Yến Khanh Khanh lúc này mới ý thức được việc mình mù quáng trốn tránh là một sai lầm lớn đến thế nào, lúc đó bà đi ngang qua phòng bệnh đúng là đã nhìn thấy, nhưng bà luôn không muốn nhúng tay vào những chuyện này, cũng không có chút tò mò gì về sự thật đằng sau đó, một con người với tư tưởng cực kì ích kỉ như bà ngay cả khi con trai là nạn nhân, miễn là còn mạng, bà đều có thể thở phào nhẹ nhõm, không muốn nghĩ nhiều, tìm kiếm sự bình yên hời hợt.
Cho dù sau đó bà có tỉnh táo lại, mơ hồ biết rõ Tô Khải Nhiên có thể có liên quan đến vụ tai nạn kia, nhưng lại cảm thấy Tô Thành đứng ở giữa, cho dù có lo lắng đi điều tra cũng chỉ uổng công vô ích, đơn giản chỉ làm cho mọi việc trở nên phức tạp hơn.
Về phần đứa bé, bà cố ý làm cho mình quên đi, sau này ít nghĩ đến.
Sau đó liền ở nước ngoài một thời gian dài, Yến thị ngày càng lớn mạnh, bà thậm chí còn không nghĩ đến việc đi giải quyết chuyện cũ, nhưng sau khi nghe tin Tô Khải Nhiên bị tàn phế, bà ít nhiều đoán được là do chính con trai mình xuống tay. Bà lo lắng, nhưng lại càng không muốn đối mặt với nó, đối mặt với những mớ hỗn độn này.
Bà giải quyết mọi việc bằng cách chính là lừa mình dối người, bà chỉ nghĩ rằng chính mình phải dời xa phiền phức, nhưng bà không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày giấy không gói được lửa*.
(*Giấy không gói được lửa: Hiểu một cách đơn giản, nghĩa đen của câu tục ngữ này chỉ một hiện tượng dễ hiểu trong đời sống hàng ngày. Lửa có sức nóng dữ dội, có thể thiêu đốt cả rừng cây, cả tòa nhà huống hồ là giấy mong manh. Bởi thế nên, chuyện đem giấy gói lửa là không thể nào. Sự thật cũng giống như lửa, tồn tại mạnh mẽ và không gì có thể che giấu. Chúng ta chỉ có thể ẩn nó đi một lúc nhất thời nhưng cuối cùng, sự thật vẫn phải hiện hữu ra ngoài mà thôi.)
Và ngày ấy đã đến.
Trong nước mắt, Yến Khanh Khanh nhìn bóng dáng quen thuộc, giống như nhìn thấy linh hồn cô đơn đã vụn vỡ xuyên qua cơ thể lạnh lẽo kia.
Bà ý thức rõ ràng rằng mình có thể mất đi đứa con trai duy nhất mãi mãi.
"Tiểu Hoài..."
"Dong dong dong!" Một tiếng gõ cửa gấp gáp, Từ Vi không đợi người trong phòng đáp lại mà chạy mở cửa, ở một mức độ nào đó, cô còn hiểu rõ người này hơn cả mẹ ruột của Yến Hoài, trong lòng cô biết rất rõ, giờ phút này anh muốn gì, "Yến thiếu gia, Ninh tiên sinh tỉnh rồi!"
Khi Ninh Sơ mở mắt ra, ngoài cửa sổ lớn đã là hoàng hôn màu đỏ cam, ánh sáng chói mắt nhưng hắn lại cảm thấy rất ấm áp, giống như cả thế giới đang tan chảy và chìm trong cái dung nham này, nhưng hắn lại đang ở một vị trí vô cùng an toàn, tận hưởng chủ nghĩa anh hùng lừng lẫy.
Hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thoải mái, nhưng sau đó Hồ Hiểu An đã đóng hơn một nửa bức màn lại.
Ninh Sơ âm thầm thở dài, tiểu cô nương này bản tính vẫn là trước sau như một.
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, bóng dáng Yến Hoài xuất hiện trong tầm mắt của hắn, giống như một con sói lớn xấu xa bị xé xác giẫm đạp, chật vật tái nhợt, hoàn toàn khác với thường ngày.
Ninh Sơ khẽ cau mày, còn chưa kịp mở miệng, Yến Hoài đã cười ngượng nghịu, trong nụ cười ẩn chứa cảm giác xa cách đã lâu, anh nhẹ giọng chào hỏi: "Chào buổi tối, em bé búp bê."
Hắn bỗng chốc ngơ ngẩn.
Sau một thời gian quen nhau hồi cấp 3, Yến Hoài bị ám ảnh bởi việc đặt biệt danh cho hắn, và rất nhiều bất chấp sự phản đối của hắn đè hắn ra nhéo má, khi đó hắn rất trẻ con, lại có khuôn mặt mập mạp, sau khi bị Yến Hoài nhéo riết rồi hai má đỏ như con búp bê má hồng nhỏ ở trong cửa hàng thú bông bên cạnh cổng trường, bị gọi như vật suốt một thời gian.
Nhưng sau khi họ đoàn tụ, hắn chưa bao giờ nói điều này với Yến Hoài.
"Anh......"
"Đừng nói nữa, uống chút nước đi." Yến Hoài chỉnh lại giường bệnh, nhận ly nước y tá đưa tới, cắm ống hút đưa lên miệng hắn.
Uống hai ngụm nước, Ninh Sơ đẩy ống hút ra, trong lòng không khỏi lo lắng: "Vết thương ở đầu sao lại thành thế này? Còn có... anh nhớ lại?"
"Nhớ hết, đã nhớ những gì cần phải nhớ," Yến Hoài vội vàng thừa nhận, ánh mắt khiến hắn không hiểu nổi, tình cảm bên trong quá sâu đậm và đầy đau đớn, hắn không dám động vào, "Đừng hỏi gì cả, chờ bác sĩ kiểm tới kiểm tra đã."
Ninh Sơ chậm rãi chớp mắt, cơ thể hắn lúc này rất trống rỗng, chỗ nào cũng yếu ớt, cũng may thành phố C sau cơn mưa lại có nắng, buổi chiều tà cũng không đến nỗi nên vết thương không có gì nghiêm trọng.
Chỉ là Yến Hoài thế mà lại khôi phục trí nhớ, hắn căn bản không ngờ tới, hắn cho rằng nhiều năm như vậy, anh sẽ vĩnh viễn không thể nhớ ra, hắn căn bản không có chuẩn bị đối mặt với Yến Hoài của trước kia.
Bác sĩ hỏi hắn mấy câu, hắn trả lời từng câu một, bác sĩ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tinh thần còn chưa tốt, bất quá có thể ăn chút gì đó, đêm nay liền nghỉ ngơi thật tốt, nếu như không có chuyện gì ngày mai có thể kiểm tra tổng quát."
Ninh Sơ cúi đầu nắm chặt chăn, nghe Yến Hoài nói: "Được, phiền bác sĩ."
Bác sĩ cùng những người khác mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài hình như có chút âm thanh ồn ào, nhưng sau khi đóng cửa lại, bởi vì cách âm quá tốt, nên cái gì cũng không nghe thấy.
Trong lòng nghĩ tới điều gì, hắn dựa vào đầu giường, nắm lấy tay Yến Hoài, lặng lẽ nuốt một ngụm cháo thịt, xoa xoa miếng gạc trong lòng bàn tay, nhìn Yến Hoài đặt bát lại, sau đó hỏi: "Em ăn rồi sao?"
"...Em ăn lúc mới tỉnh."
"À, trán của anh làm sao vậy? Bị Bạch Tinh Lan đánh sao? Khóe miệng cũng nứt, anh đã bôi thuốc chưa?"
Trong lòng Yến Hoài đau xót, không nhịn được cúi người phủ lên bên má hắn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi đỏ: "Bác sĩ đã xử lý xong."
"...Vậy anh muốn hỏi em điều gì?"
Hắn nhìn ra được Yến Hoài rất khổ sở, nhưng hắn biết ở phương diện này hắn không thể an ủi được đối phương, hơn nữa hắn cũng biết Yến Hoài sẽ không muốn nghe những lời an ủi đó.
Yến Hoài lắc đầu: "Không, anh chính mình đều rõ ràng.". T𝐫uyện cop từ t𝐫ang ⩵ t𝐫ùmt𝐫u yện.Vn ⩵
Ngơ ngác nhìn nhau, Ninh Sở mới nhận ra mình đang khóc lúc ngón tay lạnh lẽo của anh áp vào mắt mình.
Những ký ức đó hắn đã để trong lòng lâu như vậy cũng không tìm được ai để than thở, lâu dần hắn cho rằng mình đã quá tê liệt, không cần quan tâm mình có sai hay không, quá khứ đã buông bỏ rồi, nhưng bây giời hắn mới phát hiện, nguyên là bởi vì không có người kia ở bên cạnh, hắn có biết bao nhiêu là uỷ khuất.
Người mềm mại trong lòng anh lặng lẽ khóc, nước mắt lại nhanh chóng thấm ướt áo ngực Yến Hoài.
Anh luôn cảm thấy dù có ôm chặt đến đâu, cũng không thể ôm chặt lấy người này, nhưng đốm lửa nhỏ le lói trong đời này lại run rẩy đến với anh sau khi trải qua bóng tối vô tận cùng với mưa lạnh rải rác, run rẩy nghiêng ngả lảo đảo tiến tới bên anh, anh thật sư có thể giữ lại ngọn lửa thuần khiết và ấm áp này không bị dập tắt, rời xa anh sao?
Làm sao để anh có thể bù đắp cho những tổn thương ấy?
Anh ấy thậm chí không thể hỏi Ninh Sơ rằng em có đau không, có sợ hãi không, có buồn không, có bao giờ tuyệt vọng hay không, bởi vì anh biết rõ ràng rằng tất cả những câu trả lời phủ nhận đều tuyệt đối là giả dối, và những đáp án đó đã khắc sâu trong tim Yến Hoài. Mỗi giây đều mang đến cho anh nỗi đau như lăng trì*.
(*Lăng trì: Lăng trì trong tiếng Hán có nghĩa là "lấn lên một cách chậm chạp", hay còn gọi là "tùng xẻo" tượng trưng cho hành động có một tiếng trống đánh "tùng" thì xẻo một miếng thịt.)
"...đừng bỏ anh, em à, đừng bỏ đi...làm ơn..."
Hoảng sợ cùng tuyệt vọng đến cực đại, trái tim như bị đao cắt, giống như sợi tơ quấn chặt lấy anh, những cảm xúc này Yến Hoài cũng không hề xa lạ, hai ngày nay hắn gần như mỗi giây phút đều đã nếm qua.
Nhưng Ninh Sơ không hiểu tâm tư đã chạm tới đáy cốc của anh, bừa bãi lau nước mắt trên áo bệnh nhân của Yến Hoài, lẩm bẩm: "Trước giờ không phải vẫn luôn ở bên nhau à? Chẳng lẽ vì anh khôi phục trí nhớ mà em sẽ bỏ chạy? Đừng cái gì mà đừng...."
Hắn giãy giụa đầu ra khỏi ngực Yến Hoài, đặt tay lên vai đối phương, trong mắt còn đọng lại những giọt lệ còn dang dở, lấp lánh như kim cương vỡ, khóe miệng cong lên: "Đã lâu không gặp, ca à, bảy năm rồi, bao giờ anh mới đáp ứng chuyến du lịch mà anh đã hứa?"
Yến Hoài không biết trái tim tan vỡ của mình sẽ đau đớn đến mức nào, nhưng con người này lại càng chỉ nghĩ về những quá khứ tươi đẹp mà không hề nhắc đến những tổn thương tàn khốc không thể chịu đựng được kia, anh lại càng suy sụp, trái tim như sụp đổ thành đống đổ nát. Nhưng vẫn tham lam cố gắng canh giữ ngọn lửa nhỏ ở trung tâm.
"Em muốn lúc nào cũng được." Yến Hoài cắn đầu lưỡi để trấn tĩnh lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nghiêng đầu chạm vào đôi môi mềm mại của Ninh Sơ "Từ nay về sau em muốn đi đâu cũng được, anh sẽ đi với em."
...
Đêm hôm đó Ninh Sơ ngủ rất say, mặc dù hôn mê lâu như vậy, nhưng sau khi ngủ một giấc dài, cơ thể vẫn còn rất yếu và mệt mỏi, khi tỉnh dậy đã thấy các bác sĩ mặc đồ trắng vây quanh, làm một đánh giá đơn giản với một số chỉ số của mình.
Hắn liếc nhìn sắc mặt không tốt hơn mình là mấy của Yến Hoài, nghĩ đến những vết thương lớn mà mình đã chữa trị mấy năm nay, thở dài, vẫy tay với anh: "Anh, em muốn uống nước."
Yến Hoài vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn, ánh mắt lướt qua vết bầm tím trên mu bàn tay hắn, thanh âm khàn khàn, giống như cả đêm không ngủ nhiều: "Ngoan, chờ lát nữa lấy máu, anh sẽ giúp em uống nước."
"Ồ, vậy thì giúp em luôn đi," hắn nằm ngửa ra nhìn Yến Hoài, "Anh đi uống nước, ăn cơm và nghỉ ngơi đi, có bác sĩ và y tá ở đây, lát nữa em ở trên giường làm tới làm lui, anh không vào được đâu."
"Nói nhiều thật đấy, cẩn thận khô miệng," Yến Hoài giúp hắn vuốt tóc, "Anh đi cùng em, sợ thì gọi anh."
"Ôi cái ông này, khám sức khỏe có gì mà phải sợ, em hai mươi mấy rồi..."
Là hai mươi mấy tuổi, nhưng vết thương này là do khi mười mấy tuổi, Yến Hoài hai mắt mờ mịt, không nói một lời gật đầu với bác sĩ: "Đi thôi."
Ninh Sơ hít một hơi thật sâu, thả lỏng cơ thể, mặc cho bọn họ đẩy cậu đến phòng khám, nơi hắn được sắp xếp thực hiện từng việc một, lúc mệt mỏi, hắn tựa vào trong lòng Yến Hoài lười biếng hít một hơi, sau nửa ngày, cũng không thấy quá gian nan.
Sau khi kiểm tra xong, hắn ngơ ngác bị đưa về phòng bệnh, đến khi nghe thấy giọng nói của Yến Hoài, hắn mới hoàn hồn lại: "Hả?"
"Ăn gì đã rồi hẵng ngủ tiếp," Yến Hoài nhéo gáy hắnlặp lại, "Chỉ buồn ngủ thôi à? Còn khó chịu gì không?"
Hắn do dự một lúc, rồi thì thào, "Chân em đau quá."
"Anh bóp cho em, lát nữa ngâm nước nóng," Yến Hoài hai mắt tối sầm, "Có phải là di chứng sau tai nạn xe không?"
"Ừm..." Ninh Sơ nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh của người đàn ông, mím môi dừng vài giây, "Yến Hoài, anh... Để em tự nói với anh, đọc xong kết qua anh đừng khó chịu."
Bàn tay nắm mắt cá chân của Yến Hoài khẽ run: "Nói cái gì?"
"...Em từng bị hai chiếc đinh thép cắm vào chân."
Một câu nói khiến Yến Hoài trước mắt tối sầm, đứng ở nơi đó cảm thấy choáng váng, thậm chí còn nếm được vị tanh ngọt trong cổ họng.
"...Đi bộ thì không sao, nhưng trời mưa hay trời lạnh thì đều rất đau, nên thỉnh thoảng em mới phải uống thuốc giảm đau..."
Ninh Sơ chậm rãi giải thích, hắn cảm thấy chuyện này thay vì để đối phương biết chuyện từ bác sĩ, tự mình nói ra thì sẽ tốt hơn.
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
T có lời muốn nói:
Đầu tiên xin lỗi mọi người về cái sự chậm ra chương mới của T nhé!:(
Thì như T đã nói từ trước thì T6 T có lịch đi điều trị tiếp nên là T sẽ nghỉ khoảng 1 tháng cả hai bộ T đang edit là bộ "Bệnh hay quên" và "Hôm nay tổng tài có cập nhật chương mới không?"
Hẹn mng tháng sau nhé!
Rất xin lỗi mn!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...