Hiện tại, trong hoàng thất chỉ có Sở Úc và Hoàng Đế biết một bí mật kinh thiên động địa.
Bắt nguồn từ hơn một trăm năm trước, một tộc nhân Bạch thị kỳ bí dùng tài lực to lớn, sức của phụ trợ tổ tiên Sở Úc leo lên ngai vàng của Hoàng Đế.
Làm điều kiện trao đổi, nhất định phải tìm được thân thể xử nam sạch sẽ cùng thiên nữ là tộc nhân Bạch thị hai bên tiến hành giao hợp, sau khi xử nam xử nữ giao hợp tạo thành khế ước máu.
Canh giữ địa cung* của tộc nhân Bạch thị, cho đến thiên nữ đời tiếp theo sinh ra, tộc nhân Bạch thị cũng không ngừng cung cấp tài lực cho Hoàng tộc, như nước chảy không ngừng.
*Cung điện dưới đất
Khế ước máu cũng có chỗ đáng sợ, nếu có lòng dạ khác, mạch máu liền sẽ nổ tung mà chết, cũng có thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ say không bao giờ tỉnh lại.
Ngày trước có một thiên nữ đã xảy ra bi kịch như vậy, lúc thiên nữ này sắp lâm bồn, nam tử kia bội bạc cùng nữ tử khác phát sinh quan hệ bất chính.
Khi hai người kia chuẩn bị bỏ trốn, nam tử hộc máu toàn thân mà chết, nữ tử kia nhìn thấy một màn dọa người như vậy thần kinh bị dọa đến rối loạn từ đấy điên điên khùng khùng.
Sau khi thiên nữ sinh hạ đứa nhỏ, vậy mà không rõ tung tích đứa nhỏ đó đâu. Thiên nữ thấy thẹn với gia tộc, phong tỏa lối vào địa cung, cứ vậy một mình an nghỉ ở trong địa cung.
Bây giờ không ai biết địa cung ở đâu nữa? Tất cả người trong tộc Bạch thị, cuối cùng tộc nhân Bạch thị đem mọi tội lỗi đổ cho hoàng thất, cắt đứt tất cả con đường cung tài vật cho hoàng thất. Trong vòng một đêm tộc nhân Bạch thị biến mất toàn bộ, bốc hơi giống như không khí không thấy tăm hơi.
Hai mươi năm trôi qua, quốc khố hoàng thất đã sớm trống rỗng, số vào chẳng bằng số ra.
Hoàng Đế vắt óc suy tính muốn tìm đứa nhỏ và tộc nhân Bạch thị, nhiệm vụ này liền giao cho Sở Úc.
Manh mối quan trọng để tìm kiếm thiên nữ chính là mỗi đời thiên nữ trên người họ đều có bức vẽ mẫu đơn.
Sở Úc suy tư nhớ lại đêm hôm đó nhìn thấy bức họa kia rốt cuộc có phải thật hay không, hay là bị tình dục làm choáng váng đầu óc mà hoa mắt, nhất định phải kiểm tra lại lần nữa.
Sở Úc đi qua vườn hoa thấy một thiếu nữ ngồi trên mặt đất, nụ cười sáng chói, nụ cười như hoa hải đường hé nở. Dường như tất cả mọi thứ xung quanh cũng vì nàng mà trở nên có sinh khí.
Trong ngực ôm một con mèo con, vừa cho nó ăn vừa dùng tay nhẹ nhàng gãi cằm nó, vuốt ve tứ chi của nó, thân thể, phía sau lưng rồi tới bụng nhỏ. Mèo con híp mắt nhẹ nhàng kêu meo meo, bốn chân duỗi ra.
Có lẽ... Rất dễ chịu đi! Hắn cũng muốn...
Đi ra phía trước, hắn cầm phần gáy con mèo lên, ném một cái ra phía sau, thành một đường vòng cung hoàn mỹ, bóng dáng mèo con biến mất trong tầm mắt.
Hắn lấy một cái khăn từ trong ngực ra, cầm tay Doãn Nặc lau sạch sẽ, lại lau sạch sẽ bàn tay của mình vừa cầm qua con mèo, ánh mắt mang theo ý tứ không cho cự tuyệt: "Sờ ta!"
"Hả... Cái gì?"
Doãn Nặc ngẩng đầu ngước mắt nhìn hắn, đại não còn chưa kịp phản ứng tình huống như thế nào, chỉ thấy hắn giống như con mèo nhỏ cuộn trong ngực mình, điều chỉnh tư thế. Ách... Hình ảnh này giống như mãnh hổ ôm lấy con thỏ trắng nhỏ bé đang run rẩy!
Đây là muốn cho nàng vuốt ve hắn giống như chú mèo con lúc nãy, thế nhưng mà... Thế nhưng mà... Cái mông lão hổ không thể sờ được! Trên lưng chảy ra từng tầng từng tầng mồ hôi lạnh... Cho nàng một trăm lá gan nàng cũng không dám!
Hắn ở trong ngực nàng ủi nàng một cái giống như nũng nịu ra hiệu mau sờ hắn đi, Doãn Nặc lắc đầu tựa như bất đắc dĩ. Số nàng làm sao lại khổ như vậy chứ!
Một bàn tay mềm mại không xương, khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh sáng bóng của hắn, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xẹt qua cánh tay hắn, như gió thổi rơi lá cây, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ tấm lưng của hắn.
Sở Úc rất hưởng thụ loại cảm giác này, thoải mái làm cho hắn bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Sở Úc cứ như vậy gối lên đùi nàng ngủ ba bốn canh giờ, đôi chân Doãn Nặc tê dại đến độ không đứng dậy nổi, ở nguyên chỗ tự mình xoa nắn nửa canh giờ mới miễn cưỡng có thể trở về.
Nàng thật sự không chống đỡ được vị Vương Gia thay đổi nhanh như gió này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...