Bên Em Tháng Đổi Năm Dời


Nhìn làn đạn Du Tùy yên tĩnh vài giây.
Thấy hành động này của Du Tuỳ, sóng bình luận chững lại mấy giây.
Bỗng nhiên có người âm thầm gửi một dấu hỏi lên, ngay sau đó mọi người lại sôi nổi lại.
【 tui nhìn lầm rồi hả? 】
【????? Tùy Thần làm gì đấy? 】
【 Ôi má ơi…Hai người kia làm cả nhà em bị sốc đó!! 】
【 Phận làm một fan CP, em cũng có đôi lời em mệt lắm, chỉ cần họ tém tém lại chút thôi thì em cũng không u mê đến mức này đâu.


【 Đêm nay Tùy Thần uống mỗi rượu không ăn gì à? 】
【 a a a a a a a a hai người này điên rồi đúng không!! Hay là họ không biết có camera đang phát sóng trực tiếp nhỉ?】
【Chị em lầu trên nói đúng đấy, có khi không biết thật.】
【Không biết…lát nữa có được xem nhiều hơn không nhỉ?】
Có điều cuối cùng fan cũng không được toại nguyện.
Vài giây sau, Triệu Khang vội vã bước vào khung hình, quay lưng về phía ông kính nói gì đó với Du Tuỳ.
Lát sau Du Tuỳ đứng dậy, theo Triệu Khang đến hàng ghế đầu.
Fan:???
Anh xuất hiện làm gì thế hả Triệu Khang!! Tụi tui đang ăn dưa mà!!!
Anh không đến có khi tụi này còn được ăn dưa nhiều thứ hơn đấy!!
Tiếc là Triệu Khang không thấy sóng bình luận của fan.
Nhưng anh đứng trong cánh gà hắt hơi liên tục mấy cái.
Thẩm Mộ Xuy nhìn Du Tuỳ đi đến phía trước, cô cũng chẳng cảm thấy gì nhiều.
Bỗng nhiên bên cạnh có người đi đến, cô quay lại nhìn, hoá ra là Giang Thanh Uyển dạo này đang rất hot.
Hai người liếc nhau, Giang Thanh Uyển cười: “Lâu rồi không gặp.”
Thẩm Mộ Xuy cong môi cười: “Đúng vậy ạ, đã lâu không gặp.”
Cô chớp chớp mắt: “Nhưng em hay thấy chị trên báo giải trí lắm đấy nha.”
Cũng không biết hai người có thể chất gì mà nếu không phải Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ lên hotserch thì cũng là Giang Thanh Uyển, có điều hầu như những lúc Giang Thanh Uyển lên hotsearch đều không lên cùng Tưởng Chu mà là cùng những người khác.
Lần nào thấy thế Thẩm Mộ Xuy cũng hơi buồn cười.
Tưởng Chu cũng khổ ghê, ngày nào cũng phải nhìn ảnh vợ mình với người đàn ông khác lên báo.
Thỉnh thoảng Thẩm Mộ Xuy còn rất muốn phỏng vấn sếp Tưởng xem anh có cảm nghĩ gì?
Giang Thanh Uyển dịu dàng cười: “Em đừng trêu chị nữa.”
Thẩm Mộ Xuy phì cười: “Được được được, không trêu chị nữa.”
Cô nhìn hàng ghế phía trước, Tưởng Chu ngồi bên cạnh Du Tùy: “Chị không ngồi hàng ghế đầu hả?”
Giang Thanh Uyển “Ờ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Tình trạng của tụi chị bây giờ thế nào thì em cũng biết rồi đó.”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy nhớ đến mấy câu Du Tuỳ nói với mình, im lặng.
Một lát sau, Cố Thư đi từ bên kia đến.
“Ngủ Ngủ, Thanh Uyển.”
Hai người ngẩng đầu nhìn.
Cố Thư bĩu môi nói: “Hai người đang nói gì vậy?”
Thẩm Mộ Xuy nhún vai, tinh nghịch nói: “Nói xấu cậu đó.”
“Gì hả?”
Cố Thư giả bộ tức giận: “Đừng có xấu tính như vậy nhé, tớ là trưởng fanclub CP Thần Du đấy, cậu mà nói xấu tớ đêm nay tớ công khai hai người luôn đấy.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô liếc Cố Thư, cạn lời: “Cậu chỉ biết lấy chuyện này ra doạ tớ thôi.”
Cố Thư cười hì hì: “Chuyện này dùng được mà, sao lại không dùng chứ?”
Thẩm Mộ Xuy không nói gì.
Giang Thanh Uyển bên cạnh cười cười: “Cô ngứa đòn hả Cố Thư?”
Cố Thư hiểu Giang Thanh Uyển hơn Thẩm Mộ Xuy, dù sao thì một người ở nước ngoài còn hai người khác ở trong nước.


Hơn nữa Cố Thư khá thân với Tưởng Chu, đương nhiên lúc nói chuyện với Giang Thanh Uyển cũng không khách sáo.
Trước khi Thẩm Mộ Xuy về nước, thỉnh thoảng cô cũng nghe Cố Thư nhắc đến cái tên này, chẳng qua lúc đó cô không để ý, tất nhiên cũng chưa gặp người thật bao giờ.
Đây cũng là lý do tại sao lần trước gặp Giang Thanh Uyển cùng Du Tùy trong thang máy cô lại ăn dấm.
Nghĩ đến đây Thẩm Mộ Xuy không nhịn được cười.
“Cười gì vậy?”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu, nhìn Giang Thanh Uyển: “Dạo này chị đang đóng phim gì thế?”
Cố Thư “Chậc” một tiếng, vội vàng nói: “Tớ biết tớ biết nè.”
Hai người đồng thời quay lại nhìn cô ấy.
Cố Thư cười nói: “Đóng phim với tên đàn ông thúi đấy, dạo này Tưởng Chu sắp tức chết rồi, hơn nữa tên đàn ông kia còn thích Thanh Uyển nữa chứ.”
Giang Thanh Uyển: “……”
Thẩm Mộ Xuy cười ha ha: “Thảm* thế cơ à? Hôm nào em phải đến thăm ban mới được.”
* Từ gốc là Tu La Tràng (修罗场)
Tu La tràng (theo Baidu): là một từ ngữ từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm.
Sau đó, từ này được mở rộng trong tiếng Nhật để chỉ các chiến trường thực tế và những dịp phải cạnh tranh chiến đấu.

Gần đây, cách sử dụng này cũng được đưa sang tiếng Trung do ảnh hưởng từ nền văn hóa ACGN (Animation, Comic, Game, Novel).
Trong anime, ám chỉ hoàn cảnh nhiều người cùng thích một người và cạnh tranh lẫn nhau.
Nguồn: https://krazydreamy.wordpress.com/
Cố Thư giơ tay: “Tớ cũng muốn đi.”
Ba người bàn tán rất nhiệt tình, mà các fans đang xem trực tiếp lại ngỡ ngàng ngơ ngác.
Tụi này rất muốn biết…Sao Thẩm lão sư lại quen Giang Thanh Uyển, thậm chí xem ra…quan hệ còn có vẻ rất tốt nữa?
Còn nữa, cuối cùng thì họ đang nói gì mà vui vậy?
Mọi người đang xem say sưa thì bỗng nhiên Thẩm Mộ Xuy sau camera đứng lên, sau đó lôi kéo một nam nhân viên công tác trẻ tuổi?!
Không có quay thẳng mặt, chỉ quay một bên mặt thôi, trên người nam sinh mặc bộ âu phục đen rộng thùng thình rẻ tiền dành cho nhân viên công tác.
Trong nháy mắt fans ngạc nhiên đến ngây người.
【 Ơi là trời, Thẩm lão sư đang giữ tay ai thế kia? 】
【Ồ, mọi người mau nhìn kìa, sắc mặt Thẩm lão sư trông rất khó chịu.


【!!! Đây không phải bạn trai Thẩm lão sư đấy chứ? Tôi thấy tư thế lôi kéo kia như thể đang giữ lấy bạn tai mình ấy, bằng không thì tức như thế làm gì? 】
【 Ôi má ơi, tình thế đảo ngược rồi.


【 Á á á Tuỳ Thần đến kìa!!!】
【 a a a a a kích thích kích thích, sao mị lại thích xem thế nhở!!! Sắp chạm mặt nhau rồi kìa!!】

Mọi người đang bàn tán sôi nổi, mà lúc này Thẩm Mộ Xuy cũng đang vô cùng khiếp sợ.
Cô không ngờ sẽ gặp Tống Vọng ở đây.
Sắc mặt cậu trắng bệch, thân thể gầy gò, bộ đồ nhân viên rộng thùng thình như đang treo trên người cậu, mặt mày tái mét tiều tụy, hai mắt cũng vô thần.
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn cậu: “Tống Vọng? Sao em lại ở đây?”
Tống Vọng sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn cô.
Sau khi nhìn ra là ai rồi cậu vô thức định chạy, Thẩm Mộ Xuy lập tức nhanh tay lẹ mắt tóm cậu lại.
Trong giây lát, tất cả mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Còn vài phút nữa là lễ trao giải chính thức bắt đầu, mọi người hầu như đều đến đông đủ hết rồi, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy khiến ai nấy đều tò mò.
Cố Thư cũng không ngờ Tống Vọng lại ở đây, cô ấy ngạc nhiên trong chốc lát rồi vội vàng nói: “Ngủ Ngủ, bên này có máy quay đang ghi hình đấy.”
Thẩm Mộ Xuy nhíu mày, mím môi: “Vào hậu trường với chị?”
Tống Vọng không chịu: “Em không đi, em còn đang làm việc.”
Thẩm Mộ Xuy nháy mắt liền nổi giận, cô chỉ vào Tống Vọng: “Em nhìn sắc mặt mình coi? Em không lo mình sắp ngất tới nơi hả?”
Tống Vọng không hé răng, quật cường nhìn cô.
Du Tùy đứng dậy đi tới, nhìn Tống Vọng, lại nhìn Thẩm Mộ Xuy, anh nhỏ giọng nói: “Em buông tay ra trước đi.”

Thẩm Mộ Xuy nhấp môi.
Du Tùy vỗ vỗ bả vai cô, thấp giọng nói: “Ở đây có phát sóng trực tiếp, em buông tay ra trước đi.” Anh nhìn về phía Tống Vọng: “Em còn chịu được không?”
Tống Vọng “Vâng” một tiếng: “Em chịu được.”
Thẩm Mộ Xuy buông tay cậu ra, ánh mắt lạnh lùng.
Du Tùy nói nhỏ: “Anh nhờ người chăm sóc cậu ấy, em đừng lo lắng.” Nói xong anh mỉm cười nhìn về phía Tống Vọng: “Em còn làm nổi không?”
Tống Vọng “Vâng” một tiếng: “Em còn làm được.”
Thẩm Mộ Xuy chần chừ, lạnh lùng nhìn cậu.
Du Tùy cười nói: “Anh nhờ người chăm sóc cậu nhóc, em đừng quá lo.” Nói xong anh quay sang cười với Tống Vọng: “Em đừng cố nhé, mệt quá thì xin nghỉ.”
“Vâng ạ.”
Tống Vọng nhìn họ đi xa, tiếp tục theo các nhân viên khác tiếp đón khách.
Mọi người cho dù rất tò mò nhưng đây là chuyện riêng của người ta, cũng không thể giáp mặt hỏi được.
Du Tùy làm như không có chuyện gì đi theo sau Thẩm Mộ Xuy, anh nhìn Giang Thanh Uyển nói: “Có thể đổi chỗ không?”
Giang Thanh Uyển cười cười: “Không thành vấn đề.”
Du Tùy gật gật đầu với cô ấy: “Cảm ơn.”
Người đi rồi, anh ngồi xuống ghế bên cạnh Thẩm Mộ Xuy.
“Có ngốc không hử?”
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, vô cùng bất đắc dĩ: “Cậu nhóc đó là Tống Vọng mà em kể với anh à?”
Đối với những chuyện cô gái nhỏ của mình làm, Du Tùy biết khá rõ.
Có đôi khi anh cảm thấy dùng hai chữ “Tự hào” để hình dung tâm trạng mình cũng không đủ, Thẩm Mộ Xuy từ rất nhiều năm trước vẫn luôn làm công ích, cô không phô trương, cũng chưa bao giờ tự đi tuyên truyền, chỉ yên lặng làm chuyện mình muốn làm.
Những chuyện thế này hình như chẳng ai có thể kiên trì được lâu như vậy.
Đương nhiên, sẽ có người cho rằng cô có tiền mới như thế, nhưng ít nhất đây là một phần tâm niệm của cô.
Chúng ta không thể ép người khác làm việc thiện, quyên tiền gì đó, cái đó dù sao cũng là tấm lòng, không làm không thể phê phán, nhưng làm nhất định phải khen, nhất định phải cổ vũ.
Khoảng thời gian trước Thẩm Mộ Xuy đã nói với Du Tùy chuyện của Tống Vọng, cô lo lắng Tống Vọng sẽ tái bệnh, còn cố ý hỏi Du Tùy suy nghĩ của mấy cậu nhóc thanh thiếu niên tuổi này.
Thực ra cô rất quan tâm Tống Vọng, có thể là do tính cách đứa nhỏ này, cũng có thể cô coi cậu nhóc như em trai ruột thịt, cũng có lẽ là do cô kéo cậu ra khỏi quỷ môn quan, tóm lại ý nghĩa không bình thường chút nào.
Cô hy vọng Tống Vọng có thể ngày một tốt hơn, có được một thân thể khỏe mạnh.
Cho nên đây cũng là lý do vì sao tối nay nhìn thấy Tống Vọng ăn mặc mỏng manh đứng ở chỗ này, lễ trao giải đêm nay nói ít nhất cũng phải ba bốn tiếng, làm nhân viên công tác nhất định cậu phải tới rất sớm, cô không chắc cơ thể Tống Vọng có thể chịu nổi hay không.
Nghe Du Tùy nói, Thẩm Mộ Xuy cũng biết vừa rồi mình đã quá kích động.
Cô nhẹ nhàng “ừm” một tiếng: “Là em ấy.”
Dừng một chút, Thẩm Mộ Xuy nhìn về phía Du Tùy: “Vừa rồi có phải em kích động lắm không?”
Du Tùy bật cười: “Anh biết em sốt ruột mà, không sao đâu.”
Anh nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Tống Vọng sẽ hiểu mà.”
Thẩm Mộ Xuy thở dài: “Đêm nay ít gì cũng phải làm việc bốn năm tiếng, cơ thể em ấy chịu sao nổi?
“Hơn nữa hôm nay là thứ sáu, không phải em ấy trốn học ra đây đó chứ? Đang học lớp mười hai đó!”
Thẩm Mộ Xuy chỉ tiếc mài sắt không nên kim được.
Du Tùy dở khóc dở cười, nhéo nhéo lòng bàn tay cô an ủi: “Đừng nóng giận, đợi lát nữa sau kết thúc chúng ta đưa em ấy về là được.”
Thẩm Mộ Xuy cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể tạm thời như thế.
Cô dặn dò: “Anh nhờ người chăm sóc em ấy giúp em, em ấy mới xuất viện không bao lâu đâu.”
“Được.”
Hai người cúi đầu thì thầm, nhưng fans thì vẫn đang bùng nổ.
Các chị nói xem Thẩm Mộ Xuy với cậu trai vừa rồi có quan hệ như nào? Nếu là một cặp thì giờ Tuỳ Thần đang làm gì?
Nhưng nếu không phải vậy sao Thẩm Mộ Xuy lại thân mật với người ta như thế? Cũng chẳng phải em trai cô, còn nữa…em trai cô cũng không lưu lạc đến độ làm nhân viên công tác.
Lễ trao giải bắt đầu phát trực tiếp, người xem cũng đã điên rồi.
Thậm chí không ít người bắt đầu đào bới thân phận nhân viên công tác đêm nay, bọn họ muốn biết nam sinh bị Thẩm Mộ Xuy giữ chặt là ai, hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì!
*
Lễ trao giải hừng hực khí thế diễn ra, sau đó Thẩm Mộ Xuy cũng bình tĩnh lại, cảm thấy vừa rồi đúng là mình đã quá xúc động.
Nhưng có đôi khi cảm xúc dâng lên căn bản không rảnh lo nhiều như vậy.
Thẩm Mộ Xuy thở dài.

Du Tùy nhìn cô: “Hối hận à?”
“Ờm.”
Cô bất đắc dĩ nói: “Em không nên giữ chặt em ấy trước mặt nhiều người như vậy.”
Nhưng bỏ lỡ, không chừng đêm nay cô cũng không tìm được Tống Vọng.
Du Tùy đột nhiên cười lên, an ủi cô: “Sợ cái gì, em cũng không làm gì sai.”
Anh nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Nếu như là anh phỏng chừng cũng sẽ kích động như vậy.”
Thẩm Mộ Xuy chu môi, dùng ánh mắt không tin nhìn anh “Không, anh sẽ không như vậy.”
Cô biết anh luôn luôn lý trí, sẽ không kích động giống như cô.
Du Tùy lắc đầu, ánh mắt như phát sáng nhìn cô: “Không đâu, nếu người đó là em anh sẽ không còn cái gọi là lý trí nữa.”
Thậm chí anh còn xúc động hơn cả cô.
Anh nhỏ giọng nói: “Anh biết em xem Tống Vọng không giống những người khác, em coi cậu ấy như em trai Thẩm Tinh Châu vậy, hơn nữa sức khỏe cậu nhóc không tốt, tâm trạng căng thẳng lẫn lo lắng nên nhất thời em kích động cũng là bình thường.”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn anh: “Anh——”
“Hử?”
“Không giận à?”
Du Tùy dở khóc dở cười: “Trong mắt em anh là người tùy tiện tức giận vậy à?”
Thẩm Mộ Xuy bẹp bẹp miệng, chớp mắt phủ nhận: “Cũng không phải vậy, chẳng qua lúc trước em khen Tiếu Lạc vài câu anh cũng ghen, giờ lại…thấu tình đạt lý thế?”
Tuy rằng câu “Thấu tình đạt lý” dùng không hợp lắm, nhưng Thẩm Mộ Xuy cảm thấy như thế thật.
Du Tùy bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày, nói nhỏ: “Hai chuyện này không giống nhau.”
Anh biết tình cảm Thẩm Mộ Xuy đối với Tống Vọng là gì, hơn nữa đây hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, anh có gì để tức giận chứ.
Thẩm Mộ Xuy nhìn sắc mặt anh, bật cười: “Được rồi, em trêu anh thôi.”
Cô cong môi cười: “Đợi lát nữa đưa Tống Vọng về cùng đi.”
“Được.”
Đến lượt Thẩm Mộ Xuy biểu diễn, cô còn lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.
Diễn xong vẫn nhận được một tràng pháo tay không ngớt như trước.
Mà Du Tùy……vẫn lấy được giải nam chính xuất sắc nhất.
Thẩm Mộ Xuy hoài nghi, người này lấy thưởng đến mỏi tay luôn rồi, loại giải thưởng nam chính xuất sắc nhất này y như rằng không có lực khiêu chiến nào với Du Tùy.
Cô ngồi bên dưới nhìn người đàn ông đang đứng phát biểu trên sân khấu.
Đây là bạn trai cô nha, một nam diễn viên phái thực lực.
*
Lễ trao giải kết thúc, ngoại trừ những người được giải như Du Tùy lên hotsearch, hot nhất đại khái chính là vấn đề được mọi người thảo luận sôi nổi lúc này.
Mà lúc này, Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy đang đưa Tống Vọng vừa xong công việc về nhà.
Triệu Khang đi trước, Du Tùy đi cùng Thẩm Mộ Xuy lên xe bên này.
Vừa lên xe, Lý Lộ liền khuyên Thẩm Mộ Xuy bình tĩnh: “Em bình tĩnh, giờ còn không biết trên Weibo đồn thổi tới mức nào rồi, có chuyện gì từ từ nói.”
Thẩm Mộ Xuy lạnh lùng “Ừ” một tiếng: “Còn chưa đến nữa à?”
Lý Lộ: “…Tiểu Văn đi tìm rồi, lát nữa sẽ tới.”
Chị nhìn Thẩm Mộ Xuy: “Chị hiểu cảm giác hiện tại của em, nhưng Tống Vọng cũng trưởng thành rồi, thằng bé muốn kiếm tiền cũng chỉ có thể tìm việc partime thôi.”
“Thế em ấy có thể tới công ty làm mà, có phải em không trả lương đâu.”
Lý Lộ bật cười, vỗ vỗ đầu cô: “Tiểu công chúa, đối với Tống Vọng chuyện em trả lương cho em ấy vẫn là nhận thiện ý của em, đó căn bản không phải tiền tự mình kiếm được.”
“Em hiểu ý chị không? Việc thằng bé tới công ty nhận lương của em, với tiền em chuyển cho em ấy hằng tháng là như nhau, em ấy vẫn cảm thấy đó chính là em vẫn nuôi em ấy chứ không phải tự mình kiếm được.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô không hé răng.
Nhưng đạo lý này cô hiểu, chỉ là…… Thật sự cũng là lo lắng.
Đang nghĩ ngợi thì Tiểu Văn dẫn theo Tống Vọng tới.
Vừa lên xe, Thẩm Mộ Xuy liền lạnh lùng nhìn cậu nhóc.
Tống Vọng hơi chần chừ, nhìn về phía Du Tùy hơi hơi gật đầu.
Du Tùy cười, cong cong môi: “Anh là Du Tùy.”
“Em là Tống Vọng.”
Cậu nhóc dừng một chút, nhìn về phía hai người: “Một học sinh được chị Ngủ Ngủ giúp đỡ.”
Du Tùy hiểu rõ: “Em không cần giải thích đâu, anh biết.”
Tống Vọng “Ồ” một tiếng, khó có khi nói thêm câu: “Em còn tưởng anh sẽ hiểu lầm.”
“Không đến mức đó.” Du Tùy dở khóc dở cười: “Cho nên em đây là cố ý giải thích phải không?”
“Vâng ạ.”
Tống Vọng thích Thẩm Mộ Xuy, nhưng không phải thích kiểu nam nữ bình thường.
Cậu là ngưỡng mộ, đối với cậu Thẩm Mộ Xuy không chỉ là chị gái mà còn là ân nhân cứu mạng của mình, xuất hiện lúc sinh mệnh cậu sắp kết thúc, người kéo cậu từ bên bờ sinh tử kia về.
Tống Vọng có tình cảm khá phức tạp với Thẩm Mộ Xuy, cậu không thể nghe nổi người khác mắng cô, nói cô không tốt.

Cô nên được coi là thiên thần, một người mà cậu ngưỡng mộ và muốn trở thành.
Nhưng không phải người cậu thích.

Sở dĩ cậu cố ý nói vậy với Du Tuỳ vì cậu biết Thẩm Mộ Xuy thích anh, cũng biết Du Tuỳ có ý nghĩa đặc biệt với Thẩm Mộ Xuy.
Du Tùy cười cười, nắm tay Thẩm Mộ Xuy: “Anh biết, vậy có phải em nên gọi một tiếng anh rể hay không?”
Tống Vọng sửng sốt, nhìn sang Thẩm Mộ Xuy.
Thẩm Mộ Xuy “Ừm” một tiếng: “Giờ tụi chị là người yêu.”
Tống Vọng hiểu rõ, khẽ cười: “Anh rể.”
Ở chỗ Thẩm Tinh Châu không nghe được một tiếng anh rể, lúc này Tống Vọng kêu một tiếng cũng làm Du Tùy rất thỏa mãn.
Anh cúi đầu cười: “Được rồi, về sau anh rể che chở cho em.”
Thẩm Mộ Xuy: “Che chở gì mà che chở, em nói mau, có phải hôm nay em trốn học không hả?”
Tống Vọng: “……tiết cuối cùng là tiết tự học.”
Thẩm Mộ Xuy khẽ cười: “Vậy nên buổi chiều em không đi học.”
Vừa rồi Lý Lộ còn gọi điện thoại hỏi thăm giáo viên.
Tống Vọng: “……”
Du Tùy chống cằm nhìn Thẩm Mộ Xuy dạy dỗ người khác, nói thật, lúc Thẩm Mộ Xuy còn nhỏ tính tình không tốt lắm, nhưng sau khi lớn lên đã không còn.
Hiện tại xem ra không phải không còn, cô chỉ là thu bớt lại, một khi gặp được chuyện tức giận tính tình lại có thể lại lần nữa bộc phát ra.
…………
Trên đường về nhà Thẩm Mộ Xuy dạy dỗ Tống Vọng nửa ngày.
Mãi đến lúc xuống xe mới dừng lại.
Cô nhìn hai người: “Em ở nhà anh Du Tùy được không?”
Tống Vọng gật đầu: “Em sao cũng được ạ.”
Thẩm Mộ Xuy “Ừ” một tiếng, ba người cùng nhau đi vào thang máy: “Vậy ở nhà anh Du Tùy đi, ngày mai chị đưa em tới bệnh viện khám.”
“Gần đây có thấy không khoẻ chỗ nào không?”
“Không ạ.”
Thẩm Mộ Xuy: “Nói thật.”
Tống Vọng chần chừ: “Có hơi không thoải mái, có lẽ vì hai ngày trước bị cảm.”
Thẩm Mộ Xuy: “…………”
Cô không muốn nói chuyện nữa.
*
Sau khi đến nơi, Tống Vọng sang thẳng nhà Du Tuỳ.
Thẩm Mộ Xuy ngồi một mình trong phòng khách tức giận, nói tức giận cũng không phải, thực ra cô lo lắng.
Cô buồn rầu suy nghĩ, cũng không biết nên giao tiếp với Tống Vọng thế nào.
Đang nghĩ ngợi, cửa bị đẩy ra.
Cô ngẩng đầu nhìn Du Tùy.
“Chưa ngủ à?”
Du Tùy một tay kéo người vào lòng hôn vài cái: “Mới tắm xong, qua đây thăm em, còn giận hử?”
Thẩm Mộ Xuy vùi đầu cọ cọ lên ngực anh, làm nũng nói: “Cũng không phải giận, em vừa đau lòng vừa lo lắng.”
Du Tùy hiểu, anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, mơ hồ không rõ nói: “Cậu nhóc lớn rồi, em cũng đừng lo lắng quá, em ấy tự có suy nghĩ riêng của mình.”
“Em biết, nhưng ở trong mắt em…… em ấy vẫn giống như học sinh trung học em gặp mấy năm trước.”
Du Tùy sờ sờ đầu cô an ủi.
Vài giây sau, Thẩm Mộ Xuy đột nhiên mở mắt nhìn anh: “Đêm nay anh ngủ ở đâu?”
Du Tùy nhướng mày, hôn khóe môi cô: “Em muốn anh ngủ ở đâu hử?”
Thẩm Mộ Xuy ưm một tiếng, chủ động đáp lại: “Tùy anh.”
Du Tùy thấp giọng cười, hôn hôn đôi mắt cô: “Mệt không em?”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt nhìn anh.
Một lát sau, Du Tùy ôm người trở về phòng.
Bạn gái cả đêm lo lắng cho người đàn ông khác, nói không ăn dấm là thật, nhưng khó chịu vì bị bỏ quên cũng là thật.
Đêm nay, Du Tùy dùng hành động biểu lộ nhớ nhung của mình với Thẩm Mộ Xuy, cùng với khó chịu cả đêm bị bỏ quên.
Tóm lại, chưa đến giữa trưa Thẩm Mộ Xuy vẫn chưa dậy nổi.
*
Chẳng qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, 7 giờ sáng Thẩm Mộ Xuy bị tiếng chuông di động đánh thức.
Cô cau mày rút vào chăn, muốn trốn khỏi thanh âm chói tai kia nhưng không có kết quả.
Một hồi lâu sau, cô tức giận bắt máy, giọng điệu không kiên nhẫn: “Alo.”
“Chị Ngủ Ngủ mau dậy đi!”
“Chuyện gì vậy?”
Ngụy Tiểu Văn gấp gáp: “Trên mạng tìm ra thân phận Tống Vọng rồi, thậm chí bọn họ còn nói chị bao nuôi học sinh cao trung!”
“???”
“…………”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui