Bệnh kiều luôn tìm cách giết tôi mỗi ngày

Nói xong, hai tay cầm theo đống rác rưởi đứng lên, nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
 
“Cậu từ từ, chờ mình với.” Hạnh Mính mới chạy xuống, cánh tay đã bị Nguyên Tuấn Sách túm lấy.
 
Cô cứng người, đứng tại chỗ, muốn động cũng không động đậy được, sức lực của Nguyên Tuấn Sách rất lớn, nếu anh thực sự muốn cưỡng ép, thì cô gần như không có khả năng tránh thoát. Cách một tầng quần áo, da thịt bị nắm chặt, Hạnh Mính cảm nhận được cổ lực đạo này khiến da đầu tê dại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có phải cô không nên dây vào anh không?
 
“Bạn học Hạnh, xin lỗi, thực ra tôi cũng không quá hiểu rõ. Cậu chỉ muốn một câu xin lỗi thôi sao?”
 
Nguyên Tuấn Sách không cười nữa, giọng điệu lúc nói chuyện vừa vô tội lại nghiêm túc.
 
“Loại lời này cậu nhất định bắt tôi nói rõ ra sao! Bản thân cậu không tự biết đi xin lỗi người khác.”
 
Ánh mắt thiếu niên trong lúc bất tri bất giác, dời đến cần cổ cô.
 

“Cậu nói đúng, tôi không hiểu chuyện này, nhưng tôi cũng không có ý định nói xin lỗi cậu. Chuyện mà tôi muốn làm, cho dù chưa làm thành công, hay làm không đạt yêu cầu, tôi không cho rằng xin lỗi có tác dụng gì.”
 
Đi học mười mấy năm, lần đầu tiên Hạnh Mính không hiểu nổi cậu này có ý gì, cả người như lọt vào trong sương mù, hỏi: “Cậu muốn làm chuyện gì?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giết cậu.” Anh mặt vô biểu tình nói.
 
Ánh mắt Hạnh Mính dậy sóng, nhìn anh nghiêm túc nói ra những lời này, cô cảm thấy lực đạo ở chỗ cánh tay đang bị nắm lấy hình như đang tăng lên, có hơi đau. Lúc này mới phản ứng lại, cả người run rẩy.
 
Cô giả vờ vui đùa cười ha ha: “Giết, giết mình? Mình đã làm sai chuyện gì, mà cậu lại nghiêm túc nói đùa như thế? Nếu mình làm sai gì thì cho mình xin lỗi cậu, còn không được sao?”
 
“Không phải nói đùa, tôi muốn giết cậu, hy vọng bạn học Hạnh có thể cho tôi một cơ hội.”
 
Vẻ mặt Hạnh Mính nghiêm túc tránh khỏi cánh tay đang giam giữ mình của anh. Cô thử rất nhiều lần, đến tận lần thứ tư mới làm anh buông tay ra.
 
“Cậu điên rồi hả!”
 
Mắng xong, cô liền chạy.
 
Lời nói thì có vẻ kiên cường đấy, nhưng chỉ cần nhìn xuống đôi chân đang run rẩy của cô là rõ. Chân cô lúc này đã mềm nhũn, bất kỳ lúc nào, thậm chí là ngay một giây sau có thể quỳ bò  trên mặt đất.
 
Buổi chiều có tiết mỹ thuật, giáo viên để các học sinh làm việc theo nhóm nhỏ. Vu Tề bưng một cái ghế đến, ngồi xuống bên cạnh Hạnh Mính, một nhóm ba người, bọn họ tự động loại trừ Nguyên Tuấn Sách.
 
“Tần Nhạc Chí bị đuổi về nhà, cưỡng chế tạm nghỉ học hai ngày, cậu có biết không?”
 
Hạnh Mính và Lộ Điệp đều trưng ra vẻ mặt khiếp sợ: “Tin tức từ đâu thế? Sao cậu biết”
 
“Các cậu không thấy hôm nay cậu ta không tới lớp sao. Khung cửa lớp chúng ta ngày hôm qua ta không phải tự nhiên đổ xuống, chủ nhiệm lớp kiểm tra camera theo dõi ngoài hành lang, nhìn thấy cậu ta đẩy cậu, đây là nguyên nhân thứ nhất!”

 
“Thứ hai, tối hôm qua cậu ta còn dám hẹn đánh nhau với ủy viên thể dục của lớp năm. Tên kia với học sinh lớp năm nổi tiếng toàn đứa to con, lúc đánh nhau cậu ta cũng chịu thiệt, trên mặt bị thương, giờ chắc biến thành bảng màu rồi. Nhưng mà cậu ta đá trúng nơi yếu hại của đối phương, nên bị người nhà người ta kiện, nhà trường đành cho cậu ta tạm nghỉ học để an ủi bên kia.”
 
“Tin tức lớn như vậy sao cậu không sớm chia sẻ với bọn mình!” Lộ Điệp kích động lấy di động ra, sờ soạng dưới ngăn bàn, bắt đầu bát quái.
 
“Xứng đáng.” Hạnh Mính lười nhác dùng mu bàn tay chống cằm.
 
Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc ấy của Tần Nhạc Chí khi đi khiêu khích đối phương, nhất định là cực kỳ vênh váo mắt cao hơn đầu, loại người như cậu ta rất sĩ diện, còn thích giả vờ, giả vờ thất bại mà vẫn còn muốn cố gắng.
 
Vu Tề nhìn thấy chỗ cổ cô có vết màu đen, vươn tay hỏi: “Chỗ này của cậu đính cái gì thế?”
 
“Gì?”
 
“Hình như là mực nước. Có phải cậu lại quay bút rồi khiến mực văng lên cổ phải không?”
 
Nguyên Tuấn Sách ngồi bên cạnh nhìn thấy Vu Tề vươn tay, chuẩn bị sờ lên cổ cô.
 
Bang!
 
“A a a a!” Các học sinh ngồi giữa lớp đồng loạt thét chói tai tránh né bóng đèn pha lê trên đỉnh đầu đột nhiên vỡ vụn, các mảnh pha lê rơi xuống dưới. Lộ Điệp cũng sợ tới mức cả người ngây ngốc choáng váng.

 
Vu Tề mắng một câu thô tục, mảnh pha lê rơi xuống người cậu ta, tuy không đau nhưng cũng bị dọa cho hoảng sợ.
 
Cánh tay Hạnh Mính cũng bị quẹt vào, cả người hơi run rẩy. Sau cổ thình lình bị một lực mạnh túm lấy, bóp chặt cổ cô, ép cô ngửa về sau, trên cổ nhanh chóng truyền đến cảm giác đau đớn, trong nháy mắt cô có cảm giác hít thở không thông.
 
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Nguyên Tuấn Sách: “Vì sao lại để cậu ta chạm vào cổ cậu? Tôi rất tức giận đấy, bạn học Hạnh. Tôi thật sự rất tức giận, rất tức giận!”
 
Anh cường điệu sự tức giận đến lần thứ ba, lại có một cái bóng đèn nổ tung. Các học sinh trong lớp càng thét to hơn vừa rồi, giáo viên môn mỹ thuật đành phải thúc giục các học sinh nhanh chóng rời khỏi phòng học.
 
Hạnh Mính không thấy biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng vẫn có thể cảm giác được, là do anh phẫn nộ nên mới khiến bóng đèn nổ tung, nếu như tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp.
 
Không, tuyệt đối không phải là trùng hợp.
 
Nguyên Tuấn Sách người này, có vấn đề, có vấn đề lớn!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận