Bệnh kiều luôn tìm cách giết tôi mỗi ngày

Hồ Anh Tài đùa nghịch chiếc hồ lô chỉ lớn bằng ngón tay cái trong lòng tay, rồi đưa cho anh xem.
 
Nguyên Tuấn Sách liếc mắt một cái liền biết thứ đó là cái gì.
 
“Để lên gác mái đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hồ Anh Tài ném hồ lô lên không trung, lại phất tay bắt lấy, nở một nụ cười xấu xa, cười nhạo anh: “Không cần tốn nhiều sức mà vẫn có thể bắt được hồn phách. Kỳ thật tiểu đạo sĩ mà ngươi nuôi cũng khá hữu dụng đấy, ít nhất cô bé có thể mang vong hồn đến cho ngươi. Tuy rằng số lượng bé nhỏ không đáng kể, nhưng thịt ruồi bọ cũng là thịt mà.”
 
Đối với đề nghị của anh ta, Nguyên Tuấn Sách cũng không phản cảm, đây còn không phải là “Giá trị” mà anh muốn sao? Nhưng nếu dùng chút "Giá trị" này để ép anh thu hồi quyền lợi quyết định sống chết của cô, đó là chuyện không thể nào.
 
Buổi sáng hôm sau, Hạnh Mính uốn éo đến 10 rưỡi, nhìn kim đồng hồ treo tường trong phòng đang chuyển động. Tích tắc tích tắc, chẳng bao lâu đã sắp chạy hết một vòng, cô rốt cuộc vẫn không chiến thắng nổi cơn đói.
 
Nơi cô đang ở là một biệt thự. Tối hôm qua cô đã quan sát toàn bộ căn phòng ngủ ở lầu hai, không biết vì sao ban ngày ở nơi này càng yên tĩnh hơn ban đêm.
 

Hạnh Mính cũng không biết nơi này có phải là nhà của Nguyên Tuấn Sách hay không, bởi vì trong nhà còn có một người đàn ông diện mạo như hồ ly.
 
Cô rón rén đi lên vào cầu thang xoắn ốc, đi được nửa tầng, lặng lẽ dò đầu ra, đôi mắt nheo nheo nhìn xuống dưới lầu.
 
“Ăn trộm?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạnh Mính có tật giật mình, vội vàng phản bác: “Tôi không có!”
 
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông nằm bò trên tay vịn ở lầu 3, anh ta đang thăm dò nhìn cô, là người đàn ông giống hồ ly kia.
 
Anh ta cười khanh khách, vẻ mặt tình tự nhiên hơn Nguyên Tuấn Sách nhiều. Tóc anh ta rất dài, dài đến tận xương quai xanh, khi anh ta cúi đầu, mái tóc màu nâu đẹp đẽ lòa xòa giữa không trung, đôi mắt hẹp dài, gương mặt nhìn qua khá giảo hoạt: “Dọa cô à?”
 
Nguyên Tuấn Sách không biết đã đứng trước cầu thang lầu một từ khi nào: “Cậu đang làm cái gì đó?”
 
Trái tim Hạnh Mính bị dọa cho chết sững lần thứ hai, không chịu nổi, hạ mông ngồi bệt trên mặt đất.
 
Trên lầu, Hồ Anh Tài ha ha cười đi xuống, dùng dây thun đen đeo sẵn ở cổ tay, cột mái tóc dài ra sau đầu: “Xem ra cô gái nhỏ chưa từng bị dọa, nhân loại thật quá yếu ớt.”
 
Hạnh Mính mẫn cảm nhận ra một hàm nghĩa khác trong câu nói vừa rồi.
 
“Anh cũng là, yêu quái sao?”
 
Đôi mắt Hồ Anh Tài nhíu lại, cả người dựa vào chỗ ngoặt cầu thang, đứng từ trên cao quan sát cô. Sơ mi trắng được sơ vin cẩn thận trong quần ống rộng màu đen, phác hoạ vòng eo gầy tinh tế. Tuy có hơi giống thụ nhưng thật ra khí chất tỏa ra từ người anh ta giống như một phần tử tri thức, giống như bất kỳ lúc nào anh ta cũng có thể mở miệng nói ra một câu tiếng Anh.
 
“Vậy không bằng cô bé thử đoán xem, tôi là loài yêu gì?”
 

Hạnh Mính cảm thấy may mắn, còn may cô vẫn có thể nghe hiểu lời nói của anh ta: “Hồ yêu?”
 
“Khá thông minh đấy nhỉ.”
 
Nguyên Tuấn Sách đi lên lầu, bắt lấy cánh tay cô, toan kéo đi, Hạnh Mính đau đến rớt nước mắt: “Đau đau! Bả vai mình đang bị thương đó!”
 
Anh cũng không vì nghe thấy vậy mà dịu dàng hơn, Hạnh Mính vịn lan can, lảo đảo bò lên.
 
“Hôm nay là chủ nhật, cậu có thể ngủ thêm một chút.”
 
Hạnh Mính che vai phải vừa bị kéo đau, hai mắt đẫm lệ: “Cậu không biết trong cuộc sống của nhân loại có một thứ gọi là “Bữa sáng” sao?”
 
Hồ Anh Tài cười ngả cười nghiêng, Nguyên Tuấn Sách nhìn anh ta một cái, anh ta mới vội nín cười.
 
“Xin lỗi bạn học Hạnh, là do sơ sót tôi, tới nhà ăn đi.”
 
Hạnh Mính cảm thấy cái tên hồ yêu này rất khó hiểu, khó nhìn thấu .
 

Cô đi xuống lầu, bị phong cách trang hoàng trước mặt làm cho chấn động, bài trí trong phòng rất cổ xưa, đồ vật khá nhiều nhưng không hề lộn xộn, ngược lại có loại mỹ cảm lộn xộn rất riêng. Đại đa số đồ vật đều chỉ là vật trang trí, không có gì tác dụng thực tế, thậm chí trong một góc còn bày trí một chiếc xe đạp.
 
Cô nhìn lò sưởi âm tường hình đầu lâu khủng bố trong phòng khách, tránh còn không kịp, vội vàng vòng vào nhà ăn.
 
Đập vào mắt là một cái bàn đủ chỗ cho mười người cùng ăn giống như bàn ăn trong căng tin trường học. Đây là lần đầu tiên Hạnh Mính thấy phong cách trang hoàng khoa trương như vậy. Trên trần nhà là một chiếc đèn chùm thật lớn có tua rua kim cương rủ xuống, đèn chùm được treo ngay giữa bàn cơm, giấy dán tường có màu tối khiến toàn bộ không gian chìm trong một loại áp lực vô hình, trang trọng sâm nghiêm, nơi này trông giống như một trang viên dành cho người già sinh hoạt hơn.
 
Khăn trải bàn làm từ vải cotton có màu hồng nâu, hoa văn là những đóa hoa được thêu bằng tơ vàng, giá trị xa xỉ. Trên bàn, chỉ tính riêng giá cắm nến đã có mười cái, tám bộ đồ ăn sang trọng xa hoa, giống như đang đóng phim.
 
Cả căn biệt thự lớn như vậy lại chỉ có hai yêu ở với nhau, không biết làm bộ làm tịch cho ai xem.
 
“Vì sao bạn học Hạnh lại mặc đồng phục?” Nguyên Tuấn Sách mở tủ lạnh ra, lấy ra một cái bát gì đó.
 
“Trong tất cả đống đồ trong tủ quần áo của cậu, mình chỉ có thể mặc cái này.” Hạnh Mính cúi đầu nhìn, bộ đồng phục to rộng, khoác lỏng lẻo trên cơ thể nhỏ gầy của cô. Đột nhiên Hạnh Mính cảm thấy mình như trẻ con đang trộm mặc quần áo của người lớn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận