Ninh Sơ ánh mắt ngưng đọng, dán chặt trên mặt anh, chậm rãi nói: "...!Không được gọi tôi là bảo bối."
Hắn sẽ có cảm giác rối loạn về thời gian, trong thoáng chốc liền vô ý thức muốn tới gần.
"Ừ, bảo bối." Yến Hoài bất lực mỉm cười, giúp hắn đem áo khoác kéo lên.
"Chờ em khoẻ lại rồi muốn tức giận sau cũng được.
Công bằng mà nói, anh đối với em là không còn biện pháp, mà hiện tại em cũng không thể làm gì được anh.
Chúng ta hoà nhé."
Tầm mắt hắn tựa như bị gió lạnh thổi đến đanh lại.
Ninh Sơ nhìn người trước mắt hồi lâu, sau đó chậm rãi tiến lên, an vị bên cạnh thân xe bên đường.
Cổ họng khô khốc: "Anh tự mình lái xe?"
"Ừ, muốn tìm em sớm một chút."
Yến Hoài nắm lấy đôi tay lạnh lẽo kia, đứng dậy cúi người, vòng qua chân Ninh Sơ, ôm ngang người áp chặt trong lòng: "Vào xe rồi nói, em ngồi ngoài gió cũng lâu rồi."
Bị ôm ngồi ở ghế sau, hơi ấm trong xe truyền đến một trận kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Ninh Sơ không kịp phòng bị mà ho khan mấy tiếng.
Khi bình tĩnh lại, các đầu ngón tay hắn đã nằm trong lòng bàn tay của Yến Hoài, thân thể vô thức dựa vào anh.
Quả nhiên, mặc kệ con người có thể thích ứng với cái lạnh bao nhiêu, tóm lại vẫn là khát vọng sự ấm áp đấy sao?
Hắn ngơ ngác nhìn nếp gấp ống tay áo bị mình túm, rồi trầm giọng hỏi: "Anh tự mình lái xem à?"
"Đúng vậy." Yến Hoài nhìn hắn.
"...!Nhưng anh uống rượu, hai ly, đã say rượu tại sao còn lái xe ..."
Tai nạn kia không dạy cho anh một bài học sao? Khủng khiếp như thế, cư nhiên dám say rượu rồi lái xe? Còn muốn bị đập đầu lần nữa sao?
Yến Hoài như bị nghẹn lại, không ngờ hắn có thể suy nghĩ như thế ngay lúc này.
Anh nhẹ nhàng giải thích: "Bọn họ tiến hành giao thông quản chế, trên đường không có xe cùng người đi lại phía trước anh, không đâm được."
Ninh Sơ mím chặt môi.
"...!Thế ngày mai anh sẽ xin chép phạt luật giao thông đường bộ, gửi thư đến cục cảnh sát giao thông để xin lỗi, có được không?"
Không cần thiết.
Ninh Sơ trầm mặc ho khan một tiếng: "Đụng vào những cây hoa nhỏ kia cũng không tốt."
Mẹ nó!
"...!Vậy ngày mai liền quyên góp tiền cho công ty môi trường xanh! Làm cho cây cỏ xanh tốt hơn!" Yến Hoài không nghĩ rằng mình có thể kiên nhẫn như vậy.
Ninh Sơ thở dài, ho khan vài tiếng nữa, bị Yến Hoài quấn chặt bằng chiếc khăn tắm trong xe.
Hơi nóng bốc lên cố gắng từ lớp biểu bì thấm vào cơ thể, nhưng bị cái lạnh bên trong chống lại.
Cơ thể nóng lạnh gò bó khó chịu.
Hắn ngả đầu vào ghế sau, biểu tình cuối cùng cũng chuyển từ ngẩn ngơ sang vẻ mệt mỏi, hỏi: "Vậy thì tại sao bây giờ anh không lái xe đi?"
"Chờ Tiểu Vương tới," Yến Hoài cầm trong lòng bàn tay hắn chậm rãi xoa xoa, vẫn là không có phát ra nhiệt độ, như là cầm một miếng ngọc lạnh lẽo, "Em ở trong xe, anh không dám uống rượu xong rồi lái xe.
Anh không nói ra ý của mình, nhưng Ninh Sơ trong lòng lại nghe ra rõ ràng.
Nhưng anh ấy đã qua một lần tai nạn xe hơi.
Hắn muốn cười nhưng không cười nổi, khóc cũng không thể khóc, cũng không có rút tay về nói: "Anh cũng không dám thì thôi đi ...!Muốn ở lại hay đi thì tuỳ anh, dù sao dự định lúc đầu của tôi vốn là ngồi ở đây cả đêm."
Yến Hoài cau mày: "Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cũng không phải chuyện quá nghiêm trọng, anh cũng chẳng giúp được tôi." cơ thể dù có được thả lỏng trong môi trường ấm áp, cơn đau ở bên trong vẫn càng không thể chịu đựng được.
Ninh Sơ co người lại thành một quả bóng, lẩm bẩm nói: "Nhưng anh chắc chắn sẽ không để tôi ngồi đây cả đêm..."
"...!Mặc dù tôi không biết đây là điều tốt hay xấu," rốt cuộc, nó cũng đã ngăn cản hắn trở thành một người vô tình và tàn nhẫn.
Ninh Sơ bất lực mỉm cười: "Nhưng tôi có thể đáp ứng anh một yêu cầu, đêm nay việc này, anh cũng đừng đánh vỡ nồi đất hỏi đến tột cùng."
Hắn nói thêm một câu trước khi Yến Hoài mở miệng: "Ngoại trừ nói chuyện."
Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có chút quá tin tưởng giao phó.
Ngoài việc giao tiếp, hắn cũng không biết có thể thoả mãn yêu cầu gì của Yến Hoài.
Nhưng đầu óc hắn hiện tại rất hỗn loạn, căn không thể suy nghĩ để đưa ra quyết định được.
Nghĩ kỹ lại, hắn xem ra cũng không hiểu rõ con người này, trong lòng cũng không biết anh muốn cái gì, quan tâm cái gì, tuổi trẻ quan hệ tốt đẹp, có thời gian liền ôm ấp nhau cười nói, ít khi có cơ hội thấu hiểu nhau hơn.
Nhưng bây giờ hắn không đủ can đảm hoặc động lực để tìm hiểu sâu về đối phương.
"Yêu cầu điều gì đó mà tôi có thể làm, nếu không nó sẽ bị vô hiệu hoá." Đêm nay đã đủ lạnh, hắn quyết định cùng với Yến Hoài ở đây liền bất chấp tất cả, tuỳ hứng một chút: "Nó phải thật đơn giản."
Ai ngờ Yến Hoài lập tức nói: "Thật sự là có một cái."
"Cái gì?"
Anh lấy chiếc điện thoại sắp chết trong túi hắn ra, ấn vào cuộc gọi nhỡ.
Yến Hoài đưa điện thoại di động đến gò má tái nhợt của Ninh Sơ, nhìn hắn chằm chằm nói: "Từ nay em sẽ trả lời tất cả cuộc gọi của anh."
Vậy hả?Vậy hả?
Ninh Sơ chớp chớp mắt, có chút không phản ứng lại: "Chỉ có cái này thôi?"
"Chỉ cái này." Yến Hoài không tiếng động thở dài, "Cái này em có thể làm được đã rất tốt rồi."
Nếu đề cập chuyện khó quá sợ hắn sẽ buồn phiền.
"Hứ ......"
Ninh Sơ nhìn con đường vắng ngoài cửa sổ, nói: "Tôi đồng ý."
Không đợi Yến Hoài, nụ cười nơi khóe miệng hắn chợt tắt.
Cơ thể đau đớn như bị kim châm, bắt đầu phản công, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu.
"Khụ khụ..."
"Chịu khó nhịn một chút, chúng ta liền trở về."
Yến Hoài dùng lòng bàn tay nắm xương cổ tay Ninh Sơ, hơi dùng sức, da thịt trong lòng bàn tay run lên, lông mày nhíu chặt hơn, cẩn thận quan sát từng nét tinh tế trên khuôn mặt tái nhợt kia: "Chóng mặt? Hay đau ở đâu?"
Lần trước anh tự hỏi không biết trên người người này có vết thương gì không, nhưng khi tắm rửa cho hắn thì không có gì cả.
"Đau đầu, đau dạ dày." Ninh Sơ chậm rãi nói: "Trở về uống chút thuốc, ngủ một giấc, mấy ngày sẽ khỏe lại."
"...!Em còn xem nhẹ à." Không biết bên trong đang phải gánh chịu cái gì nữa.
Không nói một lời, Tiểu Vương vội vàng đi tới.
Ninh Sơ vội vàng đẩy Yến Hoài ra, quyết định xem mình sẽ đi đâu, kẻo lại bị kéo vào núi sâu rừng già nào đó: "Trở về nhà của tôi."
Yến Hoài im lặng và không phản đối, anh mời Tô Ý đến nhà, một hồi lăn lộn, hạ đủ mọi biện pháp tàn nhẫn.
Ninh Sơ thân thể lạnh lẽo, cũng đổ mồ hôi một chút, hỗn loạn ngủ thiếp đi.
Nhưng cơ địa của hắn quá tệ, đến ngày hôm sau vẫn bị sốt nhẹ.
May mắn thay, cảnh quay trong đoàn làm phim cũng gần kết thúc, hắn gửi tin nhắn cho Bạch Tinh Lan, phê chuẩn hắn không cần tham gia tiệc đóng máy, nghỉ ngơi thật tốt.
Hắn nằm ở nhà mấy ngày. Trước đó 2 ngày cũng không còn sức để đuổi Yến Hoài đi.
Sau đó, hắn cuối cùng cũng bình phục được một chút, mỗi khắc liền giục hắn rời đi.
Nhưng đối phương vẫn kiên nhẫn cùng hắn đánh Thái Cự Quyền, sau đó thong dong thả lực để áp chế hắn, ra lệnh cưỡng chế hắn dừng lại sự phí công vô ích của mình.
Cho đến khi Ninh Sơ nhìn thấy người này ký hợp đồng trong phòng khách nhà mình, hắn không thể nhịn được nữa.
"Anh về công ty đi Yến Hoài, công ty của anh nhiều người từ trên xuống dưới như vậy, bọn họ mới là những kẻ cần có anh!"
Yến Hoài bình tĩnh đóng lại văn kiện, giọng điệu nhẹ lên: "Người ở dạy chủ làm sự?"
"..."
Cái loại gì thế này?
"Xin lỗi, anh chỉ đùa mấy mẫu câu phổ biến trên Internet mới học được." Nhìn thấy vẻ mặt sắp sụp đổ của hắn, Yến Hoài lập tức thanh minh.
"Bỏ đi, anh cái này không thích hợp ..." Ninh Sơ bất lực lắc đầu.
Lắc xong có chút choáng, hắn dựa vào tường nhìn anh: "Nói chính sự đi, anh không thể ở nhà tôi mãi được."
"Anh chờ em khá hơn rồi sẽ đi," Yến Hoài đứng dậy đi tới trước mặt hắn, sờ sờ trán.
"Vẫn còn hơi nóng, thể chất em thật sự rất kém, chưa thấy ai so với em lại kém như vậy."
"...!Cảm ơn anh đã chuẩn bệnh cho tôi!" Ninh Sơ trừng hắn, "Hàng xóm tốt của tôi!"
"Hàng xóm tốt không khách, chỉ mong em có thể tự giác một chút thân thể của mình, đừng quan tâm nhiều như vậy, sau này đừng tự hành hạ bản thân mà hứng gió lạnh cả đêm bên ngoài."
Đôi khi Ninh Sơ thực sự không biết lý do là gì.
Anh ấy rõ ràng có ý tốt, nhưng tại sao mọi lời Yến Hoài nói như muốn đem hắn mắng vậy?
Hắn cong miệng nói: "Anh có phải không tiếng Trung rất kém."
"?" Yến Hoài không hiểu ý của hắn: "Sao lại thế? Anh học cấp ba ở Trung Quốc đấy."
Ninh Sơ trong lòng nhảy dựng: Đương nhiên tôi biết anh học ở Trung Quốc ...
Hắn nhanh chóng dừng đề tài: "Anh tránh một chút, điện thoại của tôi kêu."
"Anh lấy cho em.
Em nằm xuống giường đi." Yến Hoài đẩy hắn vào phòng ngủ.
"Nằm nằm nằm ...!Tôi sắp thành vũng bùn trong chăn rồi! Không thể nằm xuống nữa!" Ninh Sơ xốc lên, nhịn xuống cơn đau ở mắt cá chân cùng đầu gối, bước qua cầm điện thoại lên.
ID người gọi: Bạch Tinh Lan.
Lúc này gọi điện thoại, đoàn phim có vấn đế sao?
Ninh Sơ trả lời cuộc gọi: "Alo? Tinh Lan?"
Lại là tên đạo diễn phiền phức kia? Yến Hoài hơi nhướng mày nhìn sang, đầu lưỡi khó chịu đè lên hàm trên, thoáng qua một tia lạnh lùng.
"Cái gì? Cậu ở dưới nhà của tớ?"
Ninh Sơ sửng sốt một chút.
Qua điện thoại, Bạch Tinh Lan nói rằng cậu đã ở dưới tầng chuẩn bị lên trên ...!thăm bệnh!
Trời ơi? Thăm bệnh cái gì? Ông trời còn ngại hắn không đủ bệnh, không đủ mệt sao?
Hiện tại, hắn không rảnh lo đạo diễn Bạch làm cách nào biết được địa chỉ nhà hắn.
Hắn liếc nhìn Yến Hoài vô cảm ở cách đó không xa, đầu dường như càng đau hơn: "Cậu lên rồi à?"
"Tớ còn chưa lên thang máy, sắp tới rồi."
"...!Ừ, cậu lên đi."
Tới cũng tới rồi, người tới là khách, cũng không thể đuổi người ta đi!
Hắn nhanh chóng cúp điện thoại, sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn Yến Hoài: "Hàng xóm tốt bụng, hôm nay anh xác định không rời đi sao?"
À! Bắt đầu là muốn đuổi người sao?
Yến Hoài cười hờ hững: "Như thế nào mà đạo diễn của em tới anh liền phải đi? Có ý tứ gì?"
Đùa cái gì thế, tôi vốn dĩ không định rời đi, mà vị đạo diễn khó chịu và đáng ngờ này kia tới cửa rồi, anh lại càng không thể rời đi!
"Không ý tứ gì cả, tôi có thể có ý gì?" Ninh Sơ rũ mắt xuống có chút cắn rứt lương tâm.
Hắn hít một hơi thật sâu, bấm vào WeChat, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Bạch Tinh Lan: Yến Hoài cũng ở đây, lát nữa cậu lên cũng đừng lỡ miệng gì nhé!
May mắn thay, hắn đã nói chuyện với Bạch Tinh Lan trước đó, hẳn sẽ không bị phá đám.
WeChat báo tin, đạo diễn Bạch đã trả lời tin nhắn của hắn——
...!Mở cửa đi, tớ đang ở ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...