Cố Chỉ Lịch ghé vào cửa kính ô tô, dùng bàn tay nhỏ bé chống cằm, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, mẹ nói bên ngoài trời rất lạnh bảo cô bé ngồi trong xe đợi, nhưng mà lạ kỳ là bản thân mẹ ăn mặc ít thế lại đứng ở bên ngoài một hồi lâu.
Thật sự lâu lắm luôn, Cố Chỉ Lịch nhìn đồng hồ, đếm đếm trên đầu ngón tay, đã 12 phút rồi.
Lúc đi ra ngoài, trên bầu trời có những bông tuyết như lông vũ bay lơ lửng, bây giờ thì tuyết hình như rơi càng lúc càng nhanh, dày đặc hơn, Cố Chỉ Lịch mong chờ những bông tuyết kia rơi xuống mặt đất, tích tụ càng nhiều hơn, nếu có thể thì cô bé muốn cùng An Ca làm một trấn ném tuyết, rồi đắp người tuyết.
Nhưng nhìn mẹ đứng một mình bên ô tô dưới tuyết rơi, quay lưng về phía mình, cô bé mím môi suy đi nghĩ lại, mong tuyết rơi ít lại.
Nhìn những bông tuyết rơi trên đầu và vai mẹ, nhìn bó hoa hồng mẹ giấu sau lưng để tặng mẹ Hàn, Cố Chỉ Lịch lại một lần nữa nhìn về phía hành lang cách đó không xa, cô bé dụi dụi mắt, hình như mẹ Hàn xuất hiện rồi!
Còn có An Ca nữa!
Cô bé vội vàng mở cửa xe, chân chưa kịp chạm đất đã nghe thấy mẹ Hàn hung hãn hỏi mẹ: "Đến đây làm gì vậy?"
"Mẹ Hàn." Cố Chỉ Lịch ngẩng mặt lên quan sát vẻ mặt của hai mẹ, mẹ bị mẹ Hàn hung dữ nhưng mà vẫn cười vui vẻ, mà hình như mẹ Hàn cũng không phải là giận thật.
Hàn Bùi Vân quỳ xuống ôm Lịch Lịch, trên mặt nở nụ cười: "Lịch Lịch tới sao, ở bên ngoài lạnh, chúng ta mau đi lên thôi."
"Chờ đã!" Cố Cảnh Hàm vội vàng gọi cô lại, bất ngờ cô còn chưa đưa ra mà.
Bảo Lịch Lịch và An Ca đợi ở hành lang, qua cửa kính, hai đứa nhỏ tò mò nhìn mẹ Cố vẫn nhất quyết đứng dưới tuyết, mặt lạnh đến tái xanh, nhìn thế nào thì cũng trông không mấy thông minh.
Hàn Bùi Vân quay đầu nhìn bọn nhỏ, sau đó quay đầu lại nhìn, thấy Cố Cảnh Hàm rồi nhưng tâm trạng vẫn khó chịu, người phụ này đến một tin nhắn cũng không nhắc, thế mà không nói tiếng nào đã xuất hiện trước cửa nhà cô, định làm trò gì đây?
Cô phủi đi những bông tuyết mỏng tích tụ trên vai Cố Cảnh Hàm, lẩm bẩm: "Cũng không biết mặc thêm quần áo, chỉ mặc mỗi cái áo khoác, không chết cóng mới lạ đấy."
Cố Cảnh Hàm cười ranh mãnh, hơi khom người xuống, cúi đầu, đưa đỉnh đầu cho Hàn Bùi Vân xem.
"Em nhìn đi, vì chờ em mà tóc chị đã bạc trắng." Trên tóc cô có những bông tuyết, nhìn thoáng qua rất giống bị bạc.
Hàn Bùi Vân búng trán Cố Cảnh Hàm một cái: "Chị thật lắm lời."
Cố Cảnh Hàm cũng không né, nhìn đỉnh đầu của Hàn Bùi Vân, lại cười nói: "Em xem trên đầu em cũng có tuyết kìa, hai đứa mình có tính là đi cùng nhau từ tóc đen đến đầu bạc không?"
Hàn Bùi Vân sửng sốt một lát, nhưng vẫn không chịu nổi lời tán tỉnh của Cố Cảnh Hàm, cong khóe miệng mỉm cười.
Cố tình trêu chọc: "Thế chuyển phát nhanh của em đâu?"
Cố Cảnh Hàm chỉnh sửa từng lời một cho đúng: "Là chuyển phát nhanh chân ái."
Hàn Bùi Vân xòe tay ra, kỳ thật cô đã nhìn thấy bó hoa Cố Cảnh Hàm giấu ở sau lưng, cái thân thể gầy gò mảnh khảnh kia của Cố Móng Heo làm sao che hết được?
Cố Cảnh Hàm ngượng ngùng nhìn Hàn Bùi Vân, đây là lần đầu tiên trong đời cô làm chuyện bất ngờ, giống như một đứa trẻ mong được giáo viên khen, vốn dĩ định đưa hoa ra sớm rồi, đóa hoa đỏ tươi đã phủ đầy tuyết trắng, đẹp không giống ai.
"Ngạc nhiên chưa..." Vốn định bắt chước nhân vật chính trong tiểu thuyết, đợi Khóc Nhè xuất hiện sẽ la lên ngay, thế mà lúc thấy người xuất hiện, chỉ lo vui mừng, quên mất lời kịch, nên giờ bổ sung.
và hét to ngay khi túi khóc xuất hiện, nhưng khi cô ấy thực sự xuất hiện trước mặt tôi, tôi chỉ vui mừng mà quên mất câu nói này, chỉ thêm vào nó bây giờ.
Hàn Bùi Vân cầm bó hoa, không hề ngạc nhiên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Cố Cảnh Hàm, lòng cô lại nóng bừng.
Đó rõ ràng là nhiệt độ của hạnh phúc.
"Nhớ em lắm, nhưng vẫn kìm nén bỏ lơ em, kìm nén không gặp em, ở trong truyện của em từng có ghi...." Cố Cảnh Hàm e thẹn lấy tay cọ chóp mũi, đọc nguyên câu trong truyện, "Vào lúc kỳ vọng đạt giá trị âm, khi khát khao đạt đến cực âm, phần bất ngờ kia đột nhiên tới, thì chỉ trong nháy mắt hạnh phúc đạt đến cực đại."
Hàn Bùi Vân viết quá nhiều truyện, cũng viết không ít tương tự lời như thế, không nhớ rõ câu này là từ tiểu thuyết nào, nhưng mà đúng là có câu như Cố Móng Heo nói. Thật ra bản thân cũng không mong đợi hôm nay có thể gặp Cố Cảnh Hàm và Lịch Lịch, bởi vì cuộc gọi của mẹ cô, mà tâm trạng cô tụt dốc không phanh, đến khi nghe điện thoại của Chu Cần nói Cố Cảnh Hàm ở dưới lầu, cô vừa lo lắng vừa vội vàng dẫn An Ca đi xuống, vào ngay lúc nhìn thấy Cố Cảnh hàm, pháo hoa trong đầu cô nổ tung rực rỡ sắc màu.
"Đứng dưới tuyết rơi dày thế này, đừng nói chỉ vì muốn đưa cái này cho em nhé?" Mấy ngày trước bị bỏ rơi, Hàn Bùi Vân không định cứ thế tha cho người này, ra vẻ chán ghét, khẩu thị tâm phi nói.
Cố Cảnh Hàm lắc đầu, làm ra vẻ thần bí: "Đây không phải là quà."
Nói xong, bước sang một bên hai bước, dọn sạch không gian, để Hàn Bùi Vân liếc mắt có thể nhìn thấy toàn bộ thân xe.
Hàn Bùi Vân nhướng mày, nhìn từ đầu xe đến cuối xe mà khó hiểu.
Nước sơn đen bóng, mẫu xe cao ráo, hầm hố, còn chưa đăng ký biển số, Cố Móng Heo lại mua xe mới à?
Cố Cảnh Hàm đút hai tay vào túi áo khoác quan sát vẻ mặt của Khóc Nhè, bước sang đứng trước mặt Khóc Nhè, sau đó móc chìa khoá ra, xoè bàn tay: "Cái này mới là quà."
Hàn Bùi Vân nhìn xuống logo Maserati trên chìa khóa xe, môi cô hơi hé ra.
"Thích không? Chị đã chuẩn bị rất lâu rồi." Cố Cảnh Hàm trong lòng nóng nảy, nếu Khóc Nhè không chịu nhận, cô còn cách nói khác.
"Tặng xe cho em?" Hàn Bùi Vân ngẩng đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Cố Cảnh Hàm.
Vẫn là một chiếc siêu xe?
"Quà năm mới." Cố Cảnh Hàm thấy Hàn Bùi Vân không nhận chìa khóa, quả nhiên không khác mấy suy đoán của cô.
Hàn Bùi Vân: "Hãng nổi tiếng, bao nhiêu tiền?"
"Không đắt đâu, em xem đi xe này cũng không rêu rao lắm."
"Không cần, em có xe rồi." Hàn Bùi Vân nhếch môi, lắc đầu, xoay người định rời đi, "Có vội về nhà không? Không thì lên lầu ngồi một lát?"
Cố Cảnh Hàm cũng không vội, bình tĩnh đi theo cô.
Khóc Nhè của cô độc lập quá rồi, nếu tuỳ tiện nhận một chiếc xe thì không phải là cô ấy.
Đẩy cửa hành lang ra, Hàn An Ca nhảy lên, háo hức xin người lớn: "Mẹ, lát nữa con với Lịch Lịch ra ngoài đắp người tuyết được không ạ?"
Cố Chỉ Lịch chắp hai tay lại, nhìn hai mẹ đầy mong chờ.
Cố Cảnh Hàm nhìn Hàn Bùi Vân, giọng điệu dò hỏi: "Không thể phải không?"
"Còn phải hỏi sao?" Hàn Bùi Vân không có cách nào đi la người này, vừa đẩy bọn trẻ vào trong thang máy, vừa dịu dàng giải thích: "Trời bên ngoài rất lạnh, Lịch Lịch còn chưa khoẻ hẳn không thể ở lâu bên ngoài."
"Nhưng mà...." Lịch Lịch không cam tâm, chỉ vào quần áo dày trên người cô bé, "Mẹ Hàn xem đi, con mặc dày lắm không lạnh đâu ạ."
Hàn Bùi Vân dùng hết sức giải thích với con: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cho dù không sợ lạnh cũng sợ mệt."
*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: ý chỉ không sợ những chuyện xảy ra thường xuyên mà ám chỉ sợ xảy ra những điều chẳng may.
Trong thang máy, Hàn An Ca nhân lúc mẹ nói chuyện với mẹ Cố, đi tới thì thầm với Lịch Lịch: "Mình không vui."
Cố Chỉ Lịch áp vào tai An Ca, khẽ thì thâm: "Mình cũng vậy."
Hàn An Ca nhăn mặt, lại nghiêng người: "Giờ làm sao đây?"
Cố Chỉ Lịch suy nghĩ một chút, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của An Ca, nhẹ nhàng nói: "Mình không thể chơi, nhưng cậu có thể đi."
"A..." Hàn An Ca lập tức lắc đầu, "Chơi một mình có ích gì."
"An Ca có thể tìm những bạn khác." Cố Chỉ Lịch đưa ra đề nghị, nhưng trong lòng lại chua xót.
Còn nhỏ tuổi, nhưng đã sinh ra cảm xúc không nên có, cô bé không thể chơi tuyết với An Ca, nhưng lại không mong An Ca tìm bạn khác để chơi.
Vốn từ vựng ít ỏi của cô bé không đủ để cô bé nhận ra đây là sự ích kỷ và chiếm hữu, cô bé sợ nếu An Ca chơi với những người bạn khác vui vẻ sẽ không cần cô bé nữa.
"A..." Hàn An Ca lại lắc đầu, "Thật ra mình cũng không muốn chơi tuyết đến vậy."
Đến tầng, hai bạn nhỏ bước ra khỏi thang máy, nắm tay nhau đi trước người lớn.
Cố Chỉ Lịch kỳ quái hỏi An Ca: "Vậy tại sao cậu không vui?"
Hàn An Ca dừng lại, Cố Chỉ Lịch cũng dừng lại sau.
Cố Cảnh Hàm cùng Hàn Bùi Vân mấy ngày nay đang báo cáo tung tích của mình, thấy hai dáng người nhỏ trước mặt đột nhiên dừng lại, thế là kéo Khóc Nhè đứng yên.
Thấy Hàn An Ca quay lại nhìn những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt non nớt có chút u sầu: "Là do Lịch Lịch không thể đi ra ngoài đắp người tuyết cho nên mới không vui, cậu không vui, thì An Ca cũng không vui."
Cố Cảnh Hàm cảm thấy cặp bạn nhỏ rất thú vị, tình bạn giữa bọn trẻ thật không thể tưởng tượng được.
Hàn Bùi Vân nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó trợn mắt chán ghét liếc nhìn Cố Cảnh Hàm.
Trong đầu Cố Cảnh Hàm tràn ngập nghi vấn, chỉ vào chính mình.
"Giống nhau như đúc." Hàn Bùi Vân phàn nàn, mở cửa đi vào trong nhà.
Cô nghi ngờ An Ca nói lời tán tỉnh, mới tí đó tuổi, còn biết dùng sự đồng cảm, bản thân cô chưa từng dạy An Ca như thế, này chắc chắn là ăn theo cái tính của Cố Móng Heo.
Sau khi vào trong nhà, Hàn An Ca đá giày, sốt ruột chạy vào bếp, lúc chạy ra hai tay cầm sủi cảo cô nhóc tự gói, giơ cao lên đỉnh đầu, ưỡn ngực tự hào: " Mẹ Cố, con làm cái này!"
Cố Cảnh Hàm không nhìn ra là cái gì, khen trước rồi tính sau: "An Ca thật lợi hại."
Hàn An Ca vui vẻ nhận lời khen: "Đương nhiên ạ! Con làm cho Lịch Lịch ăn."
"Là bánh à?" Cố Cảnh Hàm hỏi, nó giống như một khối bột dẹt.
Hàn An Ca mím môi, thản nhiên giải thích: "Mẹ Cố, nhìn thịt bên trong kìa, là sủi cảo!"
Cố Cảnh Hàm nhìn kỹ hơn thì thấy trên mặt bột quả thực có một cục nhô lên to bằng hạt đậu, đúng vậy, đúng là sủi cảo.
Sủi cảo.
Cô không thể rời mắt đi, khóe miệng không khỏi nhếch lên, càng cố gắng kiềm chế, cảm xúc mãnh liệt bóp chặt lồng ngực khiến lồng ngực cô đau, rốt cuộc cô không thể kiềm chế được ngã xuống ghế sô pha, cười vang trời đất, không e dè hình tượng.
Hahaha, sủi cảo.
Hàn An Ca nâng sủi cảo của mình lên, nhìn thật kỹ rồi hỏi Lịch Lịch: "Sao mẹ Cố lại cười vui vẻ như vậy?"
"Bởi vì..." Cố Chỉ Lịch không hiểu lắm cái cười này của mẹ, cô bé cũng thật lòng khen: "Sủi cảo của An Ca rất tuyệt."
"Hahaha... sủi cảo." Cố Cảnh Hàm càng cười lớn hơn, trước mắt cô có vô số sủi cảo cỡ hạt đậu không có nhân thịt lơ lửng trước mắt.
Ngoại trừ lúc ở chung với Khóc Nhè và bọn nhỏ, Cố Cảnh Hàm bình thường không phải là người thích cười, có cười cũng rất gượng, nhưng hôm nay nhìn thấy sủi cảo của An Ca, cái cười chết tiệt này thật quái lạ, làm bản thân không dừng lại được.
"Dừng." Hàn Bùi Vân vỗ vỗ mặt cô, thân là phụ huynh trước tiên phải khen ngợi động viên con cái, thế mà còn dám cười?
Dựa vào khả năng quản lý biểu cảm xuất sắc của mình, Cố Cảnh Hàm lập tức ngừng cười, nhịn cười đến mức đỏ mặt.
Biểu cảm của hai bạn nhỏ đều như nhau, nhìn Cố Cảnh Hàm đầy ngạc nhiên.
Cố Cảnh Hàm ho khan, hít một hơi thật sâu rồi ngừng cười.
Hàn Bùi Vân cho bọn nhỏ xem phim hoạt hình, bảo Cố Cảnh Hàm đi theo cô vào bếp: "Chị có biết làm sủi cảo không?"
Cố Cảnh Hàm thành thật trả lời: "Chưa gói bao giờ."
"Vậy chị còn không biết xấu hổ cười nhạo An Ca sao?" Nói như Hàn Bùi Vân thì nếu Cố Móng Heo làm chưa chắc bằng An Ca.
"Không phải là một cái vỏ bỏ thịt vào, rồi gấp làm đôi thôi sao?" Cố Cảnh Hàm xắn tay áo lên, rửa tay, nóng lòng muốn thử một lần.
Hàn Bùi Vân chắp tay sau lưng nhìn cô thao tác, khi Cố Cảnh Hàm đặt một thìa nhân thịt lên trên, cô biết chắc nhân sẽ lộ ra ngoài, quả nhiên, Cố Cảnh Hàm lấy tay niếp mép vỏ, kế tiếp phần nhân bị nứt ra, rồi nhân thịt bên trong bật ra, rơi xuống mặt bàn.
Cố Cảnh Hàm nhéo một miếng bột mỏng, cúi đầu nhìn viên thịt với vẻ mặt xấu hổ.
"Chị còn đang cười nhạo An Ca sao?" Hàn Bùi Vân cười nhạo cô.
Cố Cảnh Hàm không phục, liền nhét nhân trở lại vào trong bột, cẩn thận véo vào chỗ nứt, nhưng mặt bên kia lại nứt ra.
Cô cau mày, đưa sủi cảo cho Hàn Bùi Vân mà không nói một lời.
"Ha ha ha ha..." Hàn Bùi Vân cười như được mùa, không cho Cố Cảnh Hàm cái lỗ chui trốn thoát, "Ít ra An Ca còn không bị lộ nhé."
Cố Cảnh Hàm muốn thử bọc một cái khác, nhưng Hàn Bùi Vân đã đẩy cô sang một bên.
"Chị không về nhà ăn bữa cơm cuối năm à?"
Cố Cảnh Hàm hứng thú nhìn cô khéo léo làm sủi cảo, đáp: "Không, chị muốn nói sẽ cùng em đón giao thừa, tối nay cũng ở lại đây."
"Ở trong nhà sơn hào hải vị sao không ăn hửm? Chạy tới chỗ em làm gì, có mỗi sủi cảo thôi." Hàn Bùi Vân nói xong liền đếm số sủi cảo đã gói, nếu bốn người ăn cùng nhau, có lẽ sẽ không đủ.
"Nhưng mà thích ăn sủi cảo em làm." Cố Cảnh Hàm tự tin nói.
Hàn Bùi Vân đang gói sủi cảo, ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm chăm chú nhìn Hàn Bùi Vân, đúng lúc, cô thọc vào túi bên kia.
"Chị có quà cho em đây." Này mà mấy hôm trước cô nghĩ ra được thêm một món, dù nó đơn điệu nhưng mà lúc tặng cũng phải trịnh trọng.
Hàn Bùi Vân cũng nghiêm túc trả lời: "Xe thì em không cần."
Cố Cảnh Hàm từ trong túi móc ra một vật gì đó, cầm ở trong tay, duỗi cánh tay ta, lòng bàn tay hướng lên trên.
"Không phải chìa khóa xe à?" Hàn Bùi Vân nhìn thấy trong mắt Cố Cảnh Hàm lấp lánh, cô khẳng định đó không phải là ánh sáng phản chiếu từ thấu kính.
Cô nắm lấy nắm đấm của Cố Cảnh Hàm, tò mò: "Gì thế?"
Cố Cảnh Hàm chậm rãi mở ra lòng bàn tay, trong lòng bàn tay là một trái tim gấp giấy màu đỏ.
Năm ký tự lớn được viết trên trái tim bằng chữ cái khối màu đen.
"Này là gì thế?" Hàn Bùi Vân có thể hiểu được ý của câu trên đó, nhưng vẫn mơ hồ.
Cố Cảnh Hàm một tay cầm trái tim gấp giấy, tay kia chỉ vào dòng chữ trên đó, cẩn thận đọc cho Hàn Bùi Vân nghe: "Tình yêu của Cố Cảnh Hàm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...