Bên Bờ Vực Thẳm


Một tháng trôi qua, Cung Trạch vẫn chưa tìm ra được tung tích của cô, ngày ngày đều tìm đến rượu để giải sầu, không thì cũng lao đầu vào công việc, lúc nào trạng thái cũng căng thẳng, hay cáu gắt, anh thật sự không thể chịu cảm giác này thêm được nữa.
Thậm chí anh còn tìm đến bác sĩ, sử dụng thuốc an thần, thuốc ngủ, nhưng dường như là không có chút tác dụng nào.

Bác sĩ còn nói đây là tâm bệnh, không thể chữa bằng thuốc.

Nỗi đau đớn trong lòng...!không thể vơi đi bằng thuốc giảm đau.
Nhưng người ấy vậy mà không xuất hiện, cô muốn trốn đến khi nào đây?
Anh thầm nghĩ, có phải là cô đã đến một thành phố khác sống rồi không? Cô thật sự không muốn gặp lại anh nữa?
Thế nhưng, anh lại không biết, cô vẫn ở trong thành phố, vì cô không có nhiều tiền, chỉ có một ít tiền để dành nên không thể chạy trốn sang nước khác.

Cô chỉ có thể đến một nơi mà anh không tìm được, không nhìn thấy cô, nên cô đã đến một nơi cách Cung gia và Cung thị rất xa, chắc chắn là anh sẽ không nghĩ đến nơi này, cũng không vô tình đi ngang qua đây.
Ở đây là một nơi khá vắng vẻ, nó không phải là khu ổ chuột nhưng quả thật có hơi tồi tàn, nơi đây là một góc khuất của thành phố phồn hoa, náo nhiệt.
Vì không có đủ kinh phí lại phải mua sữa cho Điềm Điềm nên cô đã thuê một ngôi nhà ở dưới tầng hầm, tuy hơi nhỏ những vẫn có thể sinh hoạt bình thường.
Nhưng khi đặt cọc xong tiền nhà thì trong tay cô đã không còn nhiều tiền, cô phải đi làm thêm, sáng cô sẽ làm thêm ở quán cà phê, tối đến cô sẽ đi rửa bát ở nhà hàng, thỉnh thoảng còn đến một con đường đông đúc người qua lại để bán những bức tranh do tự tay mình vẽ, cô còn làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.
Trong một tháng này cô đã không còn là Cố Dĩ Ái, cô đã tự đặt cho mình một cái tên mới là Tử Niệm, không có họ, cô muốn quên đi rất cả, cô muốn những kí ức, sự nhớ nhung kia đều rơi vào cõi chết, không còn liên quan gì đến cô cả.
Và cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, đây là khoảng thời gian mà cô vui vẻ nhất trong đời, cô có thể ở bên Điềm Điềm, tự tay chăm sóc cho con bé, được mọi người quan tâm, giúp đỡ.
Mỗi lần đến chỗ làm việc cô đều đưa Điềm Điềm đi theo, lúc đầu cô còn sợ sẽ làm phiền người khác, sợ người khác sẽ không thoải mái, sợ Điềm Điềm sẽ chịu thiệt thòi, còn nhỏ như vậy đã phải cùng cô chịu khổ, nhưng không ngờ những người làm chung với cô đều thích con bé, con bé cũng rất ngoan, đã vậy bọn họ còn giúp cô trông nôm con bé, chơi cùng con bé, mua đồ chơi cho con bé.

Cô thật sự không ngờ rằng đời này cô lại gặp được những người tốt đến vậy, bọn họ đều rất hoà đồng, đây là cảm giác thoải mái mà cô chưa từng được biết qua.
Không những vậy, đến ông chủ quán cà phê cũng rất tốt với cô, thấy hoàn cảnh của cô không tốt ông ấy còn chủ động giúp đỡ cô, mua tranh của cô với giá cao, cô cứ nghĩ ông ấy chỉ là nhất thời muốn làm việc tốt, ấy vậy mà ông ấy thật sự treo tranh của cô lên để cho khách đến uống cà phê đều nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên có nhiều người biết đến tranh của cô đến vậy, còn khen là tranh rất đẹp, cô cảm thấy rất vui, cũng rất hạnh phúc.
Thì ra, tình người ấm nóng là hoàn toàn có thật, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, họ mang lại cho cô một năng lượng tích cực, cho cô biết cuộc sống này vẫn còn ý nghĩa đến nhường nào.
...
Ở một nhà hàng nhỏ, Cung Trạch cùng khách hàng đến đây bàn chuyện làm ăn.
Cũng không biết tại sao anh lại muốn đến đây, đây rõ ràng không phải là một ngà hàng năm sao, chỉ là một nhà hàng tầm thường, món ăn ở đây cũng không đắt đỏ, món đắt nhất cũng chưa đến năm trăm, khách hàng của anh cũng tỏ ra không thích ra mặt, vậy mà anh vẫn điềm nhiên gọi món.


"Cung tổng, anh thật sự muốn bàn chuyện làm ăn ở đây sao? Có phải hơi...!hơi không tôn trọng chúng tôi không?" Một người có vẻ rất thẳng thắn đã lên tiếng phàn nàn.
Anh lạnh lùng mân mê chiếc nhẫn cưới trên tay, mỗi lần tâm trạng không tốt anh đều mân mê chiếc nhẫn này, anh nói: "Không tôn trọng? Các người nghĩ giá trị của các người xứng để đến một nơi tốt hơn sao? Tôi nể mặt các người hạ thấp bản thân cùng đến đây bàn chuyện đã là tôn trọng lắm rồi.

Nếu không thích? Được, không tiễn."
Họ im lặng mội hồi, răng nghiến chặt nhưng sau đó vẫn cố nuốt cơn giận xuống, niềm nở nở nụ cười: "Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, nơi này thật ra cũng khá tốt mà.

Chỉ cần Cung tổng rộng lượng bao dung chúng tôi, chúng tôi đã thấy biết ơn lắm rồi."
...
Tính đến ngày hôm nay, đã tròn một tháng mà cô đến nhà hàng này làm việc, hôm nay cũng là ngày đầu tiên cô cầm trong tay những đồng tiền do mình cực khổ kiếm được sau một tháng làm việc.
"Đây là tiền lương của cô." Bà chủ nói.
Cô cuối đầu cảm ơn, sau đó nhẩm nhẩm đếm đếm thì phát hiện ra số tiền này không đúng, cô vội vàng trả lại số dư cho bà chủ.
"Bà chủ, chị có phải là nhầm gì rồi không?" Cô nói.

Bà chủ mỉm cười đẩy số tiền đó về phía cô: "Không nhầm đâu, đây là tiền thưởng của cô vì cô đã làm việc rất siêng năng."
"Nhưng mà..."
"Cứ xem như là tôi lì xì cho bé con đi, cô lấy số tiền này mà mua sữa cho con bé." Bà chủ nói.
Nghe thấy những lời này, cô rất xúc động, hai mắt đỏ hoe, trong lòng chợt thấy ấm áp: "Cảm ơn chị."
...
Sau khi bàn chuyện làm ăn xong, Cung Trạch ngồi trên xe hút một điếu thuốc rồi lại một điếu thuốc, trong lòng anh trống rỗng, anh không muốn trở về, đối diện với một căn phòng trống, những nỗi nhớ nhung vô tận, bị bóng đêm giằng xé.
Anh ngã lưng về sau, cánh tay đưa ta cửa sổ để cho tàn thuốc rơi ra bên ngoài, anh khẽ nhắm mắt, muốn để bản thân thư giãn một chút.
Ngay lúc đó, có một cô gái ẵm một đứa bé đi ngang qua, cô cười với đứa bé đang ngủ say trong tay mình, lướt qua chiếc xe sang trọng, mà người đàn ông trong xe hai mắt vẫn nhắm nghiền mệt mỏi gác tay lên mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận