Đối với An Ca ngày đầu tiên của học kỳ mới, nó có ý nghĩa rất lớn, Cố Cảnh Hàm tạm rời công ty để đến nhà Hàn Bùi Vân vào buổi chiều, hai người ve vãn nhau một lúc rồi đi đến trường đón con gái.
Ngoại trừ những người trong siêu thoại CP của Vân Hàm luôn dùng kính lúp để nghiên cứu hai người, thì việc hai người phụ nữ thường hay đi với nhau cũng rất bình thường, lần trước tham gia hoạt động phụ huynh, mấy phụ huynh khác không phải nghĩ họ là bạn bè sao? Trong khoảng thời gian này, Hàn Bùi Vân suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng, cô bình tĩnh cùng Cố Cảnh Hàm đi đến hành lang trường mẫu giáo.
Hôm nay cô ăn mặc giản dị, mặc áo hoodie bên ngoài áo len lông cừu, quần jean bó sát và bốt Martin, mái tóc dài được buộc lỏng lẻo ra sau đầu, trên mặt chỉ bôi một lớp kem.
Cố Cảnh Hàm vừa gặp một khách hàng quan trọng có ý định hợp tác với công ty, trang điểm tự nhiên, tinh tế, chiếc áo khoác cashmere to và dày để mở, lộ ra bộ vest xám bên trong, dưới chân là một đôi bốt bằng da lộn màu đen, mái tóc dài gợn sóng, treo sau lưng cô, từng đường cong chuyển động nhịp nhàng theo những chuyển động lên xuống khi cô bước đi.
Vốn là hai người đang đi cạnh nhau, nhưng Cố Cảnh Hàm chợt phát hiện người bên cạnh đã mất tích, bối rối quay đầu lại.
Hàn Bùi Vân khoanh tay, cách đó mấy bước nhìn cô, vẻ mặt ngơ ngác.
"Sao thế?" Cố Cảnh Hàm cúi đầu nhìn thân thể mình, "Có gì sao?"
"Em chỉ cảm thấy chị ăn mặc như thế này..." Hàn Bùi Vân vẻ mặt đầy ẩn ý nói: "Nhìn không giống đến đón con mà giống người mẫu đi trên sàn catwalk hơn."
Cố Cảnh Hàm khoanh tay giống như Hàn Bùi Vân, buồn cười nhìn cô: "Em lần đầu nhìn thấy chị à?"
"Hả?" Hàn Bùi Vân không hiểu rõ ý tứ của nàng.
"Không phải em đã biết chị rất lấp lánh và đáng yêu sao?" Cố Cảnh Hàm đọc những lời người khác khen ngợi cô ở siêu thoại áp dụng cho chính mình.
Hàn Bùi Vân nhìn cô, lắc đầu, cong khóe miệng tiến về phía trước: "Đúng vậy, em cũng biết chị rất thích tự luyến."
Cố Cảnh Hàm không phản bác, ngược lại được khen ngợi có chút tự hào, ghé sát vào tai Hàn Bùi Vân hỏi: "Phỏng vấn Phi Vân Ca một chút, có một người bạn gái hoàn hảo như vậy, cảm giác thế nào?"
Hàn Bùi Vân trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó không nhịn được cười nói: "Vậy một người hoàn hảo như chị, lại thích một bình thường như em?"
"Gì chứ...." Cố Cảnh Hàm giả vờ tức giận, "Em đẹp thế nào còn muốn chị nhắc lại không?"
Hàn Bùi Vân cau mày, đánh chuông báo động, phía trước truyền đến những lời cợt nhã.
"Em bình thường đi ra ngoài không thích sửa soạn mà thôi, Khóc Nhè nhà chị mặc gì cũng đẹp hết, trang điểm thì biến thành quý cô quyến rũ, khi không trang điểm thì trông như thiếu nữ ngây thơ, hôm nay mặc dù em mặc trang phục bình thường tuỳ ý, nhưng rất xứng với trang điểm của em, đó là trạng thái mà người bình thường khó đạt được, trong sự đơn giản có một cảm giác cao cấp khác thường ".
Hàn Bùi Vân chỉ cảm thấy trên đầu mình có một hàng quạ bay qua, giờ cô mới biết Cố Móng Heo không chỉ nói nhiều mà còn hay nói xàm.
Không ngờ Cố Cảnh Hàm còn chưa nói xong, lại gần tới gần, dùng lời cợt nhã như một mũi tên sắc nhọn đánh trúng tâm điểm: "Cho dù em không trang điểm hay không mặc quần áo, cũng cứ thản nhiên nằm đó, thì chị đã không kiểm soát được bản thân rồi."
Hàn Bùi Vân khó có thể tin nhìn Cố Cảnh Hàm hồi lâu, cau mày, cuối cùng giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa lông mày, vẫn là nhăn nhó.
"Làm người đi, Cố Cảnh Hàm, đây là trường mẫu giáo, là vườn hoa lớn trồng hoa của tổ quốc, chị đang nói mấy từ hổ sói gì thế hả?"
Nằm ở đâu? Hàn Bùi Vân nhìn thấy cô chỉ vào một nơi, đó là lối vào chính của lớp học An Ca!
Cố Cảnh Hàm chỉ tùy ý chỉ, nhìn lại thì quả thật không được, sau đó nhìn bộ dáng tức giận của Hàn Bùi Vân liền bật cười.
"Còn cười?" Hàn Bùi Vân nhẹ nhàng đẩy bả vai Cố Cảnh Hàm.
Ngược lại, Cố Cảnh Hàm càng cười vô đạo đức hơn.
"Chị có thể nào giữ hình tượng của chị được không hả? Phải bảo vệ hình ảnh tổng tài lạnh lùng, đừng làm fans của chị thất vọng...."
Hàn Bùi Vân nói được một nửa, Cố Cảnh Hàm vẫn như cũ không đứng đắn, thật sự không làm gì được người này, lười nói, bất lực trợn mắt.
Bước vào lớp, cô Trần tập hợp vài đứa trẻ quanh một chiếc bàn đang chơi đất sét, nhìn thấy hai bóng người xuất hiện ở cửa, mắt cô chợt sáng lên, vội vàng chạy tới.
Trước khi khai giảng, Hàn Bùi Vân đã nói cho cô Trần biết lý do An Ca cạo đầu, cô yêu cầu cô Trần chú ý hơn đến thái độ của những đứa trẻ khác đối với An Ca, cô lo lắng những đứa trẻ nghịch ngợm sẽ bắt nạt con gái, từ lúc mơ hồ come out với cô Trần... hình như cô giáo trẻ này càng quan tâm với An Ca nhà cô nhiều hơn.
Nói về những chuyện xảy ra sau khi gặp Cố Cảnh Hàm, dù có lo lắng đến đâu thì kết cục cũng hài hòa đến không ngờ, ví dụ như sợ mấy phụ huynh bàn tán về cô thế mà giờ họ lại thay đổi thái độ, còn sợ khi bị lộ diện sẽ bị mọi người công kích thế nhưng lại hoá thành được đối xử ôn nhu, quan trọng nhất là khi bản thân đã sẵn sàng sống cô đơn cùng con gái, không ngờ lại gặp được Cố Móng Heo, người hết lòng đối tốt với cô.
Ngay cả việc An Ca cạo trọc đầu, có thể sẽ bị nạt, nhưng mà nó cũng không xảy ra.
Cuộc sống đã cho Hàn Bùi Vân quá nhiều ngọt ngào, cô tin chắc Lịch Lịch nhất định sẽ bình phục.
Cô Trần hào hứng kể cho cô nghe chuyện xảy ra trong lớp hôm nay: "Sau khi tất cả học sinh trong lớp đến vào buổi sáng, tôi kể cho các em nghe, An Ca đã làm một chuyện rất lợi hại. Thế là mấy nhóc tò mò hỏi là chuyện gì. Tôi giải thích với các em, bạn của An Ca mắc phải một căn bệnh khiến tóc của bạn ấy biến mất, An Ca hy vọng người bạn đó sẽ vui vẻ, cho nên cũng tự cạo tóc của mình."
Cô Trần thấy Cố Cảnh Hàm chăm chú nghe cô nói, trong lòng căng thẳng không hiểu được, cô hít một hơi rồi nói: "Tôi hỏi các em xem các em có dám cạo đầu không, chỉ nghĩ đến thôi đã có mấy bạn nhỏ khóc. Cho nên tôi nói, An Ca thật sự rất tuyệt vời, ngay cả cô giá cũng không dám làm thế, đây là một tình bạn rất tuyệt vời."
Dưới sự hướng dẫn của cô Trần, bọn trẻ trong lớp đều nhất trí tin cái đầu trọc của An Ca là biểu tượng của lòng dũng cảm, thay vì bắt nạt và chế giễu An Ca, thì bọn nhỏ lao tới sờ cái đầu nhỏ của An Ca, sau đó thốt lên: "An Ca thật tuyệt vời!"
"Cám ơn cô giáo." Cố Cảnh Hàm nhàn nhạt mỉm cười, thái độ khách khí xa cách.
"Không có gì." Cô Trần chỉ cần nhìn thấy CP này là đủ thoả mãn rồi.
Trong kỳ nghỉ đông, một giáo viên lớp khác đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat nói với có phụ huynh trong lớp cô là tác giả ngôn tình nổi tiếng, cô Trần bình thường chỉ xem truyện bách hợp nên không có hứng thú với đề tài này, nhưng vẫn mở ảnh cô giáo kia gửi cho cô xem, cô nhận ra người đứng bên cạnh Ngải Thiên Tình, chính là Hàn Bùi Vân, người rất quen thuộc với cô, nhưng mà trong ảnh thì đẹp hơn gấp mấy lần so với bình thường.
Cái mị lực thế này, đã thêm vài tia sáng thánh thiện vào tình yêu thiêng liêng trong trái tim cô.
Hàn Bùi Vân ánh mắt kỳ quái nhìn Cố Cảnh Hàm, vừa rồi người này còn cười như kẻ ngốc, vừa đến trước mặt giáo viên lại đột nhiên đổi sắc mặt là sao?
Trong lúc cô Trần đi tìm An Ca, Hàn Bùi Vân thì thầm với Cố Cảnh Hàm: "Ta cho ngươi một cái tên mới, gọi Cố Tam Miêu."
"Là sao?"
"Chị thay đổi sắc mặt quá nhanh!"
"Vậy hả...." Cố Cảnh Hàm cười cười.
Hàn Bùi Vân không hiểu lắm phản ứng của người này: "Chị ngạc nhiên lắm hả?"
Cố Cảnh Hàm thấp giọng nói với cô: "Chị tưởng em nói chị lúc ở trên giường..."
"Được lắm, vô cùng được." Hàn Bùi Vân lấy tay che mặt, hít một hơi thật sâu.
Cố Cảnh Hàm đứng thẳng, trên mặt tươi cười nhìn An Ca cõng chiếc cặp nhỏ trên lưng chạy về phía bọn họ.
Chiếc mũ len có dán những bông hoa nhỏ màu đỏ to bằng móng tay, An Ca chỉ đứng trước mặt các cô, háo hức cúi đầu khoe chiếc mũ của mình với mẹ.
"Cô Trần phát cho con rất nhiều hoa hồng đỏ, bảo các bạn dán lên cho con, bình thường được cô khen chỉ có được một bộng, nhưng hôm nay con...." An Ca xòe tay ra, nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đếm từ một đến mười, rồi suy nghĩ rất lâu.
"Là 29 bông hoa." Cô Trần nói với cô nhóc, trong lớp chỉ có 30 bạn, trừ An Ca đi thì còn lại 29 bông hoa.
"An Ca giỏi quá!" Hàn An Ca giơ ngón tay cái lên trước ngực, "Mẹ, mẹ Cố, khen con đi."
"Giỏi lắm!" Hàn Bùi Vân bế cô nhóc lên, hôn cô nhóc.
Cố Cảnh Hàm cũng khen ngợi con gái, sau đó thấp giọng hỏi Hàn Bùi Vân: "Được nhiều hoa như thế là dùng đổi thưởng hả?"
Hàn Bùi Vân sửng sốt, bông hoa nhỏ màu đỏ không phải là biểu tượng của vinh dự sao? Tại sao nó vẫn liên quan đến vật chất? Cô ngượng ngùng nhìn cô Trần, trẻ con không thể nào ham mê vật chất như vậy, chính là Cố Móng Heo nhà cô coi đó là chuyện đương nhiên. Truyện Gia Đấu
Nhưng khi cô Trần nghe Cố Cảnh Hàm nói, cũng cảm thấy bản thân làm thế không ổn, quay người lại, phát hiện một phần thưởng còn sót lại từ hoạt động phụ huynh học kỳ trước – một con gà đọc lại.
Hàn Bùi Vân vừa nhìn thấy con gà quen thuộc này, ánh mắt lập tức tối sầm, vất vả lắm mới đợi được con kia hết pin, tai mới được mấy người thanh tịnh, thì giờ lại thêm con khác.
An Ca rất hưng phấn, cô nhóc nhận lấy con gà từ tay cô Trần, nhẹ nhàng chạm vào công tắc nguồn trên mông con gà.
"Cảm ơn cô Trần. Tạm biệt cô Trần!" An Ca lấy con gà che trước mặt cô nhóc, vừa dứt lời, con gà lập tức bắn chữ ra, giọng nói hài hước lặp lại lời cô nhóc.
Khóe miệng Cố Cảnh Hàm khẽ giật một cái, Hàn Bùi Vân cười lạnh, hiển nhiên là người này chưa từng nhìn thấy uy lực của món đồ chơi phiền toái này.
"Lần trước đã được một con rồi...." Hàn Bùi Vân rầu thúi ruột, muốn cô Trần lấy lại con gà.
"Con gà kia hết pin rồi!" An Ca vội vàng ôm chặt con gà.
Cố Cảnh Hàm nghiêng đầu, thấy gà giật giật một hồi, lặp lại: "... Hết pin!"
Cô Trần nói cứ lấy đi, còn hào phòng giải thích: "Con gà này được nâng cấp rồi, lúc đầu mua là hàng mẫu, hết pin có thể sạc, còn con lần trước là hàng mua vỉa hè cho tiết kiệm, hết pin phải thay pin rất phiền.
Còn có thể sạc pin luôn!
Huyệt thái dương Hàn Bùi Vân đập thình thịch, không bao giờ dứt!
Trên đường về nhà, cô lái xe, Cố Cảnh Hàm và An Ca ngồi ở ghế sau xe, ba người vốn định ăn tối ở một nhà hàng để mừng An Ca bắt đầu học kỳ mới, nhưng An Ca lại nhận được một món quà và hỏi mẹ Cố có thể đi thăm Lịch Lịch trong bệnh viện không.
"Lịch Lịch thích gà. Con đưa con gà mới này cho cậu ấy nha?" Cô nhóc vẫn nhớ lúc con gà không nói được hai đứa đã buồn biết bao, nhưng mà mẹ lại không chịu mua con mới cho hai đứa.
Hàn Bùi Vân đương nhiên sẽ không mua, cô cảm thấy thức đêm viết bài sẽ không đột tử, nhưng sớm muộn gì cô cũng sẽ bị con gà này chọc tức chết mất.
Không ngờ... cái câu hỏi kia của Cố Móng Heo lại rước thêm một con gà về nữa.
"An Ca..." Hàn Bùi Vân mệt mỏi nói, chuyện không thể lúc nào cũng đến bệnh viện, cô đã nói với An Ca nhiều lần rồi.
Cố Cảnh Hàm vừa mới trầm mặc, sau đó đột nhiên ngắt lời: "Vậy đi đi."
Cô nhắn tin hỏi dì Vương, mẹ cô về nhà thay quần áo, mãi đến bữa tối mới về. Bởi vì An Ca rất muốn đi, mà Lịch Lịch lại rất thích món đồ chơi này, hai đứa đã mấy ngày không gặp, không đi thì thật đáng tiếc.
"Được ạ!" An Ca reo lên, theo sát tiếng gáy của gà.
Hàn Bùi Vân liếc nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu, cuối cùng trên môi cũng nở một nụ cười, dù sao cô cũng nhớ Lịch Lịch.
Cố Cảnh Hàm hỏi An Ca có thể cho cô mượn con gà này được không, lật qua lật lại nghiên cứu, sau đó cẩn thận đưa miệng áp vào đầu gà: "Xin chào?"
Con gà bắt chước lời nói của cô ấy, với sự ngu ngốc tương tự.
Hàn Bùi Vân vừa lái xe không tiện nhìn, vừa nghe vừa suýt bật cười.
"Thứ này là cái gì chứ...." Cố Cảnh Hàm cảm thấy thứ này rất kỳ quái, liền đưa lại cho An Ca.
Cô phàn nàn về con gà, rồi con gà cũng phàn nàn về cô: "Thứ này là cái gì chứ...."
"Ha ha ha..." Hàn Bùi Vân bật cười, con gà này hóa ra thú vị như vậy.
Hàn An Ca nhiệt tình nói với mẹ Cố: "Đây là con gà lặp lại, là gà nha!"
Con gà trước mặt Cố Cảnh Hàm vỗ cánh: "Đây là con gà lặp lại, là gà nha!"
Cố Cảnh Hàm mở miệng, sợ con gà này lặp lại câu nói của cô, nên cắn môi dưới không nói gì.
Hàn Bùi Vân buồn cười không nhịn được: "Cố tổng, có phải lúc cảm thấy thật hết cách với con gà này không? Ha ha ha ha..."
Cố Cảnh Hàm không hề tức giận khi bị cô chế giễu, chỉ cười bất lực. Trên đường đi, nghe An Ca nói chuyện với gà lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười của Hàn Bùi Vân ở ghế lái, lúc này tất cả những gì cô có thể cảm nhận được là niềm hạnh phúc bình dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...