức ăn cũng sẽ được hâm nóng cùng lúc, đảm bảo sau khi quý quân thức dậy sẽ không thiếu gì cả."
Thương Quân Lẫm hài lòng gật đầu.
"Phân phó với bên dưới, đừng quấy rầy quý quân, nếu y ngủ không đủ giấc chắc chắn sẽ tức giận."
Lúc lên triều, những chuyện cần nói chủ yếu vẫn là hai chuyện kia, Bắc Mạc và Việt Vương, Thương Quân Lẫm muốn nhanh chóng trở lại Cung Ngọc Chương với Thẩm Úc nên cũng tốc chiến tốc thắng kết thúc buổi làm triều.
Sau khi hạ triều, các đại thần tốp năm tốp ba đi ra khỏi điện.
"Hình như hôm nay bệ hạ rất sốt ruột, là vì có chuyện gì quan trọng sao?"
"Chẳng lẽ là nơi nào xảy ra chuyện?"
"Nếu thật sự xảy ra chuyện thì trong triều cũng sẽ có động tĩnh, hiện tại không có chút động tĩnh nào nên chắc hẳn không phải chuyện gì lớn."
"Bệ hạ trực tiếp phong Cố Hoài làm tướng quân tam phẩm, có ai biết lai lịch của cái tên Cố Hoài này hay không?"
"Tối hôm qua ra đã sai người đi điều tra cả đêm, chỉ biết hắn là đệ đệ của Cố thái y, nhiều hơn nữa thì không tra ra."
Cố thái y là ai, mọi người đều biết, là thái y phụ trách chuyên môn việc điều dưỡng thân thể cho quý quân và cũng là người kế nhiệm của Ngô thái y.
"Chẳng lẽ là vì Cố thái y nên bệ hạ mới ưu đãi hắn như thế sao?"
"Không đến mức đó đâu, nếu bệ hạ thật sự yêu ai yêu cả đường đi thì không phải nên thường xuyên ban thưởng, khen ngợi Trấn Bắc Hầu sao, nhưng các ngươi nhìn xem, quý quân đã vào cung một năm mà phủ Trấn Bắc Hầu vẫn không có bất cứ thay đổi nào.
Một trong những nguyên nhân các đại thần không còn quá mâu thuẫn với việc Thương Quân Lẫm chỉ yêu chiều mỗi Thẩm Úc chính là vì Thương Quân Lẫm không yêu ai yêu cả đường đi, suốt ngày đề bạt người nhà của Thẩm Úc.
Quân vương thân cận với thân thích của nhà ngoại, đây là chuyện mà tất cả các đại thần đều không muốn nhìn thấy.
"Quan hệ giữa Trấn Bắc Hầu và quý quân cũng không thấy tốt được bao nhiêu..."
"Dù không tốt thì đó cũng là cha ruột của quý quân, đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân, từ đó có thể thấy bệ hạ của chúng ta vẫn còn rất lí trí, đối xử tốt với quý quân nhưng cũng không vì vậy mà đề bạt người không nên đề bạt lên."
"Lại nói đến Cố Hoài, sau chuyện đó của tiên đế, hiện giờ võ tướng còn có thể sử dụng ở trong triều rất ít, tiểu tướng quân Cố Hoài lại có viểu hiện không tệ, là một nhân tài đáng để bồi dưỡng nên bệ hạ dành nhiều kỳ vọng cho hắn cũng là bình thường."
"Đúng là vậy, tướng tài thì không có, tuy bệ hạ rất giỏi về mặt này nhưng ngài là quân vương của Đại Hoàn, cũng không thể cứ có chuyện là lại mặc giáp ra trận, quả thật bây giờ Đại Hoàn rất cần võ tướng có thể sử dụng được."
Bởi vì Thương Quân Lẫm rất vội nên lúc các đại thần rời khỏi hoàng cung vẫn còn rất sớm, nói không chừng lúc trở về vẫn còn có thể ăn sáng cùng người nhà.
Lúc Thẩm Úc thức dậy, trời đã sáng rồi.
Thẩm Úc vẫn còn giữ nguyên tư thế quấn chặt mình ở trong chăn từ tối qua, phía bên kia của giường đã trống không, y cố sức lăn để thoát ra khỏi lớp chăn, nhìn lại dấu vết loang lổ trên người mình, Thẩm Úc thở dài một hơi thật sâu.
Lý trí trở về, cảm nhận được sự dính nhớp ở trên người, biểu cảm của Thẩm Úc thay đổi mấy lần.
Trước đây mỗi lần y thức dậy thì trên người đã khô ráo thoáng mát, chỉ có lần này là bởi vì chính y nên mới giữ tới ngày hôm sau.
Nếu trách Thương Quân Lẫm thì là do chính y không chịu phối hợp, nhưng nếu không trách hắn thì chính hắn cũng là thủ phạm gây ra tình trạng hiện tại....
Thẩm Úc mang vẻ mặt phức tạp mà ngồi dậy.
"A Úc dậy rồi sao?" Thương Quân Lẫm bưng nước ấm tiến vào, "Uống miếng nước trước đã."
Thẩm Úc đang rất khát nên uống hết chén nước trên tay Thương Quân Lẫm, uống xong cảm giác cổ họng thoải mái hơn không ít mới nói: "Ta muốn rửa mặt."
"Trẫm đã sai người chuẩn bị nước ấm trước." Được sự phân phó của Thương Quân Lẫm, các cung nhân nhẹ nhàng nâng nước ấm vào, sau khi đặt xuống liền cúi đầu lui ra ngoài.
"Nếu lần sau bệ hạ còn không biết tự mình kiềm chế thì trở về cung của mình mà ngủ."
Thỏa thuận 10 ngày không biết đã bị phá vỡ bao nhiêu lần, nhưng mà về sau Thương Quân Lẫm hiểu được một vừa hai phải, không lăn lộn y đến nửa đêm nên Thẩm Úc cũng cho qua, nhưng không biết tối hôm qua có phải bị cái gì kích thích hay không mà Thương Quân Lẫm kích động đến lạ.
Thương Quân Lẫm biết tối hôm qua mình có hơi quá đáng nên cũng chịu thương chịu khó mà ôm Thẩm Úc vào thau tắm, nhìn dấu vết mình để lại trên người thanh niên, ánh mắt hắn lại tối sầm lại.
Hắn lấy khăn ở một bên, cẩn thận chà lau cho Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm đã quen với việc làm loại chuyện này.
Thẩm Úc tựa vào cạnh của thau tắm, hai mắt hơi khép lại.
Dưới nước, da thịt như ẩn như hiện, người thanh niên trước mặt lại không có chút đề phòng nào, yết hầu của Thương Quân Lẫm lăn lộn một hồi, cuối cùng cánh tay hoàn toàn chìm vào trong nước.
Thẩm Úc đột nhiên mở to hai mắt, bắt lấy cái tay kia: "Bệ hạ muốn làm cái gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...