Từ ngày Thẩm Huyền ở lại Lăng gia, trừ lúc ngủ và làm việc, chỉ cần có thể thấy Lăng Hi, chắc chắn hắn sẽ luôn ở cùng, mọi người ở Lăng gia không rõ chân tướng nên thường xuyên tổ chức thành đoàn thể trốn trong tối, dùng ánh mắt phức tạp vừa tò mò vừa đồng tình yên lặng chăm chú nhìn vào hắn.
Về chuyện tiểu viện nhà mình bị chiếm lĩnh, Lăng Hi ban đầu có một chút mâu thuẫn, nhưng chung quy hắn vẫn có thể nhịn được, còn có thể điều tiết cảm xúc chậm rãi bình tĩnh lại, ăn cơm chiều xong liền theo thường lệ bị Thẩm Huyền mang ra ngoài tản bộ tiêu thực.
Hoàng hôn buông xuống rải ánh sáng vào bên trong đại trạch, xa hoa mà lộng lẫy, hai người bất tri bất giác lại đi đến hồ nhỏ lần trước, Thẩm Huyền nhìn chỗ rẽ một chút, cười nói: "Đi bên này trước đi"
Hắn nói xong vô cùng tự nhiên kéo Lăng Hi, dẫn hắn đi qua.
Lăng Hi nhìn chỗ đang bị nắm, theo bản năng muốn rút tay về. Thẩm Huyền âm thầm gia tăng lực đạo, làm bộ dạng hồn nhiên như chưa thấy tiếp tục đi, còn không quên thả chậm cước bộ phối hợp hắn, kiên nhẫn đợi hắn giãy dụa xong.
Gần đây phúc lợi đã tuột đến mức khiến hắn không thể khoan nhượng được nữa, hoàn toàn chính là tình cảnh có thể xem mà không thể sờ. Hắn trầm tư hai ngày, cảm giác nếu mình không chủ động thì mọi chuyện hẳn sẽ ngày càng tệ hơn, hắn với Lăng Hi cũng vĩnh viễn không có khả năng, vì thế liền quyết định dưới tiền đề không chọc tức người này hắn sẽ tận lực để cho mình thống khoái một chút.
Lăng Hi lười vì chút việc nhỏ ấy mà so đo với hắn, quét mắt sang hắn liếc nhìn một cái liền đi theo hắn.
Thẩm Huyền nhất thời vừa lòng, cười chuyển dời lực chú ý của hắn: "Nghe nói Lăng thị đem miếng đất ở thành đông kia đoạt đến tay rồi?"
Lăng Hi ôn hòa lên tiếng trả lời: "Sẽ lập tức khởi công"
"Đúng không......", Thẩm Huyền một bên cùng hắn nói chuyện phiếm, một bên kéo hắn tản bộ bên hồ, đường nhờ cây xanh thành bóng râm, giờ phút này gió mát từ từ phả vào mặt, làm cho người ta thích ý vô cùng.
"Ta nhớ rõ Cố Thanh Nham hình như cũng coi trọng miếng đất kia", Thẩm Huyền nói: "Đáng tiếc ngày đấu giá lại không phái người đi, đại khái trước đó cũng có ý chủ động buông tay, gần đây hắn bị Thạch An Yến chỉnh rất thảm?"
Lăng Hi gật gật đầu.
Cố Thanh Nham là nhị thúc của Cố Huyên, sau khi Thạch An Yến làm chủ Tinh Vũ thực ra cũng không làm gì với hắn, chỉ đến lúc Cố Huyên thức tỉnh, Cố Thanh Nham năm lần bảy lượt đánh chủ ý lên người Cố Huyên, rốt cuộc cũng chọc giận Thạch An Yến, mới bắt đầu ra tay tàn nhẫn trị hắn.
Mà Cố Thanh Nham mở công ty kinh doanh cũng không được tốt lắm, một đống lỗi lớn lỗi nhỏ, với thủ đoạn và tính cách của Thạch An Yến, muốn tìm phiền toái cho đối phương thì dễ như trở bàn tay.
Hắn nghĩ: "Trừ phi Cố Huyên cầu tình, bằng không Cố Thanh Nham đời này đừng hòng nghĩ đến chuyện xoay người"
Thẩm Huyền thoáng nhướng mày: "Lại nói tiếp, Cố Huyên sau khi tỉnh lại vẫn không có ý định tiếp nhận Tinh Vũ, ta thấy hắn và Thạch An Yến tựa hồ có chút...... Ừm?"
Lăng Hi mỉm cười: "Cảm giác của ngươi không sai, bọn họ đã ở cùng một chỗ"
"Nhanh như vậy?"
"Ừm, tuy rằng lời nói của người nào đó là còn ở giai đoạn thử việc, nhưng thật ra cũng không khác với đã chính thức, EQ của hắn rất thấp, trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Thạch An Yến."
Thẩm Huyền trong lòng vừa động: "Ngươi cảm giác bọn họ thế nào?"
"Khá tốt "
"Ồ? Tốt thế nào?"
"Rất xứng, không chỉ ta, Tiểu Hồng cũng nghĩ như vậy", Lăng Hi nói.
"Thạch An Yến các phương diện đều không tệ, hơn nữa là thật lòng yêu Cố Huyên, hai người có nhiều năm cảm tình như vậy làm cơ sở, ở chung với nhau sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì, huống chi Cố Huyên không giống như người có thể chiếu cố người khác, chỉ số thông minh chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, lại chưa từng nói chuyện yêu đương, có Thạch An Yến ở bên người lo cho hắn mới tương đối an toàn, cho nên người tốt như vậy đặt ở trước mắt, hắn nếu không chọn chẳng lẽ muốn độc thân cả đời sao?"
"Vậy nếu cuối cùng hắn không chọn Thạch An Yến, cũng không chọn người khác, quyết định độc thân thì sao?"
"Không có khả năng, hắn độc thân thì có cái gì tốt......" Lăng Hi đột nhiên ngừng lại, phát hiện ra đây là bị Thẩm Huyền đào hố, không khỏi liếc hắn một cái.
Thẩm Huyền chăm chú phụ họa theo đề tài, phảng phất một chút mục đích riêng cũng không có, cười phụ họa: "Có đạo lý, đây chính là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê."
Lăng Hi bình tĩnh theo dõi hắn.
"Như thế nào?", Thẩm Huyền vô tội nhìn thẳng hắn: "Ta cũng không có ý gì khác, hay là ngươi cũng thử đứng ở góc độ người ngoài đánh giá quan hệ của chúng ta đi?"
Lăng Hi không đáp, ánh mắt bỗng nhiên lướt qua hắn quét về phía An Kỳ đang chạy chậm tới đây.
"Biểu ca ~"
An Kỳ vừa hô liền nhìn thấy tay bọn họ đang nắm cùng một chỗ, nhất thời kinh sợ, duy trì biểu tình "= 口 =" yên lặng nhìn Thẩm Huyền, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Thẩm Huyền cười với hắn, Lăng Hi vẫn bình tĩnh hỏi: "Làm sao?"
"À, có việc......", An Kỳ lấy lại tinh thần, lại nhịn không được liếc nhìn Thẩm Huyền, lúc này mới nói: "Chu gia gia mang theo cháu ngoại của lão đến, nói muốn tìm anh, ông ngoại bảo em gọi anh qua"
Hai người lo lắng, theo bọn họ biết, Mike vừa về nước liền lập tức bị Chu lão gia tử bắt, bây giờ có thể xuất hiện, chẳng lẽ hắn rốt cuộc khuyên ông ngoại hắn thành công?
Lăng Hi nói: "Chu gia gia tâm tình không tốt lắm?"
"Hình như là có hơi khó xem", An Kỳ nghe qua một ít tin đồn gần đây, nhắc nhở nói: "Anh cẩn thận một chút nha"
Lăng Hi ôn hòa ừ một tiếng, chuẩn bị nhân cơ hội tránh ra khỏi tay của Thẩm Huyền, nhưng Thẩm Huyền như là đoán trước hắn sẽ làm như vậy, dẫn đầu kéo hắn thay đổi phương hướng, cùng đi gặp khách. Lăng Hi dừng một chút, dứt khoát từ bỏ.
An Kỳ kinh nghi nhìn bọn họ, nhắm mắt ngoan ngoãn theo đuôi ở phía sau.
Lăng Hi nói: "Em mấy ngày này không cần đến chỗ đoàn phim?"
"Ừm, trước đó bạn của đại biểu ca đến chỗ đoàn phim chơi, muốn cho em đi diễn vai phụ trong MV, cho nên em liền trở lại, ngày mai đi công ty."
"Ừ"
Thẩm Huyền liếc nhìn đánh giá An Kỳ, hỏi: "Cậu không cần đến trường?"
"Đúng đó, thành tích của em rất tốt", An Kỳ kiêu ngạo mà ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ: "Năm nay lớp 12, trường học đề cử đi học đại học S ~ sớm đã không cần vất vả đi trường học chịu khổ ~"
Thẩm Huyền thoáng sửng sốt, ngược lại là không nghĩ tới tiểu tử này vậy mà là học sinh giỏi. Lăng Hi hợp lý giải thích một câu ở lĩnh vực nào đó Tiểu Kỳ vẫn rất thông minh, rất nhanh rảo bước tiến vào phòng khách.
Tuy rằng Lăng Hi đã tỉnh lại, nhưng hai nhà đại bá cùng tiểu cô của hắn cũng không dọn đi, bởi vì bọn họ tự biết không phải đối thủ của Lăng Hi, hơn nữa về sau chỉ sợ còn phải dựa vào hắn, đương nhiên không thể lúc hắn vừa trở về liền chạy lấy người, như vậy rất rõ ràng, cho nên vẫn ở lại như cũ.
Bọn họ bây giờ cũng đang ngồi ở phòng khách, thấy hai người này nắm tay vào cửa, nhất thời khiếp sợ — thiên hạ hồng vũ*?
*thiên hạ hồng vũ: nghĩa là thế gian đổ mưa máu, đại khái ý chỉ một việc quá bất ngờ, khó tin làm chấn dộng người khác
Ánh mắt của mọi người nhanh chóng dời từ tay của hai người bọn họ dời đến trên mặt của Lăng Hi, rồi lại dời trở về, lại dời trở về, dứt khoát không thể tin.
Chu lão gia tử cũng sửng sốt, Mike hơi hơi hé miệng: "Các ngươi......"
Lăng Hi nhìn về phía hắn, thấy hắn có chút tiều tụy, lo lắng: "Sắc mặt của ngươi có chút khó xem, làm sao vậy?"
Chu lão gia tử hồi thần, vội vàng phân phó bảo tiêu đưa bánh mì ném cho cháu ngoại: "Được rồi, người cũng thấy rồi, trước ăn cái gì đi đã"
Mike vẻ mặt đau khổ, thò móng vuốt nhét hai mẩu bánh mì vào miệng.
Từ bị bắt, đàm phán, biểu hiện quyết tâm, dùng vũ lực phản kháng hết thảy đều vô dụng, sau đó hắn liền bắt đầu tuyệt thực để kháng nghị, đây là ngày tuyệt thực thứ ba, ông ngoại rốt cuộc cũng chịu thả ra, nhưng vì cái gì chờ hắn lại là loại kết quả này? Vì cái gì?
Chu lão gia tử thấy cháu ngoại chịu ăn, âm thầm thở ra một hơi, một lần nữa nhìn về phía Lăng Hi, thầm nghĩ Chu gia bọn họ đã tạo nghiệt gì, tại sao một đám mắt mù đều coi trọng tai họa này hả?
Còn có Thẩm Huyền.
Lão đã từ trong miệng Mike biết được Thẩm Huyền chính là người nói là nam nhân thì phải dũng cảm đối mặt với tình yêu, cho nên Mike mới bị tẩy não, thái độ lần này mới có thể cường ngạnh như vậy, thật không ra cái dạng gì mà!
Lão trầm mặt ngồi trên sô pha, trong lòng hận không thể xông lên đem hai người này băm nhỏ.
Lăng Hi lễ phép cười hỏi: "Chu gia gia, ngài tìm ta?"
Chu lão gia tử không thể trước mặt mọi người phát tác trút giận tiểu bối, chỉ cháu ngoại nói: "Hắn tìm ngươi, chờ hắn ăn xong"
Mike đang lang thôn hổ yết ăn xong bánh mì, uống một ngụm nước, đi nhanh xông lên trước: "Lăng Hi ta......"
Lăng Hi theo bản năng lui về phía sau nửa bước, miễn cho người này kích động mà mất khống chế. Thẩm Huyền cũng có chút băn khoăn, một phen chế trụ thắt lưng của hắn vào trong lòng, ý vị bảo hộ mười phần.
Tất cả người Lăng gia "= 口 ="
Cái đệt sắp phát bệnh rồi, mau chạy đi! Mọi người lật đật ngồi thẳng dậy, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, nhưng đợi rồi đợi, biểu tình của Lăng Hi nửa điểm cũng không đổi, liền nháy mắt mấy cái, yên lặng vài giây rồi đồng loạt hít một ngụm khí.
Tất cả người Lăng gia "= 口 =!!!"
Tận...... Tận thế sao?
Lăng lão gia tử hơi hơi nheo mắt lại, thập phần vừa lòng.
Mike liền ngây người, thống khổ nói: "Ngươi, các ngươi quả nhiên cùng một chỗ"
Lăng Hi theo bản năng muốn phản bác, chỉ nghe âm thanh lạnh lùng của Chu lão gia tử nói: "Tiểu tử ngốc thế nào, ta đã nói ngươi đừng diễn, ngươi không phải muốn thổ lộ sao? Biểu đi, biểu xong thì theo ta về nhà!"
Mike nhất thời phẫn nộ: "Nếu không phải ngài nhốt ta, ta và Thẩm Huyền vốn ở cùng trên vạch xuất phát! Ta vốn là có cơ hội, có.cơ.hội!"
Chu lão gia tử hoàn toàn không tin, chỉ Lăng Hi: "Vậy ngươi hỏi hắn một chút, nếu đổi lại trước kia, ngươi và Thẩm Huyền hắn sẽ chọn ai?"
Mike không chút nháy mắt nhìn chằm chằm Lăng Hi, hắn biết ấn tượng Thẩm Huyền trong cảm nhận của Lăng Hi có chút không tốt, lúc ấy hiển nhiên hắn với Lăng Hi quan hệ thân mật hơn.
Hắn chờ mong nhìn qua: "Lăng Hi"
Vì sao ta phải chọn một trong hai? Lăng Hi hé miệng liền chuẩn bị trả lời hắn đối với ai cũng chưa có hứng thú, nhưng bàn tay trên thắt lưng lại bỗng nhiên ám chỉ mà nắm thật chặt, hắn hơi hơi khựng lại, chung quy đem lời nuốt trở về.
Thái độ Mike đối đãi với tình yêu quá thuần túy, hắn có thể từ vừa đủ loại dấu hiệu đoán ra người này chỉ sợ đã từng tuyệt thực, nếu khiến người này lưu lại hi vọng, phỏng chừng sẽ còn tiếp tục không tiếc bất cứ đại giới nào theo đuổi hắn.
Hắn nhẹ giọng nói: "Ta chọn hắn"
Đáy lòng Thẩm Huyền chấn động, không khỏi ôm chặt thêm một phần.
Mike thương tâm muốn chết: "...... Vì cái gì chứ?"
"Bởi vì hắn thích hợp"
Mike chưa từ bỏ ý định: "Thích hợp như thế nào?"
Lăng Hi dưới tầm mắt của mọi người trầm mặc hai giây, không thể không đứng ở góc độ khách quan bình tĩnh phân tích: "Hắn luôn có thể đoán ra ta suy nghĩ gì, ta muốn cái gì, ở cùng một chỗ với hắn thương lượng công việc không cần nói quá nhiều lời vô nghĩa, hơn nữa hắn rất ưu tú, ta thích người thông minh"
"Chỉ như vậy?", Mike vội vàng nói: "Tuy rằng ta tạm thời làm không được như hắn, nhưng ăn ý có thể bồi dưỡng mà!"
"Hắn đối với ta rất tốt"
"Ta sẽ đối với ngươi càng tốt hơn!"
LăngHi dừng một chút, rốt cuộc nhận mệnh nói: "Vô ích, ta quen với hắn rồi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...