Trong rạp chiếu phim bỗng im lặng, cả người Thẩm Mộ Xuy cứng đờ, cô thấy đạo diễn không biết từ lúc nào đã đến hàng ghế trước bọn cô, im lặng ngồi xuống.
Du Tùy dừng lại, anh vừa định nói thì một bàn tay lập tức giơ ra che miệng anh lại.
Bàn tay của cô gái nhỏ mềm mại, còn có một mùi hương dễ chịu không nói lên lời phả vào mũi, khiến lòng người xao động không yên.
Duy Tuỳ cảm nhận được bàn tay trước mặt, yết hầu lên xuống.
Dường như Thẩm Mộ Xuy không thấy hành động này có gì không ổn cả, cô ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói: “Đừng nói chuyện.”
Duy Tuỳ nhìn cô, lại cụp mắt nhìn tay cô.
Bỗng nhiên Thẩm Mộ Xuy thấy lòng bàn tay mình như bốc cháy.
Nóng, rất nóng.
“Em…em không cố ý đâu.”
Du Tuỳ liếc cô một cái đầy thâm ý, đưa ngón tay đặt lên môi cô, nói nhỏ: “Suỵt, đừng nói chuyện.”
!!!
Thẩm Mộ Xuy nhìn ngón tay trước mặt, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Cô vừa rút tay về đã đặt trên đầu gối ngay, theo bản năng nắm chặt tay lại, cố làm cảm giác nóng rực trong lòng bàn tay phai nhạt đi một chút.
Nhưng khó, vô cùng khó.
Cũng may là Du Tuỳ cũng không làm cô bối rối.
Lúc này, Thẩm Mộ Xuy mới hít sâu một hơi, dồn hết sự chú ý lên bộ phim, tập trung xem phim.
……
Bộ phim kết thúc, đèn trong rạp sáng lên.
Đạo diễn nhìn mọi người, hô lên: “Nào, chúng ta chụp một tấm ảnh tập thể đi."
Mọi người đều hiểu chuyện này, dù sao cũng có thể coi là ủng hộ doanh thu phòng vé cho phim điện ảnh của Tuỳ Thần.
Chỉ là —— chỗ này hơi tế nhị.
Thẩm Mộ Xuy không định giành lấy C vị, cô âm thầm tránh sang một bên, hi vọng có thể không bị chú ý.
*C vị: vị trí trung tâm, đứng giữa, center.
Kết quả là đúng lúc ấy đạo diễn đột nhiên lớn giọng: “Mộ Xuy, đứng cạnh Du Tuỳ ấy!
Đứng theo chỗ ngồi xem phim vừa rồi đi.”
“???”
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn đạo diễn, cố thật sự rất muốn đi lên hỏi một câu —— đạo diễn, ông cố tình gây sự với tôi đấy hả? Vì mấy câu thì thầm lúc xem phim sao?
Đạo diễn chẳng để ý cô, sau khi sắp xếp chỗ đứng cho mọi người xong thì kêu nhân viên công tác chụp ảnh tập thể.
Thẩm Mộ Xuy đứng cạnh Du Tùy, hơi thở anh tràn ngập mùi hương gỗ lành lạnh của đàn ông, mùi thơm dễ chịu.
Đang suy nghĩ miên man thì trên đỉnh đầu cô đột nhiên vang lên một câu, “Sao mặt em đỏ thế?”
Thẩm Mộ Xuy: "....."
*
Sau khi xem xong phim, có nhân viên đến tìm đạo diễn lấy ảnh, offcial weibo cũng đăng ảnh tập thể của họ lên Weibo.
Trên đường về, Thẩm Mộ Xuy lướt Weibo, thấy họ được lên hot search, cô cũng không bất ngờ lắm.
Có vài topic khác nhau.
#Tiếng ca hay nhất bao cả rạp chiếu phim #
#Phim điện ảnh của Du Tuỳ#
#Thẩm Mộ Xuy Du Tuỳ#
……
Lúc Thẩm Mộ Xuy thấy còn rất ngạc nhiên.
Có lẽ đây không phải lần đầu tiên cô được lên hot search cùng Du Tuỳ, nhưng lần trước là vì vị trí trung tâm, fans của Du Tuỳ còn nóng nảy chất vấn, còn lần này thì…Tay cô run run, liếc nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, cuối cùng cũng không nhịn được click vào xem.
Nhưng Thẩm Mộ Xuy không ngờ rằng lần này ấn vào xem......!là mấy tấm ảnh khoanh tròn cô cùng Duy Tùy, thậm chí còn có vài tấm ảnh chụp màn hình trong chương trình.
Weibo đập vào mắt đầu tiên chính là:
——Tôi biết trộm đu CP thì nên khiêm tốn, cũng biết hai người này chỉ hợp tác trong một chương trình thôi, nhưng không biết tại sao tôi cứ muốn đu CP này điên lên được ấy!! Hai người này nhìn từ góc nào cũng rất có cảm giác đấy nhé!! Mọi người đến đây mà xem đi, ánh mắt nhìn nhau này, chênh lệch chiều cao này, đúng là không có cách nào cứu được nữa rồi!!
【 Mẹ ơi, đây là visual thần tiên gì đâyyyy!!!】
【 a a a a a a tui cũng muốn trộm đu CP này, tui xem như cũng là fan của Tuỳ Thần, thế nhưng đúng là…Anh ấy với Thẩm Mộ Xuy đẹp đôi quá điiii】
【??? Hai người này có hợp tác với nhau nhiều đâu, mọi người nói hợp là hợp thế nào? Giải tán êm đẹp đi, đừng cho là thật đấy.
】
【 Nói nhỏ này……Bảo hai người họ không có gì với nhau á, tui không tin đâu.
Lần trước tui để ý rồi, tui thấy Thẩm Mộ Xuy với Tuỳ Thần —— các thím có hiểu ý tui không?】
【 Hiểu lầu trên rồi, fan CP.
】
【 Thật ra nhé…… Nếu Tuỳ Thần muốn yêu đương thì tui chọn Thẩm Mộ Xuy đầu tiên, tui thấy họ rất đẹp đôi đó a a a!! 】
【Mọi người không giải tán đi được à, tạm thời Tuỳ Thần của chúng tôi không thích ai hết, lần trước theo dõi Thẩm Mộ Xuy chẳng qua là vì hợp tác mà thôi..
】
[ Đừng có ghép CP bậy bạ, nếu không thì Du phấn chúng tôi không đồng ý đầu tiên đấy!!]
.........
Có rất nhiều bình luận phía dưới, có người nói fans Thẩm Mộ Xuy đừng làm loạn lên nữa, nhưng càng có nhiều người….lén lút đu CP họ.
(Beta có lời muốn nói: Tốt lắm các chị em, lên đúng thuyền rồi chỉ việc ngồi yên thôi, việc chèo đã có hai anh chị lo ☺))))
Thẩm Mộ Xuy ngồi cạnh Duy Tuỳ xem đến đỏ cả mặt, đặc biệt là —— họ còn dùng lời lẽ như hổ báo ấy, làm người ta xấu hổ chết đi được.
Đang tập trung xem thì đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc.
“Đang xem gì đấy?”
Thẩm Mộ Xuy đờ người, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Du Tuỳ, cất điện thoại đi: “….Em lướt Weibo thôi.”
Du Tuỳ nhìn hành động của cô, nghi ngờ hỏi: “Lướt Weibo à?”
“Vâng!”
Thẩm Mộ Xuy vội vàng gật đầu.
Duy Tuỳ cảm nhận được ánh mắt né tránh của cô, âm thầm cười: “Trên Weibo có gì thế?”
Thẩm Mộ Xuy sững sờ, thì thầm: “Anh lại lên hot search đấy.”
“Với ai?”
“Thì…đạo diễn mời mọi người xem phim, fans đều nói đạo diễn chương trình rất tuyệt gì đấy.”
Đúng là cũng có khen thật.
Anh dừng lại, “Nhớ chia sẻ weibo của đạo diễn, đăng rồi chắc hẳn là sẽ @ em.”
Vừa nói xong, điện thoại Thẩm Mộ Xuy rung rung, là thông báo từ Weibo.
Cô đã cài đặt chỉ có tin tức của những người cô theo dõi thì điện thoại mới thông báo, cô theo bản năng cúi đầu xem, đúng như Du Tuỳ nói.
Đạo diễn cuối cùng cũng đăng Weibo, còn tag mấy vị giám khảo bọn họ nữa.
Cô:......
Đoán chuẩn thật.
“Chia sẻ thì em nên viết gì giờ?”
Du Tùy dở khóc dở cười: "Thích viết gì thì viết, để ý nhiều thế làm gì.”
"Vâng.”
Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ rồi trước tiên chia sẻ Weibo của đạo diễn: “Phim rất hay! Cảm ơn đạo diễn đã mời.”
Cô vừa đăng weibo đã nhận được rất nhiều phản hồi.
Thẩm Mộ Xuy thích thú xem, lướt thấy rất nhiều bình luận đại loại như khen cô xinh đẹp, cô xem đến vui vẻ.
Du Tùy thấy cô vui như vậy, khoé môi cũng cong lên.
Về đến nhà, Thẩm Mộ Xuy cũng mệt mỏi, vừa định đi tắm rửa nghỉ ngơi thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô cầm lên xem, là trợ lý gọi.
"Alo? Tiểu Văn à, muộn như thế còn......"
"Chị Ngủ Ngủ...." Giọng nói sống không còn gì luyến tiếc của trợ lý nhỏ vang lên bên tai cô: “Tuỳ Thần….chia sẻ bài weibo của chị.”
"............."
Các giám khảo được đạo diễn tag đều nhiệt tình chia sẻ weibo, cuối cùng chỉ còn mình Du Tuỳ không chia sẻ.
Lúc Thẩm Mộ Xuy xuống xe còn cho rằng Du Tuỳ sẽ không chia sẻ, trước giờ anh có thích chơi weibo đâu.
Kết quả, sau khi nhìn thấy nội dung trước mặt mình, Thẩm Mộ Xuy cũng rơi vào trạng thái hoang mang.
Duy Tùy không chia sẻ lại Weibo của đạo diễn mà chia sẻ bài của Thẩm Mộ Xuy, viết thêm một câu: 【 thích là được.
】
Tất cả mọi người???
Thích cái gì mà cứ thích là được cơ?
Lúc này, không cần biết có phải là fan CP hay không, tất cả đều rơi vào trạng thái ngây ngốc.
【 mị xuất hiện ảo giác…thật đấy à?? 】
【……??? Tùy Thần, tài khoản của anh bị hack hả?? 】
【 Văn hoá Trung Hoa uyên thâm, chữ Hán lại sâu sắc tới mức người ta không thể giải thích được….Các chị em, tui muốn hỏi câu “Thích là được” là có ý gì? 】
【Dạo này Tuỳ Thần bị cái gì ám rồi à?】
【 a a a a Tùy Thần anh điên rồi phải không!!! 】
【Thân là một fan CP, giờ phút này đây tui chỉ muốn nói một câu thôi: Ngọn gió xuân đã tới thổi khắp nơi rồi, CP tui đu không thua ai cả!!! Dm, đêm nay chính là lúc em trở mình!!! 】
【 a a a a a a họ real rồi!!!! 】
【Ê này fan CP đừng làm loạn nhé, Tuỳ Thần đăng cái Weibo này không có ý gì đâu, chẳng qua anh ấy theo dõi Thẩm Mộ xuy, lướt weibo thấy ngay đầu nên tiện tay chia sẻ thôi.
】
(Claret: Thím lầu trên ơi, nhà thím sắp sập rồi đấy, tỉnh lại nhanh còn kịpppp)
*Ngọn gió xuân của cải cách đã tới thổi khắp nơi rồi: này là lời bài hát “Ông hoàng thơ ca” (念诗之王)
https://.bilibili.com/video/av19390801/
Em để link ở đây, thím nào thích thì nghe nhé, giải trí phết ☺))
………
Các fan lần lượt giải thích cho thần tượng của mình, nhưng dù có giải thích như thế nào đi chăng nữa......!thì nghe cũng có vẻ hơi thiếu thuyết phục.
Những fan hâm mộ khác sẽ hỏi: Thế sao những điều như vậy trước đây chưa từng xảy ra? Sao Du Tuỳ cứ một lần rồi hai lần ngẫu nhiên xuất hiện bên cạnh Thẩm Mộ Xuy, nếu thím muốn nói hai người họ không có gì thì tui không tin đâu.
Để bảo toàn tính mạng, Thẩm Mộ Xuy phải âm thầm thoát weibo, đổi lại biệt danh.
Sau khi đọc những bình luận dưới weibo của Du Tuỳ, cô mở WeChat của anh, gõ:【Vừa rồi anh…không nhìn kĩ à? Anh có biết mình chia sẻ Weibo của em không?】
Có lẽ Du Tuỳ đang bận, không trả lời ngay được.
Thẩm Mộ Xuy nhìn chằm chằm điện thoại hai phút, dứt khoát cầm luôn vào phòng tắm.
Vừa gội đầu xong, điện thoại đột nhiên kêu “Ting” một tiếng.
Thẩm Mộ Xuy cúi đầu xuống nhìn thấy tin nhắn trả lời của Du Tùy.
【 Vừa tắm xong.
】
【 Không phải.
】
Thẩm Mộ Xuy: 【 Không phải cái gì cơ? 】
Du Tùy: 【 Không phải chưa nhìn kĩ đã share đâu.
】
Thẩm Mộ Xuy đứng ngây ra như phỗng, đọc đi đọc lại hàng chữ kia mấy lần: 【 vậy anh ——】
Du Tùy: 【 anh không theo dõi weibo đạo diễn.
】
Thẩm Mộ Xuy: "......."
Đúng là lý do khiến người ta không đoán được.
Hôm sau được nghỉ, Thẩm Mộ Xuy bị Chu Tuý Tuý gọi về nhà gấp.
Làm cô ngạc nhiên là…Thẩm Tinh Châu cũng ở nhà.
Vừa mới vào nhà Thẩm Tinh Châu đã liên tục nháy mắt với cô.
Thẩm Mộ Xuy ngạc nhiên, ngước mắt nhìn người đang ngồi trong phòng khách: “Mẹ, con về rồi.”
Chu Tuý Tuý thản nhiên nhìn cô một cái: “Ăn sáng chưa?”
“….Chưa ạ.”
“Đi làm bữa sáng cho chị con đi.”
“Vâng.” Thẩm Tinh Châu ngoan ngoãn đi vào bếp.
Không hiểu sao Thẩm Mộ Xuy lại thấy căng thẳng.
Cô chớp chớp mắt, hai mắt cong cong nhìn Chu Tuý Tuý: “Mẹ, con vào bếp xem em thế nào.”
Nói xong, cô xoay người định đi.
“Đứng lại.”
Cả người Thẩm Mộ Xuy cứng đờ.
Chu Tuý Tuý vô tình nhướng mắt, nhàn nhạt hỏi: “Em con làm bữa sáng có gì hay mà nhìn? Có phải ngày đầu nó xuống bếp đâu?”
"......"
Gia đình nhà họ Thẩm không giống những gia đình khác, nhà người ta hầu hết đều là chị gái chăm sóc cho em trai nhiều hơn, nhưng nhà của Thẩm Mộ Xuy không như thế.
Từ khi Thẩm Tinh Châu còn học sơ trung thì đã được Thẩm Nam dạy nấu ăn, ban đầu chỉ là món sợi mì đơn giản, đến khi học cao trung thì đã có thể nấu được mấy món ăn ngon.
Chỉ cần Thẩm Mộ Xuy về nhà, không phải Thẩm Nam thì cũng là Thẩm Tinh Châu nấu cơm, lúc Chu Túy Túy có hứng thú thì cũng xuống bếp.
Chỉ có mình Thẩm Mộ Xuy là không được mọi người cho vào bếp.
Dựa theo một câu nói của Thẩm Tinh Châu thì chính là: “Đôi tay của chị có giá hàng trăm tỷ, mấy việc nhỏ như cơm nước thế này tất nhiên là để em làm rồi.”
Câu này là Thẩm Tinh Châu phản bác hồi còn học cấp hai, các bạn chế giễu cậu là một cậu nhóc giống giống y bà mẹ vậy, đã học nấu cơm thì thôi lại còn nghiên cứu làm mấy loại bánh vừa ngọt vừa ngấy nữa.
Lúc ấy Thẩm Mộ Xuy vừa về nước, cùng Chu Tuý Tuý đến trường đón cậu.
Lúc bấy giờ, chàng trai nhỏ rõ ràng đỏ mặt xấu hổ nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ chị gái mình.
“Mẹ, mẹ cứ bảo em nấu cơm cho con, em ấy sẽ bị thương mất.”
Chu Túy Túy kéo kéo môi: "Vây con hỏi nó thử xem nó có bị thương không?"
Thẩm Mộ Xuy còn chưa hỏi gì thì giọng nói lanh lảnh của Thẩm Tinh Châu vọng từ trong bếp ra: "Chị ơi, em có bị thương đâu! Tay chị là để kéo đàn, không phải để nấu cơm.”
”……”
Cuối cùng Thẩm Mộ Xuy cũng hết cách, sống không còn gì luyến tiếc nhìn Chu Tuý Tuý.
"Mẹ."
Cô ngồi xuống cạnh Chu Túy Túy, làm nũng: "Sao tự nhiên mẹ lại gọi con về thế? Mẹ nhớ con đúng không?”
Chu Tuý Tuý nhìn bộ dạng của cô, cười khẽ: “Ai nhớ chị, tôi thấy trong lòng chị không có chúng tôi đâu, rõ ràng ở cùng một thành phố, tôi không gọi chị về thì chị cũng không về đúng không?”
“Đâu có đâu mẹ!”
Thẩm Mộ Xuy chột dạ phản đối: “Không phải con đang bận sao?”
Chu Túy Túy liếc cô một cái, dừng lại nói: "Bận cái gì?."
Thẩm Mộ Xuy sững người: "Gần đây con đang viết ca khúc mới, còn bồi dưỡng cho người mới nữa…." Cô lảm nhảm, thấy sắc mặt Chu Tuý Tuý vẫn như thường thì mới yên tâm.
Chỉ cần không phải gọi cô về nhà vì scandal của cô và Du Tuỳ thì Thẩm Mộ Xuy thấy chẳng có chuyện gì hết.
Bữa sáng Thẩm Tinh Châu làm không tệ, còn nấu hoành thánh cho cô, hương vị cứ như tiên ấy.
Ăn sáng xong, Chu Túy Túy không có ở trong phòng khách, cô nhanh chóng nhảy đến cạnh Thẩm Tinh Châu, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ gọi chị về có chuyện gì vậy?"
Thẩm Tinh Châu: “…..Chị, không định xoá cái hot search kia của chị đi à?”
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lại, trợn tròn mắt nhìn cậu:”Vì chuyện hot search á?”
“Coi như vậy đi.” Thẩm Tinh Châu lén nói với cô: “Tối hôm qua chị lên hot search với Du Tuỳ, chú họ với mẹ nuôi gọi cho mẹ, hỏi là định mặc kệ scandal của chị à?”
Trước đây Thẩm Mộ Xuy cũng từng lên hot search rồi, chỉ cần họ thấy có gì không ổn thì sẽ hỏi ý kiến Chu Tuý Tuý, sau đó xoá.
Tình huống đêm qua đối với Thẩm Mộ Xuy không tốt lắm, nhưng họ không biết tại sao sau khi Chu Tuý Tuý nghe xong thì im lặng hồi lâu rồi bảo họ không cần quan tâm.
Nghe xong, Thẩm Mộ Xuy im lặng.
Hai chị em liếc nhau, Thẩm Tinh Châu quay sang nhìn cô: "Chị....."
“Hả?”
Thẩm Tinh Châu gãi gãi đầu: "Chị đồng ý tham gia chương trình kia sở dĩ là vì có anh Du Tuỳ đúng không?”
Thẩm Mộ Xuy: "....Ừ."
Hai chị em đang định nói chuyện tiếp thì tiếng Chu Tuý Tuý vọng từ trên tầng xuống: “Ngủ Ngủ, lên đây.”
“….Ngay lập tức.”
“Chị, bảo trọng!”
Hai chân Thẩm Mộ Xuy mềm nhũn, cô bám vào lan can chậm chạp bò lên.
...........
Sau khi ra khỏi nhà, Thẩm Mộ Xuy thấy mình như mất đi nửa cái mạng.
Lý Lộ đến đón cô, nhướng mày: "Mẹ cậu thi hành tra tấn à?”
Thẩm Mộ Xuy vuốt ve trái tim bé nhỏ đang nhảy lên, gật đầu: "Còn khổ hơn cả tra tấn nữa.”
Chiến tranh tâm lý.
Lý Lộ: "........."
Cô ấy bật cười, bất lực nhìn Thẩm Mộ Xuy: "Cậu đó, còn được mẹ chiều là may đấy.”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy vừa nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa mình và Chu Túy Túy, cô nhìn chằm chằm vào khung cảnh tranh tối tranh sáng ngoài cửa xe, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy."
Điều may mắn nhất đối với cô là được mọi người trong nhà nuông chiều vô hạn.
Sau khi về căn nhà nhỏ của mình, Thẩm Mộ Xuy liền gửi một tin nhắn cho Du Tùy.
Cả hai hẹn buổi tối cùng nhau xem phim, định kín tiếng một chút.
Xem xong phim, cả hai cũng chưa bị fans phát hiện, thoát được một kiếp.
Những ngày sau, Thẩm Mộ Xuy đều vội vàng luyện đàn, đóng cửa viết ca khúc.
Du Tuỳ cũng vô cùng bận rộn, anh nhận một vai diễn mới trong bộ phim cổ trang, có không ít đất diễn, thời gian này cũng đi sớm về muộn suốt.
Hôm đó là buổi ghi hình mới của [Tiếng ca hay nhất].
Thẩm Mộ Xuy có một buổi diễn nên định đi tập cùng Du Tuỳ sớm hơn một chút.
Kết quả là vừa đến một lúc thì Mạnh Đình và Thịnh Úc cũng đến.
“Sao hai người đến sớm thế?”
Mạnh Đình cười nói: “Chị đến xem Thẩm lão sư tập dợt nha.”
Thẩm Mộ Xuy: "???"
Cô nhìn Mạnh Đình.
Mạnh Đình giang hai tay: "Thỏa mãn trái tim của các fan nhỏ đi chứ."
Thẩm Mộ Xuy không nói nên lời: "....Được thôi."
Mọi người đồng loạt cười lên.
Một lúc sau Thẩm Mộ Xuy mới thật sự lên sân khấu tập dợt, lúc cô cầm đàn Cello lên sân khấu liền nhìn thấy một hàng người ngồi nghiêm chỉnh ở dưới.
Từng người một, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Bỗng dưng Thẩm Mộ Xuy thấy hơi không thoải mái.
“Mọi người nhìn tôi như thế làm gì?”
Thịnh Úc nhướng mày: ”Xem em biểu diễn đó.”
Cô nhìn Du Tuỳ: “……..Anh cũng vậy à?”
Du Tuỳ hơi trầm ngâm, nói: “Đúng vậy, anh cũng là fan của em.”
“….”
Lúc đầu, cô hơi không thích ứng được, nhưng khi ánh sáng thay đổi, Thẩm Mộ Xuy bước vào thế giới âm nhạc của mình, mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến cô nữa.
Cô đắm chìm trong tiếng đàn Cello của mình, biểu diễn những giai điệu hay nhất trong tiếng đàn của mình trước mặt mọi người.
Một khúc kết thúc, tất cả mọi người ở dưới sân khấu bao gồm cả đạo diễn vẫn trong trạng thái im lặng.
Chưa hoàn hồn được.
Tiếng đàn của Thẩm Mộ Xuy giống như có ma lực, khiến người ta đắm chìm trong đó, khó mà thoát ra được.
Du Tuỳ vẫn là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần trước vỗ tay, ngay sau đó những người khác cũng nhiệt tình vỗ tay theo.
Mạnh Đình xúc động kêu lên hai tiếng: ”Hay quá đi mất! Em vừa đàn liền làm kinh động bốn phương đó!”
Cô ấy chạy lên sân khấu, nắm chặt tay Thẩm Mộ Xuy nói: “Chị thích lắm! Hoá ra em tập dợt suôn sẻ như vậy, ngưỡng mộ thật đấy!”
Ngay cả đạo diễn cũng bị kinh động.
Ban đầu lúc chọn Thẩm Mộ Xuy, đạo diễn là tình cờ nghe được cô là một cô gái ưu tú thế nào, cũng nghe qua rất nhiều câu chuyện về cô.
Nhưng đạo diễn cũng chưa từng nghe trực tiếp bao giờ, dù biết rằng cô rất xuất sắc nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được tiếng đàn Cello có sức hấp dẫn như vậy, khiến tất cả mọi người đều chìm đắm trong tiếng đàn của cô.
“Vô cùng tốt.”
Đạo diễn hô lên.
Một lúc sau đến lượt Du Tuỳ tập dợt.
Để giữ bí mật, đạo diễn đuổi tất cả mọi người đi, chỉ để một mình Thẩm Mộ Xuy ở lại. "Đạo diễn, ông không công bằng, tại sao chỉ cho một mình Thẩm Mộ Xuy ở lại chứ."
Thịnh Úc hét lên.
Mạnh Đình cũng phản đối: "Quá đáng thật, sao chúng tôi không được xem hả?”
Đạo diễn: "Tôi có bất ngờ dành cho mọi người."
Mọi người: "......."
Họ cũng muốn xem tập dợt mà!!!
Sau khi mọi người rời đi, Thẩm Mộ Xuy đi về phía Du Tùy.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Du Tùy nhướng mày: "Còn tốt."
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn cô: "Phối hợp với anh, em có căng thẳng không?”
Thẩm Mộ Xuy cười, nói nhỏ: "Đây cũng không phải lần đầu tiên chúng ta hợp tác."
Ban đầu, Du Tùy đã quyết định xong ca khúc rồi, hơn nữa, anh còn đề nghị hợp tác với Thẩm Mộ Xuy, hai người biểu diễn cùng nhau.
Lúc anh mới nói với đạo diễn, đạo diễn vô cùng kinh ngạc, sau đó bàn bạc cùng hai người họ giữ bí mật, để mọi người mở rộng tầm mắt, phải kinh ngạc mới được.
Chính vì vậy mà buổi tập dợt của hai người phải diễn ra trong bí mật.
Hai người tách ra trên sân khấu, Thẩm Mộ Xuy ngồi trước đàn piano, trong khi Du Tuỳ cầm micro đứng cách đó không xa.
Giọng hát trầm ấm của người đàn ông vang lên trong hội trường, vừa cất lời, đôi mắt của đạo diễn đã sáng lên.
Ông nắm chặt tay phấn khích và nhìn thẳng vào hai người bọn họ.
Hát được một nửa, Du Tùy đi về phía Thẩm Mộ Xuy, hai người nhìn nhau, sau đó ngồi xuống, hai tay đan vào nhau.
Sau khi kết thúc biểu diễn, đạo diễn gãi đầu nhìn hai người họ: "Tôi thấy còn thiếu cái gì đó.”
Du Tùy: "Đạo diễn, ông nói đi."
Đạo diễn nhìn hai người, đột nhiên nhớ tới mấy tin tức trên Weibo.
Ông nói: "Hai người yêu nhau đi."
"Cái gì?"
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn ông.
Đạo diễn dùng lời lẽ chính đáng nói: "Ý của tôi là cậu có thể thân mật hơn, ánh mắt mập mờ hơn, mang tình yêu thể hiện qua đôi mắt.
Dù sao đây cũng là một bản tình ca, nếu như Du Tùy đồng ý thì đợi lát nữa nhớ ôm Thẩm lão sư một cái."
Thẩm Mộ Xuy: "........"
Cô ngạc nhiên nhìn Du Tùy.
Du Tùy nghiêm túc gật đầu: "Tôi đồng ý."
....???
(Claret: Ôi giời ơi)
Vẻ mặt Thẩm Mộ Xuy mơ màng, ba chữ tôi đồng ý, sao cứ như kết hôn thế?
——— Con có đồng ý sau này bất kể nghèo khó hay giàu sang, bất kể khoẻ mạnh hay đau ốm….đều yêu cô ấy trọn đời trọn kiếp hay không?
—— Con đồng ý.
Thẩm Mộ Xuy nghĩ một hồi mặt liền đỏ như tôm luộc.
Du Tùy thảo luận với đạo diễn xong mới phát hiện ra cô là lạ.
"Làm sao vậy?"
"A.....?"
Du Tùy đưa tay sờ vành tai của cô, trong giọng nói đè nặng ý cười: "Sao tai lại đỏ vậy?"
Thẩm Mộ Xuy lùi lại một bước, vô cùng chột dạ: "...!Ở đây nóng quá."
Đạo diễn: "......!Nóng ở đâu, điều hòa bật hết mà."
Thẩm Mộ Xuy: "......."
Sau đó, sau khi Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy luyện tập hai ba lần, cuối cùng cũng ổn.
Sau khi rời sân khấu, đạo diễn vui vẻ nhìn hai người: "Tôi nói rồi, hai người chắc chắn không thành vấn đề đâu, lát nữa hai người bồi dưỡng tình cảm một chút đi nhé, tốt nhất là thể hiện tình cảm rõ hơn xíu!”
".........."
Thẩm Mộ Xuy nhanh chóng đi ra ngoài, vừa định vào phòng nghỉ cô phát hiện có người đi theo phía sau.
Cô sững người, giọng cô run run hỏi: “Anh…theo vào đây làm gì?”
Du Tuỳ nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười, khé môi hơi cong lên: “Bồi dưỡng tình cảm với em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...