Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Lòng bàn tay Chu Hành Nghiên vẫn còn sót lại xúc cảm ấm áp mềm mại, nghe thấy Diệp Phỉ Vân đang giáo huấn con trai: "Vân Niệm, nói con bao nhiêu lần rồi, không được lãng phí đồ ăn, chúng đó chọc tức con à?"

Vân Niệm cúi đầu, nhìn đĩa trái cây đã bị chọc nát nhừ không ra hình dáng, thở phào nhẹ nhõm, "Ồ" một tiếng.

Diệp Phỉ Vân bất đắc dĩ, trực tiếp tịch thu dụng cụ gây án của cậu, ngước mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, nhắc nhở: "Không còn sớm nữa,mau lên lầu nghỉ ngơi đi."

Dì Trương đem bát thuốc đã được chuẩn bị sẵn lên, Vân Niệm vừa ngửi được mùi, vị giác liền bắt đầu tiết ra vị đắng, ngồi im một chổ không nhúc nhích.

Diệp Phỉ Vân vừa há miệng, chồng nàng đã hoảng hốt giữ chặt lại, khẩn trương trấn an: "Diệp tổng, nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng chút, tim con trai không tốt, dọa con sợ."

Diệp Phỉ Vân cảm thấy ông nói có lý, thần sắc hòa hoãn lại, bắt đầu dỗ dành đứa trẻ: "Niệm Niệm ngoan, Mama không cố ý lớn tiếng với con."

Vân Mạnh Tề phụ họa: "Đúng đúng đúng."

Vân Niệm cau mày, nửa ngày cũng không phản ứng gì, Vân Mạnh Tề nhìn mà lòng thắt lại.

Cuối cùng Vân Niệm cũng mở miệng, buồn rầu mà phun ra bốn chữ: "Con rất nhàm chán."

Vân Mạnh Tề cùng Diệp Phỉ Vân đồng thời sửng sốt, có chút theo không kịp tiết tấu.

Vân Niệm tiếp tục nói: "Con muốn đến trường học."

Diệp Phỉ Vân há miệng thở dốc, hai chữ "Không được" còn chưa thốt ra, Vân Niệm đã sớm chặn lời nàng: "Chú Triệu nói gần nhất sức khỏe của con rất tốt."

Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, Vân Niệm có đến trường hay không cũng không khác biệt, một học kỳ cũng chỉ đi được vài lần.

Diệp Phỉ Vân mời gia sư tốt nhất, để đảm bảo đứa trẻ mười mấy tuổi sẽ không bị thất học, ngoại trừ việc này, không còn mong cầu gì.

Vân Mạnh Tề càng khoa trương hơn, lo lắng cậu đọc sách sẽ đau mắt, viết chữ sẽ đau tay, ngồi lâu sẽ đau mông, ngay cả khi gia sư tới cửa, ông cũng hận không thể ôm Vân Niệm trong lòng tự mình bồi cậu học, huống chi là để Vân Niệm một mình ở trường học cả ngày.

Diệp Phỉ Vân khó hiểu, từ khi nào Vân Niệm có hứng thú với trường học, cậu còn chẳng thể kể ra được mấy cái tên của bạn học.


Vân Niệm giận dỗi: "Con ở trong nhà đợi đến mốc meo luôn rồi, chỉ là đến trường học thôi mà, cũng không phải nơi nguy hiểm gì."

Vân Mạnh Tề vừa nghe, cực kỳ hoảng sợ: "Còn không nguy hiểm!? Con là muốn Baba lo chết hay sao?"

Vân Niệm mặc kệ ông, trực tiếp đi xem ý tứ của Diệp Phỉ Vân.

Diệp Phỉ Vân suy nghĩ một lượt, gật đầu đồng ý.

Vân Mạnh Tề bất đắc dĩ chấp nhận kết quả, đối Vân Niệm xót xa nói: "Bảo bối, ngày mai Baba tự mình lái xe đưa con đến trường, sẵn nói vài câu với giáo viên con, con......"

Vân Niệm và Diệp Phỉ Vân đồng thanh từ chối: "Không cần!"

Vân Niệm bất mãn lẩm bẩm: "Con cũng không phải đi nhà trẻ."

Diệp Phỉ Vân trợn mắt nhìn chồng: "Vừa hay, ngày mai Niệm Niệm và Hành Nghiên cùng nhau đi, bọn nhỏ đi học, anh muốn đi theo quậy phá cái gì."

Vân Mạnh Tề bị xa lánh, chỉ có thể lôi kéo Chu Hành Nghiên ngàn khuyên răn vạn căn dặn.

Cho đến khi Vân Niệm ngáp một cái, đôi mắt ướt át mà nhìn ông, nói: "Con muốn đi ngủ, cha mẹ hẹn gặp lại."

Vân Mạnh Tề vừa thấy cậu đứng dậy liền duỗi tay bế ngang cậu lên, khiêng trên bả vai đi về phía tầng hai: "Baba ôm con lên lầu ngủ."

Vân Niệm sợ té, không dám giãy giụa, trong miệng hô la: "Cha bỏ con xuống, con muốn tự mình đi!"

Diệp Phỉ Vân cạn lời, nhân cơ hội giải thích với Chu Hành Nghiên: "Niệm Niệm chính là bị cha chiều thành như vậy". Để Chu Hành Nghiên đừng lấy làm lạ.

Chu Hành Nghiên quay đầu nhìn, chỉ thấy thân thể mềm mại của Vân Niệm đang treo trên vai nam nhân, quơ tay múa chân, Vân Mạnh Tề không cẩn thận bị đá trúng cằm, cười to ra tiếng, tiếng cười vang vọng cả phòng khách của Vân gia.

Về đến phòng đã là mười giờ đêm, phòng Vân Niệm vẫn sáng đèn, từ khe cửa lộ ra, điều này hơi khác so với thường ngày, một tuần qua, vào thời điểm này phía đối diện đã tắt đèn tối om, người bên trong đã sớm đi ngủ.

Chu Hành Nghiên đang muốn xoay người về phòng mình, chợt cửa phòng đối diện mở ra từ bên trong.


Vân Mạnh Tề thuận tay tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn thấy Chu Hành Nghiên, rất thân thiện mỉm cười, sau đó kéo Chu Hành Nghiên qua một bên, hạ giọng, buồn rầu nói: "Chú thật sự không yên tâm a."

Chu Hành Nghiên đứng trong bóng tối, suy tư nhìn ông.

Ông đầy bụng lo lắng rốt cuộc cũng tìm được người giải bày, phiền muộn nói: "Trước đây bảo bối luôn muốn chú dỗ ngủ, vừa rồi, chỉ mới vừa rồi, thế mà lại chê chú phiền." Nam nhân cao lớn cường tráng càng nói càng ưu thương "Tiểu Chu, chú nói với con, bảo bối rất nhát gan, tính cách còn đặc biệt thiện lương, hay khóc, tuyệt đối không thể chịu được nửa điểm ủy khuất nào, cho nên đến trường, ngàn vạn lần không thể để người khác khi dễ em, chú trông cậy vào cháu rồi."

Chu Hành Nghiên lần đầu tiên nhìn thấy một người cha như vậy, sẽ vì con trai đến trường mà rầu rĩ không thôi. Mặc dù Vân Niệm ốm yếu, nhưng tính cả như thế thì cũng có vẻ hơi cường điệu.

Anh gật đầu: "Cháu sẽ."

Vân Mạnh Tề nhìn dáng vẻ ổn trọng đáng tin cậy của anh, cuối cùng cũng tạm yên lòng, duỗi tay vỗ vỗ lên vai anh "Cha mẹ cháu và chú từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giống như người thân vậy, không nghĩ tới vừa gặp lại sau nhiều năm xa cách đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn...... Về sau cứ xem nơi này là nhà của cháu, có cần gì cứ nói với chú hoặc dì Diệp."

Nói xong liền xoay người rời đi, lúc đi ngang cửa phòng Vân Niệm, lại trở nên rón ra rón rén.

Chu Hành Nghiên cũng trở về phòng, anh đối với thời gian ngủ không yêu cầu quá nhiều, tiện tay giở quyển sách đầu giường xem xong vài trang cuối cùng, lúc này mới có chút buồn ngủ.

Hiện tại anh đã không còn một khi nhắm mắt liền mơ thấy cảnh tượng cha mẹ chết thảm nữa, Vân gia rất khẳng khái, nhìn bên ngoài, cuộc sống từng tan vỡ của anh đã dần khôi phục lại như bình thường.

Sáng sớm hôm sau, Chu Hành Nghiên đúng giờ tỉnh lại, mãi cho đến khi ăn xong bữa sáng, tài xế đã chờ trước cửa, hành lang trên lầu mới truyền đến âm thanh mơ hồ của thiếu niên.

"Buồn ngủ...... Con không muốn dậy......"

Chu Hành Nghiên mắt thấy Vân Mạnh Tề ôm Vân Niệm xuống lầu, trực tiếp ra cửa, đặt vào ghế xe sau, nhìn không ra chút nào dáng vẻ cưng chiều dung túng tối hôm qua.

Vân Mạnh Tề vừa quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Chu Hành Nghiên, cười cười nói: "Trên đường nhớ nhắc em ăn sáng."

Chu Hành Nghiên nhìn lên ghế sau, Vân Niệm vẫn đang ngủ gà ngủ gật, đầu còn gật gà gật gù.

Anh nhận lấy bữa sáng người nhà chuẩn bị cho Vân Niệm, lên xe ngồi xuống bên cạnh cậu.


Xe chậm rãi lăn bánh khỏi cổng Vân gia, xuất phát về phía trường học.

Vân Niệm ngủ suốt chặng đường, Chu Hành Nghiên xem xong sách giáo khoa mới do nhà trường cấp, vẫn chưa thấy đối phương có dấu hiệu tỉnh lại, do dự không biết có nên đánh thức hay không, xe bị sốc một chút, đầu Vân Niệm nghiêng qua, đập lên vai anh, mở mắt.

Trong đôi mắt xinh đẹp mờ mịt một tầng sương mù, có vẻ mông lung mơ hồ, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt Chu Hành Nghiên, phát ngốc trong chốc lát, chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng lại, nhíu mày.

Chu Hành Nghiên mặt vô biểu tình đem bữa sáng đưa cho cậu, nói: "Ăn đi."

Vân Niệm vừa mới tỉnh ngủ thân thể mềm như bông, không có sức lực, đến ngón tay cũng không muốn động, chỉ liếc mắt sang bên cạnh một cái, như một điều tất nhiên mà sai sử người: "Đút tôi."

Chu Hành Nghiên ngẩn ra một chút, nghe lời làm theo.

Tư thế đút người ăn của anh cũng không thuần thục, thậm chí có thể nói là xa lạ, nhưng dường như đối phương cũng không có tâm tư để ý đến chi tiết nhỏ như vậy.

Ăn được vài miếng, Vân Niệm không ăn nữa, mang theo một tia ghét bỏ không hề che giấu, đẩy bàn tay đang đút cậu ăn ra.

Tài xế ngừng ở một giao lộ, cười ha hả hỏi Vân Niệm: "Tiểu thiếu gia, hôm nay muốn đi đường vòng không?"

Vân Niệm lười biếng, nhìn lướt qua bên ngoài, nói: "Vòng đi."

Vì thế xe rẽ vào một con đường xa hơn, Vân Niệm vịn cửa sổ, nhìn cảnh đường phố đang lùi dần ngoài cửa xe, xem đến là thích thú, lúc này, cậu lại trở nên giống một chú cún nhỏ lần đầu tiên bị ôm ra cửa, hồn nhiên đối với hết thảy tràn ngập tò mò.

Đến trường học, cách tiếng chuông reo vào học còn hơn mười phút, không ít người tốp năm tốp ba đi dạo trong khuôn viên trường, như thể đang chờ đợi một cơn sóng dù là nhỏ nhất trong cuộc sống bình yên như nước trên ghế nhà trường.

Khi xe Vân gia dừng lại, cũng không có bao nhiêu người chú ý, cho đến khi cửa xe mở ra, một thân ảnh vừa cao vừa đẹp từ trên xe bước xuống.

"Tôi nhớ rõ, đây không phải là xe nhà Vân Niệm sao, tiểu thiếu gia ốm yếu hôm nay rốt cuộc cũng đại giá quang lâm rồi?"

"Người vừa xuống nhìn không giống, là ai a?"

"Tôi xác định trường chúng ta không có nhân vật này, nếu không tôi không thể không biết!"

"Chẳng lẽ là Vân Niệm còn có anh trai?"

"Không thể nào, những người xinh đẹp đều sinh ra cùng một gia đình sao? Công bằng ở đâu!"

Cách một khoảng, âm thanh nghị luận không truyền đến tai Chu Hành Nghiên, anh đang chờ Vân Niệm xuống xe.


Vân Niệm chậm rì rì mặc áo khoác, hai tay trống trơn mà từ trên xe bước xuống, thản nhiên nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt phớt lờ đám bạn cậu không nhớ nổi tên, hai tay cắm trong túi thong thả bước về phía trước.

Cậu bước đi không nhanh không chậm, khí độ thong dong, giống như đi thị sát địa bàn, Chu Hành Nghiên giúp cậu cầm theo cặp sách, thả chậm bước chân đi theo.

Khi đến gần khu dạy học, tiếng cười nói bên tai càng trở nên rõ ràng.

"Hình như là anh trai thật, anh ấy còn giúp Vân Niệm cầm cặp sách."

"Tôi thấy Vân Niệm là bị cha bế lên xe, chỉ có thể nói, tiểu thiếu gia không hổ là tiểu thiếu gia."

"Tôi đoán sáng nay Vân tiểu thiếu gia là bị ca ca bế lên xe."

"Ôi tiểu thiếu gia ốm yếu bệnh tật của chúng ta......"

......

Vân Niệm bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại.

Chu Hành Nghiên cũng kịp thời dừng lại, liền nhìn thấy đối phương rầu rĩ vươn chân trái ra, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt giày.

"Dây giày của tôi bị tuột rồi."

Vân Niệm bình tĩnh nói ra sự thật này.

Chu Hành Nghiên đã có kinh nghiệm, tự nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của đối phương.

Dưới con mắt hiếu kỳ của nhóm người đang vây xem, Chu Hành Nghiên đem cặp sách đối phương vác lên vai, ngồi xổm xuống giúp cậu cột dây giày.

"Buộc cho đẹp một chút, Chu Hành Nghiên."

Anh nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Vân Niệm phát ra trên đỉnh đầu.

Anh dựa theo thói quen của mình buộc lại giày cho Vân Niệm, đứng dậy, lập tức cao hơn Vân Niệm một đoạn, trên cao nhìn xuống mà nhìn về phía thiếu niên trắng nõn, giọng nói có chút trầm thấp: "Được rồi."

Vân Niệm ngẩng mặt nhìn thân hình cao lớn cường tráng hơn mình, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác áp bách không thể giải thích, qua loa liếc nhìn đôi giày, lấy lại cặp sách của mình, đi trước về phía khu dạy học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui