Bệnh kiều luôn tìm cách giết tôi mỗi ngày

“Cậu đến muộn mười phút.” Nguyên Tuấn Sách mỉm cười.
 
“Rất rất rất xin lỗi!” Hạnh Mính chống tay lên gạch men sứ bên trên đài phun nước, thở dốc.
 
Cô quay người, ngồi bên cạnh anh, duỗi thẳng chân, thở gấp hỏi: “Cậu mua vé xem phim chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chúng ta không nên đến rạp chiếu phim rồi mới quyết định xem phim nào sao?”
 
"Có thế xem trên di động định mà, đặt trên di động sẽ tiện hơn đó.”
 
Hạnh Mính lấy di động ra, tra cứu rạp chiếu phim gần họ nhất, đưa cho anh xem: “Nè, như này rất tiện nhỉ.”
 
Nguyên Tuấn Sách híp mắt, nhìn màn hình di động, do ánh mặt trời quá chói khiến anh không thể nhìn rõ thông tin trên đó. Đành mặc kệ rồi móc ra một đống tờ tiền một trăm nguyên từ trong túi ra, nhìn độ dày của sập tiền đó, khiến một đám người nuốt nước miếng.
 
Hạnh Mính nghẹn lời, mắt nai ngơ ngác nhìn người đối diện.
 
“Đừng nói là cậu chỉ có tiền mặt nhé?”
 
“Không dùng tiền mặt còn có thể dùng cái gì?”
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu là người nguyên thủy đấy à?”
 
Anh nhíu mày, biểu cảm khuôn mặt đầy khó hiểu, yên lặng nhét tay vào túi, giọng nói đầy từ tính mang theo vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, lúc trước tôi chưa từng dùng di động.”
 
“Không sao đâu! Mình cũng phải lên cấp ba, mẹ mới mua di động mình.”
 
Hạnh Mính buồn rầu xoa xoa tóc: “Nhưng mà, trong di động của mình cũng không có tiền, cậu chờ mình ngẫm lại xem, để mình tìm người hỏi mượn điểm.”
 
“Không sao.” Nguyên Tuấn Sách đứng dậy, túm chặt cánh tay cô, dễ dàng kéo cả cô đứng lên, Hạnh Mính cảm thấy mình nhẹ như tờ giấy, thấy anh kéo cô dậy mà không tốn chút sức lực nào.
 
“Tôi có tiền.”
 
Cuối tuần, dòng người chen chúc xô đẩy trước rạp chiếu phim, Hạnh Mính đứng bên cạnh máy gắp thú, chờ Nguyên Tuấn Sách mua vé quay về. Vừa rồi cô quyết định xem một bộ phim kinh dị mới được ra mắt, mới vừa nêu ra ý kiến, Nguyên Tuấn Sách đã đi mua vé, không biết anh có xem được loại phim này không.
 
Trong đám người, Nguyên Tuấn Sách xếp đầu tiên đã mua được vé, xoay người đi về phía cô. Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, trên mặt không còn nụ cười mỉm giống như khi nói chuyện với cô nữa, mà là biểu cảm nghiêm túc, nghiêng người tránh đám đông đang chen chúc, thoạt nhìn anh có vẻ không thích hoàn cảnh ầm ĩ như thế này.
 
Hạnh Mính nhìn sập tiền mặt vẫn chưa cất đi trong tay anh.
 
Chiều cao của cô chỉ tới ngang ngực anh, xoang mũi lập tức ngửi thấy mùi thơm của nước xà phòng.
 
Anh quá cao, Hạnh Mính chỉ vừa vặn cao tới xương quai xanh của anh. Cô chỉ có thể ngẩng đầu, nhìn ngũ quan tinh xảo của thiếu niên, vẻ mặt khẩn trương: “Cậu mau cất tiền đi, cẩn thận bị người khác trộm mất.”
 
Nguyên Tuấn Sách đưa vé xem phim cho cô, Hạnh Mính, cô tò mò hỏi: “Sao mình lại cảm thấy sấp tiền này ít đi trông thấy vậy?”
 
Vừa rồi còn là một chồng màu hồng rất dày mà.
 
“Nhân viên nói tôi có thể làm thẻ thành viên, nói là sau khi làm thẻ này, một năm có thể tới xem phim bất cứ lúc nào.” Nói xong, ngón tay trắng bệch đến lạnh lẽo của anh xòe ra, bên trong là năm tấm thẻ xem phim màu đen bạc, bên trên ghi “Thành viên VIP”.
 
“Cậu là đồ ngốc à! Ai bảo cậu làm gì thì cậu cũng làm sao?”
 
“Nghe rất có lời mà, cậu dùng không?”
 
“Lần sau đi……”
 

Đây là đứa trẻ ngốc nghếch nhà nào?! Nhà giàu mới nổi lắm tiền nhiều của à? Cô còn tưởng thành tích học tập của anh tốt thì anh là người thông minh, thì ra chỉ là con mọt sách.
 
Số người chọn xem bộ phim kinh dị mới này không nhiều, bọn họ ngồi ở hàng ghế chính giữa, trước sau tổng cộng chỉ ba hàng có người, nhân số không vượt qua mười lăm.
 
Ánh đèn chung quanh nhanh chóng bị tắt hết.
 
Sau màn credit giới thiệu tên tuổi của mấy công ty điện ảnh sản xuất, bộ phim chính thức bắt đầu, nội dung là một vụ án giết người rất máu me, từ góc quay đến diễn xuất của diễn viên đều rất tốt, khán giả nhanh chóng đắm chìm theo bộ phim.
 
Thường thường, khi mặt quỷ đột nhiên xuất hiện trên màn ảnh, sẽ có người thét chói tai hất tung hộp bắp rang, trốn vào lồng ngực người bên cạnh.
 
Hạnh Mính khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm màn ảnh lớn. Trong phim, sét đánh ầm ầm ầm, tiếng khóc thê lương, âm nhạc rùng rợn vờn quanh như khiến khán giả lạc vào trong cảnh.
 
Tội phạm giết người xong thì vứt thi thể vứt trong một tòa nhà xưởng sản xuất chất hóa học, nhà xưởng bị nổ boom, cả tòa nhà lầu ầm ầm sụp đổ.
 
Đi kèm với tiếng vang lớn phát ra trong bộ phim, phanh ——
 
Hạnh Mính bị dọa sợ, đột nhiên run lên.
 
Phanh! Phanh! Phanh ——
 
Hàng ghế phía sau vang lên tiếng thét chói tai, Hạnh Mính quay đầu lại.
 
Trần nhà đang sụp xuống!
 
Trần nhà cứ thế, rơi từ trên xuống, phát ra tạp âm ầm ầm. Vài hàng ghế ngồi phía sau bị đập trúng, có người sợ tới mức chân mềm nhũn, hô to chạy mau.

 
Từng mảng xi măng rơi xuống, cốt thép bên trong lộ ra ngoài, cũng bắt đầu không chịu khống chế mà rơi xuống. Nhìn thấy phần mảng tường sụp đổ sắp lan đến đây, Hạnh Mính kéo ống tay áo Nguyên Tuấn Sách, đứng dậy: “Chạy nhanh, chạy!”
 
Cô dùng sức kéo nhưng vẫn không thể khiến anh nhúc nhích, quay đầu nhìn lại, thấy Nguyên Tuấn Sách vẫn ngồi giống như cô vừa nãy, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
 
Đường dây điện của màn ảnh cũng bij ảnh hưởng, ánh sáng chiết xạ ra khi thì trắng, khi thì là màu xám, chúng chiếu lên hốc mắt thâm thúy của anh, mặt trắng bệch cộng thêm đôi môi lạnh, vẻ mặt bình tĩnh đến không tưởng, nụ cười tươi âm trầm, so với con quỷ đỏ người đóng trong bộ phim kinh dị vừa rồi còn đáng sợ hơn.
 
“Sắp rơi xuống rồi.”
 
Giọng nói nam tính trong veo, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, mặc dù đám người trong phòng xem phim đang la hét, cô vẫn có thể nghe được rõ ràng.
 
Hạnh Mính nhìn lại, trên chỗ ngồi của bọn họ vừa vặn lắp ráp một chùm đèn treo. Lúc này, chùm đèn đang lung lay sắp rơi, vết rạn đã lan ra khắp toàn bộ bức tường, một bên tường bị nứt toạc ra và vài mảnh đá vụn rơi xuống, lăn đến bên chân cô.
 
Nhưng cô không muốn chết!
 
Nguyên Tuấn Sách lại túm lấy cánh tay cô, dùng sức lôi cô về phía anh. Hạnh Mính té ngã lên ghế, một bàn tay to ấn xuống xương bả vai của cô, bả vai vốn đang bị thương lập tức truyền đến cảm giác đau nhức, bị một cổ lực lượng không thể phản kháng đè nặng phía trên.
 
Đối mặt với bức tường cách âm và đống đèn chùm trên đỉnh đầu sắp nện thẳng xuống, Hạnh Mính thấy chết không sờn, nhắm mắt lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận