Không biết nơi này là đâu, chỉ có một ngọn đèn nhỏ sáng lên, xung quanh là những bức tường xi măng lốm đốm, lẽ ra trên một bức tường có một cửa sổ, nhưng trống rỗng, gió lạnh cứ ùa vào nhà.
Hàn An Ca nằm nghiêng trong chuồng, thân hình nhỏ bé cuộn tròn thành quả bóng.
Khi mới được đưa tới đây, cô nhóc sẽ khóc lóc cầu xin người đàn ông thả mình ra, nhưng khi con dao găm treo lủng lẳng trước mặt cô nhóc hết lần này đến lần khác, sau khi bị hù dọa mấy lần, cô nhóc không còn dám lên tiếng nữa.
Hôm qua cô nhóc sợ hãi tè ra quần, bây giờ quần vẫn ướt khiến cô nhóc cảm thấy rất khó chịu. Sau đó cô nhóc lại muốn đi tiểu nên cầu xin người đàn ông, rụt rè gọi chú, nhưng người đàn ông đó bảo cô nhóc tiểu trong chuồng như một con chó con.
Hàn An Ca có rất nhiều chuyện không hiểu được, cô nhóc vốn là một đứa trẻ, vì cái gì phải bị nhốt ở chỗ này như một con chó con?
Cô nhóc vẫn không hiểu tại sao người đàn ông đó lại nói kẻ có tiền đều là chó.
Hôm qua, cô nhìn thấy một hoa nhỏ tên là "Bách Chỉ" trong vườn bách thảo, từ "Chỉ" kia cô nhóc nhận ra được, vì rất giống tên Lịch Lịch, sau đó cô nhóc ngồi bên bồn hoa thật lâu, thấy tiếc cho Lịch Lịch vì không thể nhìn thấy bông hoa đáng yêu này.
Cô giáo không cho bọn trẻ hái hoa, Hàn An Ca vốn là một đứa trẻ ngoan và kỷ luật nhưng sau khi rời đi, cô nhóc cô vẫn không quên được chùm hoa nhỏ màu trắng, quyết định chạy về trong lúc giáo viên không để ý. chỉ nhẹ nhàng hái một cái, sẽ không làm cho hoa nhỏ đau.
Cô quay lại khóm cây, đặt chai nước uống gần hết xuống đất, nhẹ nhàng ngắt một bông hoa nhỏ màu trắng rồi nhét vào ngăn ngoài cặp sách như bảo bối.
Cô nhóc là đứa trẻ đáng yêu nhất lớp, ngay cả cô Trần cũng nói như vậy, cô nhóc còn tưởng rằng người đàn ông đó cũng sẽ thích mình, cô nhóc từng gặp người này ở bãi đậu xe, nên lần này cô nhóc vẫn cười đưa cái chai.
Sau đó, cô nhóc bị bỏ vào một chiếc túi hôi hám, vì người đàn ông này đe dọa nếu la hét hoặc cử động sẽ bị đâm chết nên cô nhóc chỉ có thể lặng lẽ khóc và bất động, cuối cùng cô nhóc đến nơi này và bị nhốt vào một cái lồng.
Cô nhóc không dám ngủ, sợ nếu nhắm mắt lại, người đàn ông này sẽ nhân cơ hội giết mình.
Đêm qua khi người đàn ông đang ngủ, Hàn An Ca từ trong cặp sách lấy ra con Peppa Pig, ôm vào lòng, bên trong có đoạn ghi âm Lịch Lịch, cô nhóc chỉ dám nghe một lần, không dám nghe thêm, bởi vì sợ người đàn ông đó nghe thấy và lại dọa.
Cô nhóc thực sự rất sợ, nhớ hai mẹ và Lịch Lịch, bông hoa nhỏ định tặng đã bị dập nát, tất cả cánh hoa đều rụng hết, thật sự rất buồn.
Vừa rồi người đàn ông đó lại đến hù dọa, mỗi lần nhìn thấy mũi dao đâm vào lồng, An Ca đều có cảm giác như mình sắp chết.
Cô nghe nói người đàn ông này hình như đang nói chuyện với mẹ Cố và đòi rất nhiều tiền.
Hiện tại người đàn ông này không biết đã đi đâu, Hàn An Ca run rẩy lấy ra một chiếc bánh quy từ trong cặp sách nhỏ, nhét vào miệng, ánh mắt hoảng sợ nhìn về góc tường.
Sau khi siết chặt tay phải của búp bê Peppa Pig, giọng nói dịu dàng của Lịch Lịch vang lên: "Cố Chỉ Lịch thích An Ca nhất, An Ca đang làm gì thế? Có nhớ mình không? Mình vẫn luôn ở đây chờ An Ca đến thăm mình, ngày nào cũng nhớ An Ca...."
Hàn An Ca nghe vậy liền khóc, cô nhóc đếm tay nhớ lại ngày mai là thứ sáu, mẹ sẽ nói với cô nhóc có được đến thăm Lịch Lịch hay không.
Nhưng hai mẹ đâu rồi? Sao vẫn chưa tới cứu mình chứ?
5 giờ chiều, sau khi Cố Cảnh Hàm chuẩn bị xong hết, nhận được điện thoại của người đàn ông, báo địa chỉ, yêu cầu một mình Cố Cảnh Hàm mang tiền đến gặp sau 7 giờ tối.
"Nếu cô chơi tâm cơ với tôi..." Người đàn ông lại cảnh cáo, "Tôi vốn là người mạng rẻ bèo, nhưng mà mạng của con gái cô rất quý, cùng lắm thì... chết cùng nhau."
Thẩm Thấm không biết An Ca xảy ra chuyện, cho rằng hai người cãi nhau, cho nên sắc mặt không ổn.
Cố Chỉ Lịch cũng khuyên mẹ Hàn đừng buồn, cô bé rất hiểu chuyện, biết hai mẹ lo lắng cho mình, nên hứa hẹn sẽ nhất định sẽ cố gắng chữa bệnh.
Hàn Bùi Vân nhìn Lịch Lịch yếu ớt, khóe miệng cố nở nụ cười, không nói gì.
Giấc mơ còn sót lại tối qua vẫn còn đọng lại trong đầu cô, thi thể nhỏ bé của An Ca nằm trên sàn bê tông bẩn thỉu, cổ trắng nõn mềm mại bị người ta cắt, lộ ra thịt bên trong, máu chảy đầy, cơ thể không ngừng run rẩy. Nhưng cô chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể đi qua, càng không thể phát ra bất cứ tiếng nào.
Sau đó, cô chạy về phòng bệnh, bất lực nhìn sóng trên máy điện tâm đồ đầu giường ngừng lên xuống, trong phòng bệnh vang lên một tiếng chuông báo động chói tai, các bác sĩ và y tá tập trung thành vòng tròn, kéo chăn trắng lên, đắp lên gương mặt tái nhợt của Lịch Lịch, rồi báo cáo thời gian, chính xác đến từng phút từng giây, đó là thời gian tuyên bố tử vong của đứa bé.
Cô còn nhìn thấy Cố Cảnh Hàm tới tìm mình, vì bản thân đau long đến tột độ nên đã nói ra những lời rất khó nghe, đem hết mọi lỗi đổ lên đầu Cố Cảnh Hàm, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt hiếm khi biểu lộ cảm xúc lại tràn đầy nước mắt.
Lúc Cố Cảnh Hàm rời đi, cô hối hận, lo lắng đưa tay ra, nhưng mọi thứ trước mắt đột nhiên biến mất.
Hàn Bùi Vân tỉnh dậy từ trong giấc mơ, một vùng lớn trên chiếc gối cô đang nằm đã ướt đẫm nước mắt, cách đây một thời gian, cô còn đang cảm thấy hạnh phúc vì sau bao khổ đau ông trời cũng chịu mở mắt, bố thí cho cô một phần ngọt ngào của cuộc sống, nhưng tại sao mãi không chịu buông tha cô...
Chiều tối, Cố Cảnh Hàm cuối cùng cũng trở lại, Hàn Bùi Vân không biết cả ngày Cố Cảnh Hàm ở bên ngoài làm gì, vẫn mặc như cũ quần áo, mái tóc gợn sóng trước đây cẩn thận chăm sóc, giờ đã có một nửa- bị cột ra sau đầu, sắc mặt tái nhợt, xanh xao, càng thấy hốc hác hơn cả lúc sáng.
Tuy buổi sáng sắc mặt không tốt nhưng môi vẫn đỏ hồng, bây giờ môi trắng bệch, cả người yếu ớt như thể một giây sau cũng sẽ gục xuống.
Cố Cảnh Hàm kéo cô đến cầu thang, bất an liếm môi, sau đó nói: "Chị đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa tôi đi đón An Ca."
"Số tiền đó..."
"Đều ở trong xe, có bốn cái vali." Cố Cảnh Hàm nhàn nhạt nói.
Đó là một số tiền rất lớn, mặc dù Hàn Bùi Vân biết Cố Cảnh Hàm có tiền, nhưng trong vòng một ngày, muốn lấy được số tiền mặt vẫn là đô la Mỹ này cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Chị đi một mình à?" Hàn Bùi Vân rất lo lắng cho cô.
"Ừ, anh ta yêu cầu."
"Nhưng..." Hàn Bùi Vân có chút không yên tâm, nói không mạch lạc: "Nếu anh ta lấy tiền xong không thả An Ca thì sao? Lỡ như anh ta lại bắt chị thì sao?"
"Chị đã suy tính rồi." Cố Cảnh Hàm giải thích với cô, nói rất nhanh: "Chị bảo Chu Cần tìm hai vệ sĩ lái xe phía sau chị, nhưng không được để lộ, đến lúc đó xe sẽ đậu xa cách chỗ đó mấy chục mét, canh ở cửa, nếu một tiếng sau chị vẫn không mang An Ca ra ngoài, lúc đó sẽ xông vào tìm chị, cũng sẽ báo cảnh sát."
Hàn Bùi Vân suy nghĩ một chút, hỏi: "Em có thể đi cùng bọn họ không?"
Cố Cảnh Hàm lắc đầu, trầm giọng nói: "Chu Cần sẽ đi cùng bọn họ, em ở đây với Lịch Lịch đi, chị nói rồi, em đừng lo lắng gì hết."
Hàn Bùi Vân nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng ấn vào, để cô thực sự cảm nhận được sự tồn tại của Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm nhìn thấy bộ dáng khó xử của cô, không nhịn được, cười sờ sờ mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng: "An Ca để chị lo, em lo cho Lịch Lịch, không đúng à?"
Hàn Bùi Vân nhìn Cố Cảnh Hàm, môi mấp máy, uỷ khuất dụi dụi mắt.
"Sao thế em?" Cố Cảnh Hàm ôm cô, tựa cằm lên vai cô.
Vai cô run lên, không có đáp lại, nhưng Cố Cảnh Hàm lại có thể cảm nhận được Khóc Nhè lại khóc.
Thật là, thích khóc quá rồi.
Cảm thấy buồn cười, khụt khịt, đôi mắt trở nên ẩm ướt và nóng, thở dài rồi ôm Cố Cảnh Hàm chặt hơn.
"Em xin lỗi, hôm qua em không nên nói thế với chị." Hàn Bùi Vân xin lỗi Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm tính tình tốt nói: "Em cũng không nói sai, chị cũng cảm thấy có lỗi, nên chị nhất định sẽ mang An Ca về, chị biết em không thể sống thiếu con bé."
Hàn Bùi Vân ôm eo cô, muốn nói gì đó, nhưng vì đang khóc nên không nói được.
Cố Cảnh Hàm để cô ôm mình thật lâu, cho đến khi thời gian trôi qua, chuẩn bị lên đường.
"Chị không ăn à?" Hàn Bùi Vân đưa cô ra xe.
"Không được rồi." Cố Cảnh Hàm nhìn đồng hồ, nói: "Đợi đến khi chị về, sẽ ăn đồ ăn em nấu."
Hàn Bùi Vân vội vàng đồng ý: "Muốn gì cũng cho."
Cố Cảnh Hàm nhìn cô, cười thật lòng: "Tôm rang tỏi, đậu cô ve xào tỏi, nếu có ức bò hầm cà chua thì càng tốt."
Nghe thấy những món lần đầu tiên nấu cho Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân cuối cùng cũng nở nụ cười: "Được."
Cố Cảnh Hàm mở cửa xe, quay người nhìn Hàn Bùi Vân một cái thật sâu.
Hàn Bùi Vân vô cớ cảm thấy hoảng sợ, sau đó cảm giác được trên môi mình có chút ấm áp, chính là một cái hôn ngắn ngủi.
Cô còn muốn nói thêm gì đó, Cố Cảnh Hàm đã lên xe, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe lái ra khỏi bệnh viện.
Hàn Bùi Vân trở lại phòng bệnh đọc sách cùng Lịch Lịch, lơ đãng kể cho cô bé nghe những câu chuyện cổ tích trong sách, cô bé đột nhiên hỏi: "Mẹ Hàn, hôm nay mẹ không đón An Ca tan học ạ?"
Hàn Bùi Vân sững sờ hồi lâu, đành phải tìm một cái cớ chắp vá: "An Ca đến nhà một bạn nhỏ trong lớp chơi."
"A..." Cố Chỉ Lịch mất mát cúi đầu, "Sao An Ca lại tìm bạn khác chơi mà không đến tìm con?"
Hàn Bùi Vân không thể giải thích, liền giả vờ như không nghe thấy, cố chịu đựng đau đớn trong lòng, tiếp tục kể chuyện như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chu Cần mang hai vệ sĩ lái xe theo sau xe Cố Cảnh Hàm, hôm nay cô mới biết thân thế thật sự của An Ca, sau đó biết tin cô nhóc bị bắt cóc, nhất thời chưa chấp nhận được, đến giờ vẫn còn mông lung.
Tên bắt cóc chính là Ngô Đại Vĩ, rõ ràng lần trước cô đã xác nhận với Phùng tổng là người này đã về tới quê quán.
Xe chạy đến vùng ngoại ô phía Đông, nơi cách đây 5 năm là vùng đất hoang và dân cư thưa thớt, sau đó được quy hoạch thành khu phát triển đô thị mới, thu hút nhiều chủ đầu tư bán đất và xây cao ốc. Nhưng sau khi các tòa nhà được xây dựng, không ai mua chúng, dần dần biến thành nơi nhà nhiều hơn người, bỏ hoang.
Phía trước có rất nhiều tòa nhà đang xây dở, xe của Cố Cảnh Hàm đậu ở dưới một tòa nhà, đám người Chu Cần tìm một vị trí tương đối khuất, tắt máy xe, tắt đèn pha.
Hai vệ sĩ lấy ống nhòm ra, nhìn Cố Cảnh Hàm một tay kéo vali vào rồi ấn đồng hồ đếm ngược.
Địa chỉ được gửi đến là tầng hai của tòa nhà này, Cố Cảnh Hàm đang đứng ở đầu cầu thang, trong bóng tối không có ánh sáng, cô đặt vali tại chỗ, bật đèn flash của điện thoại lên, nhìn về phía trước.
Ở trong bóng tối, một khuôn mặt con người bất ngờ xuất hiện.
Cố Cảnh Hàm lập tức giật mình, không khỏi lùi lại hai bước.
Người đàn ông dường như đã đợi ở đó rất lâu, giống như một con chuột trong rãnh nước, lén lút nhìn thế giới bên ngoài.
Điện thoại di động của Cố Cảnh Hàm vẫn hướng về phía anh ta, dưới ánh đèn, nhìn anh ta đi từ trên xuống dưới, càng ngày càng gần.
Anh ta cầm con dao găm trong tay cho đến khi đứng trước mặt cô, mũi nhọn chĩa vào cổ cô: "Đưa điện thoại cho tôi."
Cố Cảnh Hàm đưa điện thoại cho anh ta, người đàn ông lập tức ném nó xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
"Cố tổng cũng biết giữ lời hứa." Người đàn ông nhìn ra phía sau cô, sau đó dí dao vào cổ cô, bảo cô đi theo anh ta đến cửa tòa nhà và nhìn xung quanh.
Cố Cảnh Hàm hỏi: "Đứa nhỏ đâu?"
"Làm gì gấp thế." Người đàn ông cười lớn, nhấc một chiếc vali lên, bảo Cố Cảnh Hàm xách chiếc còn lại.
"Tôi không nhấc nổi." Cố Cảnh Hàm đẩy vali cho anh ta.
Người đàn ông không nói gì, chỉ cười ha ha, bảo Cố Cảnh Hàm đi phía trước, mỗi tay xách một chiếc vali đi theo cô.
Sau khi đến tầng hai, đi được một quãng ngắn thì đến trước một cánh cửa đổ nát, người đàn ông đặt dao sau lưng Cố Cảnh Hàm, đưa chìa khóa cho cô và yêu cầu cô mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một cỗ mùi khó chịu xộc thẳng vào mặt, Cố Cảnh Hàm bịt mũi, không nhịn được chống khung cửa mà nôn khan.
Người đàn ông cảm thấy phản ứng của Cố Cảnh Hàm rất thú vị nên càng cười lớn hơn, đẩy cô ra phía sau.
Cố Cảnh Hàm loạng choạng suýt ngã, thân thể va phải một vật hình vuông, nhưng cô đã kịp thời đỡ lấy.
Cố Cảnh Hàm cúi đầu, dưới ánh trăng chiếu vào, nhận ra thứ mình đụng phải chính là chuồng chó nơi An Ca bị nhốt.
Người đàn ông đóng cửa lại rồi bật bóng đèn nối vào bình ắc quy, cả căn phòng lờ mờ sáng.
Hàn An Ca dụi mắt khó chịu sau khi đèn bật sáng, sau đó nhìn thấy mẹ Cố đột nhiên xuất hiện, miệng há hốc, bàn tay nhỏ bé vươn ra khỏi lồng nắm lấy tay mẹ, vừa khóc vừa hét: "Mẹ đến rồi, rốt cuộc mẹ cũng đến rồi, mau đưa An Ca về nhà."
"An Ca, đừng sợ, chúng ta sẽ về nhà sớm thôi." Cố Cảnh Hàm xác nhận đứa nhỏ không có vết thương, cũng không thể mở được ổ khóa trong lồng, quay về phía người đàn ông nói: "Tôi đã đáp ứng yêu cầu của anh rồi, mau thả con bé ra."
Người đàn ông mở hai chiếc vali cô mang theo, nhìn số tiền một cách thèm thuồng, đưa tay vuốt ve qua lại, cúi đầu hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi thơm của mực in trên tờ tiền.
Trong các góc phòng đều có chất bài tiết tích tụ, kể cả dưới chuồng của An Ca, Cố Cảnh Hàm cũng nhìn thấy vết nước tiểu trên quần của cô nhóc, cô đau lòng nóng lòng muốn đưa con gái đi.
"Đây chỉ là một nửa số tiền chuộc, nửa còn lại để trên xe. Anh thả đứa bé ra và xuống cùng chúng tôi. Khi chúng tôi lên xe, anh có thể cầm nửa còn lại."
Người đàn ông cởi một chồng tiền giấy, xem xét từng tờ một rồi chế nhạo: "Cô đang giở trò với tôi à?"
"Tôi chỉ muốn đưa con bé bình an về nhà." Cố Cảnh Hàm nhìn thấy chiếc chìa khóa trên bàn, hẳn là dùng để mở lồng.
Người đàn ông tiến lại gần, ném xấp tiền vào mặt Cố Cảnh Hàm: "Cô cho rằng thứ tôi muốn là tiền sao?"
Những tờ tiền như một cái tát vào mặt, văng tứ tung và rơi xuống đất, chưa có ai làm nhục cô đến thế.
Cố Cảnh Hàm khống chế cảm xúc, dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh ta: "Mời tuân theo thỏa thuận, tôi mang tiền đến cho anh rồi, thả đứa bé ra, tôi sẽ không báo cảnh sát."
Người đàn ông nhặt con dao găm lên, dùng tay kia xoa xoa lưỡi dao và lẩm bẩm: "Chết tiệt, sắp chết mà vẫn còn nói được."
Cố Cảnh Hàm theo bản năng chặn lại lồng An Ca, vẻ mặt không thay đổi nói: "Nếu một tiếng nữa tôi không ra ngoài, người nhà tôi sẽ báo cảnh sát, anh trốn không được."
Người đàn ông cười khẩy nói: "Cô cho rằng tôi cầm tiền của cô, thì có thể chạy thoát à?"
Cố Cảnh Hàm khó hiểu nhìn anh ta.
"Hahaha... Loại người như chúng tôi thật là rẻ mạt, vô giá trị, chỉ có mạng sống của các người mới quan trọng, bắt được con gái cô thế là cô vội vàng đưa tiền tới." Người đàn ông giữ mũi dao chỉ vào cô, đang rất kích động: "Lúc tôi chuẩn bị làm chuyện này, đã không nghĩ đến việc sống sót."
Cố Cảnh Hàm dựa vào lồng, một tay đưa ra sau lưng, duỗi ngón tay vào trong lồng, để An Ca có thể nắm tay mình, có thể sẽ không sợ nữa.
"Đứng ở đó!" Người đàn ông cao giọng, mặt đỏ bừng, vung dao găm ra hiệu cho Cố Cảnh Hàm đứng ở khoảng không đối diện.
"Mẹ..." Lòng bàn tay An Ca trống rỗng, cô nhóc nhoài mình trên lồng khóc nhìn mẹ càng ngày càng xa mình.
Cố Cảnh Hàm đứng tại chỗ quy định, cười với nhóc con đang khóc, như đang trấn an con gái sẽ không sao.
"Quỳ xuống!" Người đàn ông hét vào mặt cô.
Cố Cảnh Hàm sửng sốt một chút, mặt không biểu tình nhìn anh ta, đứng thẳng người.
"Tôi nói, quỳ xuống!" Người đàn ông giơ con dao găm trong tay lên đâm mạnh vào chiếc lồng giống như trong video.
"Dừng lại!" Cố Cảnh Hàm hét lên, cô nhìn thấy An Ca tuyệt vọng nhắm mắt lại, An Ca không thể chịu khổ thêm được nữa.
Cô cúi xuống, chống một tay xuống đất, một chân quỳ xuống, chân còn lại khuỵu xuống, cô quỳ xuống trước mặt người đàn ông, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.
"Thả con bé ra." Toàn thân Cố Cảnh Hàm run rẩy.
Cô chưa từng quỳ lạy ba mẹ, chưa từng quỳ lạy tổ tiên, vì cô là người không có tín ngưỡng, chưa từng quỳ lạy Phật hay thần.
"Cố tổng đang cầu xin tôi à?" Người đàn ông nhặt chùm chìa khóa vẫy vẫy trước chuồng.
Cố Cảnh Hàm cúi đầu, giọng điệu hèn mọn: "Tôi cầu xin anh, thả con bé đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...