Bên Ngoài Gió Lớn Theo Em Về Nhà


"Đừng khóc."
Một giọng nói trầm thấp dịu nhẹ bay lơ lửng trên đầu, sau đó rơi vào bên tai Hứa Tiếu Vi, tiếng khóc của cô đột ngột vang lên lần nữa, nắm lấy cánh tay của Giang Tấn vẫn còn bất động, hai mắt đong đầy nước dùng sức nhắm chặt rồi lại mở, dường như không phân biệt được giọng nói vừa rồi có phải là ảo giác hay không.

Bàn tay trên đỉnh đầu vẫn đang cố gắng trấn an cảm xúc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, dường như hành động này đã tăng thêm tính chân thật cho Hứa Tiếu Vi, cô ngớ người ngẩng đầu lên, liền bắt gặp khuôn mặt tựa như tượng tạc mà cô ngày đêm mong nhớ: "Giang....Giang Tấn."
Âm thanh của đối phương bởi vì đã lâu chưa uống nước đã trở nên khô khốc thêm vài phần: "Ừm."
Giọng nói Hứa Tiếu Vi còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh anh chưa có chết."
Giang Tấn nhịn không được cười nhẹ, bất cẩn động tới miệng vết thương sau lưng đau tê buốt, Hứa Tiếu Vi tưởng rằng mình đang đè làm hắn không thở nổi, vội vàng đứng thẳng dậy, lại không ngờ bị nam nhân dưới thân ôm eo đè xuống: "Ôm tiếp đi, đã lâu rồi anh không ôm em." Hắn nghiêng đầu hôn lên vành tai cô: "Anh làm sao mà chết được, em còn chưa gả cho anh mà."
Hứa Tiếu Vi khóc nỉ non: "Hồi nãy em vừa vào đã thấy y tá thu dọn đồ đạc ở phòng bệnh, họ nói anh về sau không cần dùng đến, em đã rất sợ......"
Giang Tấn dùng cánh tay không bị thương ôm chặt cô vào lòng, muốn đem đến cho cô cảm giác an toàn: "Không cần sợ anh cũng đâu còn nguy hiểm nữa, đồ ngốc."
Hứa Tiếu Vi hít hít cái mũi, "Giang Nhất Thành nói em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hắn nói anh đã......Em còn tưởng rằng anh thật sự muốn bỏ em ở lại."
Giang Tấn cúi đầu, dịu dàng lấy tay giúp cô lau đi nước mắt: "Tên đó nói mà em cũng tin." Rồi sau đó hắn nâng cái cằm nhỏ của cô lên, hai người bốn mắt nhìn nhau: "Xin lỗi nhiều vì làm em lo lắng.

Anh đã nói rồi không bỏ rơi em thì nhất định sẽ không, tin tưởng anh, đừng khóc, thấy em khóc trên người anh càng thêm đau."

Hứa Tiếu Vi nghe thấy hắn nói đau nên hơi hồi hộp: "Hả? Đau ở đâu, em đi kêu bác sĩ lại đây giúp anh xem vết thương, anh chờ......"
Cô nói xong định đi tới bấm chuông, mới vừa đứng ở mép giường còn chưa tiến được bước nào đã bị Giang Tấn nắm cổ tay lại: "Vết thương của anh chỉ có em mới có thể chữa."
Hứa Tiếu Vi không hiểu: "Hả?"
Giang Tấn mỉm cười, chỉ vào vào tim: "Nơi này đau, vừa nhìn thấy em khóc nó liền đau."
Hứa Tiếu Vi ngay sau đó mắt trợn trắng: "......Anh còn dám doạ em như vậy đợi khi xuất viện em sẽ cho anh ngủ ở phòng khách."
Giang Tấn lắc đầu bật cười, vì muốn tranh thủ cơ hội ngủ phòng chính, hắn lặng lẽ chuyển đề tài: "Giang Thịnh có làm khó dễ em không?"
"Ừm." Trong khoảnh khắc, sắc mặt Giang Tấn trở nên âm trầm: "Anh nghe thấy hắn mắng em."
Hứa Tiếu Vi trầm mặc hai giây, chợt bật cười: "Nên anh mới có thể tỉnh lại sao, vậy chúng ta còn phải cảm ơn hắn đó."
Nếu Giang Thịnh không tới để tìm Hứa Tiếu Vi tra hỏi, lại vô ý tới phòng bệnh quở trách Giang Tấn thì làm sao có thể đánh thức được Giang Tấn đây, nói thẳng ra bệnh tình của Giang Tấn chuyển biến tốt đẹp đều là nhờ người anh trai tốt này.

Giang Tấn nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Hứa Tiếu Vi: "Vi Vi, trò chơi lần này cần phải kết thúc, anh không muốn phải đề phòng và lo lắng thêm nữa, nếu ngày đó không có anh xông vào, thì bây giờ người nằm ở đây chịu khổ chính là em."
Hứa Tiếu Vi gật đầu: "Em nghe lời anh, chứng cứ em đã thu thập được gần hết."
"Chân Tịch có......"
"Baby à rốt cuộc anh cũng đã trở lại rồi!!"

Giang Tấn còn chưa nói dứt lời, một người đàn ông từ bên ngoài phòng bệnh xông vào, không cho mọi người kịp phản ứng đã vọt tới mép giường ôm chặt lấy Giang Tấn, trong miệng luôn kêu lên tiếng 'Baby'.

Lê Quả, Hứa Tiếu Vi ngẩn ngơ nhìn thấy sắc mặt Giang Tấn trở nên đen thui, Ngô An Toàn ôm hắn lại hồn nhiên không biết gì, hai người đang chuẩn bị kiếm chỗ thoát lui, vừa đi đến cửa phòng liền nghe thấy âm thanh của Ngô An Toàn kêu to: "Oa đau quá BOSS đây là bộ dáng bệnh nặng mới khỏi của anh sao, dừng tay -- a nhẹ một chút --"
-
Trong lúc Giang Tấn hôn mê, 'Tinh Quang' từ chối tất cả bài báo muốn phỏng vấn Giang Tấn và Hứa Tiếu Vi, để tránh giới truyền thông tìm được Giang Tấn, còn cố ý chuyển đến bệnh viện ở thành phố trung ương, nhưng sự việc vẫn không thay đổi do ánh mắt của paparazzi đã phát hiện ra dấu vết để lại, sau đó gần như liên tiếp mấy ngày họ luôn ngồi canh ở bên ngoài bệnh viện.

Giang Tấn nghe trợ lý báo cáo bên ngoài bệnh viện có rất nhiều phóng viên chờ đợi, thái độ tỏ vẻ khác thường muốn cho một bộ phận truyền thông đến bệnh viện để phỏng vấn.

Trợ lý kinh ngạc: " Giám đốc Giang không phải ngài luôn không thích việc xuất hiện trước truyền thông sao?"
Giang Tấn cúi đầu xem điện thoại: "Hãy để 'Tinh Quang' đưa ra tuyên bố, nói với mọi người không cần lo lắng.

Có thể lấy vết thương của tôi ra nói càng nhiều càng tốt."
Trợ lý không hiểu tác phong hiện giờ của Giang Tấn, nhất thời không biết nói gì.


Lúc này Giang Tấn bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những phiến lá xanh, "Mùa xuân tới rồi."
???
Mình không nhớ rõ bị bỏng sẽ ảnh hưởng đến đầu óc như thế này đâu á.

Trợ lý thu hồi quyển sổ trong tay: "Giám đốc Giang, ngài có cần tôi đi gọi bác sĩ không?"
Tâm tình Giang Tấn dường như rất tốt, quay đầu nhìn trợ lý phá lệ cười dịu dàng: "Không cần."
Trợ lý bị hắn làm cho kinh hồn thoáng nhìn nét cười của hắn sau đó lùi lại nửa bước: "Giám đốc Giang đây không phù hợp với tác phong của ngài, ngài luôn luôn không lộ diện với bên ngoài, mà giờ......"
Giang Tấn khẽ cười: "Không cho truyền thông biết tôi bị thương nặng bọn họ sẽ viết tin tức như thế nào đây, nếu không có một chút tin tức gì thì làm sao cư dân mạng có thể điều tra ra nguyên nhân của vụ cháy đó.

Chân Tịch, có đôi khi chúng ta không thể không thừa nhận sức mạnh của cư dân mạng còn lớn hơn so với những thám tử tư."
Trợ lý ngộ ra: "Cho nên ý của ngài là thông qua cư dân mạng để điều tra ra hung thủ của vụ hoả hoạn đó?"
Giang Tấn hơi hơi gật đầu: "Đem mọi chứng cứ của tôi có giao cho Hứa Tiếu Vi, còn lại để cô ấy tự quyết định."
"Vâng."
Hai người bàn bạc được một lúc, cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Tiếu Vi bưng bình giữ ấm từ bên ngoài tiến vào, đã nghe thấy Giang Tấn nói với Chân Tịch "Ra ngoài trước đi".


Chân Tịch rời đi sau đó, Hứa Tiếu Vi đem bình giữ ấm đặt ở quầy bên trên mép giường: "Vết thương có đỡ hơn không?"
"Ừ." Giang Tấn ngửa đầu nhìn đồng hồ: "Đến giờ bôi thuốc rồi."
Hứa Tiếu Vi nhàn nhạt phát ra âm thanh "Ồ", vừa định xoay người đi kêu y tá đến, đã bị người đàn ông trên giường bắt lấy, Hứa Tiếu Vi quay đầu lại, trước mắt cô là đôi mắt đen thâm trầm của Giang Tấn: "Không cần làm phiền đến người ngoài, em giúp anh là được rồi."
Hứa Tiếu Vi kinh ngạc: "Em?"
Giang Tấn hơi nhướng mày sao: "Nếu không thì ai?"
Hắn chỉ chỉ lọ thuốc đặt bên cạnh giường: "Em không lo lắng các y tá khác thấy thân thể ngọc ngà của anh rồi nổi lên những ý nghĩ không an phận sao?"
Hứa Tiếu Vi giữa mày hơi hơi động, lẩm bẩm tự nói: "Xem ra lửa lúc đó thật sự rất lớn, thiêu anh thành đồ ngốc luôn rồi."
Giang Tấn không nghe rõ cô đang thì thầm cái gì: "Em đang nói cái gì vậy?"
"Không." Hứa Tiếu Vi nghe lời ngồi vào cái ghế bên cạnh giường: "Cởi quần áo ra đi, em giúp anh bôi thuốc."
Giang Tấn nằm ở trên giường không nhúc nhích: "Tay đã bị thương cũng không còn sức lực, chỉ có thể làm phiền phu nhân giúp thôi."
"......"
Hứa Tiếu Vi và Giang Tấn ước chừng nhìn nhau mười giây, cuối cùng vẫn thua cặp mắt thâm thúy kia của hắn, Hứa Tiếu Vi đem thuốc đặt qua một bên, cúi người giúp Giang Tấn cởi từng cúc áo.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui