Sau khi Phó Hành Vân thành danh, phim truyền hình, banner quảng cáo, app điện thoại di động, nơi nơi đều xuất hiện hình ảnh của anh.
Sự tồn tại của anh tựa như một tấm lưới vừa dày vừa rộng, quấn lấy Văn Thệ Xuyên đang sa sút tinh thần giam vào bên trong, làm hắn không thở nổi.
Đoạn thời gian Văn Thệ Xuyên khủng hoảng nhất, hắn gặp Trần Hân.
Hôm đó hắn ngồi trong quán bar cũ nơi hắn quen biết Phó Hành Vân, Trần Hân khi ấy cũng không có danh tiếng gì, mới đóng được một bộ web drama vốn nhỏ chẳng có ai xem, thậm chí còn không được xưng là diễn viên.
Tửu lượng của Văn Thệ Xuyên luôn không tồi, hơn nữa chưa bao giờ phóng túng để mình uống say, cùng lắm chỉ hơi ngà ngà.
Trần Hân gọi hai ly rượu, đến ngồi bên cạnh, đẩy một ly sang cho hắn.
Văn Thệ Xuyên không thèm ngẩng đầu, đẩy ly rượu về chỗ cậu ta, Trần Hân cũng không nhụt chí, cứ ngồi lì bên cạnh, vươn ngón tay gõ gõ lên tay hắn, mềm giọng hỏi: "Anh trai này, hình xăm trên tay anh là cái gì thế?"
Hắn ngẩng đầu nhìn Trần Hân một cái, sửng sốt mất hai giây, mà cũng chỉ ngắn ngủi hai giây.
Diện mạo Trần Hân có ba phần tương tự Phó Hành Vân, dưới ánh sáng tù mù trong quán bar trông càng giống hơn, đến ánh mắt sợ sệt kia cũng giống.
Nhưng Trần Hân trông như một con thỏ vô hại, mà Phó Hành Vân thì luôn che giấu nỗi khiếp đảm của mình, tựa như một con mèo con đi lạc, càng sợ sệt lại càng hung hăng.
Văn Thệ Xuyên không nói với cậu ta lời nào, ngẩng đầu ra hiệu với bartender ý nói ghi sổ tiền rượu rồi đứng dậy đi về.
Trần Hân thật sự càng để ý đến Văn Thệ Xuyên hơn, ba ngày thì hết hai là cắm ở quán bar, còn đi tìm người này người nọ hỏi thăm đủ thứ về hắn.
Nghe được chuyện của Phó Hành Vân, cậu ta thầm nghĩ mình có lẽ còn cơ hội, thế là càng đeo bám hết lần này đến lần khác.
Văn Thệ Xuyên thì không nói lời từ chối cậu ta thẳng mặt, không phải hắn có ý tứ mập mờ gì, mà là hắn thật sự hoàn toàn không để ý.
Nghe Phó Hành Vân kể lại, hắn đột nhiên nhớ ra, hình như đúng là từng có chuyện như thế.
Ngày đó hắn uống quá nhiều, chính xác là cực kỳ vô cùng nhiều, hắn cũng không nhớ vì sao mình lại uống, ngã xuống giường là gần như hôn mê.
Thời điểm tỉnh lại, thấy trên mặt giường la liệt chai rỗng, hắn trở mình một cái, mấy chai rượu lăn xuống đất, vỡ tan tành.
Đầu hắn đau như muốn nứt ra, không thèm thu dọn, cứ như vậy nằm trên giường.
Hắn uống say, ngủ cũng không yên ổn, hắn nằm mơ suốt đêm, trong mơ đều là Phó Hành Vân, mà cụ thể mơ thấy cái gì, chính hắn cũng không rõ.
Hắn mơ mơ màng màng đứng dậy rửa mặt, tính xuống lầu tìm cái gì ăn lót dạ.
Mặt trời đã ở trên đỉnh đầu, phơi cho hắn một trận choáng váng, khiến hắn suýt nữa thì té ngã trên cầu thang.
Hắn dứt khoát đỡ đèn đường ngồi xổm xuống hút điếu thuốc, toàn thân giống như đi mượn, vừa nhả khói vừa phát ngốc.
Đúng lúc này Trần Hân đi tới, không biết cậu ta hỏi được ở đâu thông tin Văn Thệ Xuyên sống ở chỗ này.
Hắn chỉ mơ hồ thấy một bóng người từ hướng ngược sáng đi tới, gương mặt mơ hồ không rõ, dáng vẻ trông rất giống Phó Hành Vân.
Văn Thệ Xuyên nhớ mang máng bọn họ từng hôn môi ở chỗ này.
Đó là một buổi tối mùa đông, trời đổ tuyết, Phó Hành Vân không biết là bị chạm dây thần kinh nào đột nhiên hô hào nói muốn ăn kem, Văn Thệ Xuyên cố ý từ chối ngược, nói ngoài trời lạnh lắm, không thể ăn kem.
Hai người thật thật giả giả đấu võ mồm qua lại một chút, cuối cùng Phó Hành Vân tức tối tự chạy đi mua kem.
Văn Thệ Xuyên ngồi xổm bên dưới cột đèn đường chờ anh, bị gió lạnh thổi đến run bần bật, mấy khớp ngón tay ửng hồng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi.
Không bao lâu sau, Phó Hành Vân trở lại, trên người mặc cái áo lông vũ to dài đến muốn quét đất của Văn Thệ Xuyên, quấn một vòng khăn quàng cổ màu đỏ, khiến gương mặt bị thu lại bé tí, tay anh cầm một que kem, vừa ăn vừa đánh hắt xì.
"Đáng đời lắm." Văn Thệ Xuyên nhả điếu thuốc ra, mắng một câu.
Phó Hành Vân lạnh đến sắp hỏng rồi, cả môi và đầu lưỡi đều đông lạnh đến tê rần, nói cũng không rõ chữ, nhưng vẫn không chịu nhận sai.
Anh tiến lên, dí đôi môi lạnh như băng vào mặt Văn Thệ Xuyên, hắn dùng cái tay không cầm thuốc lá túm gáy anh lại, cùng anh hôn môi, môi lưỡi Phó Hành Vân dần dần nóng lên, hơi thở phả ra đều là sương trắng.
Que kem đã bị rơi xuống nền tuyết, Phó Hành Vân giả vờ giả vịt trách móc: "Hại em rơi mất kem rồi, đang ăn ngon, lãng phí."
Văn Thệ Xuyên nói: "Tôi mua lại cho em một cây nhé?"
Phó Hành Vân vội vàng túm hắn lên lầu: "Không mua nữa không mua nữa, phí tiền.
Đi thôi, về nhà ngủ."
Trong lúc nhất thời, đầu óc sau cơn say phân không rõ hồi ức và hiện tại, ranh giới giữa cảnh trong mơ và hiện thực cũng chồng chéo lên nhau, người đi tới đứng ngược sáng kia quá giống người trong lòng hắn.
Văn Thệ Xuyên hơi mờ mịt, người nọ lại cong lưng, dán sát lại gần mặt hắn, hắn theo quán tính đưa tay lên đỡ lấy gáy người đó.
Nhưng chỉ đến khi gương mặt bọn họ đã sát đến trình độ có thể phân biệt rõ ràng, Văn Thệ Xuyên như bị một xô nước đá dội vào đầu, tỉnh táo lại trong nháy mắt —— người này không phải Phó Hành Vân.
Hắn nhanh chóng đẩy Trần Hân ra, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy lại bị Phó Hành Vân nhìn thấy, Văn Thệ Xuyên không biết nên nói gì.
Thế gian có rất nhiều chuyện trùng hợp, trùng hợp đến mức nghe như bị sắp đặt.
Quả nhiên, Phó Hành Vân đứng trước mặt hắn hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Làm gì có chuyện khéo như thế, ai mà tin được?"
Nhưng kỳ thật Phó Hành Vân lập tức tin, cho dù Văn Thệ Xuyên nói là vì Trần Hân không cẩn thận giẫm vỏ chuối trượt té, lúc ngã xuống tình cờ chạm môi hắn, anh cũng sẽ tin, chỉ cần hắn có một chút xíu ý muốn giải thích.
Trong lòng anh âm thầm tự an ủi: phẩm vị Văn Thệ Xuyên sẽ không kém cỏi như thế đâu.
Phó Hành Vân nói thêm: "Lần trước tôi đi thử vai còn trông thấy cậu ta đến phòng làm việc của anh đấy."
Văn Thệ Xuyên giải thích: "Tôi không gặp, cậu ta không có lịch hẹn trước, không ai để cậu ta vào trong."
"Thế..." anh tiếp tục truy vấn, "Thế vừa nãy, anh nói gì với cậu ta?"
Tốc độ nói của Văn Thệ Xuyên rất nhanh, cứ như hắn chỉ cần nói chậm đi một chút thôi sẽ không đủ làm Phó Hành Vân yên tâm: "Nói cậu ta đừng phá em nữa, cho dù chúng ta không ở bên nhau, tôi cũng sẽ không đến với cậu ta."
Không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người lập tức hạ xuống, vốn dĩ bọn họ đều đang tức giận như hai trái bóng căng tròn, chỉ cần chọc một cái sẽ nổ tung.
Nhưng hiện tại, bóng bay đã "xì" một tiếng xẹp xuống.
"Cốc cốc cốc ——" bên ngoài có người gõ cửa.
Phó Hành Vân dừng lại, xoay người mở cửa, thấy Dư Hướng Vãn đứng bên ngoài, trên mặt viết đầy lo lắng: "Hai người cãi nhau đấy à?"
"Không, nói chuyện hơi hăng chút thôi." Phó Hành Vân lấp liếm.
Dư Hướng Vãn còn lâu mới tin: "Tôi mang đồ ăn đến cho hai anh đây, chưa ăn gì mà cách một cái hành lang ai ai cũng nghe tiếng hai người ầm ĩ rồi..."
Văn Thệ Xuyên đứng sau lưng Phó Hành Vân, lướt qua vai anh, một tay nhận khay đồ ăn Dư Hướng Vãn đem tới, nói một câu "cảm ơn", tay kia kéo cửa lại.
Bây giờ trước mặt Phó Hành Vân là cánh cửa phòng, anh cúi thấp người xuống, chui ra khỏi cánh tay Văn Thệ Xuyên.
Hắn xoay người lại, "Đến lượt em nói."
Phó Hành Vân giả ngốc, bầu không khí căng thẳng vừa rồi đã bay sạch.
Hốc mắt anh vì trận khắc khẩu vừa rồi nên vẫn còn hồng hồng, nhưng tâm tình đã tốt lên nhiều lắm.
Anh cầm lấy một chiếc cupcake từ cái khay trên tay Văn Thệ Xuyên, làm bộ như rất hứng thú ngắm nhìn cái bánh, dùng ngón tay gảy gảy lớp kem trên mặt bánh, còn liếm ngón tay để nếm hương vị, nhỏ giọng, "Nói chuyện gì cơ..."
Văn Thệ Xuyên buông khay xuống, nhìn Phó Hành Vân ăn bánh kem, cũng không nói thêm lời nào.
Hắn nhìn chăm chú đến mức Phó Hành Vân không dám ngẩng đầu lên, miệng dính đầy kem, nuốt cũng không được mà không nuối càng không xong.
Lúc này tâm trạng anh đang rất vui, toàn thân nhẹ bẫng, giống như chỉ cần bị thổi một hơi là sẽ bay thẳng lên trời.
Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng, nhưng sự im lặng này không khiến cho bầu không khí đặc quánh lại, Phó Hành Vân né tránh ánh mắt hắn, tựa như đang nhảy một điệu Tango người tiến kẻ lùi.
Một lát sau, Phó Hành Vân ăn xong cái bánh trên tay, liếm sạch cả mấy mẩu vụn rơi xuống kẽ ngón tay mình.
Sau đó thì không còn lý do gì để lấy cớ nữa, Phó Hành Vân đành làm bộ như thật hắng giọng một chút.
Văn Thệ Xuyên ngồi trên sô pha, anh nhón chân ngồi lên cái bàn làm việc gần đó, bàn hơi cao, khiến hai chân anh lắc lư giữa không trung.
Anh kéo dài âm ra, làm như học sinh tiểu học không muốn trả lời câu hỏi của giáo viên.
"Chuyện với người đại diện Mạnh Thanh của tôi ấy à, quan hệ giữa chúng tôi khá tốt..."
Văn Thệ Xuyên hỏi tiếp: "Rất tốt sao?"
Phó Hành Vân dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy khe hở trên bàn, chậm rãi nói: "Rất tốt nha, không có anh ấy thì sao tôi ra mắt được, ít nhiều cũng nhờ ơn anh ấy, nếu không bây giờ chẳng biết tôi sống ra sao nữa."
Văn Thệ Xuyên chỉ "ừ" một tiếng, ý là, tôi biết rồi, sau đó thì sao?
Phó Hành Vân mỉm cười: "Sau đó, tôi không biết lấy gì trả ơn, đành lấy thân báo đáp."
Văn Thệ Xuyên không tức giận, loại nói phét khiêu khích ngoài miệng này của Phó Hành Vân căn bản không chọc giận được hắn.
Nói cho cùng, hắn cũng không hoàn toàn tin giữa Phó Hành Vân và Mạnh Thanh có quan hệ gì, ghen ghét và phẫn nộ của hắn thực ra chỉ nhằm vào khoảng thời gian hai người chia xa, suốt mấy năm trời không thể can thiệp bất kỳ chuyện gì vào cuộc sống của đối phương.
Hắn thấp giọng: "Còn ơn tri ngộ của tôi thì sao, em định báo đáp như thế nào?"
Phó Hành Vân chớp chớp mắt, chậm chạp đỏ mặt, nhưng cố tình muốn ra vẻ mặt mình rất dày, bày ra bộ dáng thạo đời.
Anh nhảy từ trên bàn xuống, đi về phía Văn Thệ Xuyên, tách hai chân ra ngồi trên đùi hắn, tay vịn vào vai hắn, híp mắt cười nói: "Sao nào, đạo diễn Văn muốn quy tắc ngầm tôi sao?"
Lần trước nói ra câu này, hai người bọn họ vẫn còn đang đấu qua đấu lại, lời nói như dao găm phóng vào người nhau.
Nhưng lúc này không giống như thế nữa, ngữ điệu của anh nhẹ như lông chim, quét qua làm vành tai Văn Thệ Xuyên ngứa ngáy.
Hơi thở của Phó Hành Vân còn mang theo vị ngọt của bánh kem, ngọt đến phát ngấy.
Văn Thệ Xuyên nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, ánh mắt tối lại.
"Phải xem biểu hiện của em."
Cuối cùng hai người một trước một sau đi ra chỗ mọi người, ngoại trừ Dư Hướng Vãn không ngừng dùng ánh mắt đầy ẩn ý đi đánh giá bọn họ, những người còn lại đều không chút tò mò về sự biến mất của hai người.
Cả hai đứng cách nhau một cái sân thượng, ăn ăn uống uống phần mình, thi thoảng tầm mắt chạm phải nhau lại nhanh chóng dời đi, đôi môi Phó Hành Vân đỏ hơn bình thường, nhưng không ai biết nguyên nhân, ngoại trừ chính hai người.
Lúc tan cuộc thì đêm đã khuya, mọi người đều có chút say đến đỏ mặt, hẹn nhau gặp lại vào ngày công chiếu phim chính thức.
Dư Hướng Vãn ở luôn trong phòng làm việc, sau khi nhậu xong thì đánh cái ngáp đi ngủ.
Phó Hành Vân ở lại sau cùng, anh vừa uống rượu xong, phải gửi tin nhắn gọi Tiểu Giang đến lái xe đưa anh về.
Văn Thệ Xuyên nói: "Để tôi đưa em xuống."
Phó Hành Vân gật đầu, hai người đi vào thang máy.
Buồng thang máy nhỏ hẹp, ánh đèn trắng bệch, hơi thở của hai người chồng lên nhau, đột nhiên bọn họ lại tiến vào trạng thái giằng co ái muội.
Phó Hành Vân nhìn con số hiển thị tầng lầu trên bảng điện tử, vô cớ nhớ lại thời bọn họ vừa quen nhau, rồi đến đoạn thời gian không còn ở bên nhau nữa.
Phó Hành Vân làm việc ở quán bar đến tận đêm khuya, một ly tequila của Văn Thệ Xuyên cũng uống đến khuya.
Quán đóng cửa, bọn họ không nói qua với nhau được mấy lời, nhưng lại ăn ý đến khó hiểu cùng nhau đi trên con đường không bóng người.
Phó Hành Vân đi phía trước, Văn Thệ Xuyên cho tay vào túi, đốt thuốc lá đi phía sau.
Chờ đi đến dưới lầu phòng thuê trọ của Phó Hành Vân, hai người lại ăn ý tạm biệt.
Văn Thệ Xuyên nói một câu "ngủ ngon", sau đó ngồi xổm bên vệ đường hút xong điếu thuốc mới đứng lên đi về.
Phó Hành Vân sau khi lên trên phòng sẽ nhìn xuống đường qua khe hở bức màn, đôi khi ánh mắt chạm nhau, anh lập tức đỏ mặt, vội vàng lùi vào nhà tắm rửa đi ngủ.
Lúc đó là sự rung động của mối tình đầu, mà bây giờ lại có một chút bất đồng vi diệu.
Ngay cả không khí cũng trở nên nóng rực đầy mờ ám, tựa như chỉ cần một đốm lửa nhỏ lạc vào là sẽ châm ngòi nổ tung.
Hai người đứng sóng vai, Phó Hành Vân cảm thấy quạt thông gió của thang máy này tản nhiệt quá kém, toàn thân anh đều khô nóng khó chịu, chóp mũi rịn mồ hôi.
Chờ cho cửa thang máy mở ra một đoạn nhỏ, anh lập tức lách người ra ngoài, cắm đầu đi về phía cửa, đến lúc gió lạnh thổi vào người mới thấy khá hơn một chút.
Văn Thệ Xuyên đi đằng sau anh, "Chưa tới sao?"
Phó Hành Vân cúi đầu nhìn điện thoại, Tiểu Giang nói khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi.
Xe Phó Hành Vân đậu sau chỗ ngoặt dưới tàng cây, anh đứng dựa vào gốc cây to lớn, cảm thụ cơn gió lạnh thổi dịu đi hơi nóng trên mặt.
Văn Thệ Xuyên đứng cách Phó Hành Vân vài bước chân hút điếu thuốc lá, yên lặng đứng chờ cùng anh.
Đột nhiên Phó Hành Vân hỏi: "Biểu hiện của tôi hôm nay thế nào?"
Văn Thệ Xuyên nhả ra một ngụm khói, cúi đầu bật cười.
Hắn tiến lên một bước, cúi đầu, Phó Hành Vân ngầm đồng ý hé môi, nụ hôn của bọn họ được tán cây rậm rạp che giấu.
Cánh tay cầm điếu thuốc của Văn Thệ Xuyên được hắn kéo ra xa, sợ vô ý làm bỏng Phó Hành Vân.
Anh thật sự quá thích hôn môi với hắn, chỉ cần chóp mũi cọ vào nhau đã đủ thích rồi.
Bọn họ tách ra đúng lúc Tiểu Giang đi tới, thời gian vừa vặn đốt một điếu thuốc.
Văn Thệ Xuyên trả lời: "Biểu hiện tạm được, lần sau cố lên."
Phó Hành Vân trừng hắn một cái không hề có lực uy hiếp, kéo cửa xe ra ngồi vào ghế sau.
Xe khởi động rồi nhanh chóng chạy đi, Tiểu Giang nhìn đôi mắt anh qua kính chiếu hậu, hỏi: "Anh, hôm nay tâm trạng không tồi ạ?"
"Ừ," Phó Hành Vân cười, "Phim cắt khá lắm.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...