Bệnh kiều luôn tìm cách giết tôi mỗi ngày

Đồng phục của Hạnh Mính được Nguyên Tuấn Sách lấy về mang đi giặt, bây giờ mới trả lại cho cô.
 
Lúc mặc áo khoác vào, Hạnh Mính ngửi được mùi hương giống hệt như mùi hương trên người anh, là mùi thơm của nước giặt quần áo.
 
Hương hoa oải hương nhàn nhạt làm người ngửi mê muội, hình thành dấu hiệu nhận biết trong trí nhớ. Chỉ cần vừa ngửi thấy mùi hương này, cô sẽ nhớ tới gương mặt mỉm cười của anh, hơn nữa còn tùy tiện ở lì trong đại não, đuổi mãi không đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Buổi sáng thứ hai, sau khi hội nghị thường kỳ ở sân thể dục kết thúc, Hạnh Mính là người đầu tiên trở về phòng học, lúc vào phòng lại nhìn thấy Tần Nhạc Chí ngồi tại dãy bàn đầu đệ, nằm gục trên bàn không nhúc nhích.
 
Mới bị tạm đình chỉ học mấy ngày mà tên phiền phức này đã trở nên ngoan ngoãn? Tính tình tốt hơn rồi?
 
Bình thường, vào sáng thứ hai, cậu ta không phải đang kề vai sát cánh chơi đùa với bạn học thì chính là đi tìm bọn học sinh cá biệt ở lớp bên cạnh, trốn vào nhà vệ sinh hút thuốc.
 
“Nè.”
 

Cậu ta đột nhiên lên tiếng, cũng không biết người đang nằm bò trên bàn như cậu ta dùng cách gì mà vẫn có thể nhìn thấy Hạnh Mính.
 
Đứng ở dãy bàn thứ ba, Hạnh Mính xoay người lại, Tần Nhạc Chí hỏi cô: “Vết thương ở chân mày đã tốt hơn chưa?”
 
“Làm gì?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tao chỉ muốn hỏi một chút.”
 
Hạnh Mính lười đến trả lời cậu ta: “Liên quan gì đến mày? Chắc là mày lại muốn nói thua trận thi đấu là bởi vì tao hả?”
 
“Mày cũng biết tự mình hiểu lấy mình đấy.”
 
Cô không thể nhịn được nữa: “Miệng mày đúng là muốn ăn đòn đấy. Câu này không phải do mày nói sao! Rốt cuộc muốn làm gì?”
 
Tần Nhạc Chí hừ một tiếng, dửng dưng nói một câu không có việc gì, rồi lại nằm lên bàn.
 
Bệnh tâm thần!
 
Thật muốn đạp cho cậu ta hai cái. Cũng không biết cô làm gì chọc tới cậu ta, hừ, có lẽ do chính cậu ta ăn no rửng mỡ, tự tìm việc cho mình.
 
Chờ đến khi Nguyên Tuấn Sách trở về, Hạnh Mính đã gấp không chờ nổi, bắt chuyện với anh: “Chân mình tốt lên rồi, cậu xem.”
 
Chân phải cô đậm đậm lên mặt đất mấy cái, còn vặn vẹo trái phải, hoạt động như thế nào cũng không đau: “Cuối tuần mẹ mình mang ta đến gặp một bác sĩ bó xương. Bác sĩ vừa bẻ một cái, lại lúc lắc mấy cái thì chân mình đã tốt hơn. Bác sĩ thật lợi hại. Bạn học nguyên, cậu có biết bó xương là như thế nào không?”
 
“Không biết.”
 

“Chính là vặn phần xương cốt bị lệch của cậu trở lại vị trí đúng, sau đó bó lại cố định. Nghe nói, lúc vặn bả vai có thể nghe thấy tiếng ca ca, siêu sảng khoái!”
 
Trong phòng học không có nhiều người l lắm, Tần Nhạc Chí nghe thấy giọng cô quay đầu lại, nhìn Hạnh Mính vẻ mặt hào hứng chia sẻ trải nghiệm mới lạ với anh, còn bạn cùng bàn của cô trước sau vẫn bảo trì nụ mỉm cười, ngẫu nhiên mới đáp lại hai câu: “Thật là lợi hại.”
 
“Đúng vậy! Nếu lần sau rảnh, mình dắt cậu  đi cùng, giờ mình biết cửa hàng đó ở đâu rồi.”
 
Tầm mắt của Nguyên Tuấn Sách dừng trên sách giáo khoa của cô, nơi đó có bàn tay nhỏ đang nắm chặt bút lông. Lúc trước, anh chưa từng nhớ kỹ hình dáng ngón tay cô, bây giờ anh đã thấy rõ.
 
Trắng tinh không tì vết, mười ngón tay như ngọc, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, móng tay ngắn để hình lưỡi liềm cong cong. Phần móng tay trên da có màu hồng nhạt, bên trên trắng tình. Ngón tay nhỏ nhắn mềm mại linh hoạt có thể làm ra đủ loại động tác. Khi nói chuyện l, cô thích chỉ trỏ linh tinh, ngón tay ngọc xinh đẹp và làn da trắng nõn khiến nội tâm anh sinh ra khát vọng to lớn.
 
Nếu anh lột nó ra, thịt bên trong, liệu có phải cũng là màu hồng nhạt?
 
“Cậu đang nhìn cái gì đấy?” Hạnh Mính nhìn theo tầm mắt đến sách giáo khoa.
 
“Tôi đang nhìn ngón tay của bạn học Hạnh.”
 
“Ngón tay có cái gì đẹp.” Ánh mắt của Hạnh Mính cũng theo đó mà dừng trên bàn tay mình. Bỗng nhiên, cô lại nhớ tới chuyện tuần trước, chính bàn tay này đã nắm lấy dương vật khổng lồ như con quái vật của anh…
 

“Tôi đã nghe theo kiến nghị của bạn học Hạnh, mua một chiếc di động, vào Internet, tìm theo địa chỉ web mà cậu đưa cho tôi, vuốt…… Ưm.”
 
Hạnh Mính kích động bịt miệng anh lại, vẻ mặt kinh ngạc lo lắng trừng mắt, l ngó trái ngó phải, ngó trên ngó dưới: “Cậu điên rồi à! Đang ở trong phòng học, cậu nói cái gì thế, không biết nhỏ giọng một chút sao! Chẳng lẽ cậu muốn cho tất cả mọi người biết mình cho cậu địa chỉ web để cậu tự an ủi à!”
 
Cả người cô ghé lại rất gần, anh có thể thấy rõ từng hoa văn và cả lỗ chân lông trên da thịt cô.
 
Nguyên Tuấn Sách càng cảm thấy kỳ quái với  phản ứng của mình. Anh chưa từng để bất kỳ ai dựa vào mình gần như vậy. Trước kia, cũng từng có người gan lớn dựa gần vào anh, nhưng  kết cục của người nọ rất thảm. Vì sao điều anh muốn làm bây giờ, không phải là đẩy cô ra, mà lại cảm thấy khoảng cách gần như vậy còn chưa đủ.
 
Lòng bàn tay cảm nhận được một trận ấm áp, Hạnh Mính sợ đến mức suýt hét thất thanh, run run thu tay lại. Nhìn lòng bàn tay bị đầu lưỡi của anh liếm một ngụm, cô càng sợ hãi trình độ biến thái của Nguyên Tuấn Sách.
 
“Tôi đã xem rất nhiều bộ phim, nhưng thứ đó vẫn không cứng, chỉ có khi nghĩ đến ngón tay của bạn học Hạnh, thứ đó mới cứng lên.” Lần này anh đã biết điều, tự động nói nhỏ: “Hơn nữa, bạn học Hạnh, tôi muốn biết, tiểu huyệt của cậu cũng giống như của mấy người phụ nữ trong địa chỉ web đó sao?”
 
“Cậu…… Cậu! Cậu!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận