Thạch An Yến xuất hiện trong nháy mắt, Cố Huyên không biết vì sao lại có một loại ảo giác như đang bị bắt quả tang yêu đương vụng trộm, bất quá ý niệm này chỉ xuất hiện vỏn vẹn hai giây liền biến mất, nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng hơi kéo khoảng cách với nam tinh ra một chút, chỉ cảm thấy sa mạc lời.
Thật là, hắn còn nghĩ rằng người này đối với hắn một mảnh trung tâm, nguyên bản có hơi cảm động tí xíu, ai ngờ lại kỳ quái như vậy, trước đó hắn với đối phương nhiều lắm xem như là bạn bè bình thường mà thôi thì phải? So với Thạch An Yến quả thực giống nhau không hơn, cảm tình tới mạc danh kỳ diệu!
Trọng yếu nhất là Thạch An Yến có ý khác đối với hắn, mà nam tinh này nhân khí cũng không tệ, có thể kiếm không ít tiền, nếu như bị Thạch An Yến đóng băng thì phải làm sao bây giờ?
Không đúng, với tính tình của Thạch An Yến, hắn chắc chắn sẽ làm như vậy!
Nam tinh căn bản không chú ý động tác của Cố Huyên, bởi vì sau khi hắn nghe thấy thanh âm liền mạnh mẽ xoay người chắn ở trước mặt Cố Huyên, có chút giật mình cùng kiêng kị nhìn Thạch An Yến "Tại sao ngươi lại ở trong này? Ta rõ ràng nhìn thấy tài xế kéo ngươi đi ăn cơm với người khác!"
Thạch An Yến lười giải thích hắn là phái trợ lý đi xã giao, lại càng không muốn nhắc nhở một câu hắn còn có xe khác, giờ phút này hắn giống như một chú sư tử đang bị đoạt mất con mồi, cả người đều tiến vào trạng thái đề phòng, không chút nháy mắt nhìn chằm chằm Cố Huyên, vươn tay "Tiểu Huyên, lại đây"
"Ngươi đừng mơ có thể khống chế hắn!" Nam tinh thần sắc cảnh giác, rõ ràng là bộ dáng bảo vệ, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Cố Huyên, hạ giọng nói "Ngươi mau lên xe đi, ta sẽ giữ chân hắn"
Cố Huyên phức tạp nhìn hắn một chút, nghĩ mặc kệ nói như thế nào người này cũng là vì hắn, về sau nếu bị Thạch An Yến chỉnh thật, có thể giúp một phen.
Thạch An Yến đem hỗ động của bọn họ xem ở trong mắt, sắc mặt lập tức đen.
Cố Huyên sau khi tỉnh dậy vẫn không chú ý chuyện phát sinh sau khi hôn mê lắm, bởi vậy hắn dứt khoát chủ động kể lại tình huống của Tinh Vũ, cũng giải thích nguyên nhân đem Nhị thúc đá xuống đài, biểu tình của Cố Huyên tuy rằng bình tĩnh, nhưng hắn cũng đoán không được ý tưởng chân thật của người này.
Hắn hiện tại không xoát độ hảo cảm, sợ nhất chính là Tiểu Huyên tin vào lời đồn mà nghi kỵ hắn, rời xa hắn thậm chí là căm hận hắn — chung quy cũng bởi hắn cố ý nên quan hệ trước đó của bọn họ rất không tốt, Tiểu Huyên chắc chắn sẽ hiểu sai hoàn toàn tình lý bên trong.
Trong đầu hắn ma xui quỷ khiến mà chợt lóe mấy chữ "không làm thì sẽ không chết", thả chậm thanh âm "Tiểu Huyên, ngươi muốn biết cái gì ta cũng sẽ nói cho ngươi, lại đây"
Nam tinh tiếp tục che ở trước mặt "Nói thật dễ nghe, ngươi chắc chắn sẽ lừa hắn!"
Con ngươi của Thạch An Yến trầm xuống, uy thế bành trướng "Ngươi là cái thá gì, nơi này không tới lượt ngươi nói chuyện!"
"Ta yêu hắn! Chẳng sợ đem mệnh này của ta cho hắn ta cũng nguyện ý!" Nam tinh một bước không lùi mà cùng hắn giằng co "Chuyện của hắn chính là chuyện của ta!"
Gân xanh trên trán Thạch An Yến lập tức nhảy dựng, từ nơi nào nhảy ra thứ này chứ! Hắn còn chưa thổ lộ mà thứ này dám ở hắn trước mặt mở miệng?
Hai người nói chuyện quá nhanh, trong chớp mắt liền dẫn đến tình cảnh giương cung bạt kiếm, Cố Huyên ngay cả cơ hội ngắt lời cũng không tìm được, lúc này thấy con ngươi Thạch An Yến lạnh đến cực điểm, khó chịu nói "Đều câm miệng cho ông!"
Cố Huyên thuộc tuýp dễ dàng xù lông, hai người đương nhiên sẽ không chọc giận hắn, sôi nổi nhìn qua.
Cố Huyên hơi chút vừa lòng, nhìn về phía nam tinh "Dừng ở đây, ngươi đi về trước"
"Nhưng là......"
"Ta biết ngươi xuất phát từ lòng tốt, nhưng ngươi có chút hiểu lầm, hắn không khống chế ta"
Nam tinh cũng không phải ngốc tử, thấy Cố Huyên dường như không muốn cùng Thạch An Yến xé rách mặt, liền không tiếp tục đề tài này, có chút khẩn trương nói "Nhưng ta...... Ta còn có rất nhiều điều muốn nói với ngươi"
"Ta hôm nay còn có việc, hôm khác nói chuyện sau" Cố Huyên dừng một chút "Ngươi có số di động của ta không?"
Nam tinh vội vàng lắc đầu, chờ mong nhìn hắn.
Cố Huyên liền đọc một dãy số, ý bảo hắn cũng đưa số cho mình, mấy ngày này hẹn thời gian cùng nhau tìm địa phương rồi nói chuyện. Ý nghĩ làm hắn sầu lo "Cố tổng chỉ là khách sáo" trong lòng nhất thời tăng tiến lên, vui vẻ lên tiếng trả lời, lưu luyến không rời nói
"Vậy ta đi đây"
"Ừm"
Nam tinh cuối cùng còn cảnh cáo liếc nhìn Thạch An Yến, lướt qua hắn nhanh chóng rời đi. Thạch An Yến âm thầm hít một hơi, trầm mặc nhìn Cố Huyên.
Gara nhất thời lâm vào trạng thái yên lặng, Cố Huyên nhận ra người nào đó tâm tình không tốt, không muốn dừng lại, mở cửa xe khoát tay đối mặt với hắn "Ngươi đến công ty đi, ta cũng đi."
Thạch An Yến tiến lên vài bước mở cửa, buông mắt nhìn hắn "Buổi tối mấy giờ trở về?"
"Không biết" Cố Huyên đánh giá hắn "Có chuyện gì?"
Thạch An Yến nhịn xuống xúc động muốn bắt hắn giam lại, nói "Ta muốn nói chuyện với ngươi."
"Ý ngươi là chuyện vừa rồi? Ta thật sự không để ý."
"Không phải, là chuyện khác."
Cố Huyên yên lặng một giây mới phản ứng, không chút nghĩ ngợi nói "Ta không nghe!"
Thạch An Yến hơi giật mình, nhạy bén hỏi "Ngươi biết ta muốn nói cái gì?"
"Như thế nào có thể?" Cố Huyên giả ngu, tiếp theo lười biếng nghiêng mắt quét hắn "Ý của ta là nếu không phải chuyện công việc thì ta không muốn nghe, không có hứng thú, ta bị muộn rồi, ngươi nhường đường một chút!"
Thạch An Yến nhìn hắn chằm chằm, phối hợp lui về phía sau vài bước. Cố Huyên một giây cũng không nghĩ, nhanh chóng mở gara đi ra.
Thạch An Yến có vẻ đăm chiêu nhìn phương hướng người nào đó rời khỏi, tạm thời không nhúc nhích.
Hắn đương nhiên sẽ không bị người khác đả kích một lần thì não đã nóng lên, sau đó không hề nắm chắc mà thông báo, vốn dĩ hắn chỉ muốn tâm sự, tăng tiến cảm tình lẫn nhau một chút, thuận tiện bôi đen nam tinh một chút, nhưng biểu hiện của Tiểu Huyên lại có chút ý vị sâu xa.
Hắn nheo lại mắt, không khỏi nghĩ đến một khả năng: Tiểu Huyên chẳng lẽ biết mình thích hắn rồi?
Nếu thật sự là như vậy, hắn còn lót sẵn đệm lâu như vậy làm cái gì?
Cố Huyên lúc này trong lòng vẫn còn có chút còn sợ hãi, thậm chí bắt đầu tự hỏi đêm nay phải ngủ ở chỗ nào, nhưng ngay sau đó lại nghĩ chạy được một ngày nhưng chạy không được hai ngày, cuối cùng vẫn quyết định về nhà.
Bất quá tên khốn kiếp kia sẽ không thật sự muốn thông báo phải không?
Hắn thật sự rất hiểuThạch An Yến, người này luôn luôn hành động chắn chắn, một li cũng không sai, hiện tại bản thân hắn vừa mới khỏi hẳn, Thạch An Yến phải tiến hành theo chất lượng, kiểu gì cũng có chút bó tay bó chân, mà nếu chọn phá hỏng tầng giấy này, chờ đợi hắn chính là việc theo đuổi tuyệt đối giống như dời non lấp biển.
Cố Huyên rất sầu lo.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói Thạch An Yến xác thật lợi hại hơn so với hắn, vạn nhất đặt bẫy để gạt hắn, hắn phải làm sao bây giờ đây?
Hắn một bên rối rắm, một bên chạy như điên đến câu lạc bộ.
Nhà của hắn cách nơi này khá gần, bởi vậy thời điểm hắn đến Lăng Hi còn chưa đến, liền chậm rì rì ngồi trên sô pha trong đại sảnh, kiên nhẫn đợi.
Bên cạnh cách đó không xa có hai nam nhân đang ngồi, thanh âm không cao không thấp, vừa vặn hắn có thể nghe thấy, một trong số đó thở dài nói "Đi thôi, cho dù đợi được Lục tiểu thư, các ngươi cũng không có khả năng."
"Ta biết" Một người khác gương mặt thống khổ nói "Ta chỉ muốn liếc nhìn nàng một cái"
"Thấy được thì thế nào?" Người lúc trước lại thở dài "Nói thật các ngươi chênh lệch quá lớn, vậy thì tại sao ngươi lại coi trọng nàng?"
"Nàng thật đẹp, ta chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy"
Cố Huyên nhịn không được liếc sang, nháy mắt ở trong lòng đậu móa một tiếng, đây không phải là người qua đường giáp lần trước gặp được trong bao phòng Lục tiểu thư bưng một bó hoa hồng lớn sao?
Hắn khi đó đã có cảm giác người này chắn chắn không phải diễn trò, quả nhiên là đúng.
Hai người kia lại hàn huyên vài câu, người qua đường giáp càng nói càng buồn bực, dứt khoát nghe theo bạn bè đề nghị đi lên lầu uống rượu.
Cố Huyên yên lặng quay tầm mắt lại, nhìn chằm chằm cửa lớn đợi một lát, rốt cuộc thấy Lăng Hi ngồi trên xe lăn bị đẩy tiến vào, vội vàng chạy đến.
Lăng Hi không cho rằng mình sẽ được hoan nghênh như vậy, liếc hắn một cái "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Sao có thể đoán chuẩn như vậy nha...... Cố Huyên nói "Một chút việc nhỏ"
Lăng Hi mỉm cười "Nói xem."
Mấy người đi theo hướng hành lang, Cố Huyên đơn giản thuật lại những gì trải qua một lần, lo lắng hỏi "Ngươi nói hắn sẽ không phải là muốn nói thật chứ?"
Lăng Hi nói "Ngươi xác định ngươi không bị lộ?"
"Đó là đương nhiên" Cố Huyên thực kiêu ngạo "Ta lập tức liền chạy tới đây, hơn nữa giả vờ cũng rất giống, ta với hắn quan hệ vốn đã không tốt, không muốn nghe hắn nói chuyện công tác bên ngoài thật sự rất bình thường mà"
Lăng Hi biểu tình vi diệu nhìn chằm chằm hắn.
"...... Có ý gì?" Cố Huyên nhất thời bất an "Ngươi đừng nói cho ta biết hắn có thể đoán ra ta đã biết tất cả rồi?"
"Ngươi muốn nghe cái gì?"
Cố Huyên vừa nhấc cằm "Đương nhiên là kỹ xảo biểu diễn của ông dây tuyệt đại thành công mà lừa được hắn"
Lăng Hi ôn hòa nói "Ừ, ngươi thành công"
Cố Huyên "......"
Cố Huyên lập tức muốn nhào qua bóp cổ hắn, bắt hắn nói thật, kết quả nhanh chóng bị bảo tiêu ngăn trở, bị đẩy lùi về phía sau nửa mét. Lăng Hi thấy hắn muốn xù lông, đúng lúc nói sang chuyện khác "Ngươi rối rắm như vậy có ích lợi gì, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thẳng thắn"
"Ngươi biết cái gì, có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày đó"
"Có khác nhau sao?" Lăng Hi nói, "Nói thật hắn thực ra không tệ, không chỉ có thể chiếu cố ngươi còn có thể giúp ngươi xử lý công ty, có thể tiến đến thì tiến đi, bằng không ngươi muốn cô đơn cả đời sao?"
Bốn tên bảo tiêu yên lặng nhìn trời, ta nói chứ thật khó có được nha, ngài còn có mặt mũi nói người khác.
Lăng Hi ở loại chuyện này luôn luôn không tự giác, hỏi "Ngươi chán ghét hắn sao?"
Cố Huyên trầm mặc, nếu đổi lại là lúc trước, hắn khẳng định không chút do dự nói chán ghét, nhưng trải qua mấy khúc chiết này, hắn cảm giác Thạch An Yến cũng không có xấu như vậy, đặc biệt là trong lúc hắn dưỡng bệnh, dứt khoát được chiếu cố chu toàn mọi mặt, nửa điểm sai sót cũng không có.
"Không...... Không chán ghét"
"Thế sao lại không được?"
Cố Huyên há miệng "Bình thường nói đến vấn đề này ngươi chẳng lẽ không phải nên hỏi ta có thích hay không sao?"
Lăng Hi mỉm cười "Nhưng tiền đề là EQ của ngươi tối thiểu phải đủ tư cách tuyển chọn đã"
Cố Huyên suy nghĩ một chút, giận dữ, lại muốn nhào qua tóm hắn hỏi một chút có phải đang khinh bỉ ông hay không, nhưng lại bị bảo tiêu gắt gao giữ lại, nâng lên lui về phía sau nửa mét.
Cố Huyên "......"
Bảo tiêu ngữ khí thành khẩn "Chúng ta là vì muốn tốt cho ngươi, thật đó"
Cố Huyên "......"
Sau khi Lăng Hi gặp được Lục tiểu thư còn muốn đi dạo khắp nơi, mà không muốn trở lại tiểu lâu khiến hắn phiền lòng. Cố Huyên là hoàn toàn không muốn trở về, hai người ăn nhịp với nhau, vẫn ở câu lạc bộ chơi đến khuya mới rời đi.
Người qua đường giáp nào đó đau khổ vì tình đang ở quầy bar uống hai ly, chung quy ngăn cản không được chấp niệm trong lòng, một lần nữa chạy tới chờ Lục tiểu thư, lúc này cũng vừa mới hết hy vọng, hai nhóm người liền không hề hẹn trước mà gặp nhau.
Người qua đường giáp lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, đứng ở tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích. Bạn tốt của hắn liếc hắn một cái, lại nhìn Lăng Hi đi xa, nháy mắt ngược lại hít một ngụm khí lạnh.
Lăng thiếu diện mạo giống mẹ, ngũ quan so với Lục tiểu thư còn tinh xảo hơn...... nên sẽ không......
"Ta nói......"
"Ôi, thượng đế ơi!" Người qua đường giáp che ngực "Ta nghĩ là ta đã thấy được thiên sứ, đây nhất định là thượng đế phái tới cứu vớt ta!"
"Cái đệt moẹ nó tỉnh lại đi được không? Cái vị biểu ca kia của ngươi nổi điên bị đưa vào trại an dưỡng có thể có liên quan tới người này đó?"
Người qua đường giáp hoàn toàn nghe không vào lời mà hắn nói, quay đầu liền chạy đuổi theo Lăng Hi, nhanh chóng ngăn mỹ nhân lại "Chào...... chào ngươi."
Lăng Hi hơi hơi dừng lại, nhận ra đây là con lai đang theo đuổi mẹ mình, ôn hòa nói "Chào ngươi"
"Ta tên là Mike, rất vui được quen biết ngươi"
Lăng Hi đơn giản tự giới thiệu, rất nhanh liền hiểu mục đích của người này. Bảo tiêu đúng lúc đến gần bên tai hắn truyền cho hắn tư liệu "Mẹ hắn là con gái của Chu lão gia tử, cha hắn là người Pháp"
Nước Pháp nha...... Lăng Hi liếc nhìn chằm chằm người con lai vài lần, cười đến thực ôn nhu "Ta cũng rất vui khi quen biết ngươi"
Mọe nó! Bọn bảo tiêu đồng thời nhìn qua, biết Lăng thiếu đây là muốn tính kế người khác, thế nhưng vì cái gì, tên ngu xuẩn này có cái gì để tính kế chứ?
Cố Huyên cũng hiểu được Lăng Hi không quá thích hợp, không muốn ở lại làm không khí, quay đầu rời đi.
Thời điểm trở về các phòng đều im ắng, một mảnh tối đen, hắn thật cẩn thận, tay chân rón rén rảo bước về phòng ngủ, phát hiện một đường đều bình an, không khỏi thở ra một hơi, muốn đi bật đèn, nhưng đúng úc này lại bị một bàn tay từ phía sau lưng vươn tới, đi trước hắn mở ra.
"Tách" một tiếng vang nhỏ.
Cố Huyên đột nhiên xoay người, nháy mắt đối mặt với đôi mắt thâm thúy của Thạch An Yến.
Thạch An Yến đem hắn vây ở giữa cửa phòng và cánh tay, buông mắt nhìn hắn "Trở lại?"
Cố Huyên"= 口 ="
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...