Kỷ Mạt biết cái gọi là số điện thoại riêng của Lục Dương chính là số anh từng dùng trước đây. Lúc ấy Kỷ Mạt xuất ngoại, để ngăn Lục Dương tìm được cô nên cô đã thay đổi số di động, nhưng suốt những năm qua, dãy số đó vẫn nằm ở danh bạ yêu thích của cô, cô đã thuộc lòng.
Kỷ Mạt không nói thêm gì nữa.
Ăn xong, nàng mở điện thoại, muốn xem một chút tài xế đến chỗ nào rồi, vừa lúc có cuộc gọi từ số lạ đến.
Kỷ Mạt nghe máy: "Xin chào."
"Xin hỏi cô có phải là cô Kỷ không? Tôi là tài xế nhận cuốc xe của cô, phiền cô hủy cuốc xe giúp tôi, phía bên cô đang làm đường, tôi không thể lái xe qua được. Thật sự xin lỗi cô."
"......" Kỷ Mạt sửng sốt một chút, "Làm đường gì cơ?"
Rõ ràng đêm qua lúc bọn họ tới đây cũng không thấy làm đường gì nha.
Tài xế bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không biết a."
Kỷ Mạt hỏi: "Có thể đổi con đường khác không?"
"Có thể, nhưng tôi thấy định vị của cô là ở dưới chân núi, đổi đường khác tôi sẽ phải lái thêm một tiếng nữa mới có thể vòng qua, quá chậm trễ thời gian." Tài xế có chút không kiên nhẫn, "Vẫn là phiền toái cô hủy chuyến đi, đơn này của cô tôi không làm."
"......"
Tài xế đã nói đến mức này, Kỷ Mạt chỉ có thể hủy chuyến.
Kế tiếp cô lại đặt mấy đơn đều không ngoại lệ, không phải không có người nhận đơn lại là nhận đơn sau đó lập tức gọi điện thoại bảo cô hủy chuyến.
Kỷ Mạt buồn rầu ngồi ở trên sô pha, phía trước có một mâm trái cây người hầu đưa tới.
Theo lý thuyết Tương Sơn là khu danh lam thắng cảnh, bên cạnh lại là khu nghỉ dưỡng, sẽ không khó đặt xe như vậy mới đúng.
Kỷ Mạt gọi một tiếng: "Chung quản gia."
Chung quản gia lập tức đi tới: "Kỷ tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì?"
"Tôi muốn hỏi ông một chút, quanh đây có dễ gọi xe không?"
Chung quản gia mặt không biểu cảm: "Không dễ."
"......" Đây không phải đáp án Kỷ Mạt muốn nghe, cô mang vẻ mặt đau khổ hỏi, "Vì cái gì a?"
Chung quản gia nghiêm trang nói: "Khu danh lam thắng cảnh cùng Khê Viên không cùng một phương hướng, hơn nữa khu nghỉ dưỡng mới được xây dựng, còn chưa được đưa vào sử dụng, đường từ khu nghỉ dưỡng đến khu danh lam cũng chưa được xây xong hoàn toàn, bởi vậy cơ hồ sẽ không có du khách và xe taxi đến quanh đây."
"......"
Nói cách khác, cô muốn tự mình gọi xe trở về cơ hồ là không có khả năng.
Nhưng nơi này quá xa trung tâm thành phố, còn phải đi qua đường cao tốc, đi bộ trở về là không thể.
Kỷ Mạt hỏi: "Khê Viên còn có tài xế không?"
Chung quản gia lắc đầu: "Không có."
"......" Kỷ Mạt không nghi ngờ, thời điểm Lục Dương rời đi khẳng định tài xế cũng đi theo, cô tuyệt vọng hỏi, "Vậy ngày thường mọi người đi thế nào vậy? Mua đồ dùng sinh hoạt, nhu yếu phẩm bằng cách nào?"
Chung quản gia cúi đầu đáp: "Chúng tôi thường ngày đều ở nơi này, đều không ra khỏi cửa, khi nào cần đồ gì sẽ có người giao tới."
Ánh mắt Kỷ Mạt sáng lên: "Người giao đồ lái xe tới đây à?"
"Đúng vậy".
Nhưng không chờ Kỷ Mạt cao hứng, ông lại lập tức nói: "Thông thường nửa tháng mới giao một lần, lần giao gần đây nhất là ba ngày trước." Nói cách khác, lần tiếp theo giao đồ tới ít nhất cũng phải đợi mười ngày nữa.
"......" Được rồi, cách này cũng không được, Kỷ Mạt không bỏ cuộc hỏi: "Ngày thường không ăn rau dưa trái cây gì sao?"
Gà, vịt, thịt, cá có thể bảo quản trong tủ lạnh nửa tháng, nhưng rau dưa trái cây thì hẳn là không được nha?
"Sân sau Khê Viên có một khu đất trống lớn là nơi trồng rau dưa cùng trái cây, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho chúng tôi ăn hàng ngày." Chung quản gia vừa nói vừa nhìn Kỷ Mạt, cứ như vậy lừa một tiểu cô nương, ông có chút không đành lòng.
Kỳ thật chính ông có thể lái xe, ở gara cũng có vài chiếc xe, ông có thể lái xe ra ngoài bất cứ lúc nào.
Bất quá trước khi đi Lục tiên sinh đã dặn, mặc kệ ông dùng biện pháp gì cũng phải giữ được Kỷ tiểu thư ở lại, nếu không chờ Lục tiên sinh trở về không gặp được người sẽ sa thải ông.
Chung quản gia không muốn bị sa thải, đành phải để Kỷ tiểu thư chịu ủy khuất một chút.
Quả nhiên, sau khi biết được chuyện này, Kỷ Mạt hoàn toàn suy sụp, cô dựa vào sofa, khóc không ra nước mắt: "Nhưng tất cả đồ của tôi vẫn còn ở trong khách sạn."
Nếu cô không quay lại, có thể khách sạn người ta cho rằng cô chạy mất vì không đủ tiền trả tiền phòng mà đem toàn bộ đồ đạc của cô vứt đi hay không?
Trong đó đồ vật rất quan trọng đối với cô, không thể bị vứt đi được.
Chung quản gia trầm mặc vài giây rồi đề nghị: "Bằng không cô gọi điện thoại cho Lục tiên sinh thử xem? Nói không chừng ngài ấy sẽ có cách để đưa cô về."
Kỷ Mạt bĩu môi, chuyện tới giờ giống như cũng chỉ có thể tìm Lục Dương hỗ trợ.
Kỳ thật cô cũng không muốn nợ Lục Dương thêm ân tình nào khác, dù sao nguyên nhân lúc trước cô rời đi phần lớn là bởi vì Lục Dương.
"Vậy được rồi." Kỷ Mạt cầm lấy di động, "Tôi sẽ thử xem."
Nghe cô nói vậy, Chung quản gia thở phào nhẹ nhõm một hơi, yên lặng lùi sang một bên.
Kỷ Mạt do dự vài giây xem nên gọi vào số nào của Lục Dương, cuối cùng quyết định gọi vào số trên danh thiếp trước. Cô nhập dãy số trên danh thiếp vào di dộng, sau khi chuông reo 2 lần thì mày bị ngắt.
"......"
Kỷ Mạt không tin nổi, lại gọi thêm vài lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy.
Cô chỉ có thể thử gọi dãy số cô lưu ở bookmark.
Lần này không lập tức bị ngắt máy, nhưng cũng không có người nghe.
Đúng lúc Kỷ Mạt sắp từ bỏ thì cuộc gọi bỗng được kết nối, từ đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông: "Mạt Mạt."
Kỷ Mạt sửng sốt, đã rất lâu rồi không nghe Lục Dương gọi cô như vậy.
Trước kia nghe nhiều không có cảm giác gì, hiện tại không vì lí do gì nhưng hốc mắt lại có chút ươn ướt.
"Mạt Mạt?" Không nghe thấy tiếng cô, Lục Dương lại gọi một tiếng.
Kỷ Mạt giơ điện thoại lên, tay còn lại không tự giác cào cào sofa, lẩm bẩm: "Sao anh biết là tôi?"
"Người gọi số này của anh......" Lục Dương dừng lại, giọng nói mang theo ý cười, "Còn ai khác ngoài em?"
"......" Được rồi.
Kỷ Mạt tiếp tục cào sofa.
Lục Dương hỏi: "Sao giờ này đã gọi cho anh? Đã ăn sáng chưa?"
Kỷ Mạt ừ một tiếng: "Tôi vừa ăn xong."
Lục Dương: "Tìm anh có chuyện gì sao?"
Kỷ Mạt đang đợi những lời này của anh, đơn giản đem sự việc không đặt được xe nói lại một lần, giọng cô có chút sốt ruột: "Anh có cách nào để tôi về được khách sạn không?"
Lục Dương trầm ngâm vài giây mới nói: "Em nói đường đang sửa, chỉ sợ anh có cho xe tới đón em thì cũng không có cách nào đi qua được."
"Tôi đi bộ ra ngoài thì sao?" Kỷ Mạt suy nghĩ rồi nói, "Đi bộ qua đoạn đường đang sửa ấy?"
Lục Dương cũng không lập tức cự tuyệt cô: "Em chắc chưa? Vạn nhất đoạn đường đang tu sửa quá rộng, đội thi công tu sửa nhất định cũng sẽ không cho em đi qua. Hơn nữa sẽ có nguy hiểm."
Kỷ Mạt biết lời nói của Lục Dương là thật, bất kì công trường nào cũng sẽ không để người lạ tùy tiện vào, nếu không một khi xảy ra sự cố, ai cũng gánh không nổi trách nhiệm này.
"Nhưng......" Kỷ Mạt cắn môi, "Đồ vật kia đối với tôi thật sự rất quan trọng, tôi không yên tâm để nó ở khách sạn."
"Vậy cũng đơn giản thôi." Lục Dương an ủi cô, "Em nói cho anh tên khách sạn cùng số phòng em đang ở, anh sẽ cho người qua lấy."
Đây cũng là một cách hay.
Kỷ Mạt "ừ" một tiếng, nói tên khách sạn cùng số phòng cho Lục Dương.
Mười phút sau, Kỷ Mạt nhận được tin nhắn từ Lục Dương: 【 Thêm lại WeChat của anh. 】
Là thêm lại, không phải thêm.
Nhìn những lời này, Kỷ Mạt không khỏi nghĩ đến lúc trước rời đi, cô không chỉ thay đổi số di động, còn xóa sạch sẽ tất cả phương thức liên lạc với Lục Dương.
Đương nhiên trong đó cũng bao gồm xóa bạn tốt trên WeChat.
Không thể tưởng được đã qua lâu như vậy, anh vẫn còn canh cánh trong lòng.
Kỷ Mạt yên lặng mở WeChat, chuyển tới danh sách bạn bè.
Quả nhiên có một lời mời kết bạn mới.
Tên Lục Dương, avatar là ảnh chụp một du thuyền xa hoa.
Kỷ Mạt chấp nhận, lại theo thói quen mà vào kiểm tra khoảnh khắc bạn bè, vậy mà cái gì cũng không có.
Quả nhiên là phong cách của Lục Dương.
Lúc này, âm báo tin nhắn vang lên.
Lục Dương: 【 Anh đã bảo trợ lí đến lấy đồ ở khách sạn em nói, sau khi đường sửa xong sẽ lập tức mang qua cho em.】
Lục Dương: 【Anh sắp tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế, không thể nghe điện thoại, em có việc gì thì cứ nhắn cho anh, không có việc gì cũng có thể nhắn, khi nào có thời gian anh sẽ nhắn lại.】
Anh gửi liên tiếp hai tin nhắn.
Kỷ Mạt xem xong, nhắn lại một nhãn dán cảm ơn, lại ngoan ngoãn mà nhắn thêm một câu "Được".
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Kỷ Mạt đi dạo một vòng quanh Khê Viên dưới sự cho phép của Chung quản gia.
Khê Viên so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn nhiều, xây dựng dựa lưng vào núi Tương Sơn, lại có dòng suối chảy ngang qua, chân chính là thế ngoại đào nguyên dựa núi gần sông.
Khê Viên còn lối cửa sau, đường mòn dẫn tới một rừng trúc, cuối đường là suối nước nóng trong khu nghỉ dưỡng.
Resort chưa mở cửa nên khu vực suối nước nóng cũng không thể vào. Bất quá thời tiết hiện tại đang nóng bức, không phải thời điểm thích hợp để ngâm mình trong suối nước nóng, phải chờ tới cuối năm, rõ ràng suối nước nóng ở trước mắt lại không được hưởng thụ, đúng thật là tiếc nuối.
Không thể không nói, Lục Dương là người rất hưởng thụ.
Chung quản gia nói cho Kỷ Mạt, Khê Viên khởi công xây dựng trước cả khi khu nghỉ dưỡng bên cạnh được thiết kế hoàn chỉnh, tính đến nay đã được 3 năm, vì vậy 3 năm trước hẳn là anh đã đến đây.
Biết được mốc thời gian này, Kỷ Mạt có chút sững sờ.
Nói cách khác, Khê Viên đã tồn tại trước khi cô rời Tương Lan.
Khê Viên là Lục Dương một tay thiết kế, vì vậy ý định này đã ở trong đầu anh từ sớm hơn nữa.
Mà khi đó cô hoàn toàn không biết gì về Khê Viên cả.
Kỷ Mạt thích Lục Dương, từ lúc còn rất nhỏ đã thích, thích mãi cho đến trưởng thành, trong mắt và trong lòng cô chỉ có một người là Lục Dương. Dù đã biết Lục Dương không thích cô từ lâu nhưng hiện tại nhớ tới vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Vậy anh thiết kế chốn thế ngoại đào nguyên này vì ai? Muốn đem ai kim ốc tàng kiều? Căn phòng cô ở buổi tối ngày hôm qua cũng là anh chuẩn bị vì trong lòng người kia sao? Chẳng qua vì cô không có nhà để về nên anh mới rủ lòng tốt cho cô ở lại?
Một loạt nghi vấn khiến tâm trạng vui vẻ của Kỷ Mạt biến mất hầu như không còn, bỗng nhiên không muốn tiếp tục đi dạo nữa.
Trên đường trở về, Kỷ Mạt đi qua vườn rau được Chung quản gia nhắc đến.
So với quy mô của Khê Viên, vườn rau chỉ là một mảnh đất chiếm diện tích rất nhỏ, ngập tràn rau củ quả được chăm sóc rất cẩn thận. Dưới chân nơi Kỷ Mạt đang đứng có một quả dưa hấu lớn tròn vo, vỏ xanh biếc, hoa văn rõ ràng.
Kỷ Mạt ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Ai ngờ quả dưa hấu lại "cạch" một tiếng nứt ra, lộ ra ruột dưa bên trong đỏ rực mọng nước.
"......" Kỷ Mạt xấu hổ cực kỳ.
Cô thề, cô thật sự chỉ là vỗ nhẹ một cái, không hề dùng lực!
Kỷ Mạt ngồi xổm, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, bất an nhìn về Chung quản gia ở phía sau.
Chung quản gia cười tủm tỉm: "Tôi thấy rồi, là quả dưa hấu không cẩn thận lăn đến tay Kỷ tiểu thư. Nếu Lục tiên sinh trở về có hỏi, tôi nhất định sẽ chứng minh là quả dưa hấu tự nứt."
"......" Kỷ Mạt không còn gì để nói, ông tốt nhất không cần chứng minh.
Cảm xúc bị Chung quản gia cắt ngang, Kỷ Mạt chỉ còn thấy xấu hổ mà quên đi sự khó chịu khi nãy.
Chung quản gia gọi người tới và mang quả dưa hấu chín đỏ này tới phòng bếp bổ ra.
Đương nhiên ông đã nhìn ra được Kỷ Mạt không vui, ước chừng là bắt đầu từ khi ông nói cho cô biết lịch sử của Khê Viên. Về phần tại sao thì Chung quản gia cũng không rõ ràng lắm, nhưng nếu cô đã ở tại nơi này, lại là người được Lục tiên sinh dặn dò phải chăm sóc thật tốt, ông sẽ có cố gắng làm cô thấy thoải mái nhất.
Trở lại biệt thự, Kỷ Mạt xem TV một lát đã đến bữa trưa. Người hầu dọn sẵn bàn ăn, so với bữa sáng thì phong phú hơn nhiều, cũng đều là món cô thích ăn.
Kỷ Mạt ăn cơm trong sự thỏa mãn, sau khi ăn xong còn nếm tới dưa hấu do chính mình nhặt về.
Không ngờ lại rất ngọt.
Ăn uống xong, Kỷ Mạt thấy có chút mệt mỏi, tđịnh lên lầu ngủ một giấc.
Khi tới phòng ngủ trên tầng 3, lại lần nữa nhớ tới lời nói buổi sáng của Chung quản gia, cô vùi đầu mình vào chiếc chăn mềm mại, nhắm mắt lại lẩm nhẩm tên Lục Dương.
Các tình iu cho tui xin một ngôi sao nha, cảm ưn rất nhìuuuu (• ε •)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...