Giang Tấn bước vào nhà kho, Hứa Tiếu Vi nhìn thấy Giang Thịnh và người đàn ông áo đen bên cạnh nháy mắt ra hiệu, cô liền cảm giác được sự lừa gạt trong đó, cô hét lên: "Giang Tấn, anh đang làm gì ở đây vậy, mau chạy đi."
Giang Tấn mang theo một nụ cười nhàn nhạt: "Đừng sợ, đợi anh.
Anh sẽ đưa em về nhà."
"Về nhà? Đã hỏi qua ý kiến của tao chưa!" Giang Thịnh thư thái cầm dao đi tới gần Giang Tấn, "Mày thật sự đi một mình đúng chứ?"
Giang Tấn hừ nhẹ: "Nếu không thì sao?"
"Thứ tao yêu cầu đâu?"
Giang Tấn giơ túi hồ sơ lên, đồng thời Giang Thịnh muốn giật lấy nó.
Giang Tấn nhanh trước một bước thu hồi lại: "Thả bọn họ ra trước, rồi tôi sẽ đưa cho anh."
Giang Thịnh cười khẩy: "Làm sao tao biết được mày có giở trò hay không!"
"Tôi sẽ không đem tính mạng của hai người họ ra đùa giỡn." Nói xong Giang Tấn hất cằm về phía Hứa Tiếu Vi: "Thả họ ra."
"Được." Giang Thịnh liếc mắt nhìn người đàn ông áo đen, vươn tay với lấy túi tài liệu của Giang Tấn: "Tao cũng không phải là người thất hứa!"
Vừa nói hắn ta vừa nghiêng người mở túi tài liệu ra xem Giang Tấn đã ký vào Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần hay chưa, khi nhìn thấy chữ ký của Giang Tấn, hắn ta nở nụ cười với ý vị thâm hiểm: "Nhưng trước khi để bọn họ đi, đã lâu rồi hai anh em chúng ta chưa ngồi nói chuyện phiếm với nhau nhỉ?"
Sau khi hắn ta dứt lời, Giang Tấn nghe thấy phía sau có tiếng bước chân thưa thớt tiến đến, anh nhanh trí thoát khỏi đòn đánh lén của người đàn ông áo đen kia và thuận thế đạp thật mạnh vào bụng Giang Thịnh: "Mày lừa tao?!!"
Giang Thịnh bị đạp một cú không nhẹ, hắn ôm bụng nhíu mày kêu đau, hắn vốn đã định đứng ngoài cuộc chơi xem trò vui nhưng lại bị Giang Tấn dập tắt, hắn cầm dao hòa vào đám người mặc đồ đen lao vào đâm Giang Tấn.
Người đàn ông mặc đồ đen là vệ sĩ chất lượng cao do Giang Thịnh bồi dưỡng đào tạo bằng nguồn tài chính của Tập đoàn Thịnh Thế.
Giang Thịnh cho rằng thể chất của Giang Tấn không còn tốt như lúc trước, bởi hắn đã lâu không còn thấy Giang Tấn đi tập thể hình.
Từ đáy lòng hắn vẫn cảm thấy Giang Tấn vẫn như hồi còn nhỏ, là một Giang Tấn dễ bị tổn thương, vì thế hắn ta khinh thường không thèm phái nhiều vệ sĩ tới chơi Giang Tấn.
Không ngờ sau vài phút, người gọi là vệ sĩ chất lượng cao cũng đã bị Giang Tấn đánh đến nằm liệt dưới đất.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ còn Giang Tấn và Giang Thịnh đối mặt nhìn nhau.
Hứa Tiếu Vi và Giang Diệp không có người canh chừng, cô thấy được thời cơ nhanh chóng dỡ bỏ sợi dây thừng đã sớm bị cô gỡ bỏ, và vội vàng quay sang cởi trói cho Giang Diệp.
Cùng lúc đó, tiếng còi cảnh sát từ từ vang lên rõ ràng bên ngoài cửa nhà kho, Giang Thịnh nghe thấy liền giật mình, xoay người thoát khỏi vòng vây của Giang Tấn: "Mày báo với cảnh sát!"
Giang Tấn nhướng mày, xoay cổ tay: "Đối phó với người như anh, không giữ lời hứa là biện pháp tốt nhất."
Giang Thịnh cười to: "Hahahaha, tao đã nói rồi, nếu mày báo cảnh sát thì tao sẽ làm gì với bọn họ? Mày muốn xem thử không?"
Giang Thịnh quay đầu lại, tình cờ trông thấy Hứa Tiếu Vi đang gỡ dây trói cho Giang Diệp, hắn dường như chưa bao giờ nghĩ tới Hứa Tiếu Vi có thể tự thoát khỏi sợi dây thừng buộc chặt, sự lúng túng xoẹt qua đáy mắt, tiếng cảnh sát thông báo bao vây khắp nhà kho bắt đầu vang lên.
"Đoạn Di đã khai ra rồi.
Giang Thịnh, trước khi anh làm bắt cứ điều gì gây tổn hại đến tính mạng người khác, hãy mau dừng lại đi."
Giang Tấn nhẹ bước tới gần Giang Thịnh, anh vừa mới đi được vài bước, Giang Thịnh đã cầm dao găm chỉ vào anh: "Đừng lại gần tao!" Sau đó hắn lại dùng chân hất thanh gỗ dưới đất, cầm lên tay, ném nó về phía Hứa Tiếu Vi: "Tao cảnh cáo mày! Nếu còn động thủ tao sẽ giết mày!"
Nhìn hai đứa con trai của mình đang giết hại lẫn nhau, trong lòng Giang Diệp cảm thấy đau đớn như bóp nghẹn, ông khàn giọng nói: "Giang Thịnh, quay đầu là bờ, con."
"Ông im đi!!!" Lời nói của Giang Diệp như tia lửa châm ngòi, làm dấy lên ngọn lửa tức giận của Giang Thịnh: "Nếu không phải tại ông, thì tất cả chuyện này đã không xảy ra rồi! Nếu không phải vì năm đó ông phạm sai lầm, nếu không phải vì sự thờ ơ của ông trong những năm qua, thì tất cả đã tốt đẹp rồi!! Tất cả đều do ông, tên già chết tiệt này, tôi không sống tốt thì ông cũng đừng hòng sống tốt!!!"
Cảnh sát đang lặng lẽ lẻn vào bên trong nhà kho, Giang Thịnh biết mình trốn không thoát, hắn nắm chặt con dao găm chạy về hướng của Giang Diệp, hai tay giơ con dao lên và cánh tay tăng thêm lực đâm thẳng vào trái tim Giang Diệp.
"Chú!!!"
"Vi Vi!!!!!!"
Dưới tình thế cấp bách, Hứa Tiếu Vi không thể nghĩ ra cách nào khác đành dùng tay chặn con dao găm sắc bén của Giang Thịnh lại.
Cô dùng tay che trước ngực Giang Diệp, chất lỏng màu đỏ tươi từ vết đâm chậm rãi chảy xuống, khiến chiếc áo sơ mi của Giang Diệp nhuốm một màu đỏ chói máu.
Cảnh sát nhanh chóng tạo thành một vòng tròn bao vây Giang Thịnh, trên tay mỗi người cầm một khẩu súng và mặc áo chống đạn, hét lớn bảo Giang Thịnh không được nhúc nhích.
Giang Thịnh buồn cười khi nhìn vẻ mặt thống khổ của Hứa Tiếu Vi: "Cô bị điên rồi! Cô không biết ông ta đối xử với Giang Tấn yêu quý của mình như thế nào sao? Cô vẫn còn bảo vệ ông ta! Haha..."
Giang Tấn dùng áo khoác của mình để cầm máu ở miệng vết thương cho Hứa Tiếu Vi, cô mỉm cười ý bảo cô không sao, sau đó ngữ khí yếu ớt nói với Giang Thịnh, người đang bị cảnh sát khống chế: "Tôi đã từng nói, thứ quý giá nhất trên đời này là tình người."
Trong trạng thái ý thức mơ hồ, trước khi cô nhắm mắt lại, cô mơ hồ nhìn thấy Giang Thịnh bị cảnh sát giải đi, Giang Tấn bên cạnh tuyệt vọng lay mạnh Hứa Tiếu Vi, bảo cô đừng ngủ.
Cuối cùng Hứa Tiếu Vi không thể chịu đựng được nữa nhắm chặt mắt ngất lịm.
——
Hai ngày sau, tại phòng bệnh của Bệnh viện Nhân Hoà.
Bởi vì cơ thể thiếu nước và thức ăn trong nhiều ngày, hơn nữa do vết cắt ở cánh tay làm mất máu quá nhiều, dẫn đến tình trạng Hứa Tiếu Vi rơi vào trạng thái hôn mê tạm thời.
Qua hai ngày truyền đường và truyền nước biển vào cơ thể, sắc mặt của Hứa Tiếu Vi dần hồng hào trở lại, mấy ngày nằm viện có vẻ cũng giúp cô bù đắp được việc thiếu ngủ lâu ngày.
Cho đến lúc cô cảm giác được mình không thể thở được, Hứa Tiếu Vi mới từ từ mở mắt ra, một khuôn mặt dí sát trước mặt cô, Hứa Tiếu Vi bị cô ấy doạ sợ, "Em, em làm gì vậy?"
Thẩm Y Nhạ xấu hổ gãi đầu, "Xin lỗi chị Vi, em chỉ đang nhìn làn da xinh đẹp của chị và nghiên cứu xem chị đang dùng loại sản phẩm dưỡng da nào thôi."
Thật ra,......!
Mấy ngày nay Giang Nhất Thành luôn trách cô không nữ tính, Thẩm Y Nhạ liền không ngừng hỏi anh rằng nữ tính là như thế nào.
Giang Nhất Thành lập tức thản nhiên nói: "Nữ tính giống như Hứa Tiếu Vi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...