Đối với thỉnh cầu viện trợ của Thẩm Huyền, bảo tiêu trong lòng thực ra là kháng cự, bởi vì ban ngày khi Lăng Thiếu phát bệnh mắng qua bọn họ không xứng chức, hiện tại bọn họ lại đây tìm Thẩm Huyền, Lăng thiếu chắn chắn sẽ không thoải mái.
Thẩm Huyền nghe bọn hắn lắp ba lắp bắp uyển chuyển biểu đạt hết ý tưởng, bình tĩnh nói "Đã hiểu, ta liền nói trằn trọc trăn trở ngủ không được, muốn tìm hắn tán gẫu, kết quả ngẫu nhiên nghe thấy được động tĩnh trong phòng tắm"
Hắn tạm dừng một chút, bổ sung nói "Ta chỉ là hỗ trợ, không làm gì khác."
Bọn bảo tiêu hai mắt tỏa ánh sáng, ngươi thật sự là hiểu rất rõ người khác nha thượng đế! Thì ra ngươi là người tốt nha thượng đế! Chúng ta quyết định về sau sẽ tiếp tục cung phụng ngươi!
Thẩm Huyền ngay sau đó nói "Nhưng làm như vậy, ta có thể được chỗ tốt gì?"
Tâm của bọn bảo tiêu bị tạt một bồn nước lạnh.
Thẩm Huyền nói "Lại nói, Lăng Hi thông minh như vậy, có khả năng sẽ tin sao?"
Ào! Bồn nước lạnh thứ hai
Thẩm Huyền liếc nhìn bọn hắn "Cho các ngươi một lời khuyên, đêm nay đừng xuất hiện ở trước mặt Lăng Hi, chờ qua một đêm, ngày hôm sau hắn hẳn sẽ không so đo với các ngươi."
Bọn bảo tiêu nhất thời hoài nghi nhìn chằm chằm hắn "Chúng ta không đi, ngươi muốn làm cái gì với Lăng thiếu của chúng ta?"
Thẩm Huyền lướt qua bọn họ rời đi, nghiêm trang nói "Ta có thể làm cái gì chứ"
Bọn bảo tiêu đặc biệt không tin hắn, theo đuôi cùng hắn đến phòng ngủ của Lăng thiếu.
Thẩm Huyền mở cửa "Không yên lòng?"
"...... Đúng"
"Muốn cùng nhau đi vào không?"
Moẹ nó ai dám a! Bọn bảo tiêu yên lặng nhìn chằm chằm hắn.
"Ngủ ngon" Thẩm Huyền trở tay đóng cửa, triệt để đem tầm mắt của bọn họ ngăn lại. Bọn bảo tiêu liếc nhìn lẫn nhau, lo sợ bất an một lát, cuối cùng chỉ đành rời đi.
Trong phòng tắm một mảnh im lặng, Thẩm Huyền nghiêng tai nghe ngóng, không có phát hiện cái gì.
Lăng Hi đã tắm rửa qua, nhưng không may lúc hắn muốn đứng dậy thì không cẩn thận đem xe lăn đẩy ra xa chút, cho nên bây giờ hắn đang ngồi ở bên trong bồn tắm trầm mặc nhìn chằm chằm xe lăn cách đó không xa, mà chung quanh nước đang bắt đầu biến lạnh từng chút một.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng, thanh âm quen thuộc xuyên qua cửa truyền đến "Lăng Hi?"
Lăng Hi nháy mắt rơi vào giãy dụa.
"Lăng Hi? Ngươi đang ngủ sao? Ta vào được không?"
Tiếng nói vừa dứt, then cửa liền truyền đến một tiếng răng rắc nhỏ.
Lăng Hi theo bản năng muốn nhắm mắt lại, như vậy sẽ không cần phải đối mặt với Thẩm Huyền, hơn nữa còn có thể dưới tình huống "ngủ say" bị ôm đến trên giường, dù sao dạo gần đây hắn đều là trạng thái này, lại thêm một lần nữa cũng không sao, nhưng đến cùng hắn cũng có không thói quen trốn tránh, huống chi Thẩm Huyền có thể dễ dàng đoán ra hắn giả bộ ngủ mà tiến tới ăn một ít đậu hủ, cuối cùng liền quyết định thản nhiên đối mặt.
Vì thế khi Thẩm Huyền vào cửa đồng thời liền nghe được một tiếng ừ, trong lòng lập tức có chút tiếc hận, hắn rõ ràng thả cho Lăng Hi một miếng mồi, nề hà người này lại không cắn câu aiz— thật khó đối phó.
Hắn tùy ý đảo qua xe lăn, biểu tình gãi đúng chỗ ngứa "Làm sao vậy?"
Lăng Hi sớm bị hắn xem qua không biết bao nhiêu lần, thần sắc chỉ cứng đờ liền khôi phục nguyên trạng, bình tĩnh nói "Không có gì, chỉ hơi mệt"
"Vậy ra ngoài đi" Thẩm Huyền nén cười, đem tay tham lam mò lên làn da bóng loáng của hắn trong nước, khom lưng đem người ôm lên, chặt chẽ ấn vào trong lòng.
Lăng Hi buông mắt, hoàn toàn không phản kháng. Thẩm Huyền hơi hơi cúi người, ở trên trán hắn hôn một chút.
Lăng Hi giương mắt nhìn hắn, nhanh chóng đối diện với ánh mắt mỉm cười của hắn, không thể không thừa nhận nguời này xác thật sinh ra không tệ, ngũ quan dưới ánh đèn ấm áp càng hiện rõ vẻ tuấn dật, Lăng Hi cùng hắn đối diện hai giây "Như thế nào?"
"Ngươi nói tương lai lỡ như chân của ngươi bị thương, gặp lại loại sự tình này thì phải làm sao?"
Lăng Hi biết hắn lại đang khuyên chính mình tìm bạn đời, hỏi lại "Ngươi đang nguyền rủa ta?"
"Ta chỉ là đưa ra một tình huống" Thẩm Huyền đem hắn ôm đi ra ngoài "Thật sự không suy xét ta một chút?"
"Không" Lăng Hi đem thân mình đơn giản lau sạch sẽ, xốc chăn lên chui vào.
Thẩm Huyền ngồi ở bên giường, có chút bất đắc dĩ "Ngươi ghét ta ở điểm nào?"
Lăng Hi mỉm cười "Ngươi hẳn là nên hỏi ngươi có điểm nào để ta thích"
Thẩm Huyền một chút cảm giác bị nghẹn cũng không có, tự động che đi việc hắn độc miệng, đầy mặt chăm chú theo đề tài mà hỏi "Được, ngươi thích ta ở điểm nào?"
Lăng Hi "......"
Hai người đối diện vài giây, Lăng Hi ôn hòa nói "Ít nhất ngươi còn dùng được một chút, giúp ta đem quần áo lại đây"
Thẩm Huyền cười cười, nghe lời đứng dậy đến phòng tắm, sau đó rất nhanh đi ra, lại chỉ đưa cho hắn một cái quần lót, cũng áy náy nói cho hắn biết bản thân không cẩn thận đem áo ngủ hất rơi xuống đất.
Lăng Hi liếc hắn một cái, tiếp nhận mặc vào.
Thẩm Huyền một lần nữa ngồi trở lại, một tay chống giường "Ta lưu lại bồi ngươi? Nếu như ngươi nửa đêm muốn đi WC thì làm sao?"
Lăng Hi liền biết đêm nay không dễ dàng tống cổ hắn như vậy, theo bản năng nhìn về phía phòng tắm, nhớ tới tình trạng khi nãy, lại nhìn nam nhân trước mắt, trở mình ngủ.
Thẩm Huyền gợi lên một nụ cười, khó có khi hắn cam chịu, cởi áo ngủ đi lên, đem người kéo vào trong lòng.
Làn da tiếp xúc mềm mại nhẵn nhụi, Lăng Hi cương chớp mắt, mạnh nhìn về phía hắn, âm trầm hỏi "Ai bảo ngươi cởi quần áo?!"
"Vừa rồi ôm ngươi nên làm ướt" Thẩm Huyền vội vàng kéo kéo chăn, thò tay tắt đèn, trấn an nói "Không sao, dù sao ngươi cũng không nhìn thấy."
Lăng Hi "......"
Thẩm Huyền ôm hắn vỗ vỗ "Không còn sớm, ngủ đi"
Lăng Hi "......"
Lăng Hi không nói một lời quay đầu, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Thẩm Huyền lại đem hắn ôm vào trong lòng, chờ vài giây, thử sờ sờ eo hắn, lại theo trên xương quai xanh trượt đến cánh tay, chuẩn xác mò đến tay hắn, cầm một phen.
"Thẩm Huyền"
Thẩm Huyền ừ một tiếng, không lộn xộn nữa.
Tại sao lại có nhiều động tác nhỏ như vậy, hình như càng ngày càng theo hướng trầm trọng thêm...... Lăng Hi động động môi, vì phòng ngừa đề tài chuyển theo hướng quỷ dị, cuối cùng đem lời nuốt trở về, nhắm mắt ngủ.
Có lẽ vì trước đây đều giống như vậy bị người nào đó ôm, hắn một giấc này ngủ được rất sâu, đến khi tỉnh lại bên ngoài trời đã sáng từ lâu. Thẩm Huyền ăn mặc chỉnh tề ở bên cạnh trông hắn, thấy thế liền hầu hạ hắn rửa mặt, ôm xuống lầu.
Lăng Hi tùy tiện ăn chút bữa sáng, nhìn theo Thẩm Huyền rời đi, nhìn về phía bảo tiêu.
Bốn người "......"
Ây da cười đến vô cùng ôn nhu, sẽ không phải là muốn tính sổ chứ? Thượng đế rõ ràng đã nói sẽ không có việc g!
Lăng Hi nói "Đem xe lăn dọn xuống dưới."
Bốn người tức khắc thở ra một hơi, đồng thời chạy đi.
Lăng Hi thực không thích trạng thái hiện giờ, liền phân phó bọn họ mang theo chính mình đi phục kiện*, về nhà liền tiếp tục bị Thẩm Huyền ôm ngủ, xem như tạm thời nhận mệnh, mặc kệ nói như thế nào, hắn hiện tại xác thật cần người chiếu cố, nếu là đổi thành người khác tới, hắn chắc chắn sẽ phát bệnh.
*khôi phục sức khỏe
Thẩm Huyền đối với chuyện này phi thường vừa lòng, bất quá hắn biết tính tình của Lăng Hi, bởi vậy thu liễm rất nhiều, làm hết phận sự cung cấp các loại phục vụ, cố gắng xoát độ hảo cảm.
Thời gian một tuần nhoáng một cái trôi qua, hôm nay Lăng Hi vừa phục kiện xong liền nhận được điện thoại của người qua đường giáp Mike, hỏi thăm hắn có rảnh hay không cùng nhau ăn bữa cơm, hắn cong khóe miệng cười nhạt, như thường lui tới liền đáp ứng.
Bọn bảo tiêu dùng đầu ngón chân nghĩ đều biết đối phương là ai, bởi vì từ khi hai người này quen biết đến nay, cơm trưa của Lăng thiếu cơ bản đều là ăn cùng với đối phương, không khí còn tương đối hòa hợp, làm cho bọn họ không hiểu ra sao.
Bọn họ nhận mệnh mà dẫn dắt Lăng thiếu đi thực hiện lời hứa, chậm rãi đến một nhà hàng Pháp.
Mike đã sớm chờ từ lâu, nhanh chóng tiến lên tiếp nhận công tác của bảo tiêu, đẩy Lăng Hi vào cửa, một bên nói chuyện phiếm, một bên cười đi đến vị trí, nhìn khuôn mặt tinh xảo của hắn, chỉ cảm thấy càng xem càng thuận mắt, đặc biệt muốn quỳ xuống thổ lộ, nhưng giãy dụa nửa ngày, rốt cuộc nhịn xuống.
Thực ra với tính tình của hắn, nếu thích thì sẽ lớn mật theo đuổi,nhưng lại bị bạn bè mạnh mẽ lôi kéo phân tích một lần nguyên nhân thất bại về sự kiện với Lục tiểu thư, tiếp theo gặp gỡ mấy người bị hại bị Lăng Hi đánh đòn hiểm, cuối cùng lại đi trại an dưỡng dạo qua một vòng, hắn nháy mắt liền thành thật, quyết định trước nên cùng Lăng Hi làm bạn bè.
"Buổi chiều ngươi định làm gì?"
"Về nhà bồi em trai của ta."
"Như vậy à" Mike dừng một chút "Gần đây công chiếu bộ phim 3D cũng khá thích hợp cho trẻ em, muốn đi xem không?"
Lăng Hi mỉm cười "Được"
Ôi, thượng đế ơi, cười rộ lên thật là đẹp mắt, mỹ nhân ngươi chính là thiên sứ của ta, ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, ở cùng một chỗ với ta đi đi đi! Mike hai mắt tỏa ánh sáng, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, run cầm cập niết chén cơm.
Lăng Hi làm bộ như không phát hiện, thần sắc bình tĩnh hưởng thụ xong cơm trưa, trở về tiểu lâu đón em trai, kiên nhẫn cùng người xem một bộ phim, thẳng đến chạng vạng mới trở về.
Bọn bảo tiêu nhịn không được hai mặt nhìn nhau.
"Vây xem nhiều ngày như vậy, từ ăn cơm bay lên đến xem phim, Lăng thiếu một chút động tác cũng không có, không giống như là muốn tính kế hắn nha" Trong đó một người nói "Các ngươi nói...... sẽ không phải......"
"Không có khả năng" Người khác biết hắn muốn nói cái gì, ngắt lời nói "Lăng thiếu muốn độc thân cả đời, tuyệt đối sẽ không coi trọng hắn, đây là bởi vì đối phương không thổ lộ?"
"Nhưng Lăng thiếu thông minh như vậy, khẳng định nhìn ra ý tứ của Mike" Lúc trước cũng chưa từng như vậy "Lỡ như cũng có chút cảm giác thì sao? Chuyện tình cảm ai nói chắc được, đúng không?"
"Không, tên ngu xuẩn kia làm sao xứng với Lăng thiếu?"
"Vậy các ngươi giải thích chuyện gần đây như thế nào?"
Còn lại ba người trầm mặc, bọn họ đều cho rằng Lăng thiếu đang tính kế người khác, nhưng đã qua lâu như vậy, cũng không khỏi có chút dao động. Bọn họ thảo luận một lát, quyết định yên lặng chờ xem biến này, sau đó vào cửa liền thấy Thẩm Huyền mỉm cười chào đón, theo thường lệ hầu hạ Lăng thiếu ăn cơm.
Mấy người yên lặng nhìn thượng đế, dứt khoát không biết nên dùng biểu tình gì.
Kẻ ngốc à, sau khi ngươi có được đặc quyền liền ngây thơ cho rằng Lăng thiếu không thể đá ngươi đúng không? Hoặc là ngây thơ cho rằng Lăng thiếu đi ra ngoài chỉ đơn thuần là phục kiện? Mau tỉnh lại, bên ngoài có một tên cực kỳ ngu xuẩn đang lăm le Lăng thiếu đó!
Thẩm Huyền bị bọn họ là cho không hiểu đầu đuôi, sau bữa cơm liền tìm cơ hội hỏi "Có chuyện?"
Mấy người lại yên lặng xem hắn, xếp hàng vỗ vai "Cố gắng, chúng ta vẫn xem trọng ngươi"
Thẩm Huyền "......"
Thẩm Huyền không nói gì rời đi, bước ra hai bước sau bỗng nhiên quay đầu "Vì cái gì lại dùng từ "vẫn"? Trừ ta còn có người khác?"
Bốn người "......"
Thẩm Huyền nhướng mày "Hửm?"
Bốn người trầm mặc một chút "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Thẩm Huyền "......"
Thẩm Huyền quét mắt liếc nhìn nhóm bảo tiêu, trở về phòng ôm Lăng Hi ngủ.
Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, ngày hôm sau giữa trưa liền mượn chiếc xe, sớm đi đến nơi Lăng Hi phục kiện chờ, sau đó vẫn theo tới nhà ăn, rất nhanh thấy Mike.
Hắn biết đối phương, biết là một tên ngốc, hoàn toàn không đem người để trong lòng, quan sát một lát liền rời đi, bất quá vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, hắn tìm một người của đại ca, chuyên môn phụ trách âm thầm nhìn chằm chằm bọn hắn, thêm một ngày, hai ngày, ba ngày...... Hai người này đều là đi ăn cơm, ngẫu nhiên còn đi xem phim rạp.
Hắn nghe thủ hạ phản hồi, lý trí liền đứt đoạn, trầm giọng hỏi "Hôm nay bọn họ ăn ở đâu?"
Người ở đầu kia điện thoại chỉ cảm thấy tâm tình hắn gần đây một ngày so với một ngày càng xấu, nuốt nuốt nước miếng dè chừng báo ra địa chỉ "Bọn họ vừa đến......"
Thẩm Huyền ừ một tiếng, cúp máy đứng dậy liền đi.
Edit: Tính đi ngủ rồi mà chợt nhớ ra là mình chưa đăng truyện:)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...