Bệnh Hay Quên

"Cậu ấy, đang ở trong cốp xe của tôi."

Cảm giác kinh hãi ập đến bên tai không khác gì nói "cậu ta đã chết", nhưng Yến Hoài nhanh chóng nhận ra rằng hành động của Bạch Tinh Lan không có ý định trực tiếp giết Ninh Sơ.

Mà hắn càng đau lòng hơn khi ý thức được Ninh Sơ mắc chứng sợ không gian hẹp.

Hắn hẳn chưa quên lần ở trong thang máy khi đó, huống chi là lần này lại là trong cốp oto, nhỏ hơn gấp 3 lần.

Bạch Tinh Lan thực sự điên rồi.

"Anh không được đụng vào em ấy! Anh muốn gì?"

Yến Hoài không khỏi nghi ngờ, nếu Bạch Tinh Lan thực sự đứng trước mặt anh vào lúc này, anh thực sự có thể mất kiểm soát giết chết người này ngay, nhưng tình hình hiện tại không cho phép anh làm điều đó, anh không dám khiêu khích người bên kia bên kia, đến cả chửi thề cũng không dám, liều mạng đè nén âm thanh tràn đầy nguy hiểm. Trong cổ họng còn nuốt ra một mùi gỉ sắt.

"Tôi không muốn gì cả," giọng nói trong điện thoại u sầu lại mang theo một tia khoái cảm xa lạ, "Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ chỉ muốn thấy được sự thống khổ của anh, muốn thấy mất đi cậu ấy anh có bao nhiêu khổ sở."

"Tôi cùng anh căn bản không có quan hệ!"

Anh không biết người này, trước đây chưa từng quen biết người này!

Yến Hoài trong lòng nóng như lửa đốt, vừa nói chuyện vừa lấy ra một chiếc điện thoại di động khác, ra hiệu với Từ Vi cách đó không xa, nhanh chóng thao tác gì đó trên điện thoại di động.

"Có thể trung học tôi đã vô tình đắc tội với anh mà không thể nhớ đi? Vậy anh nên nhắm vào tôi mới phải, Ninh Sơ dù sao cũng là bạn cùng lớp với anh, anh cùng em ấy vẫn luôn quan hệ không tồi còn gì!"

"Nhắm vào anh.....ha!"

Bạch Tinh Lan không rõ ràng mà tức giận: "Cậu ấy ở đây là vì anh, vì anh mà cậu ấy bị liên lụy!"


Thực tế, nếu Yến Hoài vẫn còn ký ức hai năm đó, anh đối với 3 từ 'Bạch Tinh Lan' càng không có bất kì ấn tượng nào, cho dù là ngoại hình hay những thứ khác.

Nhưng chính thái độ của anh và hiện thực này lại khiến hận thù của Bạch Tinh Lan càng sâu đậm hơn, cậu ta biết nếu bản thân không cố chấp chen chân vào làm chuyện này, cậu ta mãi mãi chỉ là người ngoài cuộc trong tình yêu ngọt ngào của hai người này.

Ngay cả khí chất cũng thấp kém, Yến Hoài không coi trọng cậu ta, Ninh Sơ căn bản cũng không quan tâm cậu ta.

Vì cái gì? Vì cái gì mà cậu ta cũng gặp Ninh Sơ cùng thời điểm với Yến Hoài, thời gian gặp lại cũng tương tự, thậm chí còn cùng nhau trải qua nhiều ngày trong đoàn làm phim, sao số phận lại bất công như vậy?

Dựa vào cái gì mà cuộc sống của họ không xuất hiện một chút sóng gió nào?

"Là anh nhắm vào tôi thôi mà, anh có thể thả em ấy ra khỏi cốp xe được không? Em ấy sức khỏe không tốt, không thể chịu được," Yến Hoài cấu tay đến rách da, máu đỏ nhỏ xuống thảm, "Tôi cầu xin anh."

Từ Vi đứng bên cạnh nghe thấy ba chữ này, miệng há hốc kinh ngạc, hai mắt không khỏi đỏ lên, vội vàng cúi đầu, làm theo chỉ thị của Yến Hoài, liên lạc với khách sạn và cảnh sát ở Hải Thành, phái người đến chỗ bố mẹ Bạch Tinh Lan, sắp xếp mọi thứ hết thảy nhanh tróng.

"Cầu xin? Ha ha ha ha ha ——!" Bạch Tinh Lan tựa hồ như được sủng ái, nhìn mưa ngoài cửa sổ, châm chọc nói: "Để tôi đoán xem anh mất bao lâu để tìm tới đây, tốt nhất anh nên nhanh một chút, tôi không dám hứa sẽ khống chế được bản thân đâu."

Điện thoại bị cắt đứt, trong ống nghe chỉ còn âm báo tút, bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Yến Hoài thô bạo hất mạnh bàn ăn, bát đĩa sứ vỡ vụn rải đầy trên sàn nhà, Từ Vi mím môi hít một hơi thật sâu, nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: "Yến tổng, đã đến giờ xuất phát."

Nắm chặt bàn tay run rẩy, Yến Hoài dùng sức nhắm mắt lại: "Đi!"

...

Tám giờ rưỡi sáng, phi cơ đến Hải Thành.


Trong vòng hai giờ, cảnh sát đã đến khách sạn trước, liên hệ với quản lý khách sạn, kiểm tra camera giám sát và bắt đầu điều tra hành trình của Bạch Tinh Lan, cố gắng tìm ra vị trí cụ thể của cậu ta.

Hồ Hiểu An khóc đến mắt sưng húp, 6 giờ sáng cô mới nhận được điện thoại từ Từ Vi, nghe thấy giọng nói trong điện thoại mà ngỡ ngàng giật mình tỉnh giấc, vô cùng hy vọng Từ Vi chỉ đang chơi khăm cô

Nhưng lúc chạy đến phòng Ninh Sơ, gõ cửa thế nào cũng không có người ra mở, cô run lẩy bẩy nhờ người trong khách sạn ra mở cửa, lúc này cô mới hiểu Từ Vi không lừa cô.

Một người còn sống sờ sờ ở chung tầng với cô liền bị đem đi mà cô chẳng hay biết.

Những người trong đoàn phim cũng lập tức bị tin nay chân động, ngay sau đó họ bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn từng người một, ra lệnh cưỡng chế không được tiết lộ tin tức về Ninh Sơ ra bên ngoài.

Yến Hoài đã gọi vô số cuộc điện thoại cho Ninh Sơ trước khi tới khách sạn, nhưng không cuộc nào bắt máy,lo lắng cùng sợ hãi trong lòng gần như nuốt chửng anh, tim gần như không ngừng đập, trước mắt từng đợt các đốm đen.

Anh vô cùng hối hận, thậm chí hận bản thân mình, tại sao ngày hôm qua lại rời đi, tại sao anh không nhanh chóng loại bỏ Bạch Tinh Lan, tại sao lại để Ninh Sơ ở lại đây một mình...

Kết quả là mọi thứ đã không thể thay đổi...

Trong đầu vụt qua vô số tia sáng cong vút mang theo tiếng gào thét, Yến Hoài không tự chủ được bóp cổ hỏng mình mà nôn khan một tiếng.

"Yến tổng!" Từ Vi nhìn anh sắc mặt tái nhợt, tim lỡ một nhịp, cô vội vàng mở nắp bình nước đưa cho anh: "Ngài cố chịu đựng một chút..."

"Chịu đựng... Tôi đương nhiên chịu đựng được, chỉ sợ em ấy chịu không nổi..." Nụ cười gượng gạo trên mặt Yến Hoài còn khó coi hơn cả khi khóc, "Đều là lỗi của tôi..."

"Không phải không phải, sao có thể trách ngài được? Trước khi xảy ra chuyện, không ai sẽ ngờ rằng một kẻ bắt cóc biến thái, điên cuồng như vậy lại xuất hiện trong cuộc sống của mình?" Từ Vi cũng cảm thấy khó chịu.

Hải Thành nửa đêm trời đổ mưa, đến sáng sớm mưa vẫn tí tách rơi, xe phi nước đại vào bãi đỗ xe của khách sạn, lúc xuống xe, Từ Vi nghiêng đầu nhìn bóng dáng Yến Hoài, chỉ cảm thấy người bao phủ một một lớp băng, người nhìn vào khiến người ta không khỏi rùng.


Cảnh sát tăng cường tuần tra, phong tỏa trên tầng, Yến Hoài đứng trước cửa căn phòng anh ở cách đây không lâu, lòng bàn chân lạnh toát, ánh mắt u ám khiến cảnh sát không khỏi có chút sợ hãi.

"Yến tiên sinh, theo phân phó của anh, chúng tôi không động đến hiện trường..."

Yến Hoài nhấc chân đi vào.

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, đứng trong phòng có vẻ lạnh hơn bên ngoài, hơi thở thuộc về Ninh Sơ gần như biến mất chỉ qua vài giờ, khắp nơi đều lạnh lẽo.

Bước được hai bước, anh giẫm phải một vật cứng.

"Thẻ phòng..." Yến Hoài cụp mắt lầm bầm, "Bạch Tinh Lan lấy thẻ phòng tự mình mở cửa? Ai đưa thẻ phòng cho hắn?"

Người quản lý khách sạn lúc này đã sợ đến xanh mặt, miệng không nói được lời nào, đúng là bọn họ quản lý không chăng chẽ, nhưng trước cũng chưa xảy ra chuyện gì quá giới hạn nên cũng không quá chú ý, ai mà dám ngờ đạo diễn trong đoàn đi xin thẻ phòng để làm ra loại chuyện muốn đòi mạng như vậy!

Viên cảnh sát trầm giọng nói: "Tôi kiểm tra camera giám sát ở hành lang, nghi phạm quẹt thẻ để vào phòng vào khoảng 11 giờ đêm. Chúng tôi phát hiện dưới gầm giường có chút dấu vết, hẳn là... hung thủ đã nấp dưới gầm giờng lúc nạn nhân không để ý, sáng sớm đợi người ngủ say mới ra tay, đến hơn 3h thì đưa người ta ra khỏi phòng".

Máu khắp người Yến Hoài lạnh ngắt, anh không thể tưởng tượng được Ninh Sở lúc nửa đêm bị một người chui ra từ gầm giường khống chế, nhất định phải sợ hãi và tuyệt vọng đến mức nào.

Anh khẽ liếc nhìn, khi nhìn thấy chiếc vòng tay vỡ nát trên mặt đất và vết máu loang lổ trên đó, anh thậm chí không kìm được vẻ mặt.

"Có một vòng tròn được vẽ ở mép giường, không rõ nó có ý nghĩa gì." Có người thấp giọng nói.

Dùng máu khô để vẽ.

Dùng đầu ngón tay chạm vào, giống như có ngàn mũi kim đâm vào tim dọc theo kẽ ngón tay.

"Đây là chữ Q, súng..." Yến Hoài khàn giọng nói: "Em ấy muốn chúng ta biết đối phương có súng..."

Em ấy đã có bao nhiêu sợ hãi, Yến Hoài nghĩ.


Sắc mặt những người xung quanh nháy mắt thay đổi, trong đó có một cảnh sát không biết đang nghĩ gì, đột nhiên đi tới trước mặt Yến Hoài: "Yến tiên sinh, chúng tôi còn tìm được một bức ảnh bị rơi trên thảm, theo suy đoán của tôi, nó được rơi ra trong quá trình giằng co."

Yến Hoài tiếp nhận bức ảnh, nhìn rõ gương mặt xuất hiện trên bức ảnh đó, máu trong cơ thể như muốn phun trào, trong đầu có tiếng nổ vang như thể có thứ gì đó nổ tung.

Là Ninh Sơ khi còn là thiếu niên, tại sao em ấy lại đứng ở trại giam với gương mặt hoảng sợ kia? Lại còn đang mặc đồ bệnh nhân?

Trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều điểm không thích hợp được xâu chuỗi lại, tất cả đều đang dồn dập chảy vào não của Yến Hoài, làm cho anh khó thở.

Sự thật năm xưa ở ngay trước mắt anh, giống như vết thương bị che phủ bởi một lớp băng gạc mỏng manh, anh còn chưa kịp gỡ ra, máu đỏ tươi rỉ ra từ băng gạc làm anh đau đớn.

"Tìm được rồi, Yến tổng!" Từ Vi mang theo một cảnh sát chạy vào phòng.

"Tên kia căn bản không muốn chốn chạy quá lâu, bất quá lái xe hồi lâu, hắn cũng không còn ở Hải Thành, hiện tại đang ở một huyện nhỏ ở ngoại thành cách chúng ta vài chục km, định vị tìm thấy hắn đang ở một nhà xưởng bỏ hoang!"

...

Ninh Sơ ở trong bóng tối không biết đã chết đi bao nhiêu lần, mỗi lần đều cảm thấy dây thân kinh trong não như bị đứt lìa, kiệt sức cùng ngột thở làm hắn lâm vào hôn mê, lại bị kích thích từ tim hắn dọa cho tỉnh lại, sau đó lại lặp lại tiếp tục dày vò hắn.

Bộ đồ ngủ mỏng trên người đã sớm thấm đẫm mồ hôi, trái tim từ bị đè nén đã chuyển sang đau nhói, có lúc hắn cảm thấy chính mình sẽ không trụ được đến lúc mở cốp.

Nhưng chiếc xe lắc lư vòng hồi lâu, cuối cùng dừng lại.

Một âm thanh sột soạt mơ hồ từ bên ngoài truyền đến, nắp cốp bị mở ra, ánh nắng ban mai không mấy sáng sủa chiếu vào tròng mắt, Ninh Sơ yếu ớt chớp chớp mắt, mọi thứ trước mắt giống như một mớ hỗn hợp đen trắng, không cái gì được nhìn ra rõ ràng.

Bạch Tinh Lan vươn tay chạm vào hắn, cảm thấy một tầng mồ hôi lạnh, trên trán và tóc đều bị mồ hôi làm ướt sũng, từng sợi từng sợi dính vào làn da không còn tí máu nào kia, bởi vì giãy giụa, chân tay bị trói bằng giây thừng lộ ra những vết bầm do bị ma sát quá lâu, lòng bàn tay phải rớm máu do miếng ngọc bội bị vỡ trước đó.

"Thật đáng thương......"

Cậu ta bế người đàn ông ra khỏi cốp xe, do dự một lát, nhưng vẫn không cởi trói cho hắn, mặc dù người đàn ông trong ngực cậu ta lúc này mềm nhũn như cọng mỳ, cho dù có tự bò cũng không thể bò được nổi 3m, nhưng Bạch Tinh Lan lại nghĩ, đó là do chính tay cậu ta làm ra, đúng vậy, là dấu vết của hắn tạo ra trên người Ninh Sơ.

Hắn không muốn dấu vết này biến mất nhanh như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui