"Vậy mẹ cũng vừa rồi nhìn thấy đúng không? Có nhớ cái gì không?"
Yến Khanh Khanh sửng sốt một chút, biểu tình có chút cứng ngắc, quay mặt đi chỗ khác: "Con để ý chuyện này? Mỗi ngày mẹ gặp nhiều người như vậy, làm sao có thể nhớ rõ từng người?"
Yến Hoài không hiểu nở nụ cười, ý cười bi thương, anh xỏ dép vào, chậm rãi đi vào phòng bệnh của mình, không nói một lời.
Trong số những người có mặt ở đây, Tần Uyển là người thận trọng, bà nhớ tới lời bác sĩ dặn sau khi kiểm tra trước khi người này tỉnh lại, nhanh trí nói: "Yến Hoài, cháu.... nhớ ra chuyện gì đúng không?"
"Cái gì?" Yến Khanh Khanh giật mình, bà không quan tâm đến chuyện khác, lo lắng kéo con trai lại nhìn từ trên xuống, "Vừa rồi bác sĩ nói não bộ có thể để lại di chứng sau va chạm mạnh, lẽ là trí nhớ khôi phục rồi sao? Mau gọi bác sĩ kiểm tra lại..."
"Không cần, bây giờ con rất ổn."
Yến Hoài đứng yên trong phòng bệnh, đột nhiên nhớ tới mình khi đó cũng hôn mê năm ngày, mê man tỉnh lại, cũng ở trong một phòng bệnh tương tự như vậy, ánh nắng ấm áp vừa phải, mọi thứ đều ngăn nắp.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Lúc đó, Ninh Sơ có lẽ đang ở trại tạm giam lạnh lẽo đó.
Anh nắm chặt tay, quay đầu nhìn Yến Khanh Khanh, trong mắt đau đớn khó tả: "Mẹ, con nhớ mẹ đã nói với con, khi con gặp tai nạn xe cộ, trên xe chỉ có một mình con, tại sao mẹ nói dối?"
Yến Khanh Khanh hơi sửng sốt: Con thật khôi phục trí nhớ."
"Cháu có ý tứ gì? Không chỉ có một mình cháu? Cháu nhớ ra cái gì?" Yến Trình Hiên không thích lòng vòng, vẻ mặt mê mang nhìn này nọ, bị Tần Uyển giữ lại, nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ lúc đó Tiểu Ninh cũng ở bên trong?"
Thấy Yến Hoài nhìn chằm chằm Yến Khanh Khanh, nghe xong cô hỏi chuyện mà sắc mặt không chút thay đổi, gần như cam chịu, Tần Uyển hít vào một hơi, nhìn về phía Yến Trình Hiên, thấp giọng nói: "Làm sao có thể... cậu ta chưa bao giờ nhắc đến?"
Tai nạn xe hơi nghiêm trọng như vậy, làm sao người trong cuộc lại có thể đồng ý rằng chỉ có một mình Yến Hoài, hoàn toàn loại bỏ sự tồn tại của mình.
"Em ấy chưa bao giờ nói điều đó, và mẹ của cháu, Yến phu nhân, vẫn luôn lừa dối chúng ta."
Yến Hoài nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mình đã chung sống cùng suốt hơn 20 năm qua trước mặt mình, lần đầu tiên anh cảm thấy sự hiểu biết của anh đối với con người này phiến diện như thế nào, có bao nhiêu thất vọng dưới sự nông cạn ấy.
Bà không những không quan tâm đến chính con ruột của mình, mà còn thờ ơ đến mức tàn nhẫn.
"Mẹ không biết!" Cảm xúc của Yến Khanh Khanh đột nhiên trở nên kích động "Mẹ lúc đó chỉ mải để ý tới con, người bị thương đến hôn mê bất tỉnh, làm sao mẹ có tâm tư đi quản chuyện người khác!?"
"Mẹ không biết em ấy được đưa vào cùng bệnh viện với tôi? Mẹ không biết trên xe còn có người khác? Tôi không tin!"
Yến Hoài nắm lấy cổ tay bà bóp mạnh, hai mắt đỏ hoe: "Khi đó chúng tôi ở bên nhau hai năm, tại sao trong điện thoại mẹ đưa cho tôi không có một chút dấu vết của em ấy? Mẹ đã xoá hết đúng không? Còn có, em ấy ở bệnh viện bị Tô Khải Nhiên đưa đi, mẹ có chắc mình không để ý không!?"
Yến Khanh Khanh sợ tới mức la hét thất thanh, liều mạng lắc đầu chạy trốn, Yến Trình Hiên cùng Tần Uyển mặc dù bị loạt tin tức này làm cho chấn động nhưng vẫn nhanh chóng tiến tới chặn anh lại: "Yến Hoài! Yến Hoài! Bình tĩnh một chút! Bà ấy là mẹ cháu!"
"Mẹ không có, mẹ không có ——!" Yến Khanh Khanh cào tóc rối bù, bà dùng hết sức phủ nhận, nắm chặt lấy áo Yến Trình Hiên, trốn ở sau lưng em trai mình, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt bi thương.
"Tai nạn xe cộ của con là do Tô Thành xử lý. Điện thoại di động bị hư cũng được cảnh sát thu hồi và trả lại cho ông ấy. Sau đó ông ấy nói đã khôi phục dữ liệu trong đó. Mẹ không xóa cái gì của con, mẹ cũng không biết quan hệ của hai con.
"Yến Hoài, bình tĩnh lại đi" Yến Trình Hiên nói đỡ "Cháu biết tính mẹ cháu rồi, bà ấy chưa bao giờ để tâm chuyện gì, lúc đó tình huống có chút phức tạp, đầu đuôi cũng không buồn hỏi rõ."
"Đúng rồi, không quản sự tình, không hỏi sự tình." Yến Hoài lạnh lùng cắt ngang, vết thương trên trán đã rỉ máu, khiến sắc mặt anh càng tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, Yến Trình Hiên chưa từng thấy qua bộ dáng chật vật này của anh "Vậy sao? Cho nên mới không cần quan tâm Ninh Sơ khi nào bị bắt đi trong phòng bệnh, càng không quan tâm hung thủ thực sự gây ra tai nạn xe của tôi là ai đúng không?"
Tần Uyển run rẩy kéo tay người ra, vẻ mặt phức tạp nhìn Yến Khanh Khanh, trong lòng rất phức tạp.
Đối phương khẽ nức nở, bộ dáng vẫn như cũ xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại không ngừng né tránh: "Mẹ thật sự không biết, cảnh sát chỉ nói là đang điều tra nghi phạm, mẹ làm sao có thể ngăn cản? Mẹ còn tưởng rằng anh ta là kẻ gây tai nạn cho con, liền dứt khoát giao cho Tô gia giải quyết, cũng không muốn nhúng tay vào, sau đó lại nghĩ, cảm thấy con sẽ vì bạn tốt hãm hại, trong lòng sẽ khó chịu, không bằng nghe theo chỉ dẫn của Tô Thành, cái gì đều không nói, dù sao, con cũng đã quên mọi thứ."
"Chị!" Yến Trình Hiên không thể tin được gọi bà.
Mặc dù biết bà vốn có tính cách đơn giản nhưng không phải là người không biết gì, ai sẽ tin điều hoang đường như vậy? Tuy ông ta chỉ là một người ngoài cuộc, nhưng một chữ cũng không thể tin, huống chi là Yến Hoài.
"Em ấy cũng ngồi trên chiếc xe đó thì làm sao có thể hại tôi được?" Yến Hoài nghiến răng, từng chữ gần như ứa ra, nghĩ về quá khứ, anh lại cảm thấy thế giới như sụp đổ, tim như bị dao cắt. "Có phải hay không mọi điều Tô Thành nói cho bà, bà đều tin tưởng vô điều kiện, thậm chí còn có thể nhắm mắt làm ngơ trước việc hung thủ muốn giết chết chính con trai ruột của mình! Lại còn có thể tàn nhẫn đi theo cái lao đó!"
"Em ấy bị thương nặng, còn chưa kịp được chữa trị đã bị Tô Khải Nhiên đưa đến trại tạm giam! Em ấy chỉ mới mười bảy tuổi!" Yến Hoài ấn mạnh lên trán, hàng phòng ngự trong lòng đã nát vụn, những giọt nước mắt nặng chĩu như hạt ngọc không kiểm soát được mạnh mẽ rơi xuống.
Nỗi đau và sự ân hận bao trùm khiến anh như ngạt thở.
"Em ấy năm đó mới chỉ mười bảy tuổi, không cha không mẹ chăm sóc, thương tích đầy mình, các người sao có thể nhẫn tâm, tôi làm sao có thể nhẫn tâm..."
"Trời ơi, trại tạm giam..." Tần Uyển hai mắt cũng đỏ hoe, không thể tin được che miệng, lúc đi tới đỡ Yến Hoài, liền phát hiện toàn thân anh run rẩy, tinh thần tựa hồ hoàn toàn suy sụp.
"Yến Hoài, Tiểu Hoài..." Yến Trình hiên lúng túng hắng giọng, lời an ủi cực kỳ khó khăn: "Hai ngươi trước hết bình tĩnh lại, dù sao bà ấy cũng là mẹ của cháu, lúc đó tính mạng của cháu nhất định là quan trọng nhất, những người khác có thể sơ suất..."
"Ninh Sơ là tính mạng của tôi, em ấy quan trọng hơn tính mạng của tôi, quan trọng hơn tính mạng của bất kỳ ai khác." Yến Hoài tuyệt vọng lui về phía sau một bước, nhìn Yến Khanh Khanh cười lạnh: "Đúng vậy, dù sao bà cũng là mẹ của tôi, về phương diện tình cảm ít nhiều cũng có chút di chuyền, cách hành xử cùng thái độ đều giống nhau, cho nên bà cũng hiểu tâm trạng của tôi đúng không? Bà đã từng nói tôi không hiểu, hiện tại tôi hiểu rồi, vô cùng rõ ràng hiểu rồi."
Yến Trình Hiên nghẹn ngào, bất lực liếc nhìn chị gái mình, khuôn mặt nước mắt giàn giụa, thở dài, không nói được lời nào.
Bên ngoài có người gõ cửa, Tần Uyển hít một hơi thật sâu mở cửa, nhìn thấy phía sau Từ Vi có mấy vệ sĩ vây quanh một người ngồi trên chiếc xe lăn, bà ta sửng sốt một chút, sau đó đau đầu lắc đầu: "Hôm nay quả thật cái gì tới cũng phải tới. Quả nhiên, tất cả các người đều sẽ phải trả giá cho những tội lỗi của mình... vào đi."
"Yến thiếu" Từ Vi bước vào phòng, sau khi nhìn thấy tình hình trong phòng cùng vẻ mặt của mọi người, có chút sửng sốt "Tôi mang Tô Khải Nhiên tới đây."
Yến Hoài nhướng đôi mắt đẫm kệ, giơ ngón tay về phía cô, Hứa Vi hiểu ra, sau khi đẩy người vào, nháy mắt đóng cửa lại cùng mấy tên vệ sĩ cao to vạm vỡ.
Tô Khải Nhiên ngồi trên xe lăn đầu đầy mồ hôi lạnh, lộ ra một cảm giác suy yếu, ngón tay út bên phải bị uốn cong dị dạng, vẻ mặt nham hiểm nhìn Yến Hoài, trong mắt mang theo hận ý: "Hừ, chỉ có nhiêu đây thôi sao? Bạch Tinh Lan đúng là tên phế vật."
Vốn dĩ gã muốn tính toán kỹ càng trước khi ra tay, nhưng ai biết tên rác rưởi kia lại nóng nảy như vậy, dám xông lên trước mặt gã, hiện tại thì tốt rồi, gã đã hoàn toàn bại trận.
"Quả nhiên là mày nói, Tô Khải Nhiên, mày thật đúng là tai họa, tao không nên chỉ đánh gãy hai chân mày!"
"Ah! Ha ha..." Nhắc tới hai cái chân là một chủ đề cấm kị, Tô Khải Nhiên trên trán căng thẳng, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng, "Hai cái chân, đổi lấy bạn trai mày một thân thương thế, miễn cưỡng đáng giá."
"Tô Khải Nhiên!" Yến Hoài bị Yến Trình Hiên giữ lại, hung dữ nhìn gã, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hận không thể đem người này thiên đao vạn quả*.
(*Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh)
Nhưng càng như vậy, Tô Khải Nhiên càng vui sướng, ngón tay bị đau dường như cũng dịu đi một chút: "Nghe nói mày nguyện ý một mình đối mặt với Bạch Tinh Lan để cứu Ninh Sơ, mày bị nó đánh thành ra thế này, mày thích thằng nhãi diễn viên kia đến vậy sao?"
Gã dừng một chút, sau đó hỏi hỏi lại: "Vậy mày có biết bảy năm trước hai chúng mày đã từng ở bên nhau không? Mày có biết anh ta từng cùng mày trải qua tai nạn xe không? Có biết anh ta từng bị tao đưa vào trong trại nghỉ ngơi 10 ngày không? Nghe nói, người sau này thiếu chút không giữ nổi mạng."
Mỗi lời nói đều chọc vào vết thương Yến Hoài, giọng điệu của Tô Khải Nhiên tràn đầy hận ý ngoan cố, khiến Tần Uyển không thể nghe tiếp, cô do dự không nói, nhưng nhìn vẻ mặt của Yến Hoài, cô không thể ngăn đối phương nói.
Cô biết sự thật càng giấu lâu càng đau, hiển nhiên Yến Hoài không thể bị giấu thêm được nữa, nếu không, những vết thương đáng lẽ phải chữa trị từ lâu kia sẽ giống như lăn tuyết, lăn càng lúc càng lớn, cho đến khi toàn bộ cơ thể anh bị xóa sổ. Tất cả bị nuốt chửng.
"Ồ... Xem ra mày biết hết rồi," Tô Khải Nhiên thấy anh im lặng, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: "Có muốn tao kể cho mày nghe về chuyện của Ninh Sơ không?"
Yến Hoài ngón tay khẽ giật giật, mặt không đổi sắc: "Nói."
Tô Khải Nhiên mỉm cười gật đầu, đột nhiên nhìn xung quanh: "Ninh Sơ đâu? Tại sao không cùng nhau lắng nghe, cùng nhau hồi tưởng, tốt xấu cũng là người trong cuộc đi..."
Mặt nạ lãnh đạm trên mặt Yến Hoài hoàn toàn bị nứt ra, anh còn chưa kịp phát hoả, Yến Trình Hiên đã tiến lên một bước, tát mạnh vào mặt Tô Khải Nhiên, chỉ vào mặt gã giận dữ mắng: "Mẹ kiếp! Họ Tô, tao khuyên mày nên biết một vừa hai phải!"
Khuôn mặt đang nhếch mép cười sau đó liền trở nên đỏ bừng và sưng tấy, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đầu của gã bị hất văng sang một bên sau cú tát, Tô Khải Nhiên gục đầu xuống tay đẩy của chiếc xe lăn, khuôn mặt tái nhợt, trong mắt hắn hiện lên ngập trời hận ý cùng sự giận dữ không chút che giấu nào.
Nhìn Yến Hoài, từng câu từng chữ đều như đinh thép tẩm độc, hung ác đâm thẳng vào trái tim Yến Hoài.
—— "Tao gây ra tai nạn, còn cố ý ném tình nhân của mày vào trại tạm giam, mày cho rằng mày đã che dấu rất kĩ đúng không? Không đâu, tao đã sớm biết cái quan hệ ghê tởm đó! Tiếc thật đấy, lại không thể để mày thấy lúc đó tao để cho người khác đưa Ninh Sơ rời khỏi giường bệnh."
"Thật sự là đáng tiếc, vẻ mặt thống khổ này của mày, sau bảy năm tao mới được chiêm ngưỡng..."
"Vì cái gì lại làm như vậy!?" Tần Uyển sắc bén hỏi.
"Bởi vì nó rất vui, bởi vì nó được các người bảo vệ, tôi không thể chạm vào một sợi tóc của nó," Tô Triều cười nhạo, "nhưng tôi có thể chạm vào anh ta, ai bảo nó cùng Yến Hoài có quan hệ."
Sắc mặt Yến Hoài lại trở nên tái nhợt, trên môi không còn chút máu, yếu ớt run rẩy.
Tô Khải Nhiên nhìn anh cười đắc chí: "Mày không thấy cảnh đó sao, bạn trai mày bị thương rất nặng, lúc tao kéo anh ta xuống giường bệnh, vết thương của anh ta còn chảy nhiều máu hơn mày bây giờ, anh ta khóc lóc cầu xin tao, cầu xin tao buông tha cho anh ta..."
"Tao giết mày!" Yến Hoài điên cuồng lao về phía hắn, đá xe lăn xuống đất, ầm ĩ một tiếng.
"Ha ha ha ha ha!" Tô Khải Nhiên chống khuỷu tay lên mặt đất, trên trán lại toát ra mồ hôi lạnh, trong mắt ý hận cùng vui sướng đan xen.
"Chỉ có tao thôi sao? Mày không nhìn ra con khốn giật chồng người khác sau lưng mẹ tao à? Lúc đó Ninh Sơ cũng cầu xin bà ta, bà ta có nói với mày vì sao nhắm mắt làm ngơ không? mặc cho bà ta đã nghi ngờ tao, mụ đàn bà đó đã lựa chọn trốn tránh! Chỉ vì sợ làm bố không vui!"
"Còn nữa, mày cho rằng mụ ta không biết chuyện này sao? Vậy hãy hỏi Ninh Sơ, người này nói rằng bà của anh ta đã chết sau khi được đón từ trại giam, còn có mày cũng bị mất trí nhớ và đã ra nước ngoài. Nói anh ta về sau ngừng ôm hy vọng và ảo tưởng về mày đó! Hãy hỏi đi!"
"Đi hỏi đi!"
Khóe mắt Tô Khải Nhiên tràn ngập ý cười cùng nước mắt: "Yến Hoài, bố mày, mẹ mày và cả em trai của mày đều có lỗi với anh ta. Đó là một món nợ máu! Là ác mông lớn nhất trong cuộc đời của Ninh Sơ! Mày nghĩ thử đi, mỗi lần anh ta nhìn mày, lại nghĩ đến dòng máu chảy trong cơ thể mày, anh ta sẽ cảm thấy thế nào?"
"Tô Khải Nhiên! Mày câm miêng!" Yến Khang Khanh nhìn đôi mắt đang dần mất đi tinh thần của con trai mình, tuyệt vọng nghẹn ngào chậm rãi ngồi xổm xuống.
Nhưng Tô Khải Nhiên lại làm ngơ, gã giỏi nhất chính là buông lời cay độc: "Lúc trước bố nói tao với mày lớn lên rất giống nhau. Cách Ninh Sơ nhìn tao lúc đó có lẽ đã khắc sâu vào tâm trí của anh ta rồi, thử đoán xem, sau này khi anh ta đối mặt với mày, sẽ có lúc nào đó cho rằng mình đang đối mặt với tao đi? Anh ta nhất định sẽ sợ hãi mày nha..."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa..." tiếng khóc Yến Khanh Khanh nức nở vang vọng trong phòng bệnh.
Nhìn chằm chằm vào người trước mặt dường như đã bị cướp đi linh hồn, Tô Khải Nhiên đột nhiên cảm thấy sự khuất phục cùng tức giận mà mình nhận được từ người gọi là " anh" này hoàn toàn đã được giải thoát, gã rũ mắt nhìn ngón tay út bị bẻ gãy, phảng phất như nhìn thấy phần đời còn lại của mình..
Nhưng không sao cả, gã biết, gã đã hủy diệt hoàn toàn Yến Hoài, cho dù có phải rơi vào địa ngục lạnh lẽo nhất, Yến Hoài cũng đừng nghĩ có thể sống yên ổng!
"Tao rất vui vẻ khi thấy mày có thể yêu anh ta nhiều như vậy, bởi vì mày càng yêu anh ta, nửa đời sau đều sẽ phải bao trùm trong sự sợ hãi, mỗi ngày, sợ một ngày nào đó anh ta tỉnh ngộ, liền vĩnh viễn không muốn thấy mày."
"Và ngay cả khi anh ta không rời đi—"
"Anh ta vĩnh viễn sẽ không thể yêu mày như khi anh ta 17 tuổi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...