Bệnh kiều luôn tìm cách giết tôi mỗi ngày

Lộ Điệp chạy lên cầu thang, chỉ vào Tần Nhạc Chí mắng to: “Đồ chó con, mày chạy cũng nhanh nhỉ! Tự mình cá cược, dựa vào cái gì bắt bọn tao phải đi quét WC với mày, muốn quét thì tự mày đi quét đi!”
 
Hạnh Mính cười nhạo nhìn anh một cái, xoay người đi vào phòng học.
 
“Nếu không phải vì mày, nếu mày tham gia chạy, chúng ta đã thắng chắc!”
 
Tần Nhạc Chí đẩy cô một cái, nào biết Hạnh Mính đụng vào khung cửa, cong eo hoảng loạn ngã về phía trước hai bước, trực tiếp quỳ gối bên cạnh bục giảng.
 
Phía sau vang lên một tiếng động lớn, Hạnh Mính thình lình quay đầu, không ngờ khung cửa lại đột nhiên đổ xuống.
 
Tần Nhạc Chí bị dọa sợ, ngã đập mông, ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa tè dầm.
 
Cũng may khung cửa này khá cao, nên nó chỉ đập vào mấy bàn học phía trước, không đè lên người cậu ta, đầu cậu ta xuyên qua lỗ trống trên khung cửa.
 
Lộ Điệp đứng bên cạnh cửa, khiếp sợ che miệng, không khó tưởng tượng, nếu vừa rồi có bất kỳ ai đi vào, liệu người đó có thể bị khung cửa đập cho chấn động não hay không? Thậm chí còn có khả năng bị đập chết luôn?
 
Nguyên Tuấn Sách mím môi.
 
Lần này, không phải do anh tính sai, mà là bởi vì người anh muốn đập vừa rồi chính là tên Tần Nhạc Chí phiền phức này.
 

Suy nghĩ lộn xộn.
 
Ngón tay anh vô thức gõ lên cửa sổ, tốc độ càng lúc càng nhanh, ý đồ muốn tìm cho mình chút lý do, thuyết phục chính mình vừa rồi vì sao lại làm như vậy? Vì sao người Anh muốn đập không phải là Hạnh Mính, mà lại là Tần Nhạc Chí?
 
Vì sao nhỉ?
 
Tiếng thét chói tai của Lộ Điệp đang đứng bên cạnh cửa đánh gãy dòng suy nghĩ của anh.
 
Nguyên Tuấn Sách hoàn hồn, phát hiện Hạnh Mính cũng đã quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái, vừa khủng bố vừa sợ hãi.
 
Rõ ràng anh đã xóa hết ký ức của cô, sao cô vẫn còn lộ ra loại ánh mắt này nhìn anh.
 
À? Đúng rồi, hiện tại anh hẳn là nên bày ra vẻ mặt khiếp sợ chấn động mới xem như hợp lý.
 
Hình như mỗi khi nhân loại gặp phải loại tình huống này, đôi mắt đều sẽ phải trừng thật lớn, như vậy mới có vẻ hòa hợp với tập thể.
 
Nguyên Tuấn Sách mặt không cảm xúc, cũng ra vẻ trợn to mắt, đi về hướng cô.
 
Hạnh Mính được Lộ Điệp nâng dậy, sợ tới mức cả người lảo đảo tạm thời không thể đứng vững: “Bạn học Nguyên, cậu đứng ở chỗ kia từ lúc nào thế?”
 
“Tôi vẫn luôn đứng ở đấy, cậu có sao không?” Anh quan tâm hỏi, khóe miệng hơi cong lên tạo thành nụ cười mỉm, chỉ có điều nó hơi quỷ dị.
 
“Không ổ lắm.”
 
Lộ Điệp kinh hồn táng đảm oán giận: “Cái cửa kiểu gì thế không biết! Mình đã sớm bảo phải thay cánh cửa này rồi, hôm nay còn suýt đập vào học sinh. Chúng ta đến chỗ chủ nhiệm lớp nói chuyện đi, Hạnh Mính, cậu cứ nói bản thân bị chấn kinh quá độ, nói không chừng còn có thể miễn không phải làm bài tập đấy!”
 
“Tao mới là người bị kinh hách quá độ có được không!” Tần Nhạc Chí ngồi dưới đất hô to.
 
“Mày đáng đời!” Lộ Điệp phi một tiếng.
 
Hạnh Mính là học sinh ngoại trú, tiết tự học cuối cùng vào buổi tối ở trường tan học lúc 10 giờ. Bình thường cô có thể đuổi kịp chuyến xe cuối cùng, nhưng hôm nay bị chủ nhiệm lớp giữ lại, bắt cô nói cảm nhận về chuyện khung cửa sụp xuống, khiến cô bị chậm mười phút, chuyến xe buýt cuối cùng cũng bị bỏ lỡ.
 
Sau lần phải đến bệnh viện chụp CT, toàn bộ sinh hoạt phí chỉ còn thừa lại mười tệ trong túi, không thể bắt xe taxi để về. Cô cũng không có can đảm xin tiền mẹ, ba không phải người quản tiền trong nhà, hơn nữa cô mà đi xin tiền ba, không được cho thì thôi, nói không chừng ba còn cáo trạng với mẹ
 

Thân là đạo sĩ, loại chuyện bắt hồn này, sư phụ không cho phép cô đề cập với người ngoài. Hạnh Mính cũng sợ mẹ sẽ cả ngày lo lắng cô xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện hồn phách cũng khó giải thích với người bình thường, cho nên Hạnh Mính phải tìm một lý do hợp lý khác để giải thích, mới có thể xin tiền sinh hoạt từ mẹ.
 
Đang lúc cô mặt ủ mày ê, một giọng nói đột ngột vang lên: “Bạn học Hạnh.”
 
Đôi mắt vẫn chưa nhìn thấy người, nhưng trong đầu đã tự động hiện ra gương mặt trắng bệch của Nguyên Tuấn Sách, cùng với nụ cười sâu không lường được. 
 
Quay đầu lại. Quả nhiên thấy anh chắp tay sau lưng đứng ở kia, trên người vẫn mặc bộ đồng phục đỏ trắng đan xen, thiếu niên cao ráo chân dài, đang mỉm cười mê người.
 
“Cậu đang đợi xe buýt sao?”
 
“Chuyến xe cuối cùng vừa mới chạy rồi.” Hạnh Mính chỉ vào đường xe buýt. Lúc này, bên cạnh trạm dừng xe buýt chỉ có một cái đèn đường. Đêm đầu mùa hạ, cánh ve mỏng manh phập phồng hoà cả, tấu lên khúc nhạc chào hè, gió đêm thổi lên người mang theo hơi lạnh lẽo, trong trạm dừng xe buýt không có người thứ ba, nhìn lướt qua có chút hơi các cảnh trong tiểu thuyết thanh xuân.
 
“Vậy chúng ta cùng nhau đi thôi.”
 
Hạnh Mính tò mò, đuổi theo bước chân anh: “Cậu cũng học ngoại trú sao? Sao bình thường mình không thấy cậu ngồi xe buýt nhỉ? Cậu không ngồi chuyến xe buýt cuối cùng này hả?”
 
“Ừm, trong nhà có tài xế tới đón, nhưng hôm nay tài xế có việc.”
 
“Oa, quả nhiên là thiếu gia nhà phú quý! Không ngờ cậu còn có tài xế đặc biệt đón đưa.” Hạnh Mính kinh ngạc cảm thán, miệng sắp khoác tới mang tai.
 
“Bạn học Hạnh không có tài xế sao?” Dáng vẻ không dính khói lửa phàm tục của anh, giống như anh thật sự cho rằng mỗi người đều nên có một người tài xế.
 
“Nhà mình còn không tính là giải cấp tiểu tư sản nữa, sao có thể có tài xế riêng.”
 

Hạnh Mính nỗ lực nện bước nhanh hơn, đuổi kịp anh, hai người bước đi song song. Cô  tò mò quay đầu đánh giá sườn mặt hoàn mỹ không tì vết của anh, tóc vẫn để kiểu đuôi sói, nhan sắc này đẹp đến mức khoa trương.
 
“Nhưng nhìn gương mặt cậu rất giống các thiếu gia trong hào môn. Chắc là mẹ cậu rất xinh đẹp nhỉ? Giống như trong phim truyền hình ấy, nhà ở trong trang viên, uống rượu vang đỏ, từ từ, chẳng lẽ nhà cậu còn có người hầu sao!”
 
Nguyên Tuấn Sách nheo mắt lại, không hề phản bác viễn cảnh nhà giàu mà cô vẽ ra. Ý cười không đạt đến đáy mắt, phảng phất như đối với ai cũng lạnh lùng xa cách như vậy.
 
“Bạn học Hạnh khoa trương quá rồi.”
 
Hạnh Mính lắc lắc đầu, đuôi ngựa lắc lư gục xuống bả vai, đôi mắt nai tròn tròn linh động, ánh mắt nhìn anh, vừa ngây thơ lại vừa thấy mới lạ.
 
“Ừm, lại nhắc đến chỗ kia của cậu. Nơi đó không sao chứ? Không có bị mình làm cho nghiêm trọng hơn chứ?”
 
Nguyên Tuấn Sách nhìn theo tầm mắt cô, gục đầu xuống, híp mắt lại, trong đôi mắt đen tản ra tia sáng lạnh lẽo, vẻ mặt Hạnh Mính cứng đờ, đột nhiên cảm thấy bàn chân chợt lạnh, hơi thở khủng bố bò lên xương cột sống.
 
“Hình như trong túi cậu có cái gì đó đang sáng, còn đang động.”
 
Hạnh Mính cúi đầu nhìn lại, không ngờ linh phù lại đang động!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận