Sáng hôm ấy, sau chuyến viếng thăm của Amelia Hathaway, Cam đến phòng làm việc của Lord Westcliff, dừng lại bên cánh cửa mở:
“Thưa ngài”
Anh cố nén cười khi thấy sự xuất hiện một con búp bê đầu bằng sứ dưới bàn gỗ gụ đang dựa vào một chân bàn và cả một mẩu của cái bánh hoa quả nhân mật ong. Biết sự chiều chuộng của bá tước với cô con gái, Cam đoán bá tước không thể chống lại sự xâm nhập của Merritt trong căn phòng này.
Từ bàn làm việc nhìn lên, Westcliff ra hiệu cho Cam đi vào. “Có phải bộ lạc của Brishen không?” anh hỏi không rào đón.
Cam ngồi vào chiếc ghế được chỉ sẵn. “Không, đó là bộ lạc do một người có tên là Danior đứng đầu. Họ đã nhìn thấy các dấu hiệu trên cây.”
Buổi sáng hôm đó, một trong những tá điền của Westcliff đã báo cáo rằng một trại người Digan vừa được dựng bên sông. Không giống như các chủ đất khác ở Hampshire, Westcliff chấp nhận sự hiện diện của những người Gypsy trong các điền sản của mình, miễn là họ gây những phiền lụy và không ở lại quá lâu.
Nhiều lần trước đây, bá tước đã gửi thực phẩm và rượu vang cho những người Digan đang viếng thăm đất của mình. Để đáp lại, họ đã khắc dấu trên những cái cây ven sông để biểu thị rằng đây là một vùng đất thân thiện. Họ thường chỉ ở lại một vài ngày và rời đi mà không gây ra thiệt hại gì cho điền trang.
Khi biết tin về trại của người Gypsy, Cam đã tình nguyện đi nói chuyện với những người mới đến và tìm hiểu về kế hoạch của họ. Westcliff đồng ý ngay lập tức, vui mừng vì có cơ hội gửi một người trung gian có thể nói tiếng digan.
Đó là một chuyến viếng thăm dễ chịu. Bộ lạc này nhỏ, và trưởng tộc là một người hòa nhã đã cam kết với Cam rằng họ sẽ không gây rắc rối gì.
“Họ có ý định ở lại một tuần, không hơn,” Cam nói với Westcliff.
“Tốt”.
Câu trả lời dứt khoát của bá tước làm Cam bật cười “Ngài không thích được người digan viếng thăm.”
“Đó không phải điều tôi sẽ mong muốn,” Westcliff thừa nhận. “Sự hiện diện của họ làm cho dân làng và tá điền lo lắng.”
“Nhưng ngài lại cho phép họ ở lại. Tại sao?”
“Vì một điều thôi, sự gần gũi làm cho ta dễ dàng hơn khi muốn biết họ đang làm gì. Mặt khác”, Westcliff ngừng lại, có vẻ như để lựa chọn từ ngữ của mình với sự cẩn trọng thường thấy “Nhiều người xem người Digan như những nhóm người lầm đường lạc lối, lang thang hết nơi này đến nơi khác và tệ nhất là trở thành những kẻ ăn xin và trộm cắp. Nhưng cũng có những người khác lại công nhận họ sở hữu các giá trị văn hóa đích thực của chính họ. Nếu mô tả mọi việc theo quan điểm thứ hai, người ta không thể trừng phạt họ vì sống thuận theo tự nhiên”
Cam rướn lông mày lên, đầy cảm kích. Hiếm có ai, huống hồ là một nhà quý tộc, đối đãi với những người Gypsy một cách công bằng.
“Và ngài tán thành quan điểm thứ hai phải không?”
“Tôi đang nghiêng về phía nó” - Westcliff cười một cách hài hước khi anh nói thêm, “trong khi đồng thời thừa nhận rằng người đàn ông sống thuận theo tự nhiên có thể, nhân dịp nào đó, là một tên ăn cắp”
Cam cười toe toét. “Người Digan tin rằng không ai sở hữu đất đai hoặc là sự sống tự nó duy trì. Nói một cách chính xác thì không ai có thể ăn cắp một thứ gì thuộc về tất cả mọi người.”
“Các tá điền của tôi có xu hướng không đồng ý với điều đó,” Westcliff nói lạnh lùng.
Cam dựa vào ghế, để một tay thảnh thơi trên tay ghế. Cái nhẫn vàng của anh lóe sáng tương phản với màu gỗ gụ đắt tiền. Không giống như bá tước, người ăn mặc rất chỉnh chu với bộ quần áo may đo phù hợp và ca vát được thắt nút rất khéo, Cam đi bốt và mặc quần ống túm và áo sơ mi mở cổ. Không thích hợp lắm nếu viếng thăm bộ lạc trong bộ quần áo cổ cồn trang trọng của những gadjo.
Westcliff quan sát anh một cách tỉ mỉ. “Mọi người đã nói với nhau những gì? Tôi tưởng tượng rằng họ thể hiện một chút ngạc nhiên khi gặp một người digan, đang sống với những người gadjo.”
“Họ bất ngờ,” Cam đồng ý “ Và cả thương hại nữa.”
“Thương hại?” bá tước đã không tránh khỏi thành kiến về người digan để nhận thức thấu đáo rằng người digan coi bản thân họ cao hơn một bậc so với những gadjo.
“Họ thương hại bất kỳ người đàn ông đang sống cuộc sống như thế này”. Cam ra hiệu chỉ vào những thứ tinh xảo xung quanh họ. “Nghỉ ngơi trong một ngôi nhà. Bị đè nặng bởi của cải. Có một kế hoạch cụ thể. Mang theo một cái đồng hồ bỏ túi. Tất cả những thứ đó đều không tự nhiên”
Anh chìm vào im lặng, nghĩ về giây phút anh đặt chân vào trại, cảm giác thanh thản, cái cảm giác đã bị lấy đi, tràn qua anh. Cảnh những toa xe, những chiếc xe ngựa kéo [[13]], những chú chó lười biếng nằm dài giữa các bánh trước, những con ngựa chân ngắn đang ăn cỏ bị buộc gần đó, mùi của gỗ cháy và tro tàn….tất cả đã khơi dậy những ký ức tuổi thơ ấm áp. Và khao khát. Anh muốn cuộc sống đó, chưa bao giờ ngừng mong muốn nó. Anh chưa tìm thấy bất cứ gì có thể thay thế cho nó.
“Đối với tôi không có gì là không tự nhiên khi mong muốn có một mái nhà trên đầu khi trời mưa,” Westcliff nói. “Hay là sở hữu đất đai và cày bừa hoặc đánh giá diễn tiến trong ngày bằng cách sử dụng một cái đồng hồ. Bản chất tự nhiên của con người là áp đặt ý muốn của mình lên môi trường xung quanh. Nếu không thì xã hội sẽ tan rã, và sẽ không có gì ngoài sự hỗn loạn và chiến tranh.”
“Và người Anh, với đồng hồ và các trang trại cùng những hàng rào, không có chiến tranh sao?”
Bá tước cau mày. “Người ta không thể xem xét những vấn đề như vậy một cách đơn thuần.”
“Những người Digan làm thế”. Cam ngắm nghía tỉ mẩn đầu đôi bốt của mình, lớp da đã sờn bị phủ bên ngoài bởi một lớp bùn sông đã khô. “Họ mời tôi đi cùng khi họ rời đi”, anh nói gần như lơ đãng.
“Cậu từ chối, tất nhiên.”
“Tôi muốn nói có. Nếu không vì trách nhiệm của tôi ở London, tôi đã nói có.”
Khuôn mặt Westcliff trở nên trống rỗng. Anh dừng lại một chút để suy nghĩ. “Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy.”
“Tại sao?”
“Cậu là một người đàn ông có những khả năng và trí thông minh khác thường. Cậu giàu có và có triển vọng giành được nhiều hơn thế. Thật không logic khi để phí tất cả.”
Một nụ cười cảm động hiện ra trên đôi môi Cam. Mặc dù Westcliff là một người có đầu óc cởi mở, anh có những quan điểm mạnh mẽ về cách mọi người nên sống. Những giá trị của anh, bao gồm danh dự, năng lực làm việc và sự thăng tiến, không phù hợp với những giá trị của người digan. Đối với bá tước, tự nhiên là cái gì đó có thể kiểm soát và tổ chức được - những bông hoa phải mọc ở vườn hoa, động vật phải được huấn luyện hoặc săn bắt, đất đai phải được phát quang. Và một thanh niên trẻ phải được định hướng vào các doanh nghiệp sản xuất và kết hôn với một người phụ nữ thích hợp, người sẽ cùng anh ta xây dựng một gia đình Anh quốc căn bản.
“Tại sao nó sẽ là một sự lãng phí?”
“Một người đàn ông phải phát triển bản thân để phát huy tối đa tiềm năng của mình,” bá tước trả lời không do dự. “Cậu không bao giờ làm những điều đó khi sống như một người Digan. Những nhu cầu cơ bản của cậu – thức ăn và nơi cư trú - sẽ chỉ được đáp ứng một cách vừa vặn. Cậu sẽ phải đối mặt với sự áp bức không ngớt. Làm thế quái nào mà một cuộc sống như vậy lại hấp dẫn cậu, khi cậu đã có hầu hết mọi thứ mà một người đàn ông có thể mong muốn”.
Cam nhún vai. “Đó là tự do.”
Westcliff lắc đầu. “Nếu cậu muốn đất đai, cậu có đủ điều kiện để mua một mảnh đất rộng lớn. Nếu cậu muốn ngựa, cậu có thể mua một đàn ngựa đua. Giống thuần chủng và ngựa đi săn. Nếu cậu muốn ...”
“Đó không phải là tự do. Ngài dành bao nhiêu thời gian để chỉ đạo công việc ở điền trang, các vụ đầu tư, các công ty, gặp gỡ các đại lý và môi giới, đi đến Bristol và London?”
Westcliff trông như bị xúc phạm “Có phải cậu đang nói với tôi một cách nghiêm túc rằng cậu đang cân nhắc việc từ bỏ công việc của cậu, tham vọng của cậu, tương lai của cậu ... để đi chu du khắp thế giới trong một chiếc xe ngựa kéo?
“Đúng thế, tôi đang xem xét nó..”
Đôi mắt màu cà phê của Westcliff nheo lại “Và sau nhiều năm sống một cuộc sống hữu ích ở London, cậu nghĩ rằng cậu sẽ thay đổi để sống hạnh phúc bằng cách lang thang vô bổ?”
“Đó là cuộc sống có ý nghĩa với tôi. Trong thế giới của ngài, tôi không là gì, ngoài là một kẻ lập dị”
“Một kẻ lập dị thành công chết tiệt. Và cậu có cơ hội được đại diện cho những người của mình”
“Chúa giúp tôi.” Cam đã bắt đầu cười vô vọng. “Nếu điều đó có bao giờ đến, tôi nên bị bắn bỏ”.
Bá tước nhấc con dấu chữ bằng bạc từ góc bàn, xem xét cái đáy được chạm khắc của nó với sự quan tâm phi lý. Anh dùng cạnh móng tay cái loại bỏ một giọt sáp niêm phong đã đông cứng đang làm hư hại bề mặt bóng loáng của nó. Cam không bị lừa phỉnh vì sự rụt rè bất ngờ của Westcliff.
“Mọi người không thể giúp gì cậu nhưng họ có thể để ý,” bá tước thì thầm, “rằng trong khi cậu đang xem xét thay đổi toàn bộ cách sống của mình thì cậu lại dường như cũng có một sự quan tâm đáng chú ý đến Miss Hathaway.”
Vẻ mặt của Cam không thay đổi, nụ cười xa cách đông cứng trên khuôn mặt anh. “Cô ấy là một phụ nữ đẹp. Tôi có mù mới không chú ý đến cô ấy. Nhưng điều đó sẽ khó mà thay đổi những kế hoạch tương lai của tôi.”
“Chưa thôi”
“Không bao giờ,” Cam đáp trả, ngập ngừng khi nghe thấy sự dữ dội không cần thiết trong giọng nói của chính mình. Anh điều chỉnh giọng ngay lập tức. “Tôi đã quyết định rời đi trong hai ngày nữa, sau khi St Vincent và tôi bàn bạc về một vài vấn đề liên quan đến câu lạc bộ. Không có khả năng tôi gặp lại Miss Hathaway một lần nữa”. Tạ ơn chúa, anh nói thêm một cách kín đáo.
Những cuộc gặp gỡ ít ỏi mà anh đã có với Amelia Hathaway đều trong tình trạng rắc rối khác thường. Cam không thể hồi tưởng được khi nào, nếu có, anh đã bị ảnh hưởng bởi một phụ nữ. Anh tránh liên quan đến các vấn đề của người khác. Anh miễn cưỡng đưa ra lời khuyên, và dành rất ít thời gian xem xét các vấn đề không trực tiếp liên quan đến anh. Tuy nhiên, thật khó mà cưỡng lại sự lôi cuốn của Amelia. Cô là một người có khuynh hướng nghiêm túc thật tuyệt vời, và luôn bận rộn để cố gắng quản lý tất cả mọi người trong tầm ảnh hưởng của mình. Anh bị lôi cuốn một cách tồi tệ, khao khát làm rối bời tâm trí cô, làm cô cười, làm cô vui vẻ. Và anh có thể, nếu anh muốn. Nhưng cũng biết rằng nếu làm tất cả những điều đó thì sẽ càng khó khăn hơn để tránh xa cô. Mối quan hệ chặt chẽ của cô với mọi người khác trong gia đình, mức độ cô sẽ chăm sóc họ ... đã kích thích bản năng của anh. Người Digan cũng giống như thế. Sống quây quầy thành bộ lạc. Và cho đến nay Amelia là sự đối lập của anh trong những mức độ cốt yếu nhất, là một con người của gia đình luôn khăng khăng hướng về cội nguồn của mình. Mỉa mai thay, anh lại bị cuốn hút bởi ai đó đại diện cho tất cả những gì mà anh cần phải chạy trốn.
Dường như toàn bộ hạt đã trang hoàng thật lộng lẫy cho ngày hội Mop. Theo truyền thống, lễ hội này được tổ chức vào ngày mười hai tháng mười hàng năm trong ít nhất một trăm năm nay. Toàn bộ ngôi làng, với các cửa hàng gọn ghẽ, những căn nhà tranh lợp mái màu trắng và đen đã trở nên quyến rũ không thể tả nổi. Đám đông tập trung ở bãi cỏ xanh hình ô van đặc biệt của ngôi làng hoặc đi tản bộ dọc theo con đường chính nơi có vô số các quầy hàng và gian hàng tạm thời đã được dựng lên. Những người bán dạo rao bán các thứ đồ chơi rẻ tiền, thực phẩm, các túi muối từ Lymington, đồ thủy tinh và vải vóc, và các hũ mật ong.
Mỗi khi những nghệ sĩ ảo thuật biểu diễn cho khách qua đường là âm thanh của các bài hát và bản nhạc lại bị ngắt quãng bởi những tiếng vỗ tay tán thưởng. Hầu hết các công việc tuyển dụng đã được làm vào buổi sớm ngày hôm đó, những người lao động và thợ học việc có triển vọng trao đổi với những nhà tuyển dụng tiềm năng. Sau khi thỏa thuận xong, một penny nhanh chóng được trao cho các người hầu mới được tuyển dụng và toàn bộ thời gian còn lại trong ngày là dành cho việc tham gia lễ hội.
Merripen đã đến đây vào buổi sáng để tìm hai hoặc ba người hầu phù hợp với Ramsay House. Khi hoàn thành xong công việc, anh quay trở lại làng trong buổi chiều muộn cùng với toàn bộ gia đình Hathaway. Họ đều rất vui mừng khi nghĩ đến âm nhạc, đồ ăn và các hoạt động giải trí trong hội chợ. Leo nhanh chóng biến mất với hai người phụ nữ trong làng, để các em của mình cho Merripen chăm sóc.
Khi đi dọc các quầy hàng, bốn chị em được nếm thử bánh nhân thịt lợn to bằng bàn tay, bánh nướng tỏi tây, táo và lê, và các cô gái rất háo hức với món “bánh gừng-tìm-chồng” [[14]] . Bánh gừng được ép vào khuôn gỗ có hình người đàn ông rồi được nướng vàng. Các thợ làm bánh tại gian hàng đảm bảo với họ rằng tất cả những cô gái chưa lập gia đình phải ăn một cái bánh gừng-tìm-chồng để lấy may, nếu muốn tóm được một người chồng thật sự vào một ngày nào đó.
Một cuộc tranh cãi vui vẻ đầy giễu cợt nổ ra giữa Amelia và thợ làm bánh khi nàng thẳng thừng từ chối một cái bánh và nói rằng nàng không muốn kết hôn.
“Nhưng tất nhiên là cô sẽ kết hôn!” người thợ làm bánh đã tuyên bố với một nụ cười tinh quái. “Tất cả mọi người phụ nữ đều mong đợi điều đó.” Amelia mỉm cười và lướt qua người thợ bánh đến bên các em nàng.
“Bao nhiêu tiền cho ba cái, thưa ông?”
“Một fađinh [[15]] một cái.” Ông ta cố gắng đưa cho nàng cái thứ tư. “Và cái này là miễn phí. Thật là đáng buồn khi một quý cô với đôi mắt xanh đáng yêu nhường này mà lại chịu không có chồng”
“Ồ, tôi không thể,” Amelia phản đối “Cảm ơn, nhưng tôi không...”
Một giọng nói mới cất lên từ phía sau nàng. “Cô ấy sẽ lấy nó.”
Sự bối rối và vui mừng thiêu đốt cơ thể nàng, và Amelia nhìn thấy một bàn tay đầy nam tính ngăm ngăm đen vươn ra, thả một đồng bạc vào lòng bàn tay đang chìa ra của người thợ làm bánh. Nghe thấy tiếng cười cảm thán khúc khích của mấy cô em gái, Amelia quay lại và ngước lên nhìn vào một đôi mắt sáng màu nâu lục nhạt.
“Em cần may mắn” Cam Rohan nói, đẩy cái bánh gừng-tìm-chồng vào đôi tay miễn cưỡng của nàng. “Ăn một ít đi.”
Nàng nghe lời, thận trọng cắn phần đầu người của cái bánh, và anh cười phá lên. Miệng nàng đầy hương vị đậm đà của mật đường và cái bánh gừng dai dai tan chảy trên lưỡi nàng.
Liếc nhìn Rohan, nàng nghĩ đáng lẽ anh nên có ít nhất một hoặc hai điểm xấu gì đó, một vài điểm bất thường trên da hay cơ thể. Thế nhưng làn da của anh lại mịn màng như thứ mật ong sẫm màu, và các đường nét của anh thì thật hoàn hảo. Khi anh nghiêng đầu về phía nàng, ánh mặt trời đáng ghét chiếu rực rỡ những lọn tóc sẫm màu của anh.
Cố gắng để nuốt cái bánh gừng, Amelia lầm bầm, “Em không tin vào may mắn.”
Rohan mỉm cười. “Hoặc những người chồng, hình như vậy.”
“Không phải cho bản thân em, không. Mà là cho những người khác...”
“Chẳng sao cả. Dù sao thì em vẫn sẽ kết hôn..”
“Tại sao ông lại nói như vậy?”
Trước khi trả lời, Rohan ném một cái nhìn cảnh giác về phía các cô em gái nhà Hathaway, những người đang mỉm cười nhìn họ một cách độ lượng. Merripen, mặt khác, lại đang gầm gừ.
“Liệu tôi có thể đánh cắp chị gái của các cô đi một lát được không?” Rohan hỏi các cô gái. “Tôi cần nói với cô ấy một số vấn đề về chỗ nuôi ong”
“Nghĩa là thế nào nhỉ?” Beatrix hỏi, lấy một cái bánh gừng-tìm-chồng từ Amelia.
“Chị nghĩ rằng ông Rohan đây đang đề cập đến phòng ong của chúng ta,” Win trả lời với một nụ cười, nhẹ nhàng rủ hai em đi với mình. “Đi nào, để xem chúng ta có thể tìm thấy một gian hàng lụa thêu không.”
“Đừng đi xa đấy nhé”, Amelia gọi với theo họ, một chút ngạc nhiên bởi tốc độ mà các cô em bỏ rơi mình. “Bea, không trả tiền cho một cái gì đó mà trả giá trước, và Win ...” Tiếng nói của nàng bị kéo đi khi họ hòa lẫn giữa các quầy hàng mà không lắng nghe. Chỉ có Merripen nhìn sang nàng đầy ngần ngại, trừng trừng mắt qua vai của Cam.
Có vẻ thích thú cách nhìn đầy phiền toái của Merripen, Rohan chìa tay ra cho Amelia. “Đi với tôi nhé.”
Nàng có thể phản đối mệnh lệnh với giọng mượt mà đó, nhưng đây có lẽ là lần cuối cùng nàng có thể gặp anh trong một thời gian dài nữa, thậm chí là không bao giờ. Và thật khó khăn để chống lại được những tia nhìn hấp dẫn trong đôi mắt của anh.
“Tại sao ông lại nói tôi sẽ kết hôn?” nàng hỏi khi họ di chuyển qua đám đông với một tốc độ thoải mái. Không khỏi chú ý rằng có rất nhiều ánh mắt nhìn lạc vào người Digan ăn mặc như một quý ông này.
“Nó được viết trên tay em.”
“Đọc chỉ tay chỉ là giả bộ thôi. Và một người đàn ông không đọc được chỉ tay. Chỉ có phụ nữ mới đọc được.”
“Chỉ vì chúng tôi không làm”, Rohan trả lời vui vẻ, “Không có nghĩa là chúng tôi không thể. Và bất cứ ai cũng có thế nhìn thấy đường hôn nhân của em. Nó rõ ràng như ban ngày vậy.”
“Đường hôn nhân? Nó ở đâu?” Amelia rụt tay về và xem xét kỹ bàn tay mình. Rohan kéo nàng vào trong bóng của một cây sồi đồ sộ bên rìa khu hội chợ. Đám đông vẫn đang tập trung ở đấy. Mấy tia nắng cuối ngày yếu ớt đang le lói bên đường chân trời. Ngọn đuốc và đèn đã được được thắp sáng cho hoạt động vào buổi tối.
“Đường này”, Rohan nói, cầm tay trái của nàng và lật lòng bàn tay lên.
Các ngón tay của Amelia cuộn tròn khi một làn sóng bối rối lướt qua nàng. Nàng cần phải đeo găng tay, nhưng đôi găng tốt nhất của nàng đã bị biến màu, đôi tốt thứ hai thì bị thủng một lỗ ở một ngón tay, và nàng vẫn chưa có đủ tiền để mua một đôi găng mới. Càng khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn nữa thì đã có một vết thương đóng vảy ở mặt bên của ngón tay cái vì nàng đã bị rạch một vết sâu vào cạnh của chiếc xô kim loại và móng tay của nàng bị giũa ngắn như trẻ con sau khi bị gẫy móng. Đó là bàn tay của một người hầu gái, không phải là bàn tay của một quý cô. Trong một khoảnh khắc tiếc nuối, nàng đã ước ao giá mà nàng có thể có bàn tay giống như Win, thanh mảnh, ngón tay dài và thanh lịch.
Rohan nhìn chằm chằm tay nàng trong giây lát. Khi Amelia cố gắng để kéo tay ra, anh khép bàn tay của mình thêm vững chắc xung quanh tay nàng. “Chờ đã”, nàng nghe anh thì thầm.
Nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc để cho các ngón tay mình thư giãn trong bàn tay bao bọc đầy ấm áp của anh. Một nét ửng hồng trên má khi nàng cảm thấy ngón tay cái của anh đẩy vào bàn tay nàng và vuốt ve cho đến khi tất cả các ngón tay của nàng nới lỏng và mở ra.
“Ở đây.”
Ngón tay của anh vuốt trên một đường ngang với đầu mút là ngón tay út của nàng “Em sẽ chỉ có một cuộc hôn nhân. Đó là một cuộc hôn nhân lâu dài.. Và những cái này ...” Anh vạch một bộ ba vết hằn hình chữ V nhỏ, thẳng đứng cắt đường hôn nhân. “Nó có nghĩa là em sẽ có ít nhất ba đứa con” Anh nheo mắt tập trung. “Hai cô con gái và một cậu con trai. Elizabeth, Jane, và ... Ignatius.”.
Nàng không thể không mỉm cười. “Ignatius?”
“Theo tên cha,” anh nói đầy nghiêm túc. “Một người nông dân nuôi ong rất đáng kính”
Tia nhìn tròng ghẹo trong mắt anh làm tim nàng nhảy nhót. Nàng cầm bàn tay anh lên và xem xét lòng bàn tay “Để tôi xem cho ông nào”
Rohan giữ tay thoải mái, nhưng nàng cảm thấy sức mạnh của nó, xương và múi cơ cuộn vào nhau đầy tinh vi bên dưới làn da rám nắng. Những ngón tay anh được chăm sóc tốt, các móng tay sạch sẽ và được cắt gọn gàng. Những người Gypsy khó tính, thậm chí có phần nghi thức trong việc tắm giặt của họ. Gia đình nàng đã từ lâu thích thú với quan điểm của Merripen về những gì cấu thành nên sự sạch sẽ đúng cách, sở thích của anh ta là tắm dưới vòi nước chảy hơn là ngâm mình trong bồn tắm.
“Ông có một đường hôn nhân sâu hơn cả tôi,” Amelia nói.
Anh đáp lại bằng một cái gật đầu duy nhất, cái nhìn của anh không rời khỏi khuôn mặt nàng.
“Và ông sẽ có ba đứa con ... hoặc là bốn?” Nàng chạm vào một đường chỉ tay gần như không thể nhận thấy gần mặt bên của bàn tay anh.
“Chỉ có ba thôi. Đường chỉ tay trên mặt bên có nghĩa là anh sẽ có một lần hứa hôn ngắn ngủi.”
“Ông sẽ có thể bị một người cha đang giận dữ dí súng vào người và lôi đến bàn thời bằng một khẩu súng trường này”
Anh mỉm cười. “Chỉ khi tôi bắt cóc vợ chưa cưới của mình từ phòng ngủ của cô ấy”
Nàng chăm chú nhìn anh. “Tôi cảm thấy khó mà tưởng tượng ra hình ảnh của ông trong vai trò một người chồng. Ông có vẻ quá đơn độc.”
“Không đâu. Tôi sẽ đưa vợ đi khắp mọi nơi cùng với mình.”. Những ngón tay anh nắm lấy ngón tay cái của nàng và đùa nghịch, như thể anh đang nắm lấy một đám bồ công anh. “Tôi và cô ấy sẽ đi du lịch trong những chiếc xe ngựa từ phía này sang phía bên kia thế giới. Tôi sẽ đeo những chiếc nhẫn vàng vào ngón tay, ngón chân và một chiếc vòng vào mắt cá chân của cô ấy. Mỗi đêm về, tôi sẽ gội đầu cho cô ấy và chải khô tóc dưới ánh lửa. Và tôi sẽ đánh thức cô ấy mỗi sáng bằng một nụ hôn.”
Amelia ngoảnh đi không nhìn anh. Hai má nàng đang đỏ ửng và nhạy cảm. Nàng cất bước đi, cần phải đi bộ, cần bất cứ điều gì để phá vỡ sự thân mật đỏ bừng của khoảnh khắc đó. Anh bước đi bên cạnh nàng khi họ vượt qua khu vực hội chợ.
“Ông Rohan ... tại sao ông lại rời khỏi bộ lạc của mình?”
“Tôi không bao giờ biết chắc chắn được.”
Nàng liếc nhìn anh đầy ngạc nhiên.
“Tôi mười tuổi,” anh nói. “Tất cả những gì tôi có thể nhớ là tôi đã bôn ba trên chiếc xe ngựa của ông bà tôi. Tôi không biết bố mẹ mình - mẹ tôi đã chết khi sinh ra tôi và bố tôi là một gadjo người Ailen. Gia đình ông từ chối cuộc hôn nhân của ông và thuyết phục ông từ bỏ mẹ tôi. Tôi không biết là ông ấy có bao giờ biết mẹ tôi đã mang thai.”
“Đã ai cố gắng để nói cho ông ấy biết chưa?”
“Tôi không biết. Họ có thể đã quyết định rằng điều đó cũng sẽ không thay đổi được bất cứ điều gì.. Ông bà tôi kể lại rằng cha tôi là một thanh niên trẻ” - anh mỉm cười đầy tinh quái hướng về nàng “và chưa trưởng thành ngay cả đối với một gadjo. Một ngày bà mặc cho tôi một chiếc áo bà mới may và nói rằng tôi phải rời bộ lạc. Bà nói tôi đang bị nguy hiểm và không thể ở lại lâu hơn với họ.”
“Loại nguy hiểm nào thế? Từ đâu mà ra?”
“Bà không nói. Một người anh họ của tôi - tên anh ấy là Noah - đã đưa tôi đến London và đã giúp tôi tìm một chỗ làm và một công việc. Anh ấy hứa sẽ trở lại vào một ngày nào đó và nói cho tôi biết khi nào thì an toàn để trở về nhà “
“Và trong khi chờ đợi, ông đã làm việc ở sòng bài?”
“Ừ, chủ cũ của Jenner thuê tôi làm một người đưa tin”. Vẻ mặt của Rohan trở nên mềm mại với sự hồi ức đầy yêu thương. “Theo nhiều cách, ông ấy giống như là cha tôi vậy. Tất nhiên, ông ấy nóng tính và có một chút quá sẵn sàng tung nắm đấm của mình. Nhưng ông ấy là một người đàn ông tốt. Ông ấy quan tâm đến tôi.”
“Thật không được dễ dàng cho ông,” Amelia nói, cảm thấy thương cho anh hồi bé, bị bỏ rơi bởi chính gia đình mình và bị buộc phải tự tìm được đi cho mình trong cuộc đời “Tôi cứ băn khoăn không biết liệu ông có bao giờ cố gắng quay lại bộ tộc của mình”
“Tôi đã hứa tôi sẽ không làm thế.” Thấy một chiếc lá rơi xuống từ một cành cây trên cao, Rohan với lên, những ngón tay khéo léo chộp lấy nó trong không khí như thể hai tay anh đang làm trò ảo thuật. Anh đưa chiếc lá lên mũi, hít vào vị ngọt của nó, và đưa nó cho nàng.
“Tôi đã ở lại câu lạc bộ trong nhiều năm qua,” anh nói bằng một giọng thực tế. “Chờ đợi Noah trở lại.”
Amelia xoa bề mặt mềm mại sống động của chiếc lá giữa các ngón tay “Nhưng anh ta đã không bao giờ quay lại.”
Rohan lắc đầu. “Sau đó, Jenner chết, rồi thì con gái và con rể của ông sở hữu câu lạc bộ.”
“Ông được đối xử tử tế khi họ thuê ông chứ?”
“Quá tốt.” Một cái cau mày quét qua trán anh “Họ gây ra lời nguyền - may mắn của tôi”
“Vâng, tôi đã nghe nói về điều đó.” Nàng mỉm cười với anh . “Nhưng mà tôi không tin vào sự may mắn hay nguyền rủa, tôi là một người theo chủ nghĩa hoài nghi.”
“Thế cũng đủ để làm hỏng một Gypsy rồi. Bất kể tôi làm gì, tiền bạc đều tìm đến tôi.”
“Đáng sợ làm sao. Điều đó hẳn phải là cả một sự cố gắng của ông.”
“Đó là một sự ngăn trở đáng nguyền rủa,” anh thì thầm với một sự chân thành khiến nàng không thể nghi ngờ.
Nửa buồn cười, một nửa ganh tị, Amelia hỏi, “Ông đã từng trải nghiệm rắc rối nào như vậy trước kia chưa?
Rohan lắc đầu. “Nhưng tôi nhìn thấy nó đang tới. Đó là số phận”.
Ngừng lại, anh chỉ cho nàng thấy lòng bàn tay của mình, nơi một nhóm đường chỉ tay giao nhau thành hình ngôi sao bắt dầu từ ngón trỏ “Tài chính thịnh vượng,” anh nhăn nhó giải thích. “Và nó sẽ còn kéo dài”
“Ông có thể quẳng tiền đi. Có vô số tổ chức từ thiện. Và nhiều người có nhu cầu.”
“Tôi dự định thế. Sớm thôi.” Nắm khuỷu tay nàng, anh dìu nàng bước một cách cẩn thận qua phần đất mấp mô. “Ngày kia, tôi sẽ trở về London để tìm kiếm một người thay thế vị trí của tôi tại câu lạc bộ.”
“Và sau đó ông sẽ làm gì?”
“Sống như một người digan đích thực. Tôi sẽ tìm một vài bộ lạc và đi cùng với họ. Không có sổ sách tài chính, dao nĩa hay xi đánh giầy. Tôi sẽ tự do.”
Anh có vẻ bị thuyết phục rằng anh sẽ hài lòng với một cuộc sống đơn giản, nhưng Amelia nghi ngờ điều đó. Vấn đề ở đây là không có vị trí trung gian. Người ta không thể vừa là một người lang thang vừa là một quý ông được khai hóa cùng một lúc. Điều làm nàng cảm thấy an ủi là không có tính hai mặt tồn tại trong bản chất của nàng. Nàng biết chính xác mình là ai và mình là cái gì.
Rohan đưa nàng đến một gian hàng bán rượu vang, và mua hai ly rượu mận. Nàng uống loại rượu vang chính vụ có vị chua, hơi ngọt bằng những ngụm gấp gáp khiến Rohan cười mỉm. “Đừng uống nhanh như thế”, anh cảnh báo. “Thứ rượu này mạnh hơn em nhận thấy đấy. Nếu uống thêm nữa tôi sẽ phải cõng em về nhà giống như cõng một con nai bị đốn ngã .”
“Nó không quá mạnh mà” Amelia phản đối, không thấy bất kỳ vị rượu nào trong thứ vang đầy mùi hoa quả đó. Nó rất ngon, vị mận khô vẫn còn đọng lại trên lưỡi. Nàng đưa cốc cho người bán rượu “Tôi thêm một ly nữa”.
Mặc dù một người phụ nữ đứng đắn thường không ăn hoặc uống nơi công cộng, nhưng tại hội chợ và các lễ hội vùng thôn quê, nơi giới thượng lưu và dân thường chen vai thích cánh và bỏ qua các lễ nghi thì những quy tắc này cũng thường được gạt sang một bên.
Nhìn nàng một cách thú vị, Rohan uống nốt chỗ rượu vang của mình và kiên nhẫn chờ đợi khi nàng uống thêm “Tôi đã tìm thấy một thợ nuôi ong cho em” anh nói. “Tôi đã mô tả vấn đề của em cho ông ta. Ông ta nói sẽ đến Ramsay House ngày mai, hoặc ngày kia. Cách này hay cách khác, em sẽ sớm thoát khỏi những chú ong thôi”.
“Cảm ơn ông” Amelia nói đầy nhiệt thành. “Tôi mắc nợ ông, ông Rohan. Liệu ông ta có mất nhiều thời gian để loại bỏ các tổ ong không?”
“Không có cách nào biết được cho đến khi ông ta nhìn thấy nó. Với một ngôi nhà đã bị bỏ trống nhiều năm, các tổ ong có thể khá lớn. Ông ta nói đã từng một lần gặp phải một tổ ong trong một ngôi nhà bị bỏ hoang mà ông ta ước tính có đến nửa triệu con ong”
Đôi mắt nàng mở lớn. “Nửa triệu...”
“Tôi nghĩ rằng các tổ ong trong nhà em rất nguy hiểm”, Rohan nói. “Gần như chắc chắn rằng một phần bức tường sẽ phải bị gỡ bỏ sau khi loại bỏ những con ong”.
Thêm chi phí. Thêm sửa chữa. Đôi vai Amelia sụp xuống vì lo lắng. Nàng nói ngay mà không suy nghĩ. “Nếu tôi biết Ramsay House trong tình trạng khủng khiếp như vậy, tôi sẽ không chuyển cả nhà đến Hampshire. Lẽ ra tôi không nên tin lời luật sư rằng ngôi nhà có thể ở được. Nhưng tôi đã vội vàng như vậy là để đưa Leo tránh xa London và tôi rất muốn tất cả chúng tôi có một sự khởi đầu mới - ”
“Em không phải chịu trách nhiệm về tất cả mọi thứ. Anh trai em là một người trưởng thành. Cả Winnifred và Poppy cũng vậy. Mọi người đều đồng ý với quyết định của em, đúng không?”
“Đúng, nhưng tâm trí Leo không được tỉnh táo cho lắm. Anh ấy vẫn chưa được thế. Và Win thì yếu đuối, và - ”
“Em có vẻ như đang đổ lỗi cho chính mình vậy? Hãy đi với tôi nào.”
Nàng đặt ly rượu vang rỗng không của mình xuống góc gian hàng, cảm thấy hơi đau đầu. Cốc rượu thứ hai là một sai lầm. Và đi bất cứ nơi nào với Rohan, khi màn đêm buông xuống, khi các hoạt động vui chơi đang diễn ra xung quanh họ, sẽ là một sai lầm khác. Nhưng lúc nàng nhìn vào đôi mắt màu lục nhạt của anh, nàng cảm thấy liều lĩnh một cách ngớ ngẩn. Chỉ là một vài phút bị đánh cắp thôi mà. Nàng không thể kháng cự lại những nụ cười hóm hỉnh vô luật lệ của anh. “Gia đình tôi sẽ lo lắng nếu tôi không quay trở lại với họ sớm.”
“Họ biết là em đi với tôi.”
“Đó là lý do tại sao họ sẽ lo lắng,” nàng nói, làm cho anh cười. Họ dừng lại ở một cái bàn có trưng bày một bộ sưu tập đèn chiếu ma thuật [[16]]. Cái đèn để trong một hộp nhỏ được chạm nổi, có ống kính hội tụ ánh sáng ở phía trước. Một rãnh nhỏ để các bản kính được vẽ thủ công trượt bên dưới ống kính. Khi đèn được thắp sáng, hình ảnh sẽ được chiếu lên tường. Rohan khăng khăng mua một cái cho Amelia, cùng với một hộp bản kính.
“Nhưng đó là đồ chơi của trẻ em mà,” nàng phản đối, giữ cái móc treo đèn. “Tôi sẽ làm gì với nó chứ?
“Thưởng thức trò giải trí, tiêu khiển. Vui chơi. Em nên thử chơi một vài lần”
“Vui chơi là cho trẻ em, không phải cho người lớn.”
“Oh, Miss Hathaway,” anh thì thầm, dẫn nàng đi khỏi gian hàng. “Loại hình vui chơi hay ho nhất là để dành cho người lớn đấy.”
Họ bị đám đông đang len lỏi ra vào giống như những mũi kim của thợ thêu xô ra bên ngoài cho đến khi cuối cùng họ bị cuốn đi xa, thoát khỏi ánh đuốc, dòng chuyển động và âm nhạc, đến gần với sự tĩnh lặng tranh tối, tranh sáng của một rừng sồi.
“Em sẽ nói cho tôi biết tại sao em lại lấy con dấu bạc từ phòng làm việc của Westcliff chứ?” anh hỏi.
“Nếu không phiền, tôi không muốn nói”
“Bởi vì em đang cố gắng để bảo vệ Beatrix?”
Nàng giật mình, nhìn anh qua bóng tối “Làm sao ông ... đó là, tại sao ông lại nghĩ là em gái tôi?”
“Đêm diễn ra bữa tiệc đó, Beatrix có thời gian và cơ hội. Câu hỏi là, tại sao cô bé muốn làm điều đó?”
“Beatrix là một cô bé ngoan”, Amelia nói nhanh. “Một cô bé tuyệt vời. Nó sẽ không bao giờ cố tình làm điều gì sai, và ông đã không nói cho ai biết về con dấu, phải không?”
“Tất nhiên là không.” Tay anh chạm vào một bên má nàng “Bình tĩnh nào, con chim nhỏ. Tôi sẽ không phản bội bí mật của em. Tôi là bạn của em. Tôi nghĩ rằng ...” Anh ngập ngừng đầy kích thích. “Nếu ở một cuộc đời khác, chúng ta sẽ có thể hơn cả bạn bè.”
Trái tim nàng trở nên xoay vòng thật đau đớn trong lồng ngực “Không có thứ gì như là cuộc đời khác cả. Không thể có.”
“Tại sao không?”
“ Occam's razor.” [[17]]
Anh im lặng, như thể câu trả lời của nàng đã làm anh ngạc nhiên, và sau đó một tiếng cười kinh ngạc trượt từ ra cổ họng của anh. 'Các nguyên tắc khoa học thời trung cổ?”
“Đúng thế. Khi hình thành một nhận định, hãy loại bỏ các giả định nhiều nhất có thể. Nói cách khác, những giải thích đơn giản nhất là có khả năng nhất.”
“Và đó là lý do tại sao em không tin vào ma thuật hay số phận hay luân hồi. Bởi vì chúng quá phức tạp, lý thuyết suông?”
“Đúng thế”.
“Em tìm hiểu về Occam's razor như thế nào?”
“Cha tôi là một học giả về thời Trung Cổ.” Nàng rùng mình khi cảm thấy bàn tay anh lướt dọc theo bên cổ của nàng. “Đôi khi cha và tôi cùng nhau nghiên cứu “
Rohan cậy dây treo của chiếc đèn ma thuật từ cái nắm tay run rẩy của nàng, và đặt nó ở gần chân của họ.
“Có phải ông cũng đã dạy em rằng những lời giải thích phức tạp đôi khi chính xác hơn so với những cái đơn giản à?”
Amelia lắc đầu, không thể nói gì khi anh nắm lấy vai nàng, kéo nàng sát vào anh. Mạch đập của nàng xao động. Nàng không nên cho phép anh nắm lấy nàng. Ai đó có thể nhìn thấy họ, ngay cả khi đã náu mình trong bóng tối như họ đang làm. Nhưng nàng bị thu hút bởi sự thúc ép đầy ấm áp của cơ thể anh. Sự thúc ép khiến nàng choáng váng và nàng thôi quan tâm về bất cứ ai hay bất cứ điều gì bên ngoài vòng tay anh.
Đầu ngón tay của Rohan cực kỳ dịu dàng lướt trên cổ nàng, sau tai nàng, vùi vào mái tóc âm ấm mượt như satanh của nàng
“Em là một người phụ nữ thú vị, Amelia.”
Da thịt nàng ửng hồng và nổi gai ốc ở bất cứ nơi nào hơi thở của anh chạm tới
“Tôi không thể h - hiểu tại sao ông lại nghĩ vậy”
Khuôn miệng trêu chọc của anh in dấu lên lông mày cong cong hình vòng cung của nàng.
“Tôi biết rằng em thực sự rất thú vị. Tôi muốn dõi theo em tựa như đọc một cuốn sách, từng trang từng trang một”. Nụ cười uốn cong vành môi khi anh khàn khàn nói, “Chú thích kèm theo.” Cảm thấy cổ nàng như cứng lại, anh xua đi sự căng thẳng ra khỏi đó, và vuốt ve nhẹ nhàng “Tôi muốn em. Tôi muốn nằm cạnh em ngắm các chòm sao, những đám mây và bóng cây trên đầu.”
Trước khi nàng có thể trả lời, anh đã bao phủ miệng nàng. Nàng cảm thấy trái tim mình nảy lên, dòng máu trong người nóng bừng. Phải kìm nén phản ứng của bản thân lúc này là một điều không tưởng, giống như bắt trái tim phải ngừng đập vậy. Nàng với tay lên mái tóc anh, một mái tóc đen như gỗ mun tuyệt đẹp đang xoắn nhẹ dưới các ngón tay nàng. Chạm vào tai anh, nàng thấy một chiếc nhẫn kim cương chạm khắc được đính ở thùy tai. Nàng sờ vào nó thật nhẹ nhàng, sau đó men theo làn da mịn như satin đi xuống mép cổ áo của anh. Hơi thở của anh thô ráp khi những cái hôn của anh sâu thêm, lưỡi anh thâm nhập trong nàng với sự đòi hỏi ngọt ngào.
Ánh trăng vằng vặc xuyên qua tán cây sồi, in bóng mái đầu của Rohan đang chạm vào làn da của nàng trong sự rực rỡ đến phi lý. Ghì lấy nàng bằng một tay, tay kia anh ôm lấy khuôn mặt nàng, hơi thở anh nóng bỏng và thơm mùi rượu vang ngọt khi khuôn miệng anh thấp dần xuống nàng.
Một giọng nói cộc lốc xuyên qua bóng tối ẩm ướt. “Amelia”.
Đó là Christopher Frost, đứng cách đó vài mét, tư thế của anh ta cứng nhắc và hiếu chiến. Anh dành cho Cam Rohan một cái nhìn chằm chằm đầy khắc nghiệt: “Đừng hành động một cách lố lăng như thế với cô ấy. Cô ấy là một quý cô và xứng đáng được đối xử như một quý cô.”
Amelia cảm thấy sự căng thẳng tức thì trong cơ thể của Rohan. “Tôi không cần lời khuyên từ anh về cách đối xử với cô ấy,” anh nói nhẹ nhàng.
“Anh biết những gì sẽ đến với danh tiếng của cô nếu cô ấy bị nhìn thấy cùng với anh.”
Rõ ràng là cuộc đối đầu sẽ ngay lập tức biến thành thù địch nếu Amelia đã không làm điều gì đó. Nàng tách ra khỏi Rohan. “Thật không lịch sự chút nào,” nàng nói. “Nhưng tôi phải trở về với gia đình tôi.”
“Tôi sẽ hộ tống em,” Frost nói ngay.
Đôi mắt Rohan lóe lên một cách nguy hiểm. “Chết tiệt nếu anh dám.”
“Xin vui lòng.” Amelia vươn ra chạm những ngón tay mát lạnh của cô lên môi hé mở của Rohan. “Tôi nghĩ ... điều đó tốt hơn là chúng ta ở đây. Tôi muốn đi với anh ấy. Có những điều mà chúng tôi cần phải nói với nhau. Và ông ...”
Nàng cố gắng để cười với anh. “Ông có nhiều con đường để đi.” Vụng về nàng cúi xuống và lấy cái đèn ma thuật dưới chân mình. “Tạm biệt, Rohan. Tôi hy vọng ông tìm thấy mọi thứ ông đang tìm kiếm. Tôi hy vọng thế,” Nàng đột nhiên ngừng lại với nụ cười méo mó và cảm thấy nỗi đau nhức nhối khác thường trong cổ họng và nuốt vào vị ngọt ngào và cay đắng của khao khát. “Tạm biệt, Cam” nàng thì thầm.
Anh không cử động hay nói một lời nào. Nàng cảm thấy ánh nhìn của anh dõi theo khi nàng rời đi với Christopher Frost. Nàng cảm thấy cái nhìn của anh xuyên qua quần áo của mình, nấn ná trên làn da của nàng. Và khi nàng bước đi, một cảm giác mất mát dồn dập xuyên qua nàng.
Họ thả bộ một cách từ từ, nàng và Christopher, rơi vào một sự hòa hợp quen thuộc. Thời gian trước đây, khi còn đang tìm hiểu nhau, họ đã thường xuyên đi bộ, hoặc đi trên xe ngựa với người đi kèm kín đáo. Đó đã từng là một cuộc tìm hiểu hợp thức, với những cuộc nói chuyện nghiêm túc và dịu dàng, với những lá thư trao gửi bao tâm tình, và cả những nụ hôn vụng trộm đầy ngọt ngào. Dường như thật kỳ diệu và không thể tin được khi có ai đó đẹp trai và hoàn hảo đến thế sẽ ham muốn nàng. Thực tế, Amelia đã lần lữa với anh ngay từ ban đầu vì lý do đó, vừa cười vừa nói với anh rằng nàng chắc chắn anh có ý nghĩa đôi chút với nàng. Nhưng Christopher đã phản đối bằng cách nói rằng anh sẽ khó mà coi thường em gái người bạn thân nhất của mình và anh chắc chắn rằng anh không phải là một trong những kẻ trác táng sẽ lừa dối nàng ở London.
“Chỉ điều này thôi, anh không ăn mặc giống đủ giống một kẻ trác táng” Christopher đã nhấn mạnh với một nụ cười, chỉ ra trang phục của anh được may rất khéo nhưng không lòe loẹt.
“Anh đúng,” Amelia đã đồng tình, nhìn anh với sự trang nghiêm đầy vẻ diễu cợt. “Thực tế thì anh không ăn mặc đủ tốt để là một kiến trúc sư nữa.”
“Và,” anh tiếp tục, “Anh có một lịch sử cực kỳ đứng đắn với phụ nữ. Những trái tim và danh tiếng, tất cả còn nguyên vẹn. Không kẻ phóng đáng nào đưa ra những tuyên bố như vậy.”
“Anh đang rất thuyết phục,” Amelia đã quan sát, nín thở một chút khi anh tiến lại gần hơn.
“Miss Hathaway,” Christopher có thì thầm, nhận chìm bàn tay mát lạnh của nàng vào đôi tay ấm áp của anh,
“Hãy giúp anh nhé. Ít nhất hãy để anh viết thư cho em. Hứa là em sẽ đọc bức thư của anh. Và nếu sau đó em vẫn không tiếp nhận được tình cảm của anh, anh sẽ không bao giờ làm em bận tâm thêm nữa.”
Bị hấp dẫn, Amelia đã ưng thuận. Và một bức thư từng là ... những lời quyến rũ, hùng hồn và chứa đựng những thông điệp sâu kín.
Họ đã bắt đầu một tình bạn tâm thư như vậy và Christopher đã viếng thăm Primrose Place bất cứ khi nào anh có thể.
Amelia đã chưa bao giờ thích thú với bất kỳ vị khách nam nào như thế. Họ đã chia sẻ ý kiến tương đồng trên một loạt các vấn đề, nó thật là dễ chịu. Nhưng ngay cả khi họ không đồng ý với nhau thì điều đó thậm chí còn thú vị hơn. Christopher hiếm khi trở nên giận dữ khi thảo luận - phương pháp tiếp cận đề tài của anh là phân tích, nghiên cứu, giống như cha nàng. Và nếu Amelia trở nên khó chịu với anh, anh sẽ cười và hôn nàng cho đến khi nàng quên những gì đã bắt đầu nên cuộc tranh luận.
Christopher chưa bao giờ cố gắng dụ dỗ Amelia. Anh tôn trọng nàng đến mức không thể làm điều đó. Ngay cả có những lần nàng cảm thấy bị kích động đến mức khuyến khích anh đi xa hơn những nụ hôn, anh đã từ chối.
“Anh muốn em, tình yêu nhỏ bé,” anh thì thầm, hơi thở của anh dồn dập, hai mắt sáng bừng niềm đam mê, “Nhưng vẫn chưa đúng thời điểm. Chưa cho đến khi em là vợ của anh.”
Đó cũng gần như là một lời cầu hôn mà anh chưa từng nói ra. Đã có không có sự hứa hôn chính thức, mặc dù Christopher đã khiến nàng mong đợi điều đó. Chỉ có một sự im lặng bí ẩn trong khoảng gần một tháng, và sau đó Leo đã đi tìm anh ta trên danh nghĩa của Amelia. Anh trai nàng đã trở về từ London trông thật tức giận và bối rối.
“Có những tin đồn,” Leo đã cộc cằn nói với Amelia, giữ nàng tì vào vạt trước áo sơ mi của mình, lau khô những giọt nước mắt của nàng với khăn tay của anh. “Hắn ta được trông thấy đi cùng với con gái của Rowland Temple. Họ nói rằng hắn ta đang tán tỉnh cô gái ấy.”
Và rồi một lá thư của Christopher được gửi đến. Lá thư đó đau đớn thay đã khẳng định tất cả. Amelia tự hỏi làm sao những vết trầy nhỏ bé của mực in trên giấy lại có thể xé nát tâm hồn của ai đó thành từng mảnh. Nàng đã tự hỏi làm thế nào nàng có thể cảm thấy quá nhiều đau đớn như vậy mà vẫn còn tồn tại. Nàng đã nhốt mình trong phòng ngủ một tuần, không dám ra khỏi căn phòng tối tăm của mình, khóc không ngừng cho đến khi nàng phát ốm lên.
Trớ trêu thay, chính việc đó đã cứu nàng khỏi cơn sốt ban đỏ đã tấn công Win và Leo. Họ cần nàng và chăm sóc họ đã kéo nàng ra khỏi hố sâu của sầu muộn. Nàng đã không đổ một giọt nước mắt cho Christopher Frost sau đó.
Nhưng không khóc không có nghĩa là không còn cảm xúc. Amelia đã ngạc nhiên khi khám phá ra dưới tâm lý thận trọng và cay đắng, mọi thứ nàng đã từng thấy hấp dẫn về anh hiện giờ vẫn còn đó.
“Anh là người cuối cùng nên chú ý đến cách em tạo những rắc rối cá nhân của mình”, Christopher nói nhẹ nhàng. Anh ta đưa tay ra khi họ bước đi. Nàng ngập ngừng trước khi nắm lấy nó. “Tuy nhiên, em phải biết những gì mọi người sẽ nói rằng nếu em bị nhìn thấy đi cùng với anh ta.”
“Tôi đánh giá cao mối quan tâm của anh đối với danh tiếng của tôi.” Giọng điệu của Amelia có một chút cay đắng và mỉa mai. “Nhưng tôi chỉ là một người đang tự cho phép mình có một vài hành động tùy hứng trong một lễ hội ở làng quê.”
“Nếu em đi với một quý ông, một vài hành động tùy hứng như vậy có thể được bỏ qua. Nhưng anh ta là một Gypsy, Amelia..”
“Tôi biết” nàng nói lạnh lùng. “Tôi đã nghĩ rằng anh coi thường những thành kiến như vậy.”
“Nó không phải là thành kiến của anh,” Christopher phản ứng nhanh chóng, “Đó là của xã hội. Cứ coi thường nó nếu em muốn, nhưng hãy nhớ luôn luôn có một giá phải trả.”
“Dù sao đi nữa, những lý lẽ này còn đang gây tranh cãi”, nàng nói. “Ông Rohan sẽ sớm rời đi London, và sau đó là đến những nơi nào đó không ai biết. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ thấy ông ấy một lần nữa. Và tôi không thể hiểu được tại sao anh lại quan tâm đến việc đó dù cách này hay cách khác.”
“Tất nhiên anh quan tâm”, Christopher nói nhẹ nhàng. “Amelia ... Anh rất tiếc đã làm tổn thương em. Nhiều hơn em có thể biết. Anh chắc chắn không muốn nhìn thấy em chịu đựng thêm sự tổn hại nào từ một chuyện tình khờ dại khác.”
“Tôi không yêu Rohan,” nàng nói. “Tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy.”
“Anh rất mừng khi nghe em nói thế.” Giọng điệu nhẹ nhàng của anh thật chói tai. Nó khiến nàng muốn làm một cái gì đó thật hoang dã và vô trách nhiệm chỉ để chọc tức anh ta.
“Tại sao anh không lập gia đình?” nàng hỏi đột ngột.
Câu hỏi vấp phải một tiếng thở dài. “Cô ấy chấp nhận lời cầu hôn của anh để làm vui lòng cha mình hơn là vì thật sự gắn bó chân thành với anh. Khi anh và cô ấy quen nhau, cô ấy đang yêu một người, một người mà cha cô ấy không chấp nhận. Cuối cùng họ đã chạy trốn tới Gretna Green.[[18]]”
“Chúa trời thật công bằng” Amelia nói. “Anh bỏ rơi một người yêu thương anh và cô ấy bỏ rơi anh vì một ai đó mà cô ấy yêu thương.”
“Em có cảm thấy vừa lòng không nếu em biết anh chưa bao giờ yêu cô ấy. Anh thích và cảm phục cô ấy nhưng… Không gì có thể so sánh với những gì anh cảm thấy với em.”
“Không, điều đó không làm tôi hài lòng chút nào. Thậm chí còn tồi tệ hơn khi anh đặt tham vọng lên trước tất cả những cái khác.”
“Anh là một người đàn ông đang cố gắng tự lực với một sự nghiệp không chắc chắn. Và một ngày nào đó anh sẽ phải chăm sóc gia đình mình. Anh không mong đợi em có thể hiểu được..”
“Sự nghiệp của anh không bao giờ không chắc chắn,” Amelia phản ứng lại. “Anh đã có sự thăng tiến đầy hứa hẹn, ngay cả khi không kết hôn với con gái của Rowland Temple. Leo đã nói với tôi, tài năng của anh đã có thể đưa anh đi rất xa.”
“Tài năng là đủ thôi sao. Thật ngây thơ khi nghĩ vậy”
“Thế hả. Vậy thì ngây thơ có vẻ là một nhược điểm chung của nhà Hathaway”.
“Amelia,” anh thì thầm. “Thật không giống em chút nào khi tỏ ra cay nghiệt”
Nàng cúi đầu xuống. “Anh không biết bây giờ tôi thế nào đâu”
“Anh muốn có cơ hội tìm hiểu.”
Câu nói gợi ra thoáng giật mình đầy hoài nghi của nàng. “Không có lợi gì khi nối lại mối quan hệ với tôi, Christopher. Tôi không giàu có, hoặc là có nhiều mối quan hệ có lợi cho anh. Không có gì thay đổi kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau.”
“Có lẽ anh có thay đổi. Có lẽ anh đã nhận ra anh đã mất đi những gì.”
“Từ bỏ đi,” nàng bác lại lời anh, tim nàng đang đập một cách đau đớn.
“Từ bỏ ư”, anh thừa nhận với một giọng mềm mại. “Anh là một thằng ngốc và một kẻ ti tiện, Amelia. Anh sẽ không bao giờ yêu cầu em bỏ qua cho những gì anh đã làm. Nhưng ít nhất hãy cho anh cơ hội để sửa đổi. Anh muốn được giúp đỡ gia đình em, nếu có thể. Và để giúp anh trai em. “
“Anh không thể,” Amelia nói. “Anh đã thấy anh ấy đã trở thành cái gì rồi đấy.”
“Anh ấy là một người có tài năng nổi trội. Sẽ thật là tội lỗi nếu để phí hoài chúng. Có lẽ, nếu anh có thể làm bạn với anh ấy một lần nữa ...”
“Tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ dễ dàng tiếp nhận điều đó.”
“Anh muốn giúp anh ấy. Bây giờ, anh có ảnh hưởng với Rowland Temple. Việc bỏ trốn theo trai của con gái khiến ông ta có ý thức nghĩa vụ với anh.”
“Thật thuận tiện cho anh làm sao!.”
“Anh có thể làm Leo quan tâm đến công việc một lần nữa. Nó có lợi cho cả hai người bọn anh.
“Nhưng làm thế sẽ có lợi gì cho anh?” nàng hỏi. “Tại sao anh lại thích hứng lấy rắc rối vì Leo?”
“Anh không phải là một tên đểu cáng hoàn toàn. Amelia, anh có một lương tâm, mặc dù một phần nào đó không được dùng đến. Không dễ dàng gì để sống với những ký ức của những người đã từng bị anh làm tổn thương. Kể cả em và anh trai em.”
“Christopher”, nàng thì thầm, ném cho anh một cái nhìn phân vân. “Tôi không biết phải nói gì. Tôi cần một thời gian để xem xét những điều này”
“Bao nhiêu lâu mà em muốn”, anh nói nhẹ nhàng. “Nếu anh không thể từng là những gì đã có với em, anh sẽ phải hài lòng với tư cách là một người bạn-trong-chờ đợi.” Anh ta hơi mỉm cười, đôi mắt đầy ánh dịu dàng. “Và nếu em có bao giờ muốn hơn thế, chỉ cần nói một từ thôi là tất cả sẽ thành hiện thực.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...