Không ngờ Tô Nghiêu vừa về tới Tướng phủ, liền bị Gấm Diên trực tiếp dẫn đi chánh đường. Trong lòng Tô Nghiêu mơ hồ có chút không chắc, có loại dự cảm xấu, vào cửa quả nhiên nhìn thấy Tô Tự đoan chánh ngồi ở trước án.
Chẳng những Tô phu nhân, ngay cả Tô Anh cũng là quy củ ngồi ở một bên, liễm lông mày cúi đầu, vẻ mặt nặng nề.
Từ lúc Tô Nghiêu xuyên qua, cơ hồ không gặp qua Tô Tự, nghĩ đến hắn đối với đại nữ nhi cứng đầu đã nản lòng thoái chí, mới lạnh nhạt vậy. Hôm nay thấy hắn trầm mặt ngồi ở một chỗ, tâm Tô Nghiêu đã nguội nửa đoạn.
Quả nhiên, vừa ngồi xuống, Tô Tự liền cứng rắn lên tiếng: “Thái tử điện hạ như thế nào?”
Này bao lâu không gặp, nàng té ngựa, Tô Tự cũng không muốn hỏi thăm một câu, vừa thấy mặt đầu tiên hỏi tới lại là bệnh tình của thái tử. Xem ra ở trong lòng Tô Tự, nữ nhi hắn hoàn toàn kém an nguy của Diệp Lâm. Như vậy lòng mang thiên hạ giúp đỡ chính thống, Tô Nghiêu hiểu, nhưng cũng không tán thành.
Mặc dù lễ giáo đã cởi mở hơn các triều đại khác, có thể nói rốt cuộc, ở trong lòng rất nhiều người, con cái so với bọn họ, cũng chỉ là công cụ củng cố thế lực kiềm chế thăng bằng mà thôi. Giống như những cô nương kia bị cha mẹ đưa vào Đông cung. Đáng buồn, còn có Hạ Gia Ngọc ngu như vậy, một lòng tích cực đi làm một con cờ.
Xem như vậy, Tô Tự có khác Lễ Bộ Thượng Thư ở chỗ nào đây? Không phải là phủ thêm giúp đỡ chánh thống, vì thiên hạ đại nghĩa hy sinh máu mủ thôi. Nhưng này thiên hạ đại nghĩa, chẳng lẽ nhất định một cô nương phải gánh chịu sao?
“Bẩm phụ thân, Điện hạ chỉ là gặp gió rét, cũng không lo ngại, sáng ngày mốt liền có thể hoàn triều rồi.” Tuy trong lòng Tô Nghiêu có bất mãn, nhưng trên mặt còn là vẻ mặt ngoan ngoãn, quy củ hồi đáp.
Không ngờ Tô Tự nghe vậy cũng là liễm lông mày, giọng nói hơi giật mình, hỏi ngược lại: “Hắn nói như vậy?”
Tô Nghiêu hơi sững sờ, rất nhanh hiểu được, nàng vừa tới Đông cung, nghe nói là Diệp Lâm ở Văn Đức ngoài điện quỳ cả đêm mới dính vào gió rét, nhưng Diệp Lâm lại nói là bị Hoàng đế mà lây bệnh. Tô Tự nhất định cũng cho là nguyên nhân phía trước.
Hắn nói dối tất cả mọi người, lại nói thật với nàng.
Tô phu nhân như có điều suy nghĩ nhìn Tô Tự một cái, đối với Tô Nghiêu nói: “Mới vừa trong cung hạ chỉ, gọi tỷ muội hai người các ngươi vào cung bái kiến Hoàng hậu nương nương, ngươi cẩn thận chuẩn bị, ngày mai chớ để thất lễ.”
Tô Nghiêu đồng ý, ghé mắt nhìn Tô Anh, người sau trao đổi cho nàng một ánh mắt “Trầm thống“.
Thấy Tô Nghiêu bình tĩnh, Tô Tự tiếp tục nói: “Là cha biết ngươi bây giờ mặc dù lui tới rất thân với Điện hạ, nhưng trong lòng còn oán ta đấy. Ngày mai ra mắt Hoàng hậu nương nương, chuyện không nên nói liền nuốt về trong bụng. Nơi này là Thịnh kinh, cũng không phải là thôn quê hương dã, thu liễm tính tình không tốt của ngươi lại!”
Những lời này nói rằng, có thể tính được là nghiêm nghị. Tô Nghiêu đối với Tô Tự không có quá nhiều hỉ ác. Tô Dao tuy là chết ở trên tay Tô Tự, nhưng bọn hắn hai cha con không phải, mặc dù nàng tiếc hận thay Tô Dao, nhưng cũng chưa từng ghi hận Tô Tự.
Nhưng hôm nay lời nói này lại khiến Tô Nghiêu có chút ghét, nàng đã làm gì chuyện không tốt rồi hả? Chẳng lẽ không muốn gả cho một người không thương, không muốn cuốn vào nước xoáy Trường Ninh, không muốn làm một vật hy sinh đấu tranh quyền lợi, chính là không tốt?
Nàng thay Tô Dao cảm thấy không đáng giá.
Tô Nghiêu lặng lẽ oán thầm, trên mặt cũng ngoan ngoãn đáp ứng, Tô phu nhân hiển nhiên vẫn có chút không yên lòng, lặp lại dặn dò nàng mấy câu, lúc này mới thả nàng và Tô Anh rời đi.
Sớm không thấy muộn không nhìn, Phong Hoàng hậu cố tình ở thời điểm bây giờ triệu các nàng hai người vào trong cung, để cho người khác suy nghĩ không ra tâm tư của nàng.
Tô Anh một đường đi theo Tô Nghiêu ra khỏi chánh đường, lui về phía sau vườn hoa đi tới. Tô Nghiêu rất nhanh chú ý tới Tô Anh mặt ủ mày ê sau lưng, không khỏi lôi nàng đến bên cạnh, ân cần hỏi: “Thế nào?”
Lúc này Tô Anh mới thở dài một hơi, buồn bã nói: “Ngày mai vào cung, không tránh được muốn gặp được người điên kia, a Anh vừa nghĩ tới lại cảm thấy phiền lòng.”
Tô Nghiêu sững sờ một chút mới phản ứng được, Tô Anh nói “Người điên” này, thật ra thì chính là vị “Đầu óc có nhanh” Tứ điện hạ Diệp Tễ.
Nàng đã từng thấy Diệp Tễ hai lần, một lần ở cung yến, một lần ở săn bắn mùa xuân, đều là Dao Dao vừa nhìn, chưa từng nói chuyện với nhau. Chỉ có ấn tượng kinh hồng, cũng khiến Tô Nghiêu khắc sâu ấn tượng.
Tô Nghiêu nghĩ như vậy, giơ tay lên liền kéo Tô Anh qua, nhỏ giọng nói: “Ngươi thật ra nói một chút coi ngươi và Tứ điện hạ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.”
Nàng thấy dáng vẻ Tô Anh mỗi lần nhắc tới Diệp Tễ, rõ ràng là thẹn quá thành giận.
Tô Anh cũng không giấu giếm, chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta thì có chuyện gì, từ lúc vào Hoằng Văn quán, người này liền không có chuyện gì đi qua đi lại ở trước mắt ta. Tỷ tỷ đã biết, hoa danh của Tứ điện hạ bên ngoài, này trong Trường Trữ ai có thể hơn được hắn? Ta không muốn cùng một người như vậy có nửa phần quan hệ.”
Nghe trong lời này có hàm ý ghét bỏ, ngược lại không giống như Tô Nghiêu mới bắt đầu nghĩ, là mới biết yêu ngượng ngùng và luống cuống. Rốt cuộc là cô nương thư hương thế gia ra ngoài, tuổi mặc dù nhỏ hơn Tô Nghiêu, so với nàng phải suy tính nhiều, cũng tỉnh táo nhiều lắm.
Tô Nghiêu một mặt tự ti mặc cảm, một mặt an ủi Tô Anh nói: “Ngày mai ngươi và ta đi cùng nhau, nghĩ đến cho dù là đụng phải người nọ, hắn cũng sẽ không dính vào. Ngươi chớ để lo lắng.”
Tô Anh bất đắc dĩ gật đầu một cái, Diệp Tễ và thái tử giao hảo, Diệp Tễ coi như làm bậy, cũng sẽ nể mặt thái tử cho Tô Dao mấy phần mặt mũi, nàng cũng không phải lo lắng Diệp Tễ sẽ làm ra cái gì vượt khuôn. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy người nọ, cũng làm cho tâm thần nàng không yên. Tô Anh vô thức muốn cách xa nam tử khiến hồ gợn sóng này, lại cố tính vô ý bỏ quên nguyên nhân hồ sẽ gợn sóng.
Tuy là chữ viết của Tô Nghiêu có chút không nhìn thẳng được, nhưng vì tỏ rõ thành tâm, nàng còn tự mình viết thiệp đưa đến phủ trưởng công chúa Hoài Dương, nói rõ nguyên nhân lỡ hẹn.
So sánh với vào cung đi gặp Hoàng hậu, Tô Nghiêu càng muốn đi đến phủ Từ Thận Ngôn. Nàng mơ hồ cảm giác thấy Từ Thận Ngôn là muốn nói với nàng chuyện gì đó, lúc đó là ngại vì ảnh vệ Đông cung mới thôi. Cái này khiến Tô Nghiêu càng hiếu kỳ hơn.
Nói cho cùng, Từ Thận Ngôn người này, đối với nàng mà nói từ đầu đến chân đều là cá mê.
Hôm sau, Tô Nghiêu rất sớm liền tỉnh, một mình ôm đầu gối ngồi một lát, mới gọi Gấm Diên búi tóc cho nàng.
Bởi vì danh tiếng Tô gia, Tô Nghiêu và Tô Anh lại cũng ngồi vào xe ngựa qua hai đạo cửa cung, đã giảm bớt đi một phen hơi sức. Vừa mới xuống xe liền có cung nữ đưa các nàng đến Minh Gia điện của Hoàng hậu.
Đây là lần thứ hai Tô Nghiêu vào cung. Lần trước tham gia cung yến, là đi cùng Tô phu nhân, xuống xe liền trực tiếp đến Tử Vân Các, cũng không có xem thật kỹ hoàng cung là như thế nào. Còn lần này, bởi vì là đi bộ, trong lòng lại có khuyến khích, Tô Nghiêu ngược lại thưởng thức hoàng cung đại nội một phen.
Hoàng cung vốn là hoàng cung của tiền triều trực tiếp sửa chữa hoàn thiện, cộng thêm thất đại đế vương không ngừng góp một viên gạch, cung Vũ Tinh la quân cờ bố, trùng điệp vô biên, mơ hồ bày biện ra một phen thịnh thế. Tô Nghiêu nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi than thở. Đây là giàu có và đông đúc ra sao, thái bình thế nào, khí phái thế nào?
Chờ vào Minh Gia điện, chuyển qua trùng điệp bức rèm che, Tô Nghiêu rất nhanh sẽ thấy được nữ chủ nhân —— Hoàng hậu Phong Vân Lan. Tô Nghiêu chỉ mông lung nhìn một hình dáng, liền quy củ cúi đầu, cùng Tô Anh quỳ xuống.
Không ngờ giọng nói của người kia thật là rất dễ nghe, réo rắt uyển chuyển, ôn hòa nói: “Đứng lên hết, không cần đa lễ.”
Lúc này Tô Nghiêu mới cùng Tô Anh đứng dậy, giương mắt nhìn Hoàng hậu ngồi trước án. Hôm đó ở khán đài Dao Dao thoáng nhìn, nhưng mà là một hư ảnh, cũng chưa từng nhìn dáng vẻ Phong Hoàng hậu ở gần, lúc này nhìn ra, lại khiến Tô Nghiêu kinh hãi một phen.
Nàng không biết một nữ nhân có thể đẹp đến bộ dáng. Kể từ khi xuyên qua tới nay, nàng đã từng thấy rất nhiều mỹ nhân, Hạ Gia Ngọc xinh đẹp, Thu Ngự anh khí, Tô Anh linh động, cùng Tô Dao nhìn quanh chảy huy. Có cô nương gia xinh đẹp cuối cùng là đứng đầu với đương kim Hoàng hậu, tư sắc Phong Hoàng hậu cơ hồ có thể làm Tô Nghiêu giật nảy mình.
Cũng khó trách Phong Hoàng hậu có thể được cưng chiều lục cung, cho dù là tài đức sáng suốt như Đương Kim Bệ Hạ, nghĩ đến đối mặt mỹ nhân thế này cũng không cách nào nói ra cự tuyệt.
Có thể tự tay tạo thành cục diện hư danh ngoại thích chuyên chính hôm nay, như thế nào lại là một ngươi bình thường.
Tô Nghiêu thấy có chút ngây ngô, cho đến khi Phong Hoàng hậu ho nhẹ một tiếng, lúc này mới hồi hồn, quỳ rạp xuống xin lỗi: “A Nghiêu thất lễ. Nương nương phong thái lỗi lạc, dung quang khiếp người, a Nghiêu lại có chút nhìn ngây dại, cho là mình là một giấc chiêm bao đi Bồng Lai Tiên cảnh, thấy thần tiên phi tử.”
Phong Hoàng hậu nghe vậy triển mi mà cười, giơ tay lên kêu nàng đến bên cạnh ngồi xuống, lôi kéo tay Tô Nghiêu thiết tha nói: “Không hổ là Tô lão tiên sinh tự mình dạy dỗ, đúng là bất đồng với người thường.”
Tô Nghiêu nhìn trộm nhìn một chút Tô Anh ở một bên, người sau trên mặt cũng không có vẻ kinh dị gì, mình không tính là mất thể diện Tô gia, lúc này mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ Phong Hoàng hậu không ngừng cố gắng thở dài một câu: “Chất nhi a Diệp của bổn cung có thể là thanh mai trúc mã với cô nương thanh tú như vậy, cũng là phúc khí của hắn. Chỉ là đáng tiếc đứa cháu kia, không có cơ hội nối lại tiền duyên với Tô đại tiểu thư rồi. Không biết trong lòng Tô đại tiểu thư có tiếc nuối không?”
Lời vừa nói ra, Tô Nghiêu và Tô Anh đều cả kinh trong lòng. Nói cho cùng, Phong Hoàng hậu vẫn là mẹ cả thái tử, nàng thế nhưng lúc này lôi kéo vị hôn thê thái tử, nhắc Tô Dao chuyện xưa kia.
Tô Nghiêu không biết Phong Hoàng hậu có dụng ý gì, cũng không biết nàng đến tột cùng hi vọng từ trong miệng Tô Nghiêu lấy được đáp án như thế nào.
Vào giờ phút này Phong Hoàng hậu đến tột cùng là Hoàng hậu nương nương hay là cô cô của Nhiếp Chính vương thế tử?
Tô Nghiêu không thể phân biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...