Bên Bờ Vực Thẳm


Ngày hôm sau, chú của Cung Trạch - Cung Đại Hà cuối cùng cũng cho anh xuất viênj trở về nhà, còn dặn anh là không được uống rượu nữa nếu không muốn chết sớm.
Nhưng anh lại cảm thấy, nếu cứ sóing một cách vô nghĩa như vậy thì sống lâu có tác dụng gì chứ.

Đối với anh, một tháng không có Dĩ Ái bên cạnh là quá dài, nó khiến anh cảm thấy trống vắng, lúc nào cũng đao đáo tìm kiếm một người trong vô vọng.

Anh có cảm giác như mình thật sự sắp không trụ nổi nữa rồi, căn bệnh này, sự nhung nhớ này đã không còn chữa được bằng thuốc nữa.
Anh mệt mỏi trở về Cung gia, đôi mắt thơ thẩn, có thể nhìn thấy rõ sự mệt mỏi và quầng thâm mắt, thậm chí anh còn gầy hơn trước rất nhiều.

Chỉ một tháng qua đi nhưng lại có cảm giác như là anh đã già đi mấy tuổi.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng cười khanh khách của trẻ con, đó là tiếng cười quen thuộc của Điềm Điềm.

Anh còn tưởng đó là ảo giác của anh, nhưng không ngờ mẹ của anh thật sự đang bế Điềm Điềm cười đùa trong phòng.
Cung Trạch hơi sững người ra, hai mắt mở to, cả buổi cũng không lên tiếng, thấy vậy, mẹ anh mớu mở lời trước.
"Con về rồi à? Nào, con mau lại đây xem, Điềm Điềm nhìn thấy con hai mất liền sáng rực, chắc chắn là con bé rất nhớ con." Bà ấy không nhắc gì đến Dĩ Ái, cố tình lơ đi như chưa xảy ra chuyện gì.
"Dĩ Ái đâu? Mẹ đã làm gì rồi?" Trong lòng anh cuồn cuộn lên sự bất an, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Mẹ anh vốn dĩ không muốn nhắc đến chuyện này nên sắc mặt có chút ảm đạm: "Con không cần lo, mẹ đã đưa cho cô ta một số tiền rồi, cũng không để cô ta chịu thiệt thòi, cứ coi như đó là công lao của cô ta sinh cho Cung gia một đứa cháu."
"Sao mẹ có thể nói như vậy? Con và cô ấy vẫn chưa ly hôn, cô ấy vẫn là vợ của con." Anh gằn giọng, ánh mắt chứa đầy sát khí và sự bực tức.
"Vậy thì sao chứ? Đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Hơn nữa cô ta có gì tốt mà con lại phải tự hành hạ chính mình như vậy? Con thấy có đáng không? Rõ ràng là cô ta không xứng." Bà ta tức giận lớn tiếng khiến cho Điềm Điềm hoảng sợ mà bật khóc, không gian vốn dĩ im ắng lại trở nên nặng nề một cách khó hiểu.
Cung Trạch đưa mắt nhìn Điềm Điềm nhưng sau đó vẫn lạnh nhạt xoay gót bỏ đi: "Bây giờ con không muốn nói chuyện với mẹ."
"Cung Trạch, nếu hôm nay con bước ra khỏi căn nhà này thì sau này con đừng gọi mẹ là mẹ nữa." Bà ấy tức giận buột miệng nói ra những lời này nhưng sau đó lại cảm thấy hối hận.
"Tùy mẹ." Dứt lời, anh sải bước đi ra khỏi phòng trước sự sững sốt của bà ấy, bà ấy thật sự không ngờ, lời nói của bà ấy đã không còn tác dụng với anh nữa, trong lòng anh, bà ấy đã không còn là người quan trọng nhất, là người mẹ mà anh kính trọng nhất nữa, mà bây giờ, trong tim anh, trong tâm trí anh chỉ còn tồn tại một cái tên thôi, đó là Cố Dĩ Ái.
...
Sau khi biết được chỗ ở của Dĩ Ái, Cung Trạch đã lập tức lái xe đến đó, anh cứ tưởng là cô đã đến thàmh phố khác nhưng không họ cô lại ở một nơi tồi tàn này, một nơi mà anh không nghĩ đến.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến cho tim anh đau nhói, một người phụ nữ và một đứa trẻ, phải khổ sở thế nào mới có thể sống được ở nơi này chứ?
Cung Trạch bước vào trong, anh cất tiếng gọi tên cô nhưng không có ai trả lời, chỉ thấy trong nhà rất bừa bộn.

Anh có vào phòng tìm thử nhưng cũng không thấy bóng dáng cô đâu.
Sau khi hỏi chủ nhà thì anh mới biết, sau sự việc ngày hôm đó, cái ngày mà Điềm Điềm bị đưa đi thì đã không còn thấy cô đâu nữa.


Nhưng cũng nhờ vậy mà anh mới biết mẹ anh đã ra tay tàn nhẫn với cô như thế nào, bức ép cô ra sao.

Cung Trạch ngồi trên chiếc sofa cũ, trong lòng rối bời, anh biết Điềm Điềm chính là tim, là gan của cô, cô thương con bé như vậy, chắc chắn sẽ không chịu khuất phục, nhưng cô có thể đi đâu được chứ?
Anh thật sự không biết cuộc truy đuổi này sẽ kéo dài đến khi nào, đến bao giờ thì anh mới có thể đứng trước mật cô và nói, anh yêu em, anh sẽ bảo vệ cho em và con?
"Dĩ Ái, em làm ơn cho anh một cơ hội đi được không? Rốt cuộc là em muốn trốn đến khi nào đây?" Anh mệt mỏi ngã lưng về sau, dùng tay che mắt, che đi nhưng giọt nước long lanh chảy tràn khoé mi.
Một lúc sau, có tiếng bước chân bước vào, người đó thấy cửa không khoá nên có chút vội vàng, đến khi nhìn thấy anh đang ngồi ở sofa, người đó mới thật sự hoảng sợ, cả kinh lao đến nắm lấy cổ áo của anh.
"Sao anh lại ở đây? Dĩ Ái đâu rồi?" Hai mắt Châu Khâm trợn trừng, có cảm giác như sắp ra tay đánh người.
Cung Trạch cười khẽ hất tay của anh ấy ra: "Ha! Nếu như tôi mà biết cô ấy ở đâu thì tốt rồi."
"Anh nói vậy là sao hả? Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy? Anh mau nói đi, anh đã làm gì cô ấy rồi?" Châu Khâm gào lên, đáy mắt hiện lên sự lo lắng.
Chợt, Cung Trạch lại cảm thấy tức giận, sự bức bối trong lòng như bị dồn nén đến đỉnh điểm, anh dùng sức đẩy anh ấy ra, đồng thời hét lớn: "Mày là ai mà có quyền đứng đây chất vấn tao chứ? Hả? Mày có cái quyền gì? Mày nghĩ chỉ có mình mày biết lo lắng cho cô ấy thôi sao?"
"Anh lo lắng cho cô ấy? Anh lo lắng cho cô ấy bằng cách chà đạp lên lòng tự trọng của cô ấy, dồn cô ấy vào bước đường cùng như ngày hôm nay sao? Nếu anh thật sự lo lắng cho cô ấy thì cô ấy có phải chạy trốn khỏi anh không?"
"Mày hống hách cái gì chứ? Người cô ấy yêu là tao, không phải là mày, cô ấy chỉ có thể là vợ của Cung Trạch này thôi." Trong lòng anh cảm thấy ganh tị, cảm thấy ghen tuông, rõ ràng anh mới là chồng của cô, vậy mà người ở bên cạnh cô không phải là anh, mà lại là một người đàn ông khác.
"Bốp!!!"

Châu Khâm phát hoả, anh ấy tức giận dùng sức đấm vào mặt Cung Trạch khiến anh loạng choạng ngã về sau.
"Cung Trạch, anh tỉnh táo lại một chút đi, đã đến nước này rồi mà anh vẫn cho rằng cô ấy yêu anh sao? Anh cảm thấy anh hại xô ấy như vậy là chưa đủ sao? Rốt cuộc thì anh muốn hành hạ cô ấy đến khi nào đây? Có phải anh muốn ép chết cô ấy thì anh mới chịu buông tay không?" Dừng một lúc, Châu Khâm lại nói: "Cung Trạch, anh vốn dĩ không thiếu phụ nữ nhưng tại sao cứ phải tìm một người như Dĩ Ái mà trêu đùa chứ? Hay là anh cảm thấy cô ấy không đáng được yêu thương, không đáng được xem trọng?"
Cung Trạch không đánh trả cũng không vội đứng đậy, chỉ lấy tay chùi đi vết máu trên môi, giọng khàn khàn: "Nếu tao nói tao yêu cô ấy thì sao?"
Châu Khâm nheo mắt nhìn anh, khẽ cười một tiếng: "Anh không thấy bản thân mình buồn cười lắm sao? Lúc cô ấy yêu anh thì anh lại xem như không thấy, bây giờ cô ấy toại nguyện cho anh thì anh lại muốn cô ấy ở bên cạnh anh, chấp nhận tình yêu của anh.

Anh như vậy, đừng trách tôi cảm thấy khinh thường anh."
Nói xong, Châu Khâm nhanh chóng rời đi, anh ấy không muốn hít thở cùng bầu không khí với một người ghê tởm như Cung Trạch, cái người mà đã khiến cho Dĩ Ái đau khổ, đánh cướp đi nụ cười của cô.
Đột nhiên, Cung Trạch lại nở một nụ cười khổ, bản thân anh cũng cảm thấy khinh thường chính mình.

Anh dựa vào đâu mà cầu xin tình yêu từ cô chứ? Anh dựa vào đâu mà bắt cô phải ở bên cạnh anh? Anh vốn dĩ...!không xứng có được nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận