Trôi qua ba ngày tang lễ của Trọng Nam, Mộc Miên không tài nào chợp mắt được. Chỉ qua ba ngày ngắn ngủi đó là thể trạng của cô sụt giảm đi thấy rõ. Sắc mặt xanh xao, thân hình gầy rộc. Cứ mỗi lần nhìn vào di ảnh của Trọng Nam là nước mắt của Mộc Miên bất giác ứa ra không ngừng.
Cầm nhành hoa huệ thả xuống huyệt mộ, Mộc Miên nán lại thêm một lúc lâu để chờ người ta lấp đất. Cô muốn nhìn anh đến giây phút cuối cùng, nhìn đến khi không còn gì để thấy nữa.
Cảm ơn Trọng Nam đã mang đến cho cô một tình yêu thật đẹp. Nó đẹp đến mức đi đến đâu, qua con đường nào cũng khơi gợi lại những ký ức thuộc về anh. Đối với cô thì Trọng Nam vẫn còn sống, anh mãi sống trong tình yêu vô bờ bến ở trong trái tim bé nhỏ này.
- Chị Mộc Miên!
Cao Mỹ Vy, em gái của Trọng Nam đi đến bên cạnh và gọi Mộc Miên với chất giọng nghẹn ngào. Đưa mắt nhìn cô bé, Mộc Miên hít một hơi thật sâu rồi vươn tay ôm vào lòng. Sự thật quá là đau thương, nhà họ Cao mất đi một người con hiếu thuận, một người anh luôn yêu thương em gái của mình hết lòng. Còn cô, cô hoàn toàn mất đi người mà mình yêu nhất. Chẳng còn ai đưa đón, chẳng còn ai chúc một câu ngủ ngon mỗi khi đêm về, cũng chẳng còn ai gọi đến vào lúc chín giờ tối.
Nhìn lớp đất đang được lấp, Mộc Miên khẽ giọng:
- Mỹ Vy, sau này lớn lên em phải ngoan ngoãn, hiếu thuận với cha mẹ thay cả phần của anh hai. Có biết chưa?
- Dạ, em biết rồi.
Càng nhìn Mỹ Vy, Mộc Miên càng thấy tội nghiệp cho cô bé. Chỉ vừa mới mười hai tuổi thôi mà đã mất đi người anh trai hết lòng yêu thương mình rồi. Sự ra đi của Trọng Nam là điều không một ai ngờ đến được. Người đau đớn nhất lúc này vẫn là ông bà Cao. Mộc Miên biết rõ nỗi đau hiện giờ của mình không là gì so với họ.
Sau sự ra đi của Trọng Nam được ba tháng thì Mộc Miên quyết định đi du học và sinh sống ở nước ngoài một thời gian. Đã trôi qua một quãng thời gian như thế mà cô vẫn không thể nguôi ngoai được. Từng con đường, từng quán xá quen thuộc đều in hằn dấu chân của Trọng Nam. Còn ở đây ngày nào thì trái tim của cô vẫn còn đớn đau thêm ngày đó. Cách duy nhất để ổn định tinh thần và cuộc sống chính là phải rời đi. Rời đi không phải để chối bỏ tất cả quá khứ mà là để cho bản thân có thể trở nên mạnh mẽ hơn phần nào.
Kéo vali để vào một góc phòng. Mộc Miên thở dài nhìn chiếc lắc với điểm nhấn là hình cánh phượng được điêu khắc tỉ mỉ trên tay mình. Đây là thứ đầu tiên và duy nhất mà Trọng Nam đã chế tác. Tuy nó còn nhiều sai sót, đường nét vẫn chưa được mềm mại nhưng đối với cô thì đây là món trang sức đẹp nhất trên đời. Ước mơ và sở thích của anh dành cho kim hoàn là rất lớn. Nếu như không có chuyện đau lòng này xảy ra thì cô tin chắc tương lai của Trọng Nam sẽ vô cùng sáng lạn.
Dạo gần đây phải lo giấy tờ và thủ tục nên thời gian rãnh rỗi của Mộc Miên rất hiếm. Ấy vậy mà ngày nào cô cũng đến nghĩa trang thăm anh, rãnh rỗi thì ở lâu một chút, bận quá thì năm phút thôi cũng được. Mộc Miên làm như thế chỉ vì muốn anh không cô đơn ở nơi lạnh lẽo đó. Cho dù chuyện thành ra như thế nào thì cô vẫn dành tình cảm sâu đậm cho người con trai này. Tương lai không ai nói trước nhưng chắc chắn tình yêu này sẽ được cô cất giữ ở tận đáy trái tim. Mãi mãi cũng không thể phai mờ.
Ngày hôm sau.
Bà Trần thấy Mộc Miên mang vali xuống bậc thang thì không khỏi thắc mắc.
- Mộc Miên, đến trưa mới ra sân bay mà. Sao con chuẩn bị sớm thế?
- Con muốn đến nghĩa trang một lúc.
Cô mỉm cười ngồi xuống bên cạnh bà. Thời gian qua Mộc Miên đã tiết chế bản thân, trở nên trưởng thành và không còn kiểu cách của một nàng tiểu thư luôn được chiều chuộng. Sự ra đi của Trọng Nam đã ảnh hưởng rất lớn, không những làm tính tình của Mộc Miên phần nào thay đổi mà cả cách suy nghĩ cũng đã chín chắn hơn.
- Lần này con đi phải mất rất lâu mới có thể quay về. Nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt. Cho dù bên đó có chị họ của con nhưng mẹ vẫn không an tâm được. - Bà nắm lấy tay cô.
- Không sao đâu mẹ, con cũng đã lớn rồi mà. Đến lúc cần nhìn xem thế giới bên ngoài rộng lớn ra sao.
- Biết là đã lớn rồi nhưng làm sao mẹ có thể an tâm tuyệt đối được. Sang đó rồi ngày nào con cũng phải gọi về cho mẹ có biết chưa?
Mộc Miên mỉm cười ôm lấy bà Trần. Trên đời này quả thật chỉ có gia đình, người thân mới dành trọn tình yêu thương cho ta mà thôi. Cô biết vì mình mà cha mẹ đã suy nghĩ nhiều lắm. Cũng chỉ vì được cưng chiều từ nhỏ nên khi bước chân ra xã hội thì họ đã lo lắng rất nhiều điều. Nhưng Mộc Miên biết mình bây giờ cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Mạnh mẽ để trở thành một cô gái độc lập, mạnh mẽ để chữa lành đi vết thương lòng.
[Theo như khám nghiệm hiện trường và các nhân chứng có mặt khi vụ tai nạn xảy ra thì chiếc xe ôtô với biển kiểm soát XX-XXXX đã vượt đèn đỏ với tốc độ cao và va chạm với dòng người đang qua đường, hậu quả khiến ba người bị kéo lê năm mét và thương vong. Cũng theo kết quả điều tra, chủ sở hữu xe ôtô đã trong tình trạng không tỉnh táo do đã dùng chất cấm khi xảy ra vụ án.]
Từng câu từng chữ của cảnh sát viên đã nói đều được Mộc Miên ghi nhớ không sót một chữ nào. Ở trước mộ của anh, cô không thể làm gì hơn ngoài việc cúi gằm mặt rồi bật khóc. Đã ba tháng trôi qua, vậy mà chưa bao giờ trong lòng có thể nguôi ngoai được. Từng ngày từng ngày trái tim nhỏ bé không ngừng bị giày vò và đớn đau biết nhường nào. Đặc biệt là khi bước trên những con đường quen thuộc, làm những chuyện mà cả hai từng làm.
Mộc Miên không phải muốn quên anh, không phải muốn rũ bỏ tất cả kỉ niệm đẹp trong quá khứ. Chỉ là cô muốn mình mạnh mẽ hơn một chút, không phải là một cô gái yếu lòng như bây giờ.
- Trọng Nam, tuy rằng em sẽ rời xa quê hương một quãng thời gian dài, nhưng anh cứ yên tâm, anh vẫn sẽ luôn ở trong trái tim em. Cho dù đi đến cùng trời cuối đất thì mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào ngôi mộ, Mộc Miên cố gắng mỉm cười thật tươi, nụ cười gượng gạo trong nước mắt để chào tạm biệt người con trai ấy. Cảm ơn anh vì tất cả. Cảm ơn anh đã dạy cho cô biết khi yêu thật lòng là như thế nào.
- Trọng Nam, em nhớ anh rồi. Anh quay về đi... Được không?
Gục đầu bật khóc trong bất lực, Mộc Miên không thể chấp nhận được sự thật cay đắng như thế này. Cách đây không lâu rõ ràng anh vẫn ở đây, vẫn ôm lấy cô vỗ về mỗi khi giận dỗi. Anh cũng đã hứa sẽ ở cạnh bên cô không bao giờ rời đi. Ấy vậy mà giờ đây lại nằm ở một nơi lạnh lẽo như vậy, hoàn toàn không một ai thân thích bên cạnh cả.
Quay lưng rời khỏi ngôi mộ vẫn còn mới toanh, Mộc Miên hít một hơi thật sâu và đưa tay lau hai hàng nước mắt đang tung hoành trên gương mặt kiều diễm.
Hôm nay không phải là ngày đẹp trời. Bầu trời đã kéo mây đen, âm u từ ban sáng. Quả thật trớ trêu thay lòng người. Ngày đau lòng nhất, ngày cô dứt áo rời xa quê hương thì lại xuất hiện cơn mưa buồn đến đứt cả gan cả ruột. Có phải anh đang đau lòng đấy không? Có phải biết mình không còn bên nhau nữa nên đã bật khóc?
Cơn mưa rào bắt đầu trút xuống, những hạt mưa tí tách đua nhau nhảy múa không ngừng. Dưới cơn mưa trắng xóa càng lúc càng to, một người con trai nhẹ nhàng đặt đoá hoa huệ lên ngôi mộ được xây cách đây ba tháng. Người nằm ở đây chính là ân nhân đã cứu mạng của anh. Nếu như không nhờ có anh ấy thì anh cũng phải nằm lại ở chốn lạnh lẽo này.
- Cảm ơn cậu đã cứu tôi! Trái tim của cậu ở đây, ngay trong lồng ngực này. Tôi biết cậu còn rất nhiều ước mơ vẫn chưa tròn vẹn. Cứ mách bảo với trái tim, chắc chắn tôi sẽ thay cậu thực hiện những hoài bão vẫn còn dang dở.
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Người con trai ấy chính là chàng trai bị bệnh mạch vành cần phải thay tim vào ba tháng trước. Ngay sau khi hồi phục và bản thân đã có thể sinh hoạt như một người bình thường thì anh lập tức đến đây gặp ân nhân của mình để tạ ơn. Cuộc đời của anh là cha mẹ cho nhưng người con trai trẻ tuổi kia đã góp phần tiếp diễn nó. Ơn nghĩa của anh ấy và cả người thân đang ôm một nỗi đau quá lớn kia anh sẽ mãi mãi không bao giờ quên.
Nói đến gia đình họ, tại sao anh lại nhớ ơn ư? Người con trai nằm đây đồng ý hiến tất cả bộ phận cho người cần thiết ngoại trừ đôi mắt và trái tim. Bác sĩ đã thương lượng với người nhà rất lâu, thậm chí mẹ anh đã quỳ xuống xin họ giúp đỡ vì khi đó chỉ có tim của anh ấy là thích hợp với anh nhất. Không vì cái gật đầu kia thì anh đã không thể sống sót và bình an như bây giờ.
- Cậu chủ, mưa đã to hơn rồi. Bà chủ ở nhà sẽ rất lo lắng.
- Tôi biết rồi!
Anh trả lời vị quản gia và nhìn ngôi mộ thêm một lần nữa rồi quay lưng rời đi. Vốn dĩ bản thân là một người nghĩa khí, biết trước biết sau, vậy nên sau này anh sẽ làm mọi thứ mà con tim mách bảo. Hiện tại không phải sống cho riêng bản thân anh mà còn phải sống vì lý tưởng và mơ ước của chàng trai chỉ vừa mười tám tuổi này.
Quay mặt nhìn theo bóng một người con gái đã khuất xa nơi đây. Tuy chỉ là một bóng lưng mảnh khảnh nhưng lại hằn rõ những nét đơn độc đến tột cùng. Không những như vậy mà bóng lưng ấy còn khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng cứ mãi nhói đau.
Một con đường nhưng hai hướng trái ngược nhau. Họ quay lưng về nhau dưới bầu trời âm u đang trút cơn mưa nặng hạt. Một năm, năm năm, mười năm,... Thậm chí là đến cuối cuộc đời. Liệu rằng con đường này sẽ có nắng? Hay lại như hôm nay, mãi mãi không còn thấy ánh mặt trời?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...