Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

“Chị đã nghĩ ra phải làm thế nào rồi?” Cao Đăng bảy phần nghi hoặc, ba phần khâm phục.

Lúc này Viên Mãn đã xắn tay áo chuẩn bị hành động: “Tìm được Hướng Mông rồi nói tiếp”.

Lợi ích khi có đối tác lâu năm chính là không cần nhiều lời, trực tiếp
chia nhau hành động. Cao Đăng phụ trách bên ngoài, Viên Mãn phụ trách
trong nhà: Đại sảnh, quầy bar, bàn ăn, nhà vệ sinh, hành lang...

Viên Mãn vừa đi tìm vừa gọi điện thoại cho Trịnh Diễn Tự.

Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông đang ở cùng nhau là tốt nhất. Nếu lúc này
Trịnh Diễn Tự ở một mình, cô cũng có thể nói với anh ta âm mưu cầu hôn
hôm nay để anh ta biết đường phòng bị.

Nhưng điện thoại lại không có người nghe.

Viên Mãn sốt ruột từ đầu tóc đến ngón chân, không dám dừng lại phút
nào, tiếp tục đi xuống tầng hầm tìm kiếm: Phòng bi-a, bể bơi trong nhà,
phòng kính trồng hoa...

Vừa bước xuống bậc thang đi xuống tầng
hầm, điện thoại di động của Viên Mãn đã đổ chuông. Viên Mãn vừa định
tiện tay tắt đi lại nhận ra là điện thoại Trịnh Diễn Tự gọi lại nên vội
vàng nghe máy.

“Cô làm gì vậy? Đoạt mạng liên hoàn call à?” Giọng nói vẫn thờ ơ, lạnh nhạt, không nhanh không chậm.

Viên Mãn vội cướp lời anh ta: “Anh đừng hỏi gì vội, nghe tôi nói đã. Lần này hoàn toàn không phải party về nước, mà là...”

Viên Mãn vừa mới cướp lời người ta xong đã bị một người khác cướp lời...

“Cô giáo Viên?”

Âm thanh êm tai như nước suối trong vắt, lại xen lẫn một chút kinh ngạc. Viên Mãn nhìn về phía phát ra âm thanh...

Không phải ai khác, chính là Hướng Mông từ hầm ngầm đang đi lên.

Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, tới tay lại chẳng tốn công phu, lúc này Hướng Mông chỉ còn cách cô có mấy bậc thang.

Viên Mãn không để ý đến Trịnh Diễn Tự bên kia điện thoại nữa mà nhanh
chóng cất điện thoại đi. Lúc này Hướng Mông đã bước lên bậc thang, đến
gần chỗ cô: “Sao cô lại ở đây?”

Ánh mắt nghi hoặc của Hướng
Mông chạy một vòng trên người Viên Mãn, từ mặt Viên Mãn trượt xuống đến
bộ đồng phục nhân viên trên người Viên Mãn, lại trở lại trên gương mặt

Viên Mãn, nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Viên Mãn, lông mày nhíu
lại: “Mặt cô...”

Hướng Mông còn chưa nói xong, Viên Mãn đã vội vã quỳ xuống.

Hướng Mông sợ đến mức suýt nữa ngã từ cầu thang xuống, vất vả lắm mới
đứng vững được, vội bước tới đỡ lấy Viên Mãn: “Cô làm sao vậy?”

Điều hòa tổng trong nhà chạy vù vù, Viên Mãn muốn nặn ra nửa giọt mồ
hôi cũng khó, chỉ có thể thầm than một câu: Phần cứng không đủ, chuyển
sang diễn xuất! Sau đó mới từ từ mở mắt ra: “Tôi... đau bụng quá...”

“Cô có ăn thứ gì bị hỏng không?” Qua vẻ mặt sốt ruột của Hướng Mông có
thể thấy cô ta thật sự tin tưởng màn biểu diễn của Viên Mãn: “Khu biệt
thự này có bác sĩ phụ trách, tôi đi tìm bác sĩ...”

Viên Mãn giữ chặt tay Hướng Mông, muốn đi? Đi sao được?

“Đưa tôi... đến bệnh viện”.

Lần trước bổ túc phim Hàn cho Trịnh Diễn Tự, xem đủ các kiểu nữ nhân
vật chính chết vì nan y, chết vì tai nạn giao thông, chết thê chết thảm, trình độ biểu diễn của cô giáo Viên quả thực có bước nhảy vọt về chất,
không còn là Viên Mãn giả vờ ngủ cũng bị người ta bóc mẽ khi vào viện vì bị gạt tàn đập trúng lần trước. Lúc này cô giáo Viên diễn xuất hoàn hảo cả về âm thanh, dáng vẻ lẫn tư thế: Ôm bụng, nhe răng trợn mắt, giọng
nói run run.

Vừa tóm chặt tay Hướng Mông không buông ra vừa
phất cờ hò reo trong lòng: Hướng tiểu thư, mau đưa tôi đến bệnh viện đi, nếu không tôi sắp không được nữa rồi...

Cuối cùng Hướng tiểu thư ngây thơ cũng không định đi tìm bác sĩ nữa: “Tôi đưa cô đến bệnh viện!”

Vừa nói, Hướng tiểu thư vừa cố gắng đỡ “vật nặng” trọng lượng gần gấp rưỡi mình lên.

Viên Mãn đang thầm tính toán làm thế nào mới có thể tỏ ra ốm yếu bệnh
tật mà lại không đè ngã Hướng Mông. Lúc đang định run rẩy đứng lên, lúc
đang chuẩn bị nghênh đón bình minh thắng lợi, một bàn tay không biết từ
đâu vươn tới gần như dã man giật tay cô ra khỏi tay Hướng Mông.

Tên tiểu quỷ nào lại chạy tới quấy rối trong thời khắc then chốt này?

Viên Mãn lập tức quên mất mình đang vào vai một bệnh nhân nửa chết nửa sống, quắc mắt nhìn lên, một giây sau lại sững sờ.

Kẻ đột nhiên xông vào quấy rối không ngờ lại là Trịnh Diễn Tự?

Viên Mãn không kịp giấu vẻ mặt tràn ngập căm phẫn, chỉ kịp nghĩ một câu trong đầu: Toi rồi, Trịnh tiên sinh chắc chắn phát hiện trò mèo rồi...


Bên kia, Hướng Mông không hề phát hiện chuyện khác thường, vẻ mặt vẫn
đầy sốt ruột. Bên này, cô giáo Viên lòng như tro tàn, ngồi chờ bị lật
tẩy. Nhưng lúc này Viên Mãn lại thấy người mình nhẹ bẫng.

Không ngờ cô lại bị bế xốc lên...

Bị Trịnh Diễn Tự bế xốc lên??

Viên Mãn không dám thở mạnh nữa.

Trịnh Diễn Tự không cúi xuống nhìn cô, chỉ cắm đầu đi một mạch. Tiếng
thở khe khẽ, quai hàm căng cứng, trái khế khẽ chuyển động, gân xanh nổi
lên trên cánh tay... Tất cả những thứ này yên lặng hội tụ thành một dòng điện chạy đến tai Viên Mãn làm tai cô nóng rần rần.

Anh ta bế
cô lên tầng một, đi qua đám người trong đại sảnh, ngay cả ánh mắt khác
thường của những người xung quanh cũng không lay chuyển được sự cương
nghị và dịu dàng của anh ta.

Viên Mãn vừa định lên tiếng giải
thích với anh ta, khóe mắt lại thoáng thấy Hướng Mông cũng đang vội vàng chạy theo, chỉ có thể cắn răng ngậm miệng lại, không ngừng đưa mắt ra
hiệu cho Trịnh Diễn Tự.

Chỉ tiếc là Trịnh Diễn Tự và cô không
thể ăn ý như cô và Cao Đăng, sao có thể đọc hiểu được ánh mắt của cô?
Thấy cô làm vậy, Trịnh Diễn Tự còn tưởng cô đau đến mức hai mắt trợn
ngược, liền tức giận vô cớ, cúi xuống trợn mắt nhìn cô, có bực bội, có
bất đắc dĩ, như nhìn một em bé bướng bỉnh nói thế nào cũng không chịu
nghe, thương xót có, trách cứ cũng có...

Nhìn thấy ánh mắt này, Viên Mãn ngơ ngác, cả người cứng đờ, dường như chìm vào ánh mắt như
bình tĩnh, như gợn sóng của anh ta không thể nào thoát ra được.

Chỉ có thể để mặc anh ta trách cứ...

“Có phải cô lại chui xuống gầm bàn ăn vụng nhiều quá nên đau bụng không?”

Đây là một người đàn ông với cánh tay rắn rỏi.

“Tôi phải nói thế nào cô mới nghe?”

Đây là một người đàn ông mặt lạnh tâm nóng.


“Cố chịu đau một chút, tôi đưa cô đến bệnh viện”.

Đây là một...

...Người đàn ông nhất định sẽ không thuộc về cô.

***

Một tiếng sau, cuối cùng xe dừng lại ngoài cửa một bệnh viện to đẹp.

Xuống xe, cuối cùng không còn cần Trịnh Diễn Tự bế nữa, cô giáo Viên bị đặt thẳng lên chiếc giường bệnh ngoài cửa bệnh viện, được y tá đẩy vào
trong.

Nghe tiếng bánh xe lắp ở bốn góc giường bệnh phát ra
tiếng ken két khe khẽ, Viên Mãn tuyệt vọng kéo chiếc chăn mỏng màu trắng lên trùm kín mặt, không đành lòng nhìn tất cả những gì sắp xảy ra.

Lúc cô làm xong một loạt xét nghiệm, được đưa về phòng bệnh, Hướng Mông vốn đang đợi trên sofa lập tức đứng lên, Trịnh Diễn Tự đứng bên cửa sổ
xoay lưng ra cửa cũng quay đầu lại.

Bác sĩ đi theo Viên Mãn đến phòng bệnh đưa mắt nhìn người phụ nữ trẻ chờ trong phòng bệnh với vẻ
mặt sốt ruột rồi lại nhìn người đàn ông trẻ với vẻ mặt bình tĩnh như
chuyện không liên quan đến mình, cuối cùng quyết định đi đến trước mặt
người phụ nữ trẻ có vẻ tương đối quan tâm đến sự sống chết của bệnh
nhân, cũng chính là Hướng Mông.

“Kết quả xét nghiệm hoàn toàn bình thường”.

Hướng Mông sửng sốt: “Sao lại thế được?”

“Thật vậy. Không phải viêm dạ dày cấp tính, cũng không có vấn đề gì khác”.

Bác sĩ nói rất rõ ràng, Viên Mãn không muốn nghe tiếp, chỉ muốn đào lỗ tự chôn mình xuống đất...

Lúc này Trịnh Diễn Tự cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô ấy đau đến mức mồ hôi đầm đìa thế kia, sao lại không có chuyện gì được?”

Trịnh Diễn Tự vừa nói vừa đi đến chỗ Viên Mãn, Viên Mãn cúi gằm mặt xuống.

Cô có thể nói với anh ta rằng đó không phải cô toát mồ hôi vì đau mà là toát mồ hôi vì sợ không? Sợ sau khi biết chân tướng, anh ta sẽ ném
thẳng cô ra ngoài cửa sổ.

Có lẽ Trịnh tiên sinh trời sinh đã có khí trường làm người ta thần phục, vị bác sĩ vừa nãy còn đầy chắc chắn
lập tức lại ngập ngừng: “Nếu thật sự phải tiếp tục tìm ra nguyên nhân
bệnh, vậy tôi đề nghị soi xem có u phân hay không, u phân quá nhiều cũng sẽ dẫn tới...”

Trịnh Diễn Tự không hề quay sang nhìn bác sĩ,
chỉ đứng trước mặt Viên Mãn, hơi cúi xuống đưa tay sờ trán cô. Viên Mãn
tránh né theo bản năng nhưng lại bị anh ta giữ chặt.

Anh ta đặt tay lên trán cô xem nhiệt độ: “Quả thật không sốt, nhưng mặt cô đỏ như vậy...”

“...”


Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự quan tâm lần đầu tiên của người đàn ông này?

Cô giáo Viên đã cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, tránh đến
không thể tránh hơn nữa, nên đành phải đâm lao theo lao: “Tôi... tôi đau đầu”.

Cô nói như vậy, Trịnh Diễn Tự mới hạ tay xuống. Viên Mãn lại không thể thở phào nhẹ nhõm, gần như thầm cầu khẩn vô vọng trong
lòng: Hướng tiểu thư ơi là Hướng tiểu thư, cô đi ra chỗ khác một lát
được không? Còn không nói với Trịnh Diễn Tự chân tướng, tôi không có
bệnh cũng phải bị giày vò sinh bệnh...

Chẳng lẽ bởi vì bây giờ
cô gầy hơn rồi, mỡ trên người không đủ nữa? Cho nên rõ ràng trước đây
mỗi lần cầu khẩn các bạn mỡ trên người đều linh nghiệm, bây giờ lại liên tiếp mất thiêng? Chẳng những Hướng Mông không đi mà Trịnh Diễn Tự còn
tới gần cô, không nói một lời ôm eo cô.

Mặc dù biết đây là anh ta cần đỡ cô đi đến giường bệnh, nhưng...

Lòng bàn tay anh ta dán vào eo cô, ấm áp. Cánh tay anh ta vòng sau lưng cô, mạnh mẽ. Khoảng cách giữa anh ta và cô, 0,5 cm.

Cả người cô giáo Viên hoàn toàn cứng ngắc.

Lúc này không ngờ Hướng Mông lại lên tiếng giải cứu cô: “Đúng rồi, tôi không mang ví, lát nữa anh đi nộp viện phí nhé”.

Hướng Mông vừa nói vừa đi tới vỗ vỗ vai Trịnh Diễn Tự. Trịnh Diễn Tự
quay lại nhìn Hướng Mông, Viên Mãn mới nhân cơ hội này vùng thoát khỏi
tay Trịnh Diễn Tự, trèo trên giường bệnh nhanh như chớp, không dám cả
thở mạnh. Đến tận lúc Trịnh Diễn Tự nghe lời Hướng Mông rời khỏi phòng
bệnh.

Phòng bệnh không còn Trịnh Diễn Tự, không khí cũng thoáng mát hơn nhiều...

Viên Mãn nằm trên giường bệnh, thở một hơi thật dài.

Việc này lại khiến Hướng Mông đột nhiên bật cười.

Nghe thấy tiếng cười như chuông bạc này, Viên Mãn kinh ngạc quay phắt đầu lại.

Chỉ thấy Hướng Mông nhìn cô như đã biết rõ tất cả: “Cô giáo Viên, cô thích anh ấy đúng không?”

Viên Mãn chết sững.

Hướng Mông thấy thế, nét cười sâu hơn.

“Ơ... sao? Anh ấy? Ai?” Câu hỏi của Hướng Mông quá bất ngờ làm Viên Mãn không phòng bị kịp, vẻ mặt giả vờ không hiểu nhưng rõ ràng vẫn đầy sơ
hở.

Hướng Mông phát hiện ngay vẻ bối rối mà cô ra sức che giấu: “Chúng ta đều là phụ nữ, ánh mắt cô không lừa được ai đâu”.

Vẻ mặt Viên Mãn đông cứng, không nói được gì.

Đương nhiên, không chỉ có vẻ mặt Viên Mãn đông cứng mà còn cả Trịnh
Diễn Tự đang đứng ngoài cửa phòng bệnh, đang định quay về lấy ví tiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận