Khi Hứa Tiếu Vi quay lại phòng nghỉ cá nhân, cô nhìn thấy Đoạn Di đang ngồi trước bàn trang điểm, dùng đồ mỹ phẩm cá nhân của Hứa Tiếu Vi để trang điểm.
Hứa Tiếu Vi đem cửa đóng lại, ung dung bước tới, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, "Cô không sợ tôi trộn thứ gì gây hại vào mỹ phẩm làm cô hủy dung sao? "
Đoạn Di có lẽ từng làm như vậy, hoặc là Hứa Tiếu Vi nói quá nghiêm túc, khiến động tác của Đoạn Di bỗng trở nên cứng đờ.
Hứa Tiếu Vi thấy vậy liền cười chế giễu, "Cô nghĩ tôi cũng nhưu cô độc ác đến vậy sao? Mỹ phẩm thì không thành vấn đề gì, nếu cô muốn dùng thì cứ tự nhiên."
Hứa Tiếu Vi nói xong liền đi tới ghế sô pha ngồi xuống, nhìn điện thoại di động, cô trả lời tin nhắn với Giang Tấn: "Tôi sẽ mời anh xem chương trình sau".
Vừa mới nhấn nút gửi, Đoạn Di đã đi đến trước cô và nói: "Không phải nói nhiều, tôi đến gặp cô vì một chuyện."
"Nói."
"Cô có phải là người đã gửi tin nhắn nặc danh cho tôi không?"
Hứa Tiếu Vi ngước mắt lên, nhìn cô ấy, "Nếu tôi nói không phải thì sao?"
Đoạn Di giật giật khóe miệng, nhìn dáng vẻ giống như đang cố kiềm chế lửa giận trong lòng, "Nếu tôi không có chứng cứ, tôi cũng sẽ không đến đây giằng co với cô."
Hứa Tiếu Vi nhún vai không đồng ý, "Vậy thì cô còn hỏi có phải là tôi không, cô thích nói nhảm từ khi nào vậy."
Đoạn Di dựa vào tường, hai tay ôm lấy cánh tay, "Tiểu Vi, tôi thật sự không ngờ bây giờ cô cũng biết chơi mưu kế đấy, không phải trước đây cô ghét nhất những thứ này sao?"
Sựu tiếc hận mà Đoạn Di lộ ra khi nói chuyện đã lọt vào tai của Hứa Tiếu Vi, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Bên tai như phảng phất lướt qua những lời mà Giang Tấn đã nói với cô, " Lòng tốt mà của em, phải biết sử dụng thật khôn ngoan"
Hứa Tiếu Vi đã ghi nhớ câu nói này trong lòng rất lâu, xem xét nó, lặp đi lặp lại trong một thời gian dài.
"Trước kia là bởi vì không biết sử dụng mưu kế nên mới bị hai chị em các người hãm hại thành dáng vẻ như hiện giờ, cô cũng đối xử với tôi rất tốt, cô không chỉ dạy tôi cách để lấy lòng đạo diễn mà còn dạy tôi cách đề phòng những kẻ giấu dao trong nụ cười, thật là, tôi thực sự muốn trao tặng cho cô danh hiệu cố vấn xuất xắc."
Sắc mặt của Đoạn Di bỗng nhiên thay đổi, nhất thời khồng nói lên được lời nào.
Hứa Tiếu Vi liếc nhìn đồng hồ, ước chừng đã gần đến giờ, cô gửi tin nhắn cho ai đó trong danh sách WeChat, sau đó đứng dậy, lấy một túi hồ sơ từ ngăn bàn trang điểm ra, rồi dựa vào thành bàn, ", Đoạn Di, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên cùng nhau tính toán thù cũ lẫn thù mới đi."
Đoạn Di tự tin cảm thấy rằng những gì cô có trong tay đều chỉ là giả vờ, "Cô muốn chơi với tôi nhưng chúng ta lại không cùng đẳng cấp đâu.
Vì tôi có khả năng từ nước ngoài trở về để đối phó với cô, có khả năng khiến cho cô rơi vào vũng bùn một lần nữa đấy, mặc kệ đồ vật trong tay cô có thể uy hiếp tôi, nhưng...!"
Cố ý dừng dừng, Đoạn Di bước đi trên đôi giày cao gót bước đến trước mặt Hứa Tiếu Vi, cùng cô đối diện, "Chỉ cần tôi có việc gì sảy ra, nhất định mẹ của cô cũng sẽ phải cũng tôi chịu khổ thôi."
"Lời tạm biệt nói quá sớm đi,cô có thể bảo đảm những người của cô sẽ không phản lại cô chứ?" Hứa Tiếu Vi trên mặt nổi lên ý cười khiếp người, "Lợi dụng, uy hiếp để dẫn đến những cuộc giao dịch thì sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ thôi."
Dứt lời, Đoạn Di liền thu được một cái tin nhắn: Đã xảy ra chuyện, nhị tiểu thư đem người thả đi.
Giang Tấn đã sớm dự đoán được Đoạn Di sẽ lấy người nhà của Hứa Tiếu Vi uy hiếp, nên đến thời điểm Trần Tương bị bắt đi ở thị trấn C, và người phụ trách là Doạn Lam,Giang Tấn liền âm thầm phái ra gần trăm người bảo tiêu nấp ở nơi tối để bảo hộ an toàn của Trần Tương.
Đoạn Di không biết như thế nào đột nhiên lại tìm tới Đoạn Lam để tiếp tục hợp tác, có lẽ Đoạn Lam đã lạc đường nhưng còn biết quay lại, ở thời điểm biết bảo tiêu của Giang Tấn âm thầm bảo hộ Trần Tương, thừa dịp Đoạn Di không chú ý liền đem Trần Tương thả đi.
Vốn tưởng rằng có thể mượn tính mạng của Trần Tương ra uy hiếp Hứa Tiếu Vi một phen, Đoạn Di ở dưới đáy mắt thu hồi một tia tiếc nuối, nhưng thực mau liền thu liễm lạ, rồi ngẩng đầu lên nhìn về hướng Hứa Tiếu Vi.
Hứa Tiếu Vi ung dung mở túi văn kiện ra, khóe môi treo lên một nụ cười bình tĩnh, " Cô tặng tôi nhiều phần đại lễ như vậy thì tôi cũng nên hậu tạ lại chứ, đúng không?" Nói xong, cô đem túi văn kiện ảnh chụp cùng bút ghi âm lấy ra để ở trước mặt của Đoạn Di, "Đây nha, đây chính là phần hậu ta to lớn của người em gái dành cho đàn chị đây, cô cứ thưởng thức cho tốt đi."
Nói xong, Hứa Tiếu Vi đã mở bút ghi âm ra, thông qua loa điện thoại truyền ra âm thanh của một người đàn ông:
"Là, là Đoạn gia đại tiểu thư Đoạn Di sai sử chúng tôi đem Hứa Tiếu Vi đưa tới khách sạn chụp ảnh để hủy đi trong sạch của cô, Đoạn Di nói cô ta sẽ hạ dược trước, chúng tôi chỉ cần chụp hình thôi."
"Năm đó tai nạn xe cộ là do Đoạn Di một tay kế hoạch, cô ta dùng con của tôi để uy hiếp tôi, nói sẽ cho tôi một số tiền lớn chỉ cần tôi đâm Hứa Tiếu Vi thì sẽ trả lại đứa trẻ cho tôi."
Ghi âm kết thúc, Hứa Tiếu Vi ở thời điểm Đoạn Di đang muốn cướp bút ghi âm mà thu tay lại, " Cô có thấy âm thanh này thật quen thuộc không?"
Đoạn Di giả vờ bình tĩnh, hừ nhẹ, "Âm thanh trên điện thoại cũng có thể là bị giả giọng, dù cho cô có bút ghi âm thì cũng không chứng minh được gì, hướng chi ai biết chuyện này có phải cô thuê người bày ra không?"
"Đoạn Di, không có chứng cứ tôi sẽ không cùng với cô giằng co." Cô nhại lại ngữ khí nói chuyện vừa nãy của Đoạn Di, sau đó từ trong túi văn kiện lấy ra vài tấm ảnh, trong mấy bức ảnh đó đều chụp lại những hình ảnh Giang Thịnh đang ôm các cô gái khác nhau với tư thế mập mờ rồi tiến vào khách sạn, " Tôi đông ý với cô, đem cô trở thành kẻ thù của Giang Tấn, hủy đi chốn dung thân của cô.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...