Bệnh Hay Quên


Người ngoài cửa hiển nhiên là cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cậu, sau khi ấn nút mở cửa thì đứng im không nhúc nhích, nhìn cậu nói:" Thật trùng hợp, hai ngày nay gặp nhau những ba lần.

Tôi có thể vào trong không?"
Ninh Sơ nhíu mày, trong lòng thầm phun tào mới mấy năm không gặp tại sao người này lại trở nên nhiều lời như vậy, bên ngoài mặt lại lãnh đạm gật đầu.
" Đương nhiên, tòa nhà này lại không phải của tôi."
Yến Hoài buông tay, biểu tình lãnh đạm mà bước vào đứng bên cạnh cậu, không nói gì nữa.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Trên người anh tỏa ra hương thơm thanh lãnh mát lạnh dễ ngửi, nhưng không giống như mùi nước hoa, hẳn là ở lâu trong căn phòng có đốt hương nên bị ám mùi.
Ninh Sơ ngửi chỉ cảm thấy không được tự nhiên, mùi hương này cũng không nồng, trừ việc ở trong không gian nhỏ hẹp, phần lớn nguyên nhân khiến cậu ngửi được là do - bọn họ đứng quá gần.
Trên thực tế, theo tính cách của Yến Hoài, anh cũng không thích người khác tới gần mình huống chi là người xa lạ.
Tuy nhiên, Ninh Sơ có thể đoán được phần nào lí do anh muốn tới gần cậu.

Giống như lần đầu mới gặp hồi học cao trung, là cảm thấy tò mò.
Là vì bản thân theo bản năng mà không bài xích Ninh Sơ nên tò mò, cho nên từng bước một tiếp cận, vốn dĩ chỉ muốn nhìn xem người như thế nào lại có thể khiến anh phá vỡ nguyên tắc cùng điểm mấu chốt, kết quả tuyến phòng thủ sụp đổ.
Là hoàn toàn sụp đổ.
Sau đó mới có mọi chuyện sau này sảy ra.
Không dấu vết mà dịch sang bên cạnh một chút, Ninh Sơ lấy điện thoại ra nghịch linh tinh.
Không phải cậu tự phụ, cậu cũng không nghĩ rằng mình có thể hấp dẫn Yến Hoài mọi lúc mọi nơi, mà là thực sự không muốn cùng anh có chút quan hệ nào nữa.
Ngay cả khi chỉ có một chút khả năng, cậu cũng không muốn để khả năng này phát triển và lớn lên.

Thời gian bảy năm, có thể thay đổi rất nhiều cảm tình cùng suy nghĩ.
Nếu đối phương đã mất đi toàn bộ kí ức lúc bên nhau, bắt đầu cuộc sống mới, chính cậu cũng không muốn đắm chìm trong quá khứ nữa, như vậy hai người họ không cần bắt đầu lại.
Đến hiện tai, đường ai nấy đi, khát tốt.
Di động không có tín hiệu, tin tức mới trên Wechat không load được.
Cậu không thích chơi trò chơi, ngón tay lướt trên màn hình không mục đích, các biểu tượng app đang hỗn loạn di chuyển trước mắt cậu, khiến cái đầu đã nóng lên của cậu càng chóng mặt hơn.
Thang máy đã xuống đến tầng năm, trong đầu cậu đang đếm ngược thời gian.
Nhanh lên.
Năm...!bốn...!ba..." Rầm."
Âm thanh máy móc hỏng hóc không nên xuất hiện vào lúc này đột nhiên vang lên, giống như một tiếng sấm sét, chuẩn xác làm tim Ninh Sơ cơ hồ ngừng đập.
Đèn khẩn cấp màu xanh lam phía trên đột nhiên sáng lên, mà trên màn hình vừa khéo tới con số ba thì bỗng nhiên kẹt lại, cảm giác không trọng lực qua đi, thang máy ngừng chuyển động.
" Có chuyện gì vậy?"
Khẩn cấp nắm chặt lan can phía sau, đầu óc Ninh Sơ lập tức trống rỗng, trái tim sau khi ngưng đập lại bắt đầu gia tốc đập điên cuồng.
" Chắc là thang máy bị trục trặc." Yến Hoài có vẻ bình tĩnh, nhíu mày đi lên phía trước, nhấn chuông báo động khẩn cấp phía trên bảng điều khiển.
Nhưng thứ này giống như một món đồ trang trí, đợi hai phút sau vẫn không thấy ai đáp lại.
Tim Ninh Sơ như rơi xuống đáy cốc:" Không ai ở trong phòng giám sát?"
" Đường dây có thể có vấn đề." Yến Hoài cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó xoay người nhìn về phía câu.

ánh mắt dần dần trở nên nghi hoặc:" Nhưng rất nhanh sẽ có người phát hiện ra vấn đề....!Cậu làm sao vậy? Sắc mặt cậu không tốt lắm."
" Không sao."
Ninh Sơ dùng sức lắc đầu, cậu ngửa đầu làm cái ót dính vào vách tường lạnh lẽo phía sau.

Vô số bóng đen trừu tượng gào thét mà xẹt qua não cậu, cậu cảm thấy trời đất quay cuồng khi nhắm mắt lại, tim đập nhanh đến nỗi cậu cảm thấy cả lồng ngực đều chấn động, ngay cả hô hấp cũng gần như quên mất.
Cậu hơi hé mắt, đưa tay đỡ trán đột nhiên thở dốc vài cái, bóng người mơ hồ trước mắt tiến lại gần cậu.
" Bị bệnh? Cả người cậu đang phát run lên..."
Yến Hoài đưa tay cần chờ nắm lấy khuỷu tay cậu, phảng phất như nhận được tín hiệu, tức khắc cả người Ninh sơ thoát lực theo vách tường mà trượt xuống.
Cậu giống như người chết đuối đang thoi thóp, hơi thở dồn dập, khẽ nhếch miệng lại chỉ phát ra tiếng nghẹn ngào, không thể cầu cứu.
" Cậu đổ mồ hôi lạnh cả rồi, là chứng sợ hãi bị giam cầm?" Yến Hoài phát hiện được mấu chốt, đỡ eo cậu để cậu ngồi dựa vào vách tường, trong giọng nói mang theo một chút lo lắng mà có lẽ chính anh cũng không phát giác được.
" Anh...!tránh xa tôi ra một chút!!!" Ninh Sơ dùng sức nắm chặt lớp áo trên ngực, nghiêng đầu cong lưng xuống.
Sự hoảng loạn và hít thở không thông đang cắn nuốt lấy cậu như dìm cậu vào trong hồ nước đá, cậu chìm chìm nổi nổi trong đó, tới một cọng rơm cũng không bắt được.
Không chút giải thích nào anh đưa tay phải đặt lên ngực cậu, theo quy luật mà nhuận khí, giọng nói lành lạnh của Yến Hoài cất lên:" Hít thở sâu vào, đừng mở mắt, đem những tưởng tượng về không gian hẹp, hộp kính gì đó trong đầu vứt hết đi."
Ngắn ngủi vài phút, áo phông mỏng bên trong áo dệt kim hở cổ của Ninh sơ cơ hồ ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người cậu phát run.
Nội tâm luôn luôn trấn định của Yến Hoài bắt đầu nôn nóng, nhưng giọng nói của anh lại càng thêm nhẹ nhàng, không bén nhọn, cũng không có sự lạnh nhạt thường ngày.
" Sẽ không sao đâu, tin tôi đi, rất nhanh cậu có thể ra ngoài, sẽ an toàn, cậu không nên gấp gáp, đừng hoảng, thở từ từ..."
Ánh mắt Ninh Sơ chợt chua sót, lúc này mới phát hiện bàn tay để trên vai đối phương không biết từ lúc nào biến thành nắm cổ áo, như vậy không giống đẩy ra, càng giống như là bắt được cọng rơm duy nhất, bám lấy một tấm phù mộc.
Cậu bất đắc dĩ mà cười khổ một tiếng, cậu run rẩy buông năm ngón tay đang nắm chặt kia ra, cánh tay yếu ớt vô lực mà rũ xuống bên cạnh người.
Người trước mặt hơi ngạc nhiên sau đó lại dựa vào gần hơn, hương thơm mát lạnh trong trẻo kia càng thêm rõ ràng, bàn tay đặt sau lưng dùng lực chống đỡ." Đừng co người lại, ngực sẽ càng thêm khó chịu.

À, cậu tên gì?"
Hơi thở của người trước mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, cảnh tượng như vậy khiến Ninh Sơ không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt ở cao trung, anh cũng hỏi tên cậu như vậy.
Trên cầu thang đầy nắng đó, vị đàn anh mười bảy tuổi giống như một loại động vật hoang dã nào đó, đem cậu vây vào phạm vi lãnh địa của mình, mặt mày như đao khắc, sau khi nói xong câu:" Tôi cũng nghĩ vậy..." thì khôi phục gương mặt lạnh lùng vô cảm, hỏi cậu:" Cậu tên là gì?"

Cảnh tượng giống y như đúc đó.
Nhưng lúc đó cậu đã nói cho Yến Hoài biết tên của mình còn hiện tại cậu không có biện pháp.
Cậu mở miệng nhưng lại chỉ có thể hồng hộc mà thở hổn hển, dù có muốn lớn tiếng hét lên cũng không phát ra nổi chút âm thanh nào.
Trong lồng ngực, trong não chồng chất rất nhiều cảm xúc cậu không rõ, đem cậu đẩy vào vực sâu của khủng hoảng và lo âu.
Cậu vô cùng muốn đem bản thân chôn vùi trong nơi nào đó cậu cảm thấy an toàn, thống khoái mà khóc một hồi.
Nhưng cậu làm không được.
Cậu bị mắc kẹt trong thang máy nhỏ hẹp mà tối tăm này, mắc kẹt bởi những suy nghĩ dây dưa phức tạp trong đầu, tim đập như nổi trống, những ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại, đem khả năng nói chuyện cùng ý thức tự chủ bóp chết khiến lí trí của chính bản thân mình sụp đổ thành từng mảnh nhỏ.
Yến Hoài thấy người trước mặt không trả lời, ngược lại ánh mắt ngày càng tan rã.

Dưới ánh đèn xanh u ám, ngay cả nốt ruồi đỏ ở cuối mắt cũng mất đi màu sắc rực rỡ.
Anh mím chặt môi lấy điện thoại ra, còn chưa kịp xem tín hiệu thì thang máy đang đứng yên đột ngột đi lên một đoạn.
Trong nháy mắt kinh ngạc, anh phản xạ có điều kiện mà dùng tay giữ eo và sau cổ Ninh Sơ, đem người đã sơm không còn chút sức lực kia kéo vào lồng ngực để bảo vệ.
Im lặng trong chốc lát, bên ngoài cửa tháng máy bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu bé nhỏ:
" Người bên trong không sao chứ? Chúng tôi là cứu hộ, bây giờ chúng tôi sẽ kéo thang máy tới tầng bốn, mọi người đừng lo lắng, cũng đừng di chuyển lung tung!!!"
Yến Hoài không nói lời nào, duy trì tư thế nửa quỳ ôm người, nhìn ánh mắt Ninh Sơ có chút thất thần.
Thân thể anh tựa như lại xuất hiện thêm một lần " ngoài ý muốn ".
Trong nháy mắt kia, phản ứng bản năng của thân thể không phải bảo vệ chính mình mà là không màng bản thân đi ôm một người khác?
Người trong ngực đã rơi vào trạng thái sau cơn sốc, đầu tựa trên vai anh, môi yếu ớt mà mấp máy.
Yến Hoài kinh ngạc vì người này tối hôm qua vừa sắc bén vừa mạnh mẽ đánh người, giờ phút này được anh ôm vào lòng lại mềm nhẹ như bông.
Nhưng anh càng kinh ngạc hơn - là chính anh cũng không phản cảm với việc tiếp xúc thân thể như vậy, thậm chí không có ý nghĩ muốn buông tay.
Anh nhớ lại mình đã đọc một vài cuốn sách linh tinh giới thiệu về các huyệt đạo giúp người ta thả lỏng, thử đưa tay đặt lên thái dương người trong ngực, chậm rãi mà xoa vòng tròn.

Xúc cảm nóng bỏng phảng phất như đốt lên một ngọn lửa thiêu cháy đầu ngón tay anh.

Anh hạ thấp giọng như đang nỉ non:" Nghe được âm thanh bên ngoài chứ? Đã an toàn rồi..."
Ninh Sơ đương nhiên là không nghe được, cậu căn bản cũng không biết bên ngoài đã néo loạn thành một đoàn.
Từ khi Hàn Tu Ngôn biết cậu cũng ở trong tháng máy đang trục trặc kia, ba hồn bảy phách tựa như bay mất một nửa.
Hắn biết Ninh Sơ có chứng sợ hãi bị giam cầm, nhưng có nghiêm trọng hay không hắn lại không rõ lắm, dù sao thì nó cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sinh hoạt ngày thường.

Thang máy đi từ tầng 20, 30 xuống cũng không tốn nhiều thời gian, chịu đựng một chút là có thể qua được.
Nhưng lần này lại khác - nếu biết mình ở trong một chiếc thang máy bị trục trặc, tác động lên tâm lý có lẽ không thể đo đếm được bằng thời gian.
Hắn ta có chút luống cuống, đối với quản lí tòa nhà mới nghe tin mà tới - Trần Triết mắng:"
Tôi mạ nó muốn khởi tố các người!!!"
Trần Triết cúi đầu ở lại bồi hắn ta nhưng trông gã cũng không quá hoảng sợ.
Trước khi gã tới đã hỏi qua phòng điều khiển, bên trong thang máy chỉ có 2 người, một người thường xuyên ra vào chỗ này, là một nghệ sĩ tuyến 18.

Còn một người thì tới nhân viên công tác ở đây cũng chưa từng gặp qua, hẳn là trợ lí mới của nghệ sĩ nào đó.

Đều không phải nhân vật không thể đắc tội, giao cho bộ phận quan hệ công chúng là có thể giải quyết.
" Chúng tôi sẽ làm tốt công tác kiểm tra, xin ngài yên tâm."
" Tôi sợ là như vậy vẫn chưa đủ đâu."
Giọng nam trầm ổn từ tính từ phía sau Trần Triết vang lên, thoáng chốc làm chân gã mềm tới thiếu chút nữa đã quỳ hẳn xuống:" Yến tổng??"
Yến Trình Hiên nhìn gã ngoài cười trong không cười mà ha hả hai tiếng, giơ di động, nâng cằm hướng về phía thang máy ra hiệu:" Bên trong còn có một vị Yến tổng nữa."
Hàn Tu Ngôn sững sờ, Trần Triết cũng sững sờ, nhất thời không có phản ứng, thiếu chút nữa tưởng đứa con ba tuổi của Yến Trình Hiên ở bên trong, nhưng nhớ lại, không thấy có ai bảo ở bên trong có trẻ con cả.
Mãi cho đến khi nhớ đến lời đồn trong vòng kia của thành phố C mới chớp mắt hít sâu một hơi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui