Bệnh Chữa Rồi

Trên người Lăng Hi không còn sức lực, hơn nữa bởi vì đã ngủ khá lâu rồi, hai chân tạm thời không thể đi như bình thường, cuối cùng bị Thẩm Huyền ôm vào phòng tắm, từ phía sau đem hắn tạm thời tựa vào trong lòng mình, lúc này mới rửa mặt thành công.

Bây giờ còn chưa tới sáu giờ rưỡi, tiểu lâu chỉ có bảo mẫu với hộ công đã rời giường, mấy người nghe được động tĩnh vừa rồi sôi nổi chạy tới nhìn nhìn, phát hiện người thực vật lại thức tỉnh như một kỳ tích, lập tức vui mừng ra mặt, không hề quấy rầy bọn họ, nhanh chóng rời đi.

Phòng ngủ lại trở nên im lặng, chung quanh phảng phất một loại không khí quỷ dị nào đó, cảm thấy có chút vi diệu, làm cho hô hấp của người khác đều có chút chậm lại. Đại khái qua mấy chục giây, Thẩm Huyền mở miệng trước

"Ngươi cảm thấy thế nào? Trong khoảng thời gian này đã đi đâu?"

Lăng Hi gần đây bị hắn đùa giỡn ăn đậu hủ các loại, biết nếu nói thật, Thẩm Huyền sẽ không còn băn khoăn, về sau nếu cứ làm không tốt có thể hành động đó sẽ trở thành thái độ bình thường, liền bình tĩnh nói

"Không biết, cảm giác chỉ là ngủ một giấc, hôm nay là ngày mấy? Tiểu Bắc đâu?"

Thẩm Huyền liền đoán ra hắn sẽ giả ngu, có chút tiếc hận, kiên nhẫn vì hắn kể lại những chuyện trước đó.

Lăng Hi ừm một tiếng, tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng vì không muốn lộ sơ hở nên ôn hòa nói

"Giải thích chuyện sáng sớm một chút"

Thẩm Huyền cũng giả ngu "Cái gì?"

"Sao ngươi lại ở trên giường ta? Còn ôm ta?"

"Ngươi cũng không phải không biết ta vẫn luôn thích ngươi à?" Thẩm Huyền lại gần đem hắn kéo vào trong lòng ôm ôm, vô liêm sỉ nói

"Yên tâm, ta không làm chuyện gì quá phận đối với ngươi cả."

Sắc mặt Lăng Hi nhất thời có chút trầm, nhưng không tới mức nổi giận, khi hắn đã bình tĩnh và nhẫn nại thì tính tình đều phi thường tốt, chỉ trong nháy mắt công phu liền khôi phục như thường, chậm rãi đẩy Thẩm Huyền ra

"Ngượng ngùng."

Thẩm Huyền phối hợp buông tay ra.

"Vẫn là câu nói lần trước, ta không có ý định tìm bạn lữ, ngươi buông tay đi" Lăng Hi khách khí mà phát thẻ người tốt cho hắn

"Ngươi là một người không tệ, chúng ta có thể làm bạn bè, nhưng không thể......"

Thanh âm của hắn ngưng bặt — người nào đó không đợi hắn nói xong liền nghiêng mình về phía trước hôn lên trên khóe môi hắn, hai người hô hấp đan xen, nơi tiếp xúc mềm mại nhẵn nhụi, còn mang theo một chút độ ấm — vẻ mặt của hắn lập tức nứt ra, tình trạng nghiêm trọng khiến hắn gần như muốn phát bệnh, nhưng nếu có thể khống chế hắn chắc chắn sẽ không để bản thân mất kiểm soát, khuôn mặt âm trầm nhìn người đối diện, sau một lúc lâu mới áp chế lửa giận.

"Ngươi nhìn xem" Thẩm Huyền sờ sờ má hắn, ngay sau đó liền bị đánh, hắn thoáng nhướng mày, cười tiếp tục nói,

"Cho dù là ôm hay là hôn môi, ngươi cũng không bài xích ta, loại chuyện như thế này trước kia có khả năng sao?"


Lăng Hi vừa nghe liền biết hắn muốn nói "trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối", giành mở miệng trước "Ừm, ta vừa vặn có chút kỳ quái, ngươi nói cho ta biết đây là ví sao đi"

Thẩm Huyền càng thêm vô liêm sỉ "Có lẽ là trong tiềm thức ngươi muốn cho ta một cơ hội?"

Lăng Hi chậm rãi tìm về một ít cảm giác của mấy ngày hôm trước, chịu đựng xúc động cầm dao băm hắn, thong dong nói

"Ta ngược lại là lần đầu tiên nghe nói một mảnh linh hồn cũng không có, chỉ còn chiếc vỏ rỗng cũng có thứ tiềm thức này"

"Ý thức của thân thể"

Lăng Hi mỉm cười "May mắn linh hồn của ta không tùy tiện như vậy"

"......" Thẩm Huyền nói "Nhưng mặc kệ như thế nào, tất cả đều là sự thật."

"Cho nên ý của ngươi là ta đối với ngươi không phản cảm liền nhất định phải ở cùng một chỗ với ngươi?"

Thẩm Huyền nhận thấy được đề tài bị nắm đi rồi, có chút bất đắc dĩ "Đương nhiên không phải, ngươi có quyền lợi lựa chọn bạn lữ, ta chỉ là một trong số những lựa chọn đó"

"Hình như ta đã nói ta không muốn tìm bạn đời"

"Sống độc thân có gì tốt?" Thẩm Huyền buông mắt nhìn hắn "Chúng ta đổi góc độ, nếu xem nhẹ tình trạng xuyên việt không xong đó, so sánh xem sinh hoạt trước và sau của ngươi một chút, cái nào thú vị hơn?"

Theo hắn biết, Lăng Hi so với đại ca hắn còn điệu thấp hơn, trừ bỏ xã giao tất yếu, cơ bản chính là trong nhà và công ty hai điểm thành một đường, mà Lục tiểu thư hình như không trở về, Lăng lão gia tử cũng không phải luôn ở đó, làm bạn với Lăng Hi đại khái chỉ có bảo tiêu và Lăng Bắc, không có bạn bè gì, cũng chưa thấy qua nhiều người và chuyện kỳ quái như vậy.

Lăng Hi không phản bác "Thú vị cũng không phải chỉ bởi vì ngươi"

"Ta biết, lần này ngươi làm quen được vài người bạn, nhưng tương lai bọn họ đều sẽ xây dựng gia đình của mình, lúc bọn họ có đôi có cặp hay hơn nữa là trong nhà có chuyện, mà vừa vặn đó lại là lúc ngươi nhàm chán, làm sao bây giờ?" Thẩm Huyền dừng một chút, kiên nhẫn khuyên bảo.

"Lại đổi góc độ, cùng ta ở một chỗ có gì không tốt? Có thể tán gẫu, thương lượng một chút chuyện, ngẫu nhiên còn có thể tản bộ hoặc xem phim điện ảnh, đúng không?"

Lăng Hi bất vi sở động, "Tình huống của ta ngươi hiểu rõ mà"

Thẩm Huyền biết nghe lời phải, "Ta sẽ không bắt buộc ngươi, hết thảy đều tuân theo những gì ngươi muốn"

Lăng Hi đã có nhận thức đầy đủ về thuộc tính lưu manh của hắn, tất nhiên là không thể tin, ôn hòa nói "Ta mệt mỏi"

Thẩm Huyền biết không thể thắt chặt vấn đề này được, ừ một tiếng đứng lên, chuẩn bị đi xuống dưới lầu chuẩn bị bữa sáng, lúc này chỉ nghe một chuỗi tiếng bước chân từ xa lại gần, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, người tới thấy Lăng Hi, vội vàng trèo lên giường nhào qua "Anh, em nghe dì nấu cơm nói anh tỉnh, thật tốt quá ô ô ô......"

Lăng Hi nháy mắt giật mình, nhưng bởi em trai cuối cùng cũng đến bồi hắn, hắn thật không có cảm giác không thích ứng, nhanh chóng cười cười, nhu nhu xoa đầu Lăng Bắc "Tiểu Bắc."


"Ngô ô ô......"

"Khóc cái gì?"

"Rất cao hứng ô ô, cho ta kể chuyện xưa nha?"

"Được"

Thẩm Huyền trầm mặc đứng ở một bên, thầm nghĩ cũng đều là ôm nhưng tại sao Lăng Hi lại không phát bệnh? Bởi vì đối tượng là Lăng Bắc hay là mặt tiếp xúc của đứa nhỏ này quá ít? Hoặc là tật xấu này của Lăng Hi thật sự bị hắn chữa khỏi rồi, là ai cũng không quan trọng?

Không, không có khả năng có loại chuyện ngu xuẩn này!

Hắn nhất thời khó chịu, xách cổ đứa nhỏ tách bọn họ ra.

Lăng Bắc gần đây được giáo dục tương đối tốt, lập tức liên tưởng đến thân thể anh trai còn chưa khỏi hẳn, nhanh chóng bò xuống giường, ngoan ngoãn thay hắn kéo chăn lại "Anh, anh nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, gặp sau". Dứt lời quay đầu chạy như điên, thân ảnh nhanh chóng biến mất.

Lăng Hi "......"

Lăng Hi bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Huyền.

Thẩm Huyền tỏ vẻ một chút chột dạ cũng không có, tự đáy lòng khen "Em trai ngươi rất thương ngươi."

Lăng Hi "......"

Thẩm Huyền chuyển dời lực chú ý "Điểm tâm muốn ăn cái gì?"

"Uống cháo."

"Còn gì nữa?"

"Không có."

Thẩm Huyền cũng hiểu được hắn tạm thời không ăn nhiều, ừ một tiếng, làm xong rồi bưng lên hầu hạ hắn ăn hết, thấy giữa mày hắn mang theo vài phần mỏi mệt, ý bảo hắn ngủ tiếp một giấc, trước khi đóng cửa liếc hắn một cái cuối cùng, xoay người cúi đầu cười.

— thật giống như trong lời đồn, quả thật có thể nhẫn a.

Bất quá Lăng Hi dù sao cũng là lão gia tử dạy dỗ, rất có khả năng còn có trung gian là Lục lão tham dự, hắn không tin tưởng Lăng Hi là người lương thiện, cũng không biết khẩu khí này lúc nào sẽ tính với hắn.


Nhưng không quan trọng, nếu đã tiến tới một bước này hắn cũng nhất quyết không lùi bước, vạn nhất chỉ lui một chút, hắn và Lăng Hi càng không có khả năng.

Thẩm Huyền nheo mắt nghĩ nghĩ, sau khi ăn xong điểm tâm gọi một cuộc điện thoại cho Lục tiểu thư, đơn giản nói xong tình huống sau đó đi thẳng đến Lăng gia, thẳng thắn từ đầu tới cuối với lão gia tử một lần, đương nhiên, cắt đi hình ảnh trung gian bí ẩn nào đó.

Lăng lão gia tử nhìn kỹ hắn "Ngươi nói là hiện tại hắn không phản cảm đối với ngươi?"

"Chỉ là một chút"

Lão gia tử biết hắn không tất yếu lấy mấy loại chuyện dễ dàng vạch trần này để đi lừa mình, lại nhìn kỹ hắn "Ngươi thật sự thích Tiểu Hi?"

"Vâng" Thẩm Huyền giọng nói thành khẩn, "Hi vọng ngài có thể cho ta một cơ hội."

Lão gia tử vốn rất thưởng thức Thẩm Huyền, hơn nữa hắn luôn có cảm giác tôn tử hẳn là muốn độc thân suốt đời, nay có người có thể có bồi hắn đương nhiên là rất tốt, tiện lợi như vậy mà, vì phòng ngừa người bị đánh chết, sau khi hắn tiễn bước Thẩm Huyền lập tức đem vài tên bảo tiêu của tôn tử phái qua.

Từ khi gặp chuyện không may, bọn bảo tiêu liền bị Lục tiểu thư mang đi giáo dục, mỗi ngày bị bắt đắm chìm dưới quang mang vạn trượng, chỉ cảm thấy tiền đồ một mảnh hắc ám, duỗi tay không thấy năm ngón, nay nghe nói Lăng thiếu đã tỉnh lại, bọn họ dứt khoát lệ nóng doanh tròng, đồng lòng chạy đến tiểu lâu, hai mắt đỏ đậm vây quanh giường lớn.

"Lăng thiếu!"

Lăng Hi giờ phút này còn chưa ngủ, hỏi "Ông nội bảo các ngươi đến?"

"Vâng!"

"Đón ta?"

"Không phải, là chiếu cố ngài."

Lăng Hi nghĩ nghĩ "Di động."

Bảo tiêu nhất thời cung kính hai tay dâng lên.

Lăng Hi liền bấm số điện thoại của ông nội, tính toán về nhà. Lão gia tử nửa câu cũng không đề cập tới Thẩm Huyền, chỉ nói trong nhà rất loạn, đặc biệt bây giờ còn chưa tìm được hung thủ, không bằng ở lại tiểu lâu tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, đem thân mình dưỡng khỏe lại nói, như vậy cũng có thể làm người yên tâm.

"Vâng, cháu biết rồi thưa ông" Lăng Hi cúp máy, biết Thẩm Huyền chỉ sợ đoán ra hắn sau khi tỉnh lại liền muốn rời đi, đã đi thăm ông nội trước, rất tốt.

Bọn bảo tiêu đã ở cùng hắn thời gian dài, giờ phút này thấy hắn cười đến đặc biệt dễ nhìn, nháy mắt biết đây là đang tính toán người khác.

Ai nha vừa thức tỉnh có thể nghỉ ngơi cho khỏe trước hay không, vạn nhất lại xảy ra chuyện chúng ta biết làm sao bây giờ? Bọn bảo tiêu sôi nổi khuyên bảo Lăng thiếu nếu không thì ngài cứ ngủ một giấc đi, ngủ đi ngủ đi ngủ đi.

Lăng Hi quả thật có hơi mệt, liền nhắm mắt nằm xuống, rất nhanh đã ngủ.

Hắn là bị một trận tiếng chuông đánh thức, hơi hơi ngồi dậy, dư quang quét thấy Lăng Bắc ngồi nghiêm chỉnh trên thảm bên giường xem truyện tranh, cười cười, lấy di động nhìn số điện thoại xa lạ một chút, tiếp "Alo, vị nào?"

Bên kia truyền đến thanh âm quen thuộc của Cố Huyên, "Lăng Hi?"

Lăng Hi gợi lên mỉm cười, "Là ta, Thẩm Huyền nói cho ngươi?"


"Cũng không khác lắm, hắn gọi điện thoại cho Tiểu Hồng"

Lăng Hi ừ một tiếng, lần này ngược lại cảm thấy Thẩm Huyền làm không sai, bởi vì nhiều ngày như vậy cũng không có tin tức của hắn, Đặng Văn Hồng và Cố Huyên khẳng định sẽ lo lắng, tự nhiên muốn thông báo một tiếng.

Cố Huyên cảm thấy hứng thú hỏi "Ngươi đi đâu?"

"Không rõ lắm" Lăng Hi lừa hắn không hề có áp lực "Cảm thấy trống rỗng, mở mắt liền trở lại"

"Thật?"

"Ừ"

Cố Huyên nhất thời bất bình, đồng dạng là xuyên việt, người ta lại bình thường như vậy, hắn lại bị biến thành một con chó ngu ngốc! Đồng dạng là khôi phục, người ta ngủ một giấc liền không sao, hắn lại bị đánh đến hấp hối!

Lão tử không có làm chuyện xấu gì đi?!

Hắn cực kỳ bi phẫn "Dựa vào cái gì a gâu gâu —!"

Lăng Hi "......"

Cố Huyên yên lặng phản ứng một chút, trong chốc lát rơi vào tĩnh mịch. Lăng Hi đang muốn mở miệng, Lăng Bắc đang ngồi bên mép giường, đầy mặt thuần khiết "Anh ơi, có chó hả?"

Bên kia "tút" cắt đứt.

Lăng Hi nghe tiếng tít tít, xoa xoa đầu em trai "Ừ, là một con Husky"

Thời điểm giữa trưa Thẩm Huyền trở về thấy Lăng Hi đang dựa vào đầu giường kể chuyện xưa cho em trai, từ cổng trông qua, có thể tinh tường thấy sườn mặt xinh đẹp kia cùng một chút thần sắc ôn nhuận, phảng phất như một bức tranh tĩnh sơn dầu tuyệt đẹp.

Hắn hơi hơi nín thở, tuy rằng sớm nhìn quen khuôn mặt này, nhưng đều là lúc hôn mê, nay triệt để thanh tỉnh, quả nhiên giống như vô số lần trong tưởng tượng của hắn, thật sự là...... mê người a.

Hắn rảo bước tiến vào phòng "Nên ăn cơm"

Lăng Hi khép sách lại, không muốn lại ở trong phòng ngủ đợi "Đi xuống dưới lầu đi"

Thẩm Huyền đương nhiên không ý kiến, khom lưng ôm lấy hắn.

Bọn bảo tiêu chưa bao giờ quấy rầy Lăng thiếu ở chung với em trai, nên đều ngồi ở trong phòng khách nhỏ bên cạnh, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân mới có một người đi ra nhìn xem, sau đó liền thấy Thẩm Huyền đang ôm Lăng thiếu, đáy lòng lập tức lộp bộp một tiếng, còn chưa tới ngăn cản liền phát hiện người đã bị ôm lấy, hơn nữa...... hình như không có việc gì.

— Ai?!!

Bảo tiêu vẻ mặt dại ra, cương ngạnh chuyển động đầu một chút nhìn theo Thẩm Huyền đi qua trước mặt, nháy mắt mấy cái, yên lặng phản ứng vài giây.

Bảo tiêu "= 口 =!!!"

Hắn tạch tạch chạy về đi tìm đồng sự, thanh âm hơi run "Đậu móa, mau lăn ra đây cùng nhau xem thượng đế!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui