Viên Mãn ra khỏi nhà hàng, xe của Trịnh Diễn Tự lại đang chờ ngoài cửa lớn.
Cô nhìn tài xế, chẳng phải cậu tài xế trẻ lần trước Trịnh Diễn Tự tuyên
bố phải đuổi việc hay sao?
Chung Dĩ Mặc cúi người ngồi vào xe, quay lại thấy người phụ nữ đó vẫn đang trò chuyện với tài xế.
“Sao lần trước cậu nói với chị là cậu sắp thất nghiệp rồi cơ mà?”
“Sếp Trịnh đồng ý cho em thêm thời gian hai tháng nữa”.
Viên Mãn ờ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Gã Trịnh Diễn Tự này nói một đằng lại làm một nẻo!
Ánh mắt cậu tài xế trẻ không dám dừng lại lâu hơn trên người cô giáo
Viên, vừa quay lên lại nhìn thấy Chung Dĩ Mặc thò nửa người ra khỏi cửa
kính xe, nghe trộm hai người bọn họ tán gẫu một cách quang minh chính
đại.
Cậu tài xế lập tức xấu hổ, hết nhìn Chung Dĩ Mặc lại nhìn Viên Mãn: “À... Anh ấy là... Bạn trai của chị à?”
Viên Mãn sửng sốt, lập tức hiểu ra cậu tài xế đã hiểu lầm, vừa định lên tiếng giải thích, Chung Dĩ Mặc đã trơ trẽn lừa cậu tài xế: “Đúng vậy,
cậu nói chuyện với bạn gái anh lâu như vậy, đã được anh đồng ý hay
chưa?”
Vừa nói vừa phối hợp nhướng mày.
Cậu tài xế
phát hoảng lập tức ngồi vào ghế khởi động xe. Viên Mãn trợn mắt nhìn
Chung Dĩ Mặc, Chung Dĩ Mặc thản nhiên cười với cô. Viên Mãn không làm gì được hắn, đành cúi người ngồi lên xe.
Xe chạy đều đều, Viên
Mãn vừa cúi xuống đã nhìn thấy giầy của Chung Dĩ Mặc, quả thật đã bị cô
giẫm cho không còn ra hình dạng gì. Viên Mãn nhớ đôi giầy cô mua cho Bác Yến chưa bao giờ thấy Bác Yến đi, có lẽ vì khả năng chọn giầy nam của
mình quá tồi, không bằng chuyển tiền cho Chung Dĩ Mặc để hắn tự đi mua:
“À này...”
Chung Dĩ Mặc gần như đồng thanh lên tiếng: “À này...”
Viên Mãn nhướng mày ra hiệu cho hắn nói trước.
“Chuyện của con bé họ Trịnh em định làm thế nào?”
“Ý anh là Trịnh Diễn Ninh?” Viên Mãn chống cằm suy nghĩ: “Đương nhiên
không thể nhận! Nếu Trịnh Diễn Tự biết em đưa em gái anh ta đi phẫu
thuật thì sẽ chém chết em mất”.
Chung Dĩ Mặc gật đầu hết sức đồng tình, cuối cùng trả lai quyền phát ngôn cho cô: “Vừa rồi em định nói gì?”
Viên Mãn vốn muốn nói đến chuyện đền giầy, bây giờ đột nhiên nhắc tới
Trịnh Diễn Ninh, một ý nghĩ không nên xuất hiện lại xuất hiện trong đầu
Viên Mãn. Viên Mãn liếm liếm môi: “Cái này...”
Còn chưa bắt đầu nói, Viên Mãn đã nhìn lên ghế lái theo bản năng. Thấy cậu tài xế đang
nhìn hai người bọn họ trong gương chiếu hậu, cô lập tức hơi ngập ngừng,
trong lòng ngứa ngáy muốn hỏi mà không sao hỏi ra miệng được. Lúc này
đột nhiên Chung Dĩ Mặc lại nói: “Tìm một chỗ uống mấy chén nhé!”
Cô giáo Viên không thể không bấm like cho Chung Dĩ Mặc. Gã này thoạt
nhìn tưởng như vô tâm nhưng thực ra lại có khả năng quan sát kinh người. Hắn đã tìm được thang cho cô giáo Viên, cô giáo Viên đương nhiên phải
xuống thang: “OK!”
Thế là hai người bỏ lại cậu tài xế đáng thương, kéo nhau đi bay đôi.
Đối với hàng quán ở khu vực này, cô giáo Viên có thể nói là rõ như lòng bàn tay, chỉ một lát sau đã dẫn Chung Dĩ Mặc vào một quán đồ nướng.
Rất thành thạo tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ, đẩy quyển thực đơn đến trước mặt Chung Dĩ Mặc: “Anh muốn ăn gì cứ gọi, em chỉ uống rượu”.
Chung Dĩ Mặc nhướng mày: “Em không ăn gì à?”
Cô giáo Viên rất kiên định: “Không ăn”.
“Chắc chắn?”
“Chắn chắn!” Cô giáo Viên bình tĩnh như cũ.
Một khắc sau, người ngồi ở đó không còn là cô giáo Viên bình tĩnh mà
biến thành cô giáo Viên nắm chặt tay, nghiến rắng nghiến lợi, sắp tức
giận đến hộc máu. Rõ ràng Chung Dĩ Mặc cố ý, gần như gọi đủ một lượt từ
đầu thực đơn đến cuối thực đơn. Bây giờ trên bàn bày đầy các loại đồ
nướng, dầu mỡ vạng ruộm, mùi thơm nức mũi, phải có ý chí mạnh mẽ đến mức nào mới có thể không động chân động tay?
Bên này, Viên Mãn ăn mặc quyến rũ, run rẩy khống chế ý chí. Biên kia Chung Dĩ Mặc ăn uống thả phanh.
Viên Mãn hung tợn uống một ngụm rượu, mặc niệm trong lòng: Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Cuối cùng, Chung Dĩ Mặc thỏa mãn đặt xiên đồ nướng đã ăn hết xuống,
không biết là thật sự bội phục hay là chỉ muốn châm chọc: “Phụ nữ bọn em thật sự quá đáng sợ, vì sắc đẹp mà cả ham muốn ăn uống cũng có thể bóp
chết, còn có chuyện gì bọn em không làm được nữa?”
Viên Mãn nhếch miệng: “Đương nhiên có. Chẳng hạn như bây giờ tôi rất muốn xử tử anh tại chỗ, nhưng tôi làm không được...”
Đương nhiên, nếu hắn còn tiếp tục gọi đồ ngon trêu tức cô, cô cũng
không thể bảo đảm mình còn có thể nhẫn nhịn không hạ sát thủ...
“Đúng rồi, vừa nãy trên xe em định nói gì với anh?”
Sau khi ăn uống no đủ, quả nhiên phải chuyển sang đề tài chính...
Viên Mãn đặt chén rượu xuống, tặc lưỡi ngập ngừng. Chung Dĩ Mặc thấy
thế chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu em còn tiếp tục ấp úng, anh sẽ gọi
đồ ăn tiếp vậy!”
Tuyệt chiêu đoạt mạng! Cô giáo Viên lập tức
hoảng hốt không kịp chọn lựa từ ngữ, buột miệng hỏi: “Tình hình Trịnh
Diễn Tự và Hướng Mông bây giờ thế nào?”
Chung Dĩ Mặc ngẩng đầu quan sát cô một hồi. Viên Mãn bị hắn nhìn đến dựng tóc gáy, chỉ có thể uống rượu cho đỡ sợ.
“Em hỏi chuyện này làm gì?”
“Thì... tò mò mà! Dù sao Trịnh Diễn Tự cũng từng là khách hàng của em.
Hỏi thăm hiện trạng của khách hàng cũng coi như là một trong những...
dịch vụ hậu mãi mà”.
Lí do cũng đường hoàng đấy, nhưng Chung Dĩ Mặc đâu dễ bị lừa như vậy? Hắn sờ sờ cằm theo thói quen, nghĩ xem nên
trêu chọc Viên Mãn hay nên nói ra sự thật.
Chung đại luật sư
nhân từ suy nghĩ một lát, cuối cùng lựa chọn cách thứ hai, giọng nói
cũng pha đôi chút bất đắc dĩ: “Thực ra mọi người đều rất rõ ràng, trong
lòng Hướng Mông không bắt sóng với Trịnh Diễn Tự. Hướng Mông thích mẫu
đàn ông biết lạnh biết nóng, biết những trò lãng mạn lại có thể mạnh mẽ
rắn rỏi. Còn Trịnh Diễn Tự thì lầm lì hết cỡ, dù Trịnh Diễn Tự có nhất
quyết theo đuổi cũng phải mất một thời gian rất lâu mới có thể mở được
cửa trái tim Hướng Mông. Càng huống chi Trịnh Diễn Tự hoàn toàn không
quyết tâm theo đuổi, cũng không biết hắn nghĩ thế nào. Nếu hắn thật sự
mở miệng tỏ tình với Hướng Mông, biết đâu Hướng Mông lại xúc động đồng
ý, thế là xong chuyện, làm gì còn kéo dài đến tận bây giờ?”
Viên Mãn ngẫm nghĩ một lượt những gì Chung Dĩ Mặc nói. Kết cấu bộ não
Trịnh Diễn Tự rốt cuộc như thế nào? Những chuyện anh ta làm đều không
phải người bình thường có thể hiểu được...
Âm thanh của Chung Dĩ Mặc lại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Còn em...”
Viên Mãn dừng suy tư ngước mắt lên, nhìn thấy Chung Dĩ Mặc khẽ cau mày quan sát cô, quả thật như đã nhìn thấu cô...
“Không phải là em vẫn còn hi vọng đối với Trịnh Diễn Tự đấy chứ?” Đây là kết luận Chung Dĩ Mặc đưa ra.
Mặt Viên Mãn cứng đờ, sau đó cười to: “Sao có thể thế được?”
Cười quá giả tạo, Chung đại luật sư làm sao tin được?
Nhìn vẻ mặt “Để anh chống mắt xem em còn giả bộ được đến bao giờ” của
Chung Dĩ Mặc, Viên Mãn chột dạ thôi cười. Chính cô cũng cảm thấy nụ cười của mình mất tự nhiên, nói gì đến những người khác?
Viên Mãn
thở dài một hơi, rất bất đắc dĩ: “Thực ra lúc đầu em quả thật có chút
thiện cảm với Trịnh Diễn Tự, anh ta luôn xuất hiện khi em cần nhất,
người phụ nữ nào cũng sẽ động lòng đúng không?”
Không dễ gì
được nghe một người phụ nữ ăn nói ngang ngạnh phân tích nội tâm, Chung
Dĩ Mặc không lên tiếng trả lời, chỉ gật đầu ra hiệu cho Viên Mãn tiếp
tục.
Nhưng lúc này Viên Mãn lại cười, chỉ có điều nụ cười này
rất thê lương: “Nhưng sau một thời gian dài đến bây giờ, nói thật với
anh, một chút thiện cảm đó đã hao mòn gần hết rồi. Nếu có còn lại một
chút gì đó thì có lẽ thứ còn lại chỉ là... tiếc nuối”.
“...”
“...”
“Còn nhớ lần trước ở nhà hàng tứ hợp viện không?” Giọng nói của Chung
Dĩ Mặc dường như cũng bị nhuốm nỗi đơn côi, trở nên trầm thấp xa xăm.
Mặc dù không biết vị đại luật sư này vì sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện trước kia nhưng Viên Mãn vẫn gật đầu.
“Anh nhớ khi đó trong phòng VIP, cha mẹ em, phụ thân của Trịnh Diễn Tự, thậm chí cả Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông đều vui vẻ thoải mái, chỉ có
một mình em ngồi lắc lư trên ghế ngoài sân. Khi đó anh còn tưởng em đang khóc, đã chuẩn bị đưa khăn giấy cho em rồi, lúc đến gần mới phát hiện
chỉ là em đang ngơ ngẩn mà thôi. Vướng trong tình yêu, cầu mà không
được, lại vẫn cố gượng cười vui vẻ, đó là chuyện đáng buồn nhất...”
Khi đó mình đáng thương như vậy sao? Viên Mãn cúi xuống nhìn bóng mình
trong chén rượu. Gương mặt cô rung rinh trong chén rượu, cô chợt thấy
mọi thứ mênh mang.
“Khi đó anh đã nghĩ, nếu em xinh đẹp hơn một chút, biết đâu anh đã xiêu lòng rồi...”
Khóe miệng giật giật, Viên Mãn lập tức thoát khỏi bầu không khí u ám.
Vị Chung đại luật sư này đúng là có thể làm mọi người cụt hứng chỉ trong vòng một giây đồng hồ.
“Đàn ông nông cạn mới xem mặt...” Viên
Mãn thấp giọng lẩm bẩm rồi lại cao giọng nâng chén: “Nào! Cạn chén vì sự nông cạn của anh!”
“Không phải, tất cả đàn ông đều xem mặt. Có điều đàn ông nông cạn chỉ xem mặt”. Kì tài trong giới ngụy biện Chung
tiên sinh cũng nâng chén: “Nào! Cạn!”
Rượu chảy vào họng ừng ực, tất cả chỉ còn lại yên lặng...
***
Quán đồ nướng này mở cửa trắng đêm, hai người ngồi bàn gần cửa sổ lại
chưa đến 12 giờ đã say rồi, bắt đầu khoác lác không coi ai ra gì.
“Anh biết không? Kì thực khi còn bé em rất đẹp, bao nhiêu bạn nhỏ cùng trường mẫu giáo tranh nhau mời em sữa can xi...”
“Ha ha ha, tiếc là lớn lên lại xấu!”
“Anh mới lớn lên lại xấu ấy!” Viên Mãn vung tay đánh tới: “Sau đó em
chỉ béo lên thôi. Anh chưa từng nghe ai nói người béo đều có tiềm lực à? Đàn ông các anh có thể nhìn xa trông rộng một chút không? Đừng thấy một cô gái béo mà chê cô ta, biết đâu sau khi gầy đi cô ta có thể sánh với
Lâm Chí Linh thì sao?”
Chung Dĩ Mặc run rẩy chống cằm, nâng chén kính rượu cô: “Được rồi được rồi! Tiểu thư Chí Linh, kính tiểu thư một chén!”
“Anh không tin à? Trịnh Diễn Tự năm đó chẳng phải cũng mập mạp sao? Anh xem anh ta bây giờ...”
Chung Dĩ Mặc nghiêng đầu suy nghĩ, thật sự không sao phản bác được:
“Nói thế cũng phải... Anh và Tiểu Tự Tự lớn lên cùng nhau, anh có quyền
lên tiếng nhất. Khi đó anh đúng là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phóng
khoáng...”
Có ai tự khen mình như vậy không? Viên Mãn một tay ngắt lời hắn, tay kia giả bộ buồn nôn: “Chờ tôi nôn cái đã...”
Chung Dĩ Mặc không cho phép cô chế nhạo chính mình như vậy, đưa tay
định kéo tay Viên Mãn ra khỏi miệng, không ngờ lại không tóm được gì. Cô giáo Viên đúng là một người thành thật, vừa nói xong đã cúi xuống nôn
vào thùng rác...
Chỉ còn một mình Chung Dĩ Mặc ngồi lung lay
sắp đổ bên cạnh bàn, lẩm bẩm: “Thật sự không lừa em đâu. Khi đó bắt đầu
từ khi đi nhà trẻ, anh đã nhận được muôn vàn sủng ái, trên đến cô giáo,
dưới đến các bạn nữ trong lớp, chẳng lẽ anh lại không nhận sữa can xi
đến mỏi rã tay? Tiểu Tự Tự thì hoàn toàn trái ngược, không thích nói
chuyện, cũng không có bạn bè gì, bình thường hắn bị bắt nạt đều là anh
đứng ra bảo vệ. Khi đó anh là một người không khác gì Chúa cứu thế của
hắn...”
“...” Cô giáo Viên đang bận nôn, không rảnh để ý đến hắn.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản Chung Dĩ Mặc tự mình tiếp tục: “Thế
là anh làm Chúa cứu thế mười mấy năm, cảm giác này... rất tế nhị”.
Chung Dĩ Mặc đang suy nghĩ xem dùng từ thế nào cho chính xác, lại bị cô giáo Viên vừa chép miệng ngồi dậy cướp lời: “Một người vẫn luôn thua
kém anh, đột nhiên mạnh mẽ đến mức có thể giết gọn anh, anh có chênh
lệch tâm lí cũng là chuyện rất bình thường”.
“Đúng! Cảm giác chính là như vậy...” Cuối cùng Chung Dĩ Mặc cũng tìm được tri âm: “Chí Linh tỷ tỷ thật thông minh!”
***
Tiệc rượu khai trương kết thúc, đêm đã rất sâu, bầu trời như một tấm lưới dày, dường như bình minh sẽ không bao giờ đến.
Anh ta đầu tư cổ phần vào công ty mới của Hướng Mông, anh ta cũng phải
chăm sóc chu toàn một vài người bạn đến dự tiệc rượu vì anh ấy, nhưng
không biết vì sao đầu óc lại hết sức tỉnh táo. Hướng Mông thì đã say lắm rồi, anh ta đưa Hướng Mông về nhà rồi đi về nhà mình. Vừa mở cửa, chiếc đồng hồ đứng trong nhà cũng đổ chuông báo 12 giờ đêm.
Trịnh Diễn Tự vào bếp rót một cốc nước, chậm rãi uống vài ngụm, đầu óc dường như không còn đau nữa.
Đang định cất bước chân nặng nề đi đến phòng quần áo, đột nhiên lại nhớ tới một việc, day trán do dự một lát, cuối cùng Trịnh Diễn Tự lấy điện
thoại di động ra.
Hơn nửa đêm đột nhiên nhận được điện thoại
của ông chủ, cậu tài xế tự nhiên tỉnh hết cả ngủ: “Tổng giám đốc
Trịnh... Ngài... ngài bây giờ cần dùng xe?”
Sau lần suýt nữa bị đuổi việc, mỗi khi nói gì với Trịnh Diễn Tự, cậu tài xế lại lắp ba lắp
bắp, Trịnh Diễn Tự cũng ngán ngẩm: “Chung tiên sinh và Viên tiểu thư đều đưa về nhà an toàn rồi chứ?”
“Hai người họ nói phải đi uống mấy chén, bảo tôi về trước”.
Uống mấy chén?
Ba chữ này vừa lọt vào tai, Trịnh Diễn Tự đã thấy hạ thể khẽ nhói đau.
Nửa tiếng sau, Trịnh Diễn Tự đánh răng rửa mặt xong, nằm trên giường mà càng ngày càng tỉnh táo, dường như ngay cả tiếng kim giây tích tắc cũng nghe thấy hết sức rõ ràng.
Anh ta do dự cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường xem thời gian.
Đã gần một giờ sáng.
Cuối cùng, khi Trịnh Diễn Tự cắn răng bấm một dãy số, anh ta đã tìm cho mình một lí do hoàn mỹ: Anh ta đã từng thấy người phụ nữ đó sau khi
uống say trở nên đáng sợ thế nào, sức sát thương mạnh mẽ thế nào, anh ta phải quan tâm đến sự an nguy của gã bạn thân mới được.
Điện thoại gọi cho Chung Dĩ Mặc chỉ đổ hai hồi chuông đã có người bắt máy.
“A lô!” Giọng Chung Dĩ Mặc vang lên, đồng thời Trịnh Diễn Tự thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Diễn Tự vừa định lên tiếng, điện thoại của Chung Dĩ Mặc đã bị
người nào đó giật mất, ngay sau đó trong ống nghe truyền ra một âm thanh hoàn toàn khác Chung Dĩ Mặc, một câu mờ ám đến cực điểm, du dương đến
cực điểm, lẳng lơ đến cực điểm: “Tiếp tục đi! Đừng dừng lại mà!”
Âm thanh này...
Trịnh Diễn Tự còn đang kinh ngạc, điện thoại của Chung Dĩ Mặc đã tắt mất.
Cùng lúc bên kia điện thoại vang lên tiếng tút tút, trong đầu Trịnh
Diễn Tự cũng xuất hiện một hình ảnh hết sức phù hợp với tình hình lúc
này.
Trong phòng tối lờ mờ, hương thơm thoang thoảng, dưới đất
bừa bộn, trên giường rung động. Một người phụ nữ dáng vẻ thướt tha ngồi
trên bụng Chung Dĩ Mặc, Chung Dĩ Mặc vừa nghe điện thoại, người phụ nữ
này đã bất mãn giật mất: “Tiếp tục đi! Đừng dừng lại mà!”
Chung Dĩ Mặc lập tức chịu thua, tiếp tục quấn chặt lấy người phụ nữ. Mà khuôn mặt người phụ nữ này cũng dần trở nên rõ ràng.
Viên Mãn!!!
Trịnh Diễn Tự kinh hãi, điện thoại di động rơi xuống giường.
Cứ thế chết sững đủ một phút, Trịnh Diễn Tự đột nhiên đứng dậy lao
thẳng xuống giường, không kịp xỏ dép, bước chân trần vội vã chạy trên
sàn nhà. Còn chưa đi ra đến cửa, Trịnh Diễn Tự đã dừng bước.
Tất cả những chuyện này rõ ràng không có quan hệ gì với anh ta, vì sao
anh ta phải đến ngăn chặn? Đến ngăn chặn với danh nghĩa gì?
Trịnh Diễn Tự đứng chân trần trên sàn nhà, không biết bao lâu. Dường như một thế kỉ đã lặng lẽ trôi qua trong bóng tối yên tĩnh, đột nhiên tiếng điện thoại rung phá vỡ hết thảy.
Trịnh Diễn Tự day mi tâm theo thói quen, lại không xoa tan được nếp nhăn giữa hai chân mày. Bước chân anh ta dường như quá nặng nề, tiếng điện thoại rung đã sắp dừng lại,
anh ta mới quay về đến bên giường.
Cầm điện thoại di động lên xem, màn hình điện thoại gọi đến nhấp nháy hiển thị ba chữ Chung Dĩ Mặc.
Xong việc rồi?
Cho nên...
Cuối cùng đã có thời gian gọi điện lại cho anh ta?
Một giây trước Trịnh Diễn Tự đã chuẩn bị từ chối cuộc gọi, một giây sau bàn tay đã chống lại mệnh lệnh của đầu óc, ma xui quỷ khiến gạt phím
nghe máy.
“...”
“...”
Anh ta không nói, bởi
vì không biết còn có thể nói gì nữa. Đối phương đợi một hồi, cuối cùng
ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi có phải bạn của người có số máy này không ạ?
Hai người này uống say rồi, ngài bạn của họ đúng không? Ngài có thể tới
thanh toán giúp họ không?”
“...”
“...”
***
Viên Mãn tỉnh lại, đau đầu như búa bổ.
Khát...
Đầu óc quay cuồng, trong đầu cô giáo Viên chỉ có một chữ này. Chính chữ này đã giúp cô gắng gượng đứng dậy, giúp cô lật chăn ra, giúp cô...
không giúp cô được gì nữa, bởi vì cô giáo Viên đã chết sững vì kinh hãi.
Trên người cô... vì sao... lại chỉ mặc một chiếc sơ mi đàn ông???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...