Bên ngoài thế giới em yêu anh

Tiếng cười khủng bố lạnh lùng như tiền của Vu Chấn phát ra tới mức âm lượng lớn nhất, căn phòng tối tăm này giống hệt như một nhà tù đầy băng đá, hơi lạnh thẩm thấu vào tận xương tủy con người.
Có lẽ không còn tâm trạng để tiếp tục nói những lời vô nghĩa nữa, sau một tràng cười, Vu Chấn hung dữ nói:
“Nếu đã như vậy, thì thử nghiệm bắt đầu thôi. Ta rất mong chờ được xem cậu trai trẻ mà ta rất ngưỡng mộ sẽ biểu hiện thế nào đây.”
“Không… Daddy, con xin ba, làm ơn tha cho anh ấy.”
“Mục đích của ông là…”
Tô Tiểu Lương còn chưa nói hết câu, màn hình bất chợt lại chuyển sang trạng thái nhiễu không thấy gì.
Trong chớp mắt, trong căn phòng Dương Duệ đang nằm bỗng xuất hiện hai người đàn ông khoác áo trắng, đeo hai chiếc khẩu trang màu trắng che kín nửa mặt. Tô Tiểu Lương hiểu rõ, tất cả những gì Vu Chấn làm đều rất bí mật, không chỉ là căn phòng trống không, không có bất kỳ đặc điểm nào để có thể tìm ra, mà ngay cả những người xuất hiện ở đó cũng không thể nhìn thấy mặt. Kể cả cô có thể liên hệ ra bên ngoài để báo tin cho cảnh sát, thì cũng không thể tìm đâu ra manh mối có giá trị để cung cấp cho họ, nghiêm trọng hơn nữa, nếu chờ đợi đến lúc cảnh sát triển khai phá án, thì e là tính mạng của Dương Duệ đã không còn rồi.
Một ống chất lỏng nhanh chóng được tiêm vào người Dương Duệ, cánh tay anh bắt đầu động đậy, hình như anh đã tỉnh lại. Một lát sau, ánh mắt lờ đờ của anh đã hoàn toàn tỉnh táo, cảm nhận được tay chân mình đang bị trói chặt, thế nên anh bắt đầu vùng vẫy kịch liệt. Thậm chí qua màn hình ti vi, hai cô gái có thể nhìn rõ từng đường gân đang cố rướn lên trên cánh tay anh, thế nhưng, rõ ràng Vu Chấn đã có sắp xếp rất tỉ mỉ, không có một tiếng động nào từ anh được truyền tới hai người. Tô Tiểu Lương và Anna chỉ biết dựa sát vào nhau mà quan sát những hình ảnh đau thương rất rõ nét từ chiếc màn hình.
Phải từ bỏ sao?
Phải lùi bước sao?
Khóe mắt đã ướt đẫm, Tô Tiểu Lương đưa tay lên giữ chặt miệng để ngăn không cho những tiếng khóc thất thanh bật ra ngoài.
Cô không phải là Anna, vì vậy cô không có quyền được khóc.
Sau một hồi vùng vẫy không thành, cuối cùng Dương Duệ dừng lại, hình như anh đã nhận ra điều gì đang diễn ra, anh mấp máy môi như đang nói điều gì, tiếc là ở bên này hai người không nghe thấy gì.
Trong làn nước mắt ngập ngụa, Tô Tiểu Lương không dám nới lỏng hàm răng đang cắn chặt lấy môi dưới của mình, cho dù khi máu đã chảy nơi cửa miệng, cô vẫn nghiến răng chặt hơn nữa, bởi vì, cô sợ trong một giây sơ sẩy nào đó, cô sẽ buột miệng nói ra câu buông tay mất.
Sự việc đã đến bước này, cho dù cô có cam lòng từ bỏ mọi vỏ bọc bảo vệ bên ngoài để mà tháo chạy, thì rốt cuộc Dương Duệ có thể chịu đựng được hay không chính cô cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
Nếu có thể cùng sống cùng chết, có lẽ cũng được coi là viên mãn.
Suy nghĩ này vừa thoáng lướt qua trong đầu, chợt Tô Tiểu Lương cảm thấy có ánh mắt lạnh ngắt âm u đang chiếu về phía mình. Ngoảnh sang nhìn, thì ra là Anna. Mái tóc dài rối bời bết trong làn nước mắt che mất nửa khuôn mặt có phần ai oán của cô, cộng thêm ánh mắt lạnh như băng, cô cảm giác hai người như đang ngồi sám hối. Vu Anna sớm đã day dứt dằn vặt vì những tội lỗi vướng mắc trên người, cô không lên tiếng nói bất kỳ điều gì, Tô Tiểu Lương hiểu rõ tâm trạng thái độ đó có nghĩa là gì: Ai oán, trách móc, thậm chí là căm hận.
Trong giây phút này, trong con mắt của cô ấy, hành động cắn răng cắn môi của mình chính là đẩy Dương Duệ vào con đường chết.
Cô ấy không hiểu rằng nếu cô buông lời, thì đối với Dương Duệ, đó cũng là con đường chết.
Căn phòng trong ti vi đột nhiên có nhiều biến động phức tạp, Dương Duệ bị bịt miệng, người đàn ông vừa tiêm thuốc vừa ghé vào tai anh nói thầm điều gì đó, người đàn ông còn lại không chút do dự, kéo ống tay áo của anh lên, rút ra một con dao sáng loáng, nhanh chóng cứa một đường sắc lẹm vào cổ tay anh, máu tươi bắt đầu nhỏ giọt, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống chiếc bát sứ trắng tinh đã được chuẩn bị từ trước.
Không biết người kia đã nói gì với Dương Duệ mà anh không hề phản kháng gì, hoặc giả, anh hiểu rõ, dù có phản kháng cũng chẳng có ích gì, chỉ làm cho tốc độ lưu chuyển của máu nhanh chóng hơn thôi.
Nhìn cảnh này, mồm miệng Anna trở nên xanh lét, nhịp thở gấp gáp như thể bệnh nhân hen suyễn đang phát bệnh. Viên vệ sỹ đứng bên cạnh nãy giờ không hề để ý vào màn hình ti vi mà chỉ quan sát nhất cử nhất động của Anna để nhanh chóng kịp thời khi cô phát bệnh. Tiếng thở đứt đoạn không ra hơi của Anna luẩn quẩn bên tai Tô Tiểu Lương, đồng thời còn một thứ âm thanh khác cũng đang luẩn quẩn trong tai của cô nữa, đó là tiếng máu chảy tí tách bên trong màn hình ti vi kia.
Nhìn cảnh man rợ trên ti vi thì người ta có thể nhắm mắt lại, nhưng làm sao cô có thể lẩn tránh khỏi những âm thanh đau lòng đang phát ra đây.

Một tiếng rồi lại một tiếng nữa, những tiếng động giết chết hồn người.
Hình thức tra tấn tàn bạo nhất thế gian, có lẽ cũng không thể bằng được thế này.
Trước màn hình tinh thể lỏng phân giải cao này, mọi hình ảnh đều rất thật, thật như thể diễn ra ngay trước mắt cô vậy.
Sau một hồi hứng máu chảy, đáy chiếc bát đã được phủ kín một lớp máu đỏ tươi đặc sệt.
Màu trắng tinh của tuyết, màu đỏ thắm yêu kiều, hai gam màu tươi sáng ấy đang kết hợp với nhau tạo thành một bức tranh mang thứ màu u ám nặng nề, một bức tranh rùng rợn.
Không biết là do kiệt sức hay tuyệt vọng mà Dương Duệ vẫn im lặng nằm im bất động trên ghế, dường như anh đang đấu tranh với nỗi sợ hãi trong chính lòng mình.
Cơn choáng váng khiến Tô Tiểu Lương không thể nhận ra sắc mặt anh có đang tím tái nhợt nhạt đi hay không, bàn tay đang nắm chặt lại của cô dần kiệt sức mà chầm chậm buông ra.
Anna khóc lên khóc xuống, mặt mũi cô tối sầm lại, nhờ có viên vệ sỹ nhanh tay đưa thêm một liều thuốc cực mạnh nữa, cô mới dần hoàn hồn, cơ thể vẫn co rúm lại hệt như một chú mèo con bị khinh sợ quá độ đang cuộn mình núp dưới lớp áo khoác màu đen xám. Tin là với một người hiểu biết rộng như Dương Duệ, chắc chắn anh đã từng nghe nói về kiểu thí ngiệm này rồi, Tô Tiểu Lương chỉ biết ngồi cầu khấn cho anh có thể vượt qua cửa ải này. Chỉ cần anh không bị chính nỗi sợ hãi trong lòng làm cho hoảng loạn, ý chí muốn sống vẫn còn ở trong đầu, nói không chừng vẫn có thể may mắn thoát chết để nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Thế nhưng, mỗi phút mỗi giây qua đi, lượng máu tích tụ trong chiếc bát càng nhiều hơn, cô phát hiện ra, người không thể chịu đựng được nữa lại chính là mình!
Cho dù có cứng rắn, có kiên cường đến mấy, không ai có thể mở to mắt để nhìn người mình yêu đổ máu không ngừng ngay trước mắt mình, nhìn người ấy đi vào con đường chết thật sự.
Sống chết có nhau là một lời thề với ý nghĩa rất đẹp, thế nhưng, khi sự việc đang bày ra trước mắt thế này, Tô Tiểu Lương chỉ muốn để Dương Duệ được tiếp tục sống.
Lần trước khi anh liều mình cứu mạng cô ở thành phố F, cô còn nhớ rõ những suy nghĩ của mình khi đó.
Cô không thể nào tưởng tượng được và cũng không dám tưởng tượng đến chữ “nếu”, nếu người đàn ông cô quen biết từ năm mười lăm tuổi không còn tồn tại trên đời này nữa.
Cho dù anh ấy có sống ở đâu, bên cạnh người nào đó, ít ra anh ấy vẫn còn được sống, được sống thật tốt.
“Tôi cầu xin cô, cô hãy rời bỏ anh ấy đi. Cô yêu anh ấy, sao cô lại nỡ nhìn anh ấy chết?” Khóc quá nhiều khiến giọng Anna khản đặc lại, cơ thể mềm nhũn của cô ấy trườn xuống khỏi ghế sô pha, quỳ xuống bên cạnh Tô Tiểu Lương:
“Tôi biết có thể cô vẫn đang uất hận chuyện sáu năm trước tại sao anh ấy rời bỏ cô, tất cả đều là lỗi của tôi. Nếu cô không thể quên được chuyện đó, thì cô muốn làm gì với tôi cũng được, muốn lấy mạng tôi cũng được, nhưng tôi cầu xin cô, hãy cứu anh ấy! Nếu anh ấy chết, tôi tin là cô cũng đau… đau đớn không muốn sống nữa, cả đời này rồi cô cũng không bao giờ sống yên ổn, không phải sao?”
Một chữ “cứu” đang muốn đè nát Tô Tiểu Lương.
Không thể trách Anna nói năng quá thẳng thừng, bởi vì Tô Tiểu Lương biết, chính bản thân cô đã sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Thật sự, bản thân cô đang đứng trước ranh giới của sự sụp đổ rồi sao?
Mùi máu tươi nơi cửa miệng càng lúc càng nồng đậm, nước mắt đã cạn, cô nhìn vào màn hình hiển thị, từng giọt, từng giọt máu nối tiếp nhau nhỏ xuống, những tia máu li ti bắn tung tóe ra xung quanh.
Dương Duệ, Dương Duệ…
Phải dũng cảm lắm cô mới gọi được cái tên thân thương mà thường ngày mình vẫn gọi này, trong giờ phút này, tất cả những gì anh có thể cảm nhận được liệu có phải cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng không?
Hoặc có lẽ, anh vẫn không hề tuyệt vọng, chính bản thân cô mới là người đã tuyệt vọng.

Trái tim cô như đã chết.
Đến giây phút này cô mới hiểu ra, trước đây cô từng cho rằng trái tim mình đang chết dần đi là sai lầm. Thực ra điều đó phải được nhận định là trái tim vẫn còn tồn tại hi vọng, đang chờ đợi có tia sáng chiếu rọi vào, khi đó trái tim sẽ có thể dần dần hồi phục. Còn trái tim đã chết thực sự là chuyện xảy ra trong chớp mắt, vào những giây phút này, khi mọi thứ trong trái tim đã trở nên trống rỗng, mãi mãi không còn hi vọng, không còn mong đợi gì nữa.
Tiếng khóc lóc cầu xin vẫn réo rắt bên tai, nhưng Tô Tiểu Lương không nghe vào bất kỳ câu nào nữa, cô như đang đứng trong môi trường chân không tuyệt đối.
Nhìn lần cuối cùng vào cảnh máu me buốt mắt, cô đứng lên, mặt lạnh như băng quay sang nhìn viên vệ sỹ, cô nói:
“Gọi điện thoại để tất cả kết thúc đi.”
Có lẽ đã sớm dự liệu được trước sau gì cô cũng sẽ khuất phục, viên vệ sỹ hoàn toàn không tỏ ra có chút bất ngờ nào, thản nhiên rút điện thoại ra.
Anna thì ngược lại, cô tỏ ra khá kinh ngạc, từ dưới sàn nhà, cô ngẩng đầu lên, cảm nhận được những lời Tô Tiểu Lương vừa nói rất thật, rất rõ ràng.
Khi có phản ứng trở lại, cô biết không phải mình đang nằm mơ, cũng không phải đang gặp ảo giác, nước mắt ngắn nước mắt dài vẫn tiếp tục trào ra, cô nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn…”
Chiếc điện thoại đã kết nối thành công được đưa tới trước mặt Tô Tiểu Lương, cô nhận lấy, lạnh lùng nói: “Tôi từ bỏ, đề nghị ông thả anh ấy ra.”
“Sẽ không nuốt lời chứ?”
“Cái gì ông cũng có thể điều khiển được thì còn sợ tôi nuốt lời sao?”
“Nếu Dương Duệ không đồng ý chia tay với cô, từ chối không trở về Úc với chúng tôi…”
“Cho tôi thời gian một tuần, tôi bảo đảm sẽ cắt đứt mọi suy nghĩ về tôi trong đầu anh ấy.”
“Một tuần…” Vu Chấn nhắc lại trong một chất giọng trầm trầm, không biết ông ta cảm thấy một tuần là khoảng thời gian quá dài hay quá ngắn nữa. “Cô định làm gì để cắt đứt mọi suy nghĩ về cô trong đầu nó? Tô tiểu thư, cô là một cô gái rất thông minh, chắc cô không định nói với nó là cô…”
“Đương nhiên tôi sẽ không nói với anh ấy là tôi bị ép buộc, bởi vì tôi còn muốn anh ấy được tiếp tục sống thật tốt. Còn như làm thế nào thì đó là việc của tôi.”
“Được, tôi cho cô thời gian một tuần. Sau một tuần, nếu Dương Duệ không ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về Úc, thì coi như cô mất luôn thằng nhóc Tô Tiểu Lãng. Tôi biết cô không sợ chết, nhưng tôi nghĩ chắc cô cũng muốn Tô Tiểu Lãng được sống tiếp chứ, mặc dù nói nó là em trai cô nhưng cũng là đứa con do một tay cô nuôi dưỡng. Không có người phụ nữ nào nỡ đưa con mình vào chỗ chết phải không?”
Nói đến đây, tất cả mọi lời nói uy hiếp, đe dọa đối với Tô Tiểu Lương đều trở thành thứ thuốc gây mê.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô lãnh đạm nói:
“Với một đối thủ mạnh như ông, tôi sẽ không ngu ngốc mà mắc sai lầm đâu. Có điều, tôi có một yêu cầu.”
“Cô muốn nói điều kiện với tôi?” Vu Chấn tỏ ra khó chịu, cao giọng nói: “Nói đi, yêu cầu gì?”
“Ông vốn định để anh ấy tiếp quản SUA phải không? Yêu cầu của tôi là câu nói này thành hiện thực.”

“Điều đó là đương nhiên, vốn dĩ Dương Duệ rất xuất sắc mà.”
“Nói lời giữ lời đấy, tạm biệt.”
Không chút do dự, Tô Tiểu Lương tắt điện thoại, cô đưa ánh mắt u tối sang nhìn Anna:
“Vu tiểu thư, tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Được.”
Nhìn người trong màn hình đang băng bó cầm máu cho Dương Duệ, Vu Anna cảm động hết sức, vội vàng trả lời đồng ý.
Đờ đẫn đi ra khỏi cửa, Tô Tiểu Lương quyết không nhìn vào màn hình một lần nào nữa, cô sợ rằng chỉ cần mình quay đầu lại, cô sẽ lập tức chìm vào biển khổ đau do hối hận mất.
Biển khổ vô biên, biết nơi nào là bờ?
Dưới ánh đèn sáng trắng như tuyết, hai khuôn mặt u sầu lặng lẽ đứng bên nhau, một người nước mắt vẫn tuôn không ngừng, một người hai hốc mắt thâm sì. Dùng răng cắn môi thật chặt, Vu Anna không dám ngồi đối diện trước Tô Tiểu Lương, ánh mắt cúi gằm mặt xuống ngực.
Trong phút này, giây này, trong tình cảnh này, nơi chốn này, cô không biết mình nên nói gì để có thể biểu đạt được tâm trạng rối ren phức tạp trong lòng mình. Bản thân cô vốn muốn tác thành cho Dương Duệ và Tô Tiểu Lương, nhưng cuối cùng, lại vẫn là người khác tác thành cho bản thân mình, trời đất có thể chứng giám, sự hoan hỉ nếu có của cô sớm đã bị vùi dập trong đau thương.
Thậm chí cô còn cảm thấy, nếu Tô Tiểu Lương lên tiếng đòi hỏi cái gì để bù đắp thì tốt biết bao, ít nhất bản thân cô còn có thể cảm thấy được yên lòng phần nào.
“Dạo gần đây, có một lần Dương Duệ đến tìm gặp riêng cô phải không?” Tô Tiểu Lương lên tiếng, giọng điệu thanh trầm của cô tựa như một dòng nước lạnh buốt thấm sâu vào trong xương tủy.
“Đúng, anh ấy…”
“Anh ấy nói anh ấy muốn có một đứa con, nhưng cả đời này cô không thể sinh con, vì vậy cuộc hôn nhân như vậy là không được viên mãn vẹn toàn, anh ấy hi vọng cô chủ động từ bỏ, và khuyên ba cô hãy bỏ qua nữa, đúng không? Còn nữa, thậm chí anh ấy còn nhẫn tâm nói, trước đây khi cô nhắc đến chuyện muốn có con, nhưng anh ấy đã từ chối, kỳ thực đây chính là một nước cờ anh ấy đã tính toán từ lâu, bởi vì dù uy quyền của ba cô có hùng mạnh đến mấy, ông cũng không thể thay đổi sự thật này.”
Liếc nhìn thấy Anna đang run lên cầm cập, Tô Tiểu Lương biết mình đã đoán đúng.
Đêm hôm đó, Dương Duệ vô duyên vô cớ nói muốn có con, thực ra người thông minh như cô sớm đã nghĩ ra chuyện này, chỉ là không nói ra thôi. Giả sử tất cả đều tiếp tục diễn biến theo những gì họ đã dự định, thì không bao giờ cô nói ra chuyện này đâu.
Bỗng nhiên đòi chia tay, đương nhiên Dương Duệ sẽ không thể chấp nhận, vì vậy Tô Tiểu Lương phải tìm một lý do.
Đồng thời, lý do này phải đủ sắc, đủ mạnh. Chỉ có như vậy, Dương Duệ mới tin là cô thật sự nhẫn tâm.
“Tôi có thể ôm cô không?”
Anna đứng lên, tư duy đầu óc cô vẫn còn rất rối loạn, duy chỉ có một điều cô có thể nhận định.
Đó là, người yêu Dương Duệ nhất tuyệt đối không phải là bản thân cô, mà là người con gái mạnh mẽ đáng ngưỡng mộ đang đứng trước mặt cô đây.
Yêu đến mức cam tâm tình nguyện buông tay, ai có thể nói tình yêu này không mãnh liệt bằng việc sống chết cùng nhau?
Tô Tiểu Lương không trả lời, chỉ dang rộng cánh tay, ánh mắt mềm mại như tơ, sợi nào sợi nấy đều rất lạnh.
Ôm chặt người phụ nữ cũng gầy còm không kém gì mình, Anna gục đầu vào mái tóc thơm ngát của Tô Tiểu Lương, nghẹn ngào nói: “Tiểu Lương, tôi sẽ không bao giờ quên cô, ngày nào tôi cũng cầu xin thượng đế phù hộ cho cô được vui vẻ và bình an. Cô nhớ phải sống thật hạnh phúc, cô có hạnh phúc, tôi mới có thể yên lòng, Dương Duệ mới có thể được hạnh phúc. Nếu như cô không hạnh phúc, Dương Duệ mãi mãi không bao giờ được hạnh phúc đâu.”
Tô Tiểu Lương vuốt ve mái tóc Anna như một người chị vỗ về em gái, mặc dù không biết hạnh phúc của mình ở phương trời nào, cô vẫn dịu dàng nói: “Anna, hãy đồng ý với tôi, hãy yêu anh ấy thật nhiều. Tạm biệt.”
Quả quyết lùi ra khỏi cái ôm ấm áp mà đầy kỳ quái này, Tô Tiểu Lương nhìn lại Anna một lần nữa.

Sau cái nhìn này, đến chết cũng không gặp lại nữa.
Ba giờ sáng, Tô Tiểu Lương trở về nhà.
Trời đen ngòm như vừa được đổ mực, từng cơn gió lạnh cười cợt táp vào mặt cô, buộc chặt dây áo khoác vào người hơn nữa, để gió không còn chỗ chui vào để cơ thể cô đỡ được chút nào cái rét cắt da cắt thịt.
Hai chân lảo đảo bước từng bước, từng bước, khi cô xuất hiện trước ngưỡng cửa trong trạng thái mặt cắt không một giọt máu, Hạ Thần và Tô Tiểu Lãng vẫn đang ngồi ngoài phòng khách chờ đợi.
“Tiểu Lương, Dương Duệ thế nào rồi?”
Nhìn ánh mắt đờ đẫn, đôi môi thâm tím lại của cô, Hạ Thần vội vàng cởi chiếc áo khoác màu tím than của mình ra, khoác lên người cô, rồi lại ngoái ra ngoài cửa nhìn xung quanh.
Tô Tiểu Lãng chạy vào trong bếp, bưng ra một bát canh nóng, vừa bưng vừa đặt nhẹ lên bàn tay đang cứng đờ của cô: “Chị, uống hết bát canh này đi rồi nói.”
“Không có gì để nói cả.” Đặt bát canh lên mặt kính của chiếc bàn, Tô Tiểu Lương đứng lên, lãnh đạm nói:
“Chị cần đi ngủ một giấc, đừng làm phiền chị.”
“Rốt cuộc…”
Tô Tiểu Lãng vẫn muốn hỏi thêm, nhưng Hạ Thần kéo cậu lại.
Đứng nhìn Tô Tiểu Lương bước từng bước vào trong phòng mình, hai người đều nhận thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng rồi.
“Kể cả ngày em gặp chị ấy trong bệnh viện sáu năm trước, chưa bao giờ em thấy thần thái chị ấy bị như thế này.”
“Chẳng lẽ là Dương Duệ…”
Hạ Thần không dám nói tiếp, cũng giống như Tô Tiểu Lương không dám tưởng tượng nếu Dương Duệ không còn tồn tại ở trên đời này, thì anh cũng không dám đoán hay không dám nghĩ tới nếu Dương Duệ có xảy ra chuyện gì bất trắc, thì Tô Tiểu Lương sẽ thế nào. Cho dù cô ấy là cô gái trong lòng anh vốn mến mộ, nhưng anh hiểu rõ tình yêu tưởng như đã phải từ bỏ nhưng không thể mất đi rồi lại quay trở lại của họ. Tình yêu có thể vượt qua bao nhiêu sóng gió, trắc trở như vậy, nếu có thể đạt tới thành quả cuối cùng, chính là điều đẹp đẽ và đáng mừng nhất trong đời. Hai người đang ngẩn ngơ đứng nhìn nhau không biết phải làm sao, đúng lúc này, cánh cửa phòng Tô Tiểu Lương lại mở ra.
Cô đã thay bộ áo khoác ngoài bằng một chiếc áo len cao cổ màu trắng xám, dưới ánh đèn, bóng người gầy gò của cô trải xuống dài thật dài.
Mặt vẫn lạnh tanh như băng, cô đưa mắt nhìn Hạ Thần nói: “Có thể vào phòng em nói chuyện được không?”
“Đương nhiên là được.”
Hạ Thần vội vàng đi vào trong, trước khi đóng cửa, anh ngoảnh đầu lại, dành cho Tô Tiểu Lãng một ánh mắt động viên.
Chính giữa căn phòng treo một bóng đèn hoa văn bình bông sen, đây là lần đầu tiên Hạ Thần vào phòng ngủ của Tô Tiểu Lương. Cô đang ngồi bên thành giường, ánh mắt chăm chăm nhìn xuống mặt đất, bức tường phản chiếu gương mặt nghiêng nghiêng của cô, từng đường từng nét đều hết sức tinh tế, mà cũng mang mấy phần rắn rỏi. Dường như, trước khi mở lòng để thổ lộ tâm tình, mỗi người đều cần một khoảng thời gian khá lâu để lấy tinh thần, vì vậy, Hạ Thần cũng hết sức kiên nhẫn chờ đợi, và chờ đợi.
Bỗng nhiên, Tô Tiểu Lương ngẩng đầu lên, trên nét mặt kinh hoàng như không còn một giọt máu của cô xuất hiện hai chấm hồng nhàn nhạt, cô nói: “Hạ Thần, đính hôn với em đi.”
“Hả?” Hạ Thần không thể ngăn không cho tiếng cảm thán đầy kinh ngạc kia bật ra khỏi miệng, ánh mắt anh bỗng sáng lên, rồi lại nhanh chóng thu trở lại trạng thái bình thản vốn có của anh.
“Xin lỗi, anh… Tiểu Lương, anh tưởng em tìm anh là để kể về chuyện vừa xảy ra trong đêm nay…”
“Em nói nghiêm túc đấy.” Tô Tiểu Lương vẫn ngước mắt nhìn anh, vẻ u sầu toát ra từ toàn bộ con người cô, hệt như khí trời đầu đông ảm đạm bên ngoài cửa sổ kia.
Trái tim bắt đầu loạn nhịp, đây là lần đầu tiên Hạ Thần cảm thấy khả năng giữ bình tĩnh và chế ngự bản thân của mình không phát huy được hiệu quả. Thậm chí, đầu óc anh cũng đang văng vẳng lên những tiếng kêu dữ dội, chúng tạo thành một mớ hỗn độn không biết thế nào. Thực sự anh có si mê cô, nghe được những lời này nếu nói là anh không gặp chút khó khăn nào trong việc kìm hãm nỗi vui mừng đầy kinh ngạc của mình thì là đang lừa mình và lừa người, nhưng câu hỏi đặt ra là, anh không chỉ biết đến sự tồn tại của Dương Duệ, mà ở một mức độ nào đó, anh còn là nhân chứng cho tình yêu đầy trắc trở của họ.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy tuyệt đối không được tư duy theo đường thẳng như vậy, cảm giác mách bảo anh rằng, chắc chắn có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui