Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Cố Cảnh Hàm thật sự rất muốn come out, cô không sợ gì hết. Nhưng sau khi come out, sợ ba mẹ nhìn thấy Hàn Bùi Vân và An Ca, tự nhiên sẽ không giấu được thân phận của hai đứa nhỏ, đến lúc đó ba mẹ cô biết được, sợ thái độ của họ đối với Lịch Lịch có lẽ đã thay đổi lớn.

Trước đó nguyên nhân không come out một trong nguyên nhân là Hàn Bùi Vân sợ đối mặt, mặt khác cũng là bởi vì những này lo lắng.

Cô không chắc liệu Hàn Bùi Vân có phải nhất thời xúc động hay không, vì vậy cô nghĩ: "Vậy An Ca và Lịch Lịch nên giải thích thế nào đây?"

Hàn Bùi Vân ánh mắt nặng nề nhìn Cố Cảnh Hàm, hỏi: "Chị có biết về kỹ thuật sinh sản trứng đôi không?"

Cố Cảnh Hàm cau mày, trong đầu tìm kiếm thuật ngữ quen thuộc này, suy nghĩ một lúc mới nói: "Chị có nghe nhân viên phòng thí nghiệm nhắc tới... hình như là lấy tế bào trứng của hai bên, thông qua công nghệ đặc biệt tạo thành một phôi thai, chỉ có thể áp dụng với phụ nữ. Nhưng hình như vẫn giai đoạn thử nghiệm trên chuột, không sử dụng trên con người."

Hàn Bùi Vân sau đó nói: "Em nghe nói kỹ thuật này đã hoàn thiện, chẳng qua vì vấn đề đạo đức cho nên không được phép sử dụng. Nhưng mà chị nghĩ lại thử xem, công nghệ lồng ấp mà chị sử dụng cũng không được phép cho dùng, nhưng chỉ cần chị bỏ nhiều tiền không phải cũng được dùng sao?"

"Cho nên?" Cố Cảnh Hàm tựa hồ có chút hiểu được.

Hàn Bùi Vân: "Lịch Lịch và An Ca là những đứa trẻ được chúng ta sinh ra bằng cách sử dụng công nghệ này."

Nhìn vẻ mặt của cô, giống như chuyện này thật sự đang xảy ra, Cố Cảnh Hàm gần như nghi ngờ mình đã mất trí nhớ: "Bọn nhỏ... không phải là chúng ta làm ống nghiệm...."

"Chậc." Hàn Bùi Vân ghét việc cô không hiểu ý mình.

"Chị hiểu được..." Cố Cảnh Hàm hơi mở miệng, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chúng ta không phải đang nói dối sao?"

Hàn Bùi Vân bất đắc dĩ khoanh tay hỏi: "Có cách nào đơn giản hơn cách nói này không?"

Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, do dự lắc đầu.

"Tục ngữ nói, gạo nấu thành cơm, là chuyện đã rồi, không thể nào thay đổi. Dù việc come out không được tán thành, nhưng con cũng đã có rồi, có thể làm gì được sao?" Hàn Bùi Vân lợi dụng khác phái luyến ái thường hay dùng, nhưng vì muốn gặp Lịch Lịch thường xuyên, cũng thật sự hết cách rồi.

Nếu đã chuẩn bị nói dối, trước tiên phải bàn kịch bản để cho khớp.

Cố Cảnh Hàm hỏi: "Vậy là nói chúng ta đã yêu đương quen nhau 5 năm rồi hả?"

"Phải là chúng ta hẹn hò từ 5 năm trước, nhưng chỉ hẹn hò trong thời gian ngắn, lúc chuẩn bị có con thì cả hai chia tay, cho đến khi Lịch Lịch bị bệnh, chị mới tìm em để xét nghiệm tuỷ, sau đó thì nối lại tình xưa."

Trên đường đến bệnh viện, Hàn Bùi Vân suy nghĩ tất cả những việc cần giải quyết, một cách có trật tự nói với Cố Cảnh Hàm, nhìn thấy bộ dáng suy tư của Cố Cảnh Hàm, hỏi tiếp: "Chị cảm thấy mẹ chị có tin không?"


Cố Cảnh Hàm cười khẽ: "Đừng nói mẹ chị, đến chị còn tin đây nè."

Cô rất khao khát đoạn thời gian mà Hàn Bùi Vân nói, nếu như quen biết Hàn Bùi Vân 5 năm trước, vậy thì mấy chục năm cuộc đời của cô sẽ thêm vào 5 năm ấm áp tươi sáng.

"Quyết định vậy đi, lát nữa chị bớt nói lại, để em nói." Hàn Bùi Vân ôm Cố Cảnh Hàm lần nữa, giốn như lấy cổ vũ.

"Được." Cố Cảnh Hàm đồng ý, ghé vào tai cô hỏi: "Cái công nghệ sinh trứng đôi này, nếu bỏ nhiều tiền, có thể làm được hả?"

"Em cũng không biết." Hàn Bùi Vân lẩm bẩm, buông Cố Cảnh Hàm ra, cô nhìn thấy Cố Cảnh Hàm vẻ mặt không còn u ám như trước nữa mà thay vào đó là vẻ mặt chờ đợi quen thuộc.

Hàn Bùi Vân hiểu ý, dội một gáo nước lạnh vào người Cố Cảnh Hàm: "Chị vẫn còn ngại chưa đủ nhiều con à?"

Cố Cảnh Hàm chỉnh lại kính, trong lòng có chút xấu hổ: "Chị chỉ tuỳ tiện nghĩ thôi..."

"Không cho nghĩ." Hàn Bùi Vân chỉ vào Cố Cảnh Hàm, nghiêm túc cảnh cáo.

Sợ nhất là cái bộ dạng này của Cố Móng Heo, tuỳ tiện nghĩ sẽ luôn thành hiện thực.

Sau khi bình tĩnh lại, cô lấy hết can đảm đi đến phòng bệnh, Hàn Bùi Vân nhớ lại cảm xúc của mình mấy ngày nay, từ khi gặp Cố Cảnh Hàm, vận mệnh thần dường như đã dịu dàng quan tâm đến cô, cho nên cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh một canh bạc khác.

Ngón tay lạnh lẽo leo lên cổ tay cô, Hàn Bùi Vân cúi đầu, nhìn thấy Cố Cảnh Hàm đang nắm tay cô, ngón tay đan chặt vào nhau.

Sau khi vào phòng bệnh, Hàn Bùi Vân vô thức muốn rút tay ra, nhưng Cố Cảnh Hàm đã nắm lấy tay cô, cử động ngón tay ra hiệu cô không cần phải căng thẳng.

Lịch Lịch ngủ say trên giường bệnh, Thẩm Thấm quay lưng lại với họ, ngồi bên giường trò chuyện với những người khác trên WeChat.

Dì Vương ngồi bên cửa sổ đang xem kịch, ngẩng đầu nhìn thấy hai người đang đi về phía này, bà bỏ kính viễn thị ra, cẩn thận nhìn, sao họ còn nắm tay nhau?

Bà nháy mắt với hai người rồi bảo họ nhanh buông ra, bà Cố vẫn chưa ngủ.

"Lão Vương? Mắt bà có vấn đề sao?" Thẩm Thấm thoáng thấy dì Vương đang nháy mắt với mình, thật đáng sợ.

Dì Vương đang tạo hình miệng cho họ, điều khiển đôi môi chuyển động chậm rãi: "Đi mau."


Thẩm Thấm nói đến đây, Vương di vội vàng cúi đầu đeo kính viễn thị lên, giả vờ bình tĩnh nói: "Không có."

Thẩm Thấm liếc nhìn có thể biết lòng dì Vương có quỷ, vội vàng quay đầu nhìn về phía bà vừa nhìn, ánh mắt trực tiếp đụng phải Cố Cảnh Hàm vừa mới vào cửa, nhìn người đứng bên cạnh, đó chính là người phụ nữ trẻ mà bà ấy đã gặp trước đây.

"Nữ minh tinh?" Thẩm Thấm nhìn thấy hai người nắm tay nhau, cau mày khó hiểu.

Hàn Bùi Vân không biết tại sao mẹ Cố Cảnh Hàm lại gọi cô như vậy, liền lễ phép chào hỏi: "Chào dì, cháu tới thăm Lịch Lịch."

Thẩm Thấm đứng lên chào hỏi: "Hàm Hàm nói với dì hai đứa là bạn bè?"

Giọng nói không lớn, nhưng mỗi người một câu, làm ồn tới Lịch Lịch đang ngủ say. Nhóc con mở mắt, thấy được mẹ Hàn đã lâu không được gặp, vui vẻ hô lên: "Mẹ Hàn!"

Thẩm Thấm còn chưa kịp hỏi, đã nhìn thấy người nọ nói xin lỗi, vòng qua bà, đi đến bên giường cháu gái, ôm gương mặt nhỏ nhắn của Lịch Lịch, nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Cố Chỉ Lịch được mẹ dạy không được nhắc đến mẹ Hàn và An Ca trước mặt bà ngoại, nhưng vừa mới tỉnh dậy thấy mẹ Hàn, vẫn không kiềm lòng được, bây giờ không nói nữa, rầu rĩ rầm rì, vùi mặt vào lòng mẹ Hàn, muốn mẹ Hàn ôm chặt cô bé.

"Đây là mẹ nuôi của Lịch Lịch à?" Thẩm Thấm cho rằng Cố Cảnh Hàm cũng là mẹ nuôi của con đối phương, nên suy nghĩ như vậy.

"Mẹ ruột." Cố Cảnh Hàm nhẹ giọng nói.

Nhưng dì Vương vẫn nghe thấy dù ở rất xa! Nghe rõ ràng bằng cả hai tai! Một cảnh tượng cẩu huyết còn kinh khủng hơn cả trong phim truyền hình diễn ra trước mắt bà!

Theo thói quen, bà vơ lấy một nắm hạt dưa trên bàn, nhưng không kiềm chế được, cầm trên tay nhưng không cắn.

Thẩm Thấm môi hơi hé mở, không nói chuyện.

"Cô bé lần trước mẹ nhìn thấy..." Cố Cảnh Hàm dừng một chút, nói: "Con cũng là mẹ ruột của cô bé."

"Cái gì?" Những lời này khiến Thẩm Thấm hoàn toàn bối rối, lúc đó bà còn đùa giỡn với Cố Cảnh Hàm, nói con gái ở bên ngoài làm loạn có đứa con lớn như thế, chẳng lẽ là thật sao?

Cố Cảnh Hàm chính thức giới thiệu thân phận của Hàn Bùi Vân với mẹ cô: "Cô ấy tên là Hàn Bùi Vân, mẹ có thể gọi là Tiểu Vân. Cô ấy không phải là nữ minh tinh, mà là một tác giả xuất sắc."


Toàn thân Thẩm Thấm như cứng đờ trong giây lát, không có biểu cảm hay cử động nào, người khôn khéo như bà, không có khả năng không hiểu ý của Cố Cảnh Hàm.

Thậm chí không cần Cố Cảnh Hàm nhiều lời, từ lúc hai người vào cửa tay nắm chặt, bản thân bà cũng đã hiểu ngầm được.

Cố Cảnh Hàm nói thêm: "Chính là người mà còn có nhắc với mẹ, là tác giả kia."

Thẩm Thấm sợ hãi nhìn Hàn Bùi Vân, người luôn khiến bà tò mò Cố Cảnh Hàm có thể thích, rốt cuộc lại là một nữ nhân?

Dưới cái nhìn của Thẩm Thấm, Hàn Bùi Vân chậm rãi cởi khẩu trang xuống.

Thẩm Thấm không khỏi lùi lại một bước, đúng như Cố Cảnh Hàm nói, người con gái bà thích rất trẻ tuổi đáng yêu, khuôn mặt trẻ con, nhưng... mà còn rất giống Lịch Lịch mà cô ấy đang ôm!

So với Cố Cảnh Hàm với Lịch Lịch thì còn giống hơn!

Hàn Bùi Vân xác định Lịch Lịch hiện tại trạng thái không tệ, cuối cùng cũng yên tâm, nhỏ giọng nói với cô bé vài câu, nhóc con gật đầu, miễn cưỡng buông cô ra.

"Dì, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?" Hàn Bùi Vân lễ phép hỏi ý kiến bà Cố.

Thẩm Thấm lơ đãng gật đầu, giẫm lên gạch lát sàn bệnh viện, cảm thấy mọi thứ xung quanh không hiểu sao đều không chân thực.

Họ đến một quán cà phê nhỏ trong bệnh viện, Thẩm Thấm ngồi trên một chiếc ghế không thoải mái, đối diện bà, Hàn Bùi Vân nói tiếng phổ thông chuẩn, nhưng bà lại không hiểu một từ nào.

Công nghệ sinh sản trứng đôi? Con của cô ấy và Cố Cảnh Hàm?

5 năm trước, Cố Cảnh Hàm làm gì chứ? Sống chết cũng không chịu gặp những thanh niên khôi ngô tuấn tú mà bà với Cố Diệp Hằng giới thiệu? Nào ngờ đâu ở sau lưng hai người, dám ở cùng với một người phụ nữ?

Thẩm Thấm còn chưa kịp bình tĩnh lại, đã nghe thấy Cố Cảnh Hàm lại nói: "Con vốn định chờ Lịch Lịch bình phục sẽ giải thích với ba mẹ chuyện của bọn con, nhưng mà tình trạng của Lịch Lịch bây giờ không tốt lắm, Tiểu Vân biết nên càng lo lắng hơn, mong có thể ở cạnh Lịch Lịch nhiều hơn, thế nên bọn con bàn bạc với nhau, quyết định nói chuyện này với mẹ trước."

Thẩm Thấm uống một ngụm cà phê người phục vụ mang đến, mùi vị rất khó uống, nghĩ đến lời Hàn Bùi Vân vừa nói, càng làm bà hoài nghi 60 năm sống trên đời này.

"Ý hai đứa là, Lịch Lịch chính là con của hai đứa?" Ngụm cà phê nuốt xuống không được, nghẹn ở cổ họng, Thẩm Thấm ho khan một tiếng, Hàn Bùi Vân đứng dậy rót cho bà một ly nước ấm.

"Đúng vậy." Cố Cảnh Hàm gật đầu, "Mẹ, mẹ cũng thấy Lịch Lịch giống Tiểu Vân rồi đó."

Dưới gầm bàn, Hàn Bùi Vân nhẹ nhàng bóp đùi Cố Cảnh Hàm không lộ ra chút dấu vết nào, tên ngốc này sao lại thêm kịch tính vào?

"Vậy là Lịch Lịch cũng biết quan hệ của hai đứa?" Thẩm Thấm nói xong, cảm thấy bản thân biết rõ mà còn cố ý hỏi, rõ ràng vừa rồi cũng nghe Lịch Lịch gọi Hàn Bùi Vân là mẹ.


Nhận được câu trả lời khẳng định, Thẩm Thấm trầm mặc hồi lâu, ánh mắt đảo trên người Cố Cảnh Hàm và Hàn Bùi Vân, sau đó lại kiên định nhìn Hàn Bùi Vân.

"Mạn phép hỏi một câu, cô Hàn tại sao 5 năm trước lại chia tay với Hàm Hàm? Trong tình huống đã có con."

"Cô ấy phụ lòng cháu." Hàn Bùi Vân tuỳ tiện tìm lý do, đùi dưới gầm bàn co rút, cô lập tức trừng mắt nhìn Cố Cảnh Hàm.

Cái trừng mắt này, cảm giác kịch tính trong nháy mắt tăng cao, Cố Cảnh Hàm lo lắng biện hộ: "Chị không có...."

"Chị nói không có thì coi như không có đi...." Hàn Bùi Vân cúi đầu uống nước, giả vờ bình tĩnh.

Thẩm Thấm nhìn bọn họ tranh luận, xem ra quả thực là như vậy, nếu Hàn Bùi Vân có ý đồ với tài sản của nhà họ Cố, thì 5 năm trước sẽ không buông tha, nghe hai người nói chuyện thì lúc đó là Hàn Bùi Vân đá con gái bà.

"Thật sự vẫn không tin được. Làm sao mà hai người phụ nữ lại có thể có con được?"

Hàn Bùi Vân không vội giải thích, cô mở album ảnh trong điện thoại ra, tìm mấy tấm ảnh của An Ca, cô đặt điện thoại lên bàn rồi đẩy cho Thẩm Thấm.

Thẩm Thấm chỉ tùy tiện liếc nhìn, ánh mắt cố định, không thể rời mắt được nữa.

"Con bé tên An Ca." Hàn Bùi Vân có chút khẩn trương, nắm lấy Cố Cảnh Hàm tay.

"Cô bé này...." Thẩm Thấm biết rất rõ Cố Cảnh Hàm lúc nhỏ trông như thế nào, quá giống, thật sự rất giống.

Hàn Bùi Vân lo lắng hỏi: "Dì, hiện tại dì tin chưa?"

"Dì..." Thẩm Thấm chưa bao giờ nhìn thấy chuyện kỳ quái như vậy, lại không tìm được lý do gì khiến mình không thể tin được.

Con thì có hai đứa, cũng không quan tâm đến tiền nhà họ Cố, mà con gái bà hình như cũng đã nhận định người này. Thẩm Thấm há miệng trợn mắt mấy lần, không nghĩ ra được lời nào để phản đối.

Bà biết rất rõ tính tình của Cố Cảnh Hàm, có phản đối cũng vô ích, chỉ khiến con gái rời xa bọn họ, sau đó còn làm ra chuyện càng kinh khủng hơn.

Không chấp nhận hối thúc kết hôn lại đi con đường đồng tính luyến ái, rồi làm lớn bụng người ta, con cũng sinh ra hai đứa, một đứa thì giống Cố Cảnh Hàm, một đứa giống Hàn Bùi Vân, cũng tuyệt lắm.

"Đợi đã." Thẩm Thấm nghĩ tới điều gì, lông tơ trên người dựng đứng.

"Không phải con có thai sao?" Thẩm Thấm run rẩy chỉ vào bụng Cố Cảnh Hàm, lúc đó nói là muốn sinh đứa bé cứu Lịch Lịch, cho nên...

Cố Cảnh Hàm thẳng thắn thừa nhận: "Là của cô ấy."

Thẩm Thấm cảm thấy trước mắt tối sầm, tim ngừng đập, bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận