Bên Ngoài Gió Lớn Theo Em Về Nhà


Nhận được cuộc gọi, Giang Tấn lập tức bất chấp sự phản đối của bác sĩ mà lập tức rời khỏi bệnh viện và lái xe trở về biệt thự, Vốn dĩ tối nay có tiệc thảm đỏ nên Hứa Tiếu Vi đã lên kế hoạch đến bệnh viện để chăm sóc Giang Tấn ngay khi Thảm đỏ kết thúc, giúp dì Vương có thể về nghỉ ngơi trước.

Dì Vương nhìn thấy Giang Tấn từ bên ngoài vội vàng chạy vào, chưa kịp hỏi về vết thương của hắn thì đã nghe thấy Giang Tấn hỏi bà Hứa Tiếu Vi ở đâu, Dì Vương khó hiểu hỏi: "Tiểu Vi không phải đang đi dự thảm đỏ sao?
"Cô ấy mà trở về rồi hoặc gọi điện về nhà thì hãy thông báo cho tôi biết càng sớm càng tốt.

"
Sau khi để lại lời nói, Giang Tấn cùng trợ lý lái xe rời khỏi Giang gia.

Khi Giang Tấn đến, quản gia vừa trả lời một cuộc điện thoại liền chạy ra khỏi đại sảnh, nhưng đã bị Giang Tấn đi từ ngoài vào chặn lại, "Ông ấy đâu?"
"Hôm nay Lão gia đi ra ngoài, bị một cuộc điện thoại gọi đến.

Tôi còn chưa về.

Tôi vừa nhận được điện thoại của vệ sĩ bảo vệ Lão gia nói rằng Lão gia đi rồi."
Đồng thời lúc này Giang Nhất Thành và Ngô An Toàn nhanh chóng rời khỏi nơi diễn ra thảm đỏ để tới đây.

Hai người họ vô tình gặp Giang Tấn ở cổng chính, và cả nhóm cùng quay lại 'Tinh Quang' tìm bộ phận kỹ thuật, tiến hành theo dõi đinh vị thiết bị di động.

Giang Nhất Thành hỏi một câu đầy ẩn ý, "Ngoài Đoạn Di và Đoạn Lam đã bị cảnh sát bắt ra! Còn ai có thù hận với bọn họ nữa không?"
Giang Tấn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhân viên công tác đã thử lại mấy lần vẫn không tìm ra dấu vết, "Điện thoại đã bị phá huỷ rồi, không thể xác định được vị trí."
"Giang Thịnh!" Giang Tấn lạnh giọng nói ra một cái tên, "Tìm vị trí của anh ta đi."...!
Cuối cùng vẫn không có kết quả.

Nhóm người Giang Tấn ở trong công ty cho đến rạng sáng ngày hôm sau, ngay cả những người Hứa Tiếu Vi và Giang Diệp không thường xuyên liên lạc, hay thậm chí cả những người từng có mỗi hận thù với hai người họ, anh đều cho điều tra hết.

Vẫn không có chút tiến triển nào.

Liên tiếp mấy ngày liền, hôm nào Giang Tấn cũng gọi điện cho dì Vương vài lần để hỏi xem Hứa Tiếu Vi đã về nhà chưa, thời gian còn lại trong ngày anh ở công ty và tìm kiếm những manh mối từ khu vực tổ chức thảm đỏ.

Vào ngày thứ hai khi Hứa Tiếu Vi và Giang Diệp mất tích, phía cảnh sát đã tham gia cuộc điều tra.

Mọi liên lạc với Giang Thịnh và Hứa Tiếu Vi đều bị phá huỷ, ngay cả thiết bị theo dõi GPS mà Giang Tấn yêu cầu Hứa Tiếu Vi mang theo cũng bị vứt xuống một bụi cây ven đường.

Sau khi tìm kiếm trong vài ngày,không có gì khả quan khác ngoài manh mối Giang Thịnh biến mất cùng với hai người họ.


Vào ngày thứ tư tìm kiếm, Giang Tấn nhận được một cuộc gọi không xác định, "Giang Tấn, chắc bây giờ mày rất lo lắng nhỉ? Người cha già và người yêu của mày đang ở trong tay tao.

Nếu mày muốn họ sống sót, hãy giao Tinh Quang, đồng thời là tất cả cổ phần mày đang nắm giữ của công ty Giang cũng như Thịnh Thế, cho tao.

Trong chiều nay, mày chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và mang đến cảnh B.

Mày dám báo với cảnh sát thì tao sẽ cho hai người họ đi chầu trời cùng mẹ của mày, nhớ kỹ đấy."
Đầu dây bên kia không cho Giang Tấn cơ hội nói chuyện, cúp máy luôn sau khi truyền đạt hết ý.

Cảnh sát ngay lập tức yêu cầu các bộ phận chuyên môn điều tra làm rõ vị trí của số người gọi.

-
Bên kia, bên trong một nhà kho bỏ hoang vùng ngoại ô hẻo lánh của thành phố W, cánh cửa đang bị đóng kín và xung quanh tối tăm mờ mịt, Hứa Tiếu Vi và Giang Diệp bị trói hai tay hai chận vào ghế gỗ.

Nhà kho đầy bụi bẩn vì không được quét dọn thường xuyên, Giang Diệp ho khan một trận mỗi khi hít phải bụi.

"Chủ tịch Giang, ngài không sao chứ?" Hứa Tiếu Vi cố gắng di chuyển cái ghế để đập vào bàn gỗ bên cạnh, cốc nước được đặt trên bàn bị lực tác động làm rơi xuống đất, nước bắn tung toé, lớp bụi mờ xung quanh hai người cũng được giảm nhẹ đi chút ít.

Hứa Tiếu Vi nhắc nhở: "Nếu có thể, ngài hãy kìm lại một chút, đừng ho thành tiếng, bụi sẽ bay vào phổi và dẫn đến cảm nhiễm¹ đó ạ."
Giang Diệp ngừng ho, quay sang nhìn người bị nhốt cùng mình mấy ngày nay, Hứa Tiếu Vi, ông kinh ngạc nói, "Không thể tin được là có một ngày ta và cô lại bị nhốt ở đây cùng nhau như thế này."
"Có rất nhiều điều ngài có thể không tin được đó ạ." Hứa Tiếu Vi bĩu môi.

Giang Diệp nhìn xung quanh: "Tại sao ta và cô lại bị bắt chung, ta không nhớ là ta đã gây sự gì với người của cô nữa.

Có phải cô lợi dụng danh tiếng của Giang Tấn để đi gây chuyện bên ngoài hay không hả?"
Vô duyên vô cớ Hứa Tiếu Vi oan uổng cảm thấy không thoải mãi, "Hừ, biết thế cháu đã không giúp ngài bớt ho rồi...! Sao ngài không tự hỏi xem mình đã đặc tội với ai trên thương trường để rồi bị bắt cóc như thế này ạ?"
Hứa Tiếu Vi nói tiếp: "Chúng ta đều đã bị bắt đến chỗ này.

Cháu nghĩ sức khoẻ của ngài không được tốt, ngài đừng dùng sức để mắng cháu nữa,......"
Dừng một chút, "Nhưng mà thưa chủ tịch, ngài đã bao giờ nghĩ đến người bắt cóc chúng ta có lẽ là người mà ngài đặc biệt quen thuộc chưa?"
Giang Diệp: "Ý cô nói là gì?"
"Ví dụ như, người mà nhiều lần bị ngài cách chức,...!Giang Thịnh."
"Không thể nào là Giang Thịnh được.


Nó là con trai của ta, tại sao nó phải bắt cóc ta!"
"Cháu không biết chuyện gia đình của ngài, cháu chỉ đang nói ra suy nghĩ của mình thôi."
Đột nhiên giữa cuộc đối thoại của hai người, cánh cửa nhà kho mở ra, ánh sáng chói loá từ bên ngoài mạnh mẽ chiếu vào khiến hai người không chịu nổi nhắm chặt lại.

Một nam một nữ tiến vào, tiếng giày cao gót của người phụ vang vọng khắp nhà kho trống trải.

Đối phương dừng bước trước mặt hai người, người đàn ông mở miệng lạnh giọng nói: "Ông già, tôi chưa từng nghĩ tới trong lòng ông Giang Tấn vẫn quan trọng hơn tôi đấy."
Một giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai, Giang Diệp khiếp sợ ngẩng đầu, dùng thứ ánh sáng yếu ớt nhìn rõ người đứng trước mặt ông, Giang Diệp cảm thấy vẫn không thể tin được nhìn vào Giang Thịnh và Hoắc Lân, "Hai mẹ con đã trói ta sao? Hoắc Lâm, Giang Thịnh, các người đang làm gì vậy!!"
"Làm gì? Ta sống cùng ngươi nhiều năm như vậy, không ngờ ngươi vẫn nhớ tới nữ nhân đó trong nhiều năm như vậy.

Ta ở bên cạnh ngươi còn chưa đủ sao? Ngươi còn có tâm nghĩ về người phụ nữ đó! "Hoắc Lâm lấy ra một ít từ trong túi xách.

Ném một tờ giấy lên người Giang Diệp, một tờ giấy nhỏ rơi trên mặt đất hiện lên.

Hứa Tiếu Vi khó có thể biết được rằng nó được viết bởi Giang Diệp, trên đó có ảnh của mẹ Giang Tấn, trên tờ giấy đó còn có hai từ duy nhất: " Xin lỗi"
Giang Diệp nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã gả ngươi về nhà như lời ngươi nói, ngươi còn muốn cái gì ở ta?"
"Không nhiều lắm." Giang Thịnh lấy ra một văn kiện, "Tôi chỉ là muốn mời ngài qua, chúng ta cùng nhau bàn chuyện thay đổi di chúc."
"Không cần bàn cãi!" Cảm xúc của Giang Diệp dao động rất lớn sau khi nhìn thấy người khởi xướng việc trói hắn ở đây, sau khi hét to, lại ho dữ dội vì bệnh tình của mình.

Hứa Tiếu Vi ở bên cạnh liền lên tiếng khuyên bảo để hắn không quá kích động, sau đó hỏi Giang Thịnh: "Đây là cách anh hỏi cha mình sao? Thật là độc nhất vô nhị.

Nhưng đây chuyện của gia đình của anh, sao anh lại lôi tôi vào."
Giang Thịnh chế nhạo, "Nếu không trói cô ở đây, liệu tôi có thể nhìn thấy Giang Tấn vội vã đi tìm cô sao? Nhìn ra vẻ mặt của anh ta sau khi biết tin cô mất tích, tôi thấy thật hạnh phúc trong lòng hahaha— "
Chỉ một ngày trước lễ thảm đỏ, Giang Thịnh vẫn đang trong thời đại hưng thịnh, lên kế hoạch gây dựng sự nghiệp mà không bị Giang Diệp chỉ trích.

Bỗng anh nhận được cuộc gọi từ mẹ mình, Hoắc Lâm, nói rằng anh nên về nhà sớm.

Giang Diệp đã bí mật lập di chúc vì tình trạng bệnh của hắn ngàng càng tồi tệ, và hắn muốn trao toàn bộ tập đoàn của gia đình Giang và tất cả tài sản hắn đang nắm giữ cho Giang Tấn, không hề nghĩ tới sẽ để lại một xu cho Giang Thịnh.

Giảng Thịnh từ nhỏ đã biết cha không thích mẹ mình, đôi khi còn chuyển lòng căm thù mẹ sang cho anh, khi Giang Thịnh còn nhỏ, anh cảm thấy mình không được cha khen vì bị điểm kém và học kém nên rất chăm chỉ đi học, nhưng cuối cùng cũng không bằng một câu "Cha ơi " của Giang Tấn.

Khi Giang Thịnh học lớp năm, anh ta vô tình nghe được người hầu của gia đình đang nói về mối quan hệ cha con giữa Giang Diệp và Giang Tấn, từ đó Giang Thịnh bị sự ghen ghét làm cho mù quáng nên đã ngừng việc chăm chỉ học tập để lấy lòng Giang Diệp mà coi việc bắt nạt Giang Tấn là trò vui, đến mức đem bức Giang Tấn ra khỏi Giang gia, làm Giang Diệp nảy sinh ý nghĩ buồn phiền với Giang Tấn và có ánh mắt mới dành cho Giang Thịnh.


Cái ngày biết di chúc của Giang Diệp đều là có quan hệ với Giang Tấn, cơn tức giận bị kìm nén trong lòng Giang Thịnh bùng phát ngay lập tức, liền cùng mẹ của mình, Hoắc Lâm chuẩn bị trận bắt cóc này.

Việc bắt cóc Hứa Tiếu Vi hoàn toàn là một vụ tai nạn, Giang Thịnh biết Đoạn Di bị cảnh sát bắt tại hậu trường thảm đỏ, anh ta muốn trả thù cho Đoạn Di nên đã lợi dụng lúc Hứa Tiếu Vi bước ra khỏi phòng nghỉ để bắt cóc cô.

Giang Thịnh thật ra vẫn còn tồn tại một chút tình cảm cha con với Giang Diệp, ý định ban đầu của anh ta chính là nói với Giang Diệp rằng bây giờ anh ta mới là con trai của ông, đáng nhẽ ra giá sản cũng phải để lại cho anh ta một ít chứ.

Tuy nhiên, sau khi Giang Diệp biết anh ta là người đứng sau mọi việc, liền nghiến răng nghiến lợi tỏ vẽ sống chết sẽ không sửa lại di chúc, điều đó thực sư đã khiến anh ta chết tâm.

Giang Thịnh dưới sự tức giận liền sai người không cùng cấp đồ ăn cho Giang Diệp cùng Hứa Tiếu Vi, ném xuống một câu:
" Tôi cho ông mấy ngày để bình tĩnh suy nghĩ, đến lúc đó tôi sẽ lấy đồ vật vốn thuộc về tôi, ông không thay đổi di chúc cũng nhất định phải sửa!" Sau đó liền cùng Hoắc Lâm rời khỏi kho hàng.

Trong bốn ngày tiếp theo, những người mặc đồ đen canh gác Giang Diệp và Hứa Tiếu Vi liền tuân theo lệnh của Giang Thịnh, không cho họ ăn bất cứ thứ gì.

Cơ thể của Giang Diệp vốn trước đã phát hiện ra bệnh tật trong thời gian này đã có dấu hiệu tăng lên, đồng thời thêm việc không uống thuốc và thiếu thức ăn trong những ngày qua, cơ thể đã không thể chịu đựng được, một ngày cũng không thể thêm được.

Hứa Tiếu Vi liền cầu xin người mặc đồ đen cho ông ấy ăn gì đó, "Ngài ấy dù sao vẫn là cha của Giang Thịnh, hơn nữa mệnh lệnh của Giang Thịnh được đưa ra trong thời điểm ảnh ta đang tức giận, chính anh hãy ngẫm lại xem, nếu chủ tịch bị làm sao, anh có thể thoát được trách nhiệm liên quan sao? Đừng quên Thịnh thiếu của các anh còn muốn hoàn thành bản di chúc đấy! Anh ta sẽ làm chủ tịch xảy ra chuyện nhanh như vậy sao? "
Trợ thủ mặc đồ đen bên ngoài vẫn luôn do dự mãi, ngay cả trợ thủ bên cạnh cũng cảm thấy Hứa Tiếu Vi nói có đạo lý, mới trộm cầm chút ăn cho bọn họ.

Sau khi bị mắc kẹt trong nhà kho, không biết đã ở bên ngoài được bao lâu, thân thể của Giang Diệp càng ngày càng kém, những cơn ho cũng trở nên thường xuyên hơn.

"Chủ tịch, chờ một chút nữa thôi, Giang Tấn nhất định sẽ tìm được chúng ta."
Giang Diệp ho khan một tiếng, cười nói: "Cô nhóc, hình như ta biết vì sao thằng nhóc nhà ta lại yêu cô đến như vậy rồi."
"Tại sao?"
Giang Diệp lợi dụng lúc những người trợ thủ không chú ý, thấp giọng nói nhỏ với Hứa Tiếu Vi, "Sợi dây thừng trói tay cô vào ngày hôm qua đã bị làm đứt vào ngày hôm qua rồi, tại sao cô lại không chạy trốn đi?"
Hứa Tiếu Vi có chút ngoài ý muốn khi ông ấy đã sớm thấy rõ điều đó, liền giải thích: " Ngài đừng nghĩ nhiều, cháu chỉ cảm thấy một côi gái yếu đuối như cháu cũng không đánh lại đám người mặc đồ đen này, cho nên mới ở lại đây cùng ngài chờ Giang Tấn đến cứu chúng ta."
"Dù sao, ta vẫn muốn nói một lời cảm ơn với cô." Giang Diệp lại ho, "Nếu không phải cô cầu xin bọn họ cho ta đồ ăn, thì cơ thể ta đã suy sụp mất rồi."
Hứa Tiếu Vi im lặng vài giây, đôi môi tái nhợt liền mấp máy.

"Cũng không cần nói lời cảm ơn với cháu, cháu hy vọng ngài có thể xin lỗi Giang Tấn sau khi ngài đi ra ngoài một cách an toàn, xin lỗi vì hiểu lầm của ngài và hắn trong những năm qua."
"Phanh ——"
Cửa kho hàng đột nhiên bị một trọng lực đá văng ra, khó hàng tối đen bỗng nhiên được một tia ánh sáng chiếu đến.

Giang Thịnh có vẻ tâm tình rất tốt, mang theo một văn kiện đi vào, nhìn thấy Hứa Tiếu Vi liếc mắt nhìn mình, đầu tiên là ngẩng đầu cười đắc ý, "Vẫn mong chờ Giang Tấn tới cứu cô sao? Không nghĩ tới, đã nhiều ngày như vậy, cho rằng với năng lực của hắn có thể tìm được cô sao? Chỉ là trọng lượng của cô trong lòng hắn cũng không quan trọng bằng Tinh Quang và cổ phần của Giang thị thôi."
Hứa Tiếu Vi nhíu mày," Làm sao vậy.

Ý của anh là sao? "
" Cũng không có ý gì." Giang Thịnh đem chân đặt lên trên ghế ngồi của Hứa Tiếu Vi, cúi đầu nhìn xuống cô, trên mặt còn có ý cười mang theo chút tự mãn, " Tôi đã gọi điện cho hắn, bắt hắn dùng cồ phần Giang thị và Tinh Quang để đổi lấy tính mạng của hai người các ngươi, nhưng mà đã quá thời gian giao dịch mà hắn vẫn chưa tới, điều này đã đại biểu cho điều gì, cô chắc hẳn phải rõ ràng lắm đi? "
Giang Diệp liền quát lớn Giảng Thịnh,"Giang Thịnh con không cần làm bậy, hiện tại còn thả chúng ta đi, ta có thể không cùng con so đo việc đã xảy ra."
" Nhưng tôi so đo! " Giang Thịnh gầm lên,"Từ nhỏ con đã cố gắng hết sức để làm cha vui.


Kết quả là con đã làm rất nhiều điều cũng không bằng một nụ cười của Giang Tấn.

Cha ơi, nếu cha đã nghĩ sự tồn tại của con khiến cha xấu hổ, tại sao ngay từ đầu chả lại cho mẹ sinh con ra? "
Giang Thịnh đi tới trước mặt Giang Diệp, nghịch tập hồ sơ trong tay," Dù sao cha không thích con cũng không sao, con là con trai của người.

Điều đó là sự thật.

Tôi nghĩ rằng sau khi tôi đuổi Giang Tấn ra khỏi nhà họ Giang.

Tôi còn tưởng rằng ông thật sự từ bỏ hắn, nhưng không ngờ rằng.

Trong lòng của ông, đứa con trai duy nhất ông để ý chỉ có hắn.

Tôi không quan tâm trước đây ông có thích hắn bao nhiêu nhưng tài sản của gia đình họ Giang chắc chắn chỉ được giao cho tôi! "
Đối mặt với Giang Thịnh quá khác người con hiếu thảo thường ngày, Giang Diệp lắc đầu không yên, "Không thể nào, nếu mục đích bắt cóc chính của con là khiến ta thay đổi ý muốn, thì ta nói cho con biết, con thà giết ta thì tốt hơn."
Giang Thịnh thấy ông dù chết cũng không muốn sửa lại đi chúc, lòng trắc ẩn còn sót lại liền biến mất đi kèm theo đó là nỗi căm thù lâu dài trong tim bỗng đột nhiên dấy lên.

Anh ta dùng sức bắt lấy tóc của Giang Diệp, làm ông ngửa đầu nhìn thẳng vào chính mình, cắn chặt hàm, nghiến răng nghiến lợi nói, " Còn mẹ nó, ông nghĩ rằng tôi không dám sao?!".

Giang Diệp nhìn anh chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi không nói gì.

Giang Thịnh tức giận ném tập tài liệu xuống đất, cầm lấy con dao sau lưng người đàn ông mặc đồ đen, chỉ vào Giang Diệp, "Hôm nay ông không muốn sửa cũng nhất định phải sửa!".

"Giang Thịnh, anh điên rồi.! " Hứa Tiếu Vi lo lắng không biết con dao trong tay anh ta không cẩn thận sẽ vô tình cứa vào cổ Giang Diệp, cô định di chuyển đến trước mặt cái ghế để chắn.

Không ngờ, ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Giang Thịnh đã chuyển tay, chĩa con dao găm sắc bén về phía Hứa Tiếu Vi "Cô câm miệng đi, không có chỗ cho cô nói, nếu cô không muốn để lại sẹo trên mặt mịn màng của cô vậy thì câm miệng lại cho tôi."
" Giang Thịnh, sao con lại làm thế này? Con đã trói chúng ta ở đây nhiều ngày như vậy, bên ngoài sớm đã thành một mớ hỗn độn.

Con không muốn lưu lại cho mình một đường sống sao? "Giang Diệp vẫn đang khổ tâm khuyên bảo.

Nhưng Giang Thịnh lúc này không nghe thấy gì nữa, hắn nhặt tập tài liệu dưới đất ném cho Giang Diệp, kề dao vào cổ hắn, lời nói vừa đến bên miệng, đã bị tiếng vang ơ cửa kho hàng cửa truyền đến dẫn đi sự chú ý.

Cửa kho bị đẩy ra, một tia sáng chói loá từ ngoài cửa chiếu vào, Giang Thịnh dời dao đi, quay đầu nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy bóng dáng người đàn ông chậm rãi đi vào, anh ta không khỏi chế nhạo, " Chậc chậc, Giang Diệp, ông xem con trai của ông thật là một kẻ sĩ tình, giữa sự nghiệp và người yêu, hắn ta lại chọn người yêu."
Hứa Tiếu Vi nheo mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng khó chịu, sau đó cô mới mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông từ bên ngoài đi vào, quay lưng lại với ánh sáng, bước chân hắn ngày càng tiến gần hơn, trong ánh mắt mơ hồ của Hứa Tiếu Vi liền hiện lên khuôn mặt của hắn, đôi môi đối phương khẽ mấp máy, nói những lời dịu dàng thường ngày với cô:
"Đừng sợ, anh đã tới rồi đây.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui