Editor: Lemon
Beta: Claret
Khi Thẩm Mộ Xuy tỉnh dậy, trời bên ngoài đã tối đen rồi.
Cô bị đánh thức bởi cơn đói.
Giữa trưa cô ăn không nhiều lắm, lại còn “vận động” vui vẻ một hồi quá tiêu hao thể lực khiến cô càng đói nhanh hơn.
Mí mắt cô giật giật, cô định đứng dậy nhưng vừa động người một cái cô lập tức cảm thấy cơ thể mình như bị nghiền qua vậy, toàn thân đau nhức đã đành, hai chân cô còn như nặng ngàn cân, căn bản là không còn tí sức nào hết.
Thẩm Mộ Xuy mở mắt nhìn căn phòng tối om, thở dài.
Đáng lẽ cô không nên nghịch như thế, huhuhu, cái giá phải trả thê thảm quá.
Thẩm Mộ Xuy nghĩ, sau này cô sẽ không bao giờ trêu Du Tuỳ nữa, cũng không bao giờ thảo luận mấy chuyện bậy bạ với Cô Thư.
Nằm nghĩ một hồi, cô chậm rãi cử động rồi thò tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Màn hình điện thoại có rất nhiều tin nhắn, cô nhíu mày, bình tĩnh mở ra.
Đầu tiên là Cố Thư, tin nhắn được gửi khoảng nửa tiếng trước.
Thẩm Mộ Xuy mím môi, nhấn vào xem.
Nguyên một buổi trưa Cố Thư đã gửi cho cô hơn hai mươi tin nhắn, mãi từ sau lúc cô ăn cơm trưa không trả lời đến tận nửa tiếng trước.
Ban đầu cũng coi như còn nghiêm túc, chỉ đơn thuần thảo luận với cô, sau hai ba tiếng Thẩm Mộ Xuy không trả lời lại, nội dung tin nhắn của Cô Thư đột nhiên “mờ ám” hẳn lên.
Cố Thư:【Chị em à, có ngủ trưa thì cũng nên dậy rồi chứ? Hai giờ chiều rồi đấy.】
【 Vẫn chưa dậy à? Hơn ba giờ rồi kìa.】
【Bốn giờ chiều rồi, Tuỳ Thần trâu thật!!! Không hổ là người đàn ông của cậu.】
【 Năm giờ rồi…Tớ muốn hỏi một câu, cậu còn sống không thế? Hay là giờ đang mê man trong sắc dục rồi?】
【…Được rồi, không làm phiền hai người nữa nhé, ban ngày ban mặt cho hỏi hai vị đã kéo rèm chưa vậy.】
【Tám giờ tối rồi, hai vị còn chưa xong nữa hả?!!! Mẹ nó chứ, thế này cũng khoẻ quá rồi!】
【 Mong ngày mai tớ có thể thấy tin nhắn trả lời của cậu, chúc may mắn.】
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô đọc xong lập tức hung hăng trợn mắt, gửi icon tức giận cho Cố Thư.
Mới vừa gửi đi, Cố Thư đã trả lời nhanh như gió: 【Đù, dậy rồi á?】
Thẩm Mộ Xuy: 【…Dậy rồi cái gì, chiều nay tớ với Du Tuỳ ra ngoài chơi, quên mang điện thoại thôi.】
Cố Thư: 【Thật không?】
Thẩm Mộ Xuy nghĩ Cố Thư không ở đây, liền trả lời chắc nịch:【Thật.】
Giây tiếp theo, Cố Thư nói: 【Thế cậu xem weibo của Tuỳ Thần đi.】
Thẩm Mộ Xuy: 【…】
Ngón tay cô dừng một chút, nghĩ tới tin nhắn Cố Thư gửi, sau khi hít sâu một hơi vẫn bò lên Weibo xem.
Sáu giờ chiều, Du Tùy đăng một bài Weibo hiếm hoi.
Không phải quảng cáo, cũng không phải giới thiệu phim, chỉ đơn giản là một bài weibo.
@ Du Tùy V: Thật đẹp【 ảnh chụp 】.
Ảnh anh đăng là ảnh chụp ánh nắng chiều từ cửa sổ căn phòng chiếu vào, chỉ có điều tấm ảnh này...không nguyên vẹn như thế, anh chụp tấm ảnh này qua khe hở bức màn, có một góc màn lọt vào camera.
Ảnh chụp vừa đăng lên, trí tưởng tượng của các fans bắt đầu bay xa.
【Đẹp thật??? Tùy Thần à, mặc dù em hiểu anh đang khen hoàn hôn đẹp, nhưng sao anh lại không chụp một tấm ảnh hoàn chỉnh thế?】
【 Chỉ có mình tui tò mò thôi sao… 6 giờ chiều, rèm cửa trong phòng không kéo lên, ảnh chụp tối om, tóm lại là đang làm gì thế nhỉ?】
【 Đẹp là đang nói về hoàng hôn sao!! Đúng là rất rất đẹp ạ! 】
【 a a a a a a ca ca phát Weibo!!! 】
【 huhuhu ca ca em nhớ anh!!! 】
【 ca ca quay phim tất cả đều thuận lợi nha!!! 】
【Để mị đoán mò nè, bài Weibo này của ca ca không phải đang nói về hoàng hôn đâu, ảnh đang nói người hay cái gì ấy.
Hơn nữa…tấm ảnh này như kiểu vừa làm xong việc gì đó, mặc dù không có căn cứ nhưng trực giác của mị bảo thế.
Ca ca nhà mị đã bao giờ đăng Weibo khó hiểu đâu.】
【 CP Thần Du của em…HE rồi hả?】
Thẩm Mộ Xuy cạn lời nhìn loạt bình luận bên dưới.
Cố Thư đoán cô xem xong rồi, lại gửi tin nhắn đến:【 Chiều nay cậu đi chơi với anh Du Tuỳ nào thế?】
Thẩm Mộ Xuy: 【 Im miệng.
】
Cố Thư gọi điện luôn, vừa mới nối máy đã nghe thấy tiếng cô ấy cười.
Thẩm Mộ Xuy vô cảm nghe cô ấy cười, vành tai đỏ ửng.
“Chậc chậc chậc, Du Tuỳ lãng mạn ghê, anh ấy muốn chia sẻ với cả thế giới rằng mình đang vui đây mà.”
Thẩm Mộ Xuy: “……Ừ.”
Giọng cô khàn khàn.
Cố Thư vừa nghe thấy liền nhịn không được, tiếp tục cười.
“Tùy Thần quá trâu bò!”
Thẩm Mộ Xuy: “…Tớ cúp máy đây.”
“Đừng đừng đừng.” Cố Thư cười: “Tớ chỉ trêu hai câu cũng không được hả, đồ keo kiệt!”
Thẩm Mộ Xuy mắt trợn trắng: “Tớ cho cậu trêu đấy à.”
Cố Thư cười: “Được được, nói chuyện nghiêm túc với cậu đây, tớ không cố ý cười cậu đâu, nói gì đi nữa hai người cũng là bạn trai bạn gái, ngủ thì ngủ, có cái gì mà phải xấu hổ.”
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi, than thở: “Tớ có mặt dày như cậu đâu.”
Cố Thư kiêu ngạo “Hừ” một tiếng: “Vậy à, chắc hẳn như vậy tớ mới có thể ngủ với người kia.”
Thẩm Mộ Xuy không còn gì để nói.
“Cậu im miệng, cậu không sợ anh Duyên Tu về nước rồi trói cậu nhốt trong nhà hả?”
Cố Thư: “……”
Hai người nói bậy bạ vài câu, Cố Thư kể chuyện này cho Thẩm Mộ Xuy.
Có một tạp chí muốn mời Thẩm Mộ Xuy, nhiếp ảnh gia là Cố Thư, cũng biết hai người là bạn tốt nên nhờ cô ấy ở giữa lo liệu, đợi bao giờ Thẩm Mộ Xuy về thì sẵn sàng đi chụp.
*
Nói chuyện xong, Thẩm Mộ Xuy xốc chăn muốn xuống giường.
Vừa bước xuống sàn nhà chân cô liền mềm nhũn ra, thấy mình sắp ngã sấp xuống, Thẩm Mộ Xuy nhanh tay lẹ mắt chống vào giường.
Du Tùy vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một màn mỹ nhân té ngã.
Anh cười một tiếng, bước nhanh tới đỡ cô.
Thấy anh, Thẩm Mộ Xuy hờn dỗi trừng mắt: “Cười cái gì mà cười?”
Cô đá lên chân Du Tùy, cả giận nói: “Có gì đáng cười đấy à.”
Du Tuỳ giấu nụ cười đi, anh không để ý tính nhỏ mọn của cô bây giờ, thậm chí còn vô cùng dung túng.
Đàn ông được ăn no rồi thì cô gái nhỏ có cố tình gây sự hay thế nào cũng chấp nhận hết.
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi Thẩm Mộ Xuy: “Đói chưa em?”
“Đói rồi.”
Thẩm Mộ Xuy liếc anh: “Muốn đi rửa mặt.”
Du Tùy hiểu ý bế cô lên.
“Anh phục vụ em được không?”
Thẩm Mộ Xuy không hé răng, yên lặng chấp nhận Du Tùy làm tùy tùng hầu hạ.
Buổi chiều cô đã tắm rồi, trên người khô ráo mát mẻ, không có một chút cảm giác dính nhớp khó chịu nào.
Truyện mới cập nhật
Sau khi ngồi xuống bàn ăn, Thẩm Mộ Xuy nhìn đồ ăn bày trước mặt, mí mắt nhảy lên: “Đồ ăn này……sao không giống nhà hàng nấu vậy?”
Du Tùy “Ừm” một tiếng, múc một chén canh gà đưa cho cô: “Anh nấu.”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh nấu?”
Du Tùy cúi đầu cười: “Ừm, em ăn thử xem, có ngon hơn canh gà Thẩm Tinh Châu làm hay không.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô cúi đầu nhìn canh gà thơm ngào ngạt trước mặt, cong môi cười: “Được.”
Cô nhấp một ngụm, đôi mắt cong cong đánh giá: “Ăn ngon.”
“Ai nấu ngon hơn.”
Thẩm Mộ Xuy cạn lời, dở khóc dở cười: “Anh còn muốn so với Tinh Châu cơ à?”
Du Tùy ừm một tiếng, không ngại tí nào: “Không được so à?”
“Sao được.” Thẩm Mộ Xuy ngưng cười: “Nhưng mà không ngờ anh sẽ chú ý mấy chuyện nhỏ nhặt như này.”
Cô nghĩ một lát: “Tinh Châu nấu ngon hơn.”
Du Tùy nghe xong cũng không buồn, rất biết lắng nghe: “Vậy anh sẽ cố gắng hơn.”
“Được.”
Ăn tối xong hai người yên lặng nằm trên sofa.
Cả người Thẩm Mộ Xuy không muốn động đậy, cô lặng lẽ nằm trên sofa xem TV với Du Tuỳ.
Phải nói là, Du Tuỳ xem kịch bản, cô xem show giải trí.
Hai người ở chung không phải lúc nào cũng kích thích nhiệt tình, nhưng không khí lại rất hài hòa.
Xem một lúc, Thẩm Mộ Xuy ngáp một cái.
Du Tùy cúi đầu nhìn cô, hỏi “Em lại buồn ngủ à?”
Thẩm Mộ Xuy: “Không, hơi mệt thôi.” Cô liếc Du Tùy, làm nũng: “Tại anh hết đấy.”
Du Tùy cười, duỗi tay xoa xoa tóc cô dỗ dành: “Ừm, tại anh hết.”
Anh cúi đầu hôn lên đôi mắt sáng ngời của cô gái nhỏ, giọng nói nặng nề: “Là do em quá ngon miệng.”
Làm anh tham luyến, làm anh trong lúc nhất thời đánh mất lý trí.
Nghe anh nói mặt Thẩm Mộ Xuy đỏ hồng, không còn gì để nói, dùng ánh mắt lên án nhìn anh.
Đêm nay hai người nghỉ ngơi sớm.
*
Hôm sau tỉnh dậy, Du Tuỳ đã đến đoàn phim.
Thẩm Mộ Xuy cũng không gấp, cô không nói cho ai biết cô tới đây, sở dĩ để Lý Lộ ký hợp đồng đơn giản là vì không muốn có scandal không cần thiết.
Sáng sớm cô ngủ nướng đến 10 giờ mới dậy.
Vì không muốn đi đường bị người khác phát hiện, đàn cello không rời thân Thẩm Mộ Xuy cũng không mang theo.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, bỗng dưng trong đầu có một chút linh cảm hiện lên.
Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực lên, lập tức lấy giấy bút ra bắt đầu ghi lại.
Cô thường viết nhạc bằng bút, luôn cảm thấy làm vậy sẽ khiến cô có cảm hứng hơn.
Đến 12 giờ trưa Du Tùy gọi đến, Thẩm Mộ Xuy mới vừa buông bút.
“Em dậy chưa?”
Thẩm Mộ Xuy “Ừm” một tiếng: “Em dậy lâu rồi, em vừa mới viết ca khúc chủ đề, anh muốn xem không, nhưng mới chỉ là bản phác thảo thôi, lúc nào phải sửa thêm mới được.”
Du Tùy nhướng mày, anh không ngờ cô viết nhanh như vậy.
“Được, em gửi cho anh đi.”
Thẩm Mộ Xuy chụp hình gửi qua, kèm theo một câu: 【Nhớ cho em ý kiến đó.
】
Du Tùy: 【được.
】
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Mộ Xuy đều đi theo Du Tùy tới đoàn phim, cô cũng dùng lý do chính đáng lộ mặt ở phim trường.
Đã lâu không gặp cô, nhân viên công tác đều tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.
Tất nhiên tin Thẩm Mộ Xuy xuất hiện ở đoàn phim cũng được lan truyền nhanh chóng.
Buổi tối, Thẩm Mộ Xuy nằm trên giường xem hot search của mình, khá là bất lực.
Mà các fan của CP Thần Du thì như thể nhặt được một triệu, điên cuồng ăn đường trên Weibo.
Thẩm Mộ Xuy vào xem siêu thoại của mình, trên cơ bản đập vào mắt cô đều là “A a a a a a chúc mừng năm mới” đủ kiểu bình luận.
Cô xem mà buồn cười.
Fan đáng yêu quá.
Trên thế giới này sao lại có fans đáng yêu như vậy.
Đương nhiên…… lúc các fan mắng người thì không còn đáng yêu như vậy.
Có đôi khi Thẩm Mộ Xuy nghĩ, nếu fan nào cũng vừa lý trí vừa đáng yêu lại hiểu chuyện nữa thì tốt biết bao.
Nhưng không thể nào.
Nhưng mà một bộ phận nhỏ cũng không tồi.
Nghĩ rồi, cô chọn ảnh tập thể hôm nay chụp đăng lên Weibo, xem như xác nhận tin tức cô thật sự xuất hiện ở đoàn phim.
@ Thẩm Mộ Xuy V: Đến thăm.
【 ảnh chụp.
】
Ảnh chụp vừa đăng liền có không ít fans bình luận và chia sẻ, này còn chưa đủ, weibo đoàn phim còn tới tham gia náo nhiệt, đại khái là vì giúp cô thanh minh.
@ điện ảnh Lộng Bí V: Thẩm lão sư lại xinh đẹp hơn rồi, đạo diễn Tần nhờ tôi hỏi ca khúc chủ đề viết tới đâu rồi, hôm nay có linh cảm không, không đủ thì ngày mai tiếp tục.
@ Thẩm Mộ Xuy V.”
Bình luận này vừa xuất hiện, các fan đều shock toàn tập.
【Đù đù đù?????】
【What??? Đạo diễn Tần mời Thẩm lão sư hát ca khúc chủ đề hay là … viết ca khúc chủ đề?】
【Mị mạnh dạng đoán, đạo diễn Tần định mời Thẩm lão sư viết ca khúc chủ đề, sau đó mời Thẩm lão sư song ca với Tùy Thần!!】
【Em gái nhỏ lầu trên nói có lý đấy, nếu đúng vậy thì phiền tính phí cho bài hát này nhé! Tui tình nguyện tiêu tiền cho Thẩm lão sư và Tùy Thần!! Tiêu tiền! Tiêu tiền!!】
【từ giờ trở đi tui tích cóp tiền, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ xem bộ điện ảnh này! 】
【 a a a a a a a a a vậy không phải là có thể nghe được ca khúc mới của Niên Niên sao?! Mẹ ơi, quá hạnh phúc!! 】
【 a a a a a, phấn khích ghê, đạo diễn Tần quá hiểu lòng fan rồi!!! Đạo diễn Tần, chú có nghĩ mình cũng là một fan của CP đó không?】
Lần này fans CP càng vui hơn.
Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ lại cùng nhau lên hot search, chẳng khác gì vợ chồng, ở đâu có em thì ở đó cũng có anh.
*
Mấy ngày sau, Thẩm Mộ Xuy về trước.
Du Tùy phải theo đoàn phim đến chỗ khác quay tiếp, cô cũng có công việc của mình, tạm thời không thể ở cùng nhau.
Chỉ có điều Thẩm Mộ Xuy không ngờ, cô gặp người quen ở sân bay.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau, Mẫn Tử Ngang hơi hơi mỉm cười nhìn cô: “Mộ Xuy.”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, xấu hổ cười: “Mẫn học trưởng.” Cô dừng một chút, nhìn Mẫn Tử Ngang đẩy hành lý, có chút kinh ngạc: “Sao đột nhiên anh lại về nước?”
Mẫn Tử Ngang gật đầu, thản nhiên nói: “Có chút việc.”
“Ồ vậy à.”
Thẩm Mộ Xuy dừng một chút, có chút không biết nên nói gì.
Với người không thân lắm thật ra cô rất ít nói, khí chất cũng rất kiêu ngạo lạnh lùng.
Mẫn Tử Ngang cười, nhìn cô kéo hành lý: “Anh đẩy giúp em.”
“Không cần không cần đâu.”
Thẩm Mộ Xuy vội vàng từ chối, nếu như bị Mẫn Tử Ngang cầm giúp, xô dấm đang ở đoàn phim mà đổ là cô không dỗ nổi đâu.
Chỉ là…Mẫn Tử Ngang căn bản không nghe, trực tiếp cầm hành lý của Thẩm Mộ Xuy.
Thẩm Mộ Xuy:……
Cô không phải loại người sẽ lôi qua kéo lại với người khác ở sân bay, càng không cần nói hiện tại xung quanh đang có người nhìn họ.
Nghĩ rồi, Thẩm Mộ Xuy chỉ có thể xấu hổ cười: “Cảm ơn Mẫn học trưởng, vất vả rồi.”
Mẫn Tử Ngang lắc đầu, nhìn cô: “Có ai tới đón em không?”
“Có.”
Lý Lộ tới.
Mẫn Tử Ngang hơi mỉm cười hỏi: “Vậy cho anh đi nhờ được không? Hình như gọi taxi ở sân bay rất khó.”
Theo bản năng Thẩm Mộ Xuy muốn từ chối, nhưng dường như Mẫn Tử Ngang cũng không làm gì sai, mà trước đây ở nước ngoài…… anh ta cũng chăm sóc cô rất nhiều.
Tự hỏi vài giây, cô gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề, Mẫn học trưởng muốn đi đâu?”
Mẫn Tử Ngang hơi ngoài ý muốn, anh ta rũ mắt cười: “Còn tưởng rằng em sẽ từ chối.”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Sao lại làm vậy chứ.”
Cô dừng một chút, nhìn Mẫn Tử Ngang nói: “Nhưng tôi muốn nói với Mẫn học trưởng một câu……tôi có người mình thích rồi, giờ người ấy cũng là bạn trai của tôi.”
Cô không hề ngần ngại nói cho người khác biết mình đã có đôi có cặp rồi.
Có thể đồng ý Mẫn Tử Ngang đi chung một chiếc xe, nhưng có mấy lời nhất định phải nói rõ ràng.
Cô không muốn sinh ra hiểu lầm không cần thiết.
Mẫn Tử Ngang sửng sốt, cười khổ hỏi: “Không có một chút cơ hội nào sao?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu không chút do dự: “Ừm.”
Mẫn Tử Ngang nhìn cô vài giây, nói: “Anh chờ được.”
Sau khi đến bãi đỗ xe, anh ta đưa hành lý cho Thẩm Mộ Xuy, cười cười: “Vừa rồi anh đùa em thôi, anh có xe ở đây rồi.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Sau khi lên xe, Thẩm Mộ Xuy hơi phát rầu.
Cô cau mày nghĩ, không hiểu được sao Mẫn Tử Ngang lại kiên trì như vậy.
Đang nghĩ thì Lý Lộ cầm di động nhìn cô sâu xa: “Chúc mừng em, em lên hot search với người đàn ông khác rồi.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Nhanh vậy sao??
Tác giả có lời muốn nói:
Ngủ Ngủ: Cho em giải thích.
Tùy Thần: giải thích trên gường đi ( phòng tắm cũng được.:)
Tác giả:?????? Cậu có còn là con người nữa không hả?!
Edit+Beta xong chương nào tui đăng chương đó nhemn, hiện tại team ai cũng bận nên không có lịch đăng cố định.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ team.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...