Bên Bờ Vực Thẳm


Ngày hôm sau, sau khi phát hiện ra Dĩ Ái ẵm Điềm Điềm bỏ đi, Cung gia liền trở nên hỗn loạn, người làm trong nhà đều nháo nhào hết cả lên.
"Bà chủ, bà chủ, tôi tìm thấy thứ này ở trong phòng của thiếu phu nhân." Một người làm hốt hoảng chạy từ trên lầu xuống, trên tay là một tờ đơn ly hôn, còn có chữ kí của Dĩ Ái ở một góc.
Bà ấy cầm tờ đơn trên tay, mày nhíu chặt: "Cô ta là đang muốn giở trò gì đây? Còn dám đưa Điềm Điềm đi?" Bà ta tức giận siết chặt tờ đơn ly hôn khiến tờ giấy nhăn nhúm, sau đó bà ấy ra lệnh: "Nhanh lên, mau cho người tìm cô ta cho tôi, nhất định phải tìm ra cô ta bắt Điềm Điềm về, không thể để cho con cháu của Cung gia lưu lạc bên ngoài như vậy được."
Mọi người trong nhà bắt tay vào công cuộc tìm người, chủ còn một mình bà ấy ngồi ở ghế sofa, trong lòng nóng như lửa đốt, bà ấy không ngờ cô lại gan đến vậy, còn dám bế Điềm Điềm đi, dám chống lại bà ấy.

Nhưng còn một chuyện nữa bà ấy còn lo lắng hơn, đó là, Cung Trạch sắp trở về rồi.

...
Cả ngày hôm đó, người làm trong nhà đi tìm Dĩ Ái khắp nơi, còn đến tận Cố gia để dò hỏi nhưng lại không có kết quả, một chút manh mối cũng không có, cứ như là cô đã bốc hơi lên không trung, sau một đêm đã biến mất không còn dấu vết.
Nhưng cô có thể đi đâu chứ? Cô không có nhà để về, cũng không có bạn bè thân thiết sẵn lòng giúp đỡ cho cô, cô chỉ có một thân một mình, còn ẵm theo con nhỏ, vậy cô đã đi đâu?
"Bà chủ, không tìm được thiếu phu nhân.

Chúng tôi đã đi khắp nơi để hỏi rồi nhưng không ai nhìn thấy cả." Người làm đó cúi đầu sợ sệt, trên trán đổ đầy mồ hôi.
"Rầm!"
Bà ấy tức giận đập bàn và đứng dậy, chỉ trỏ vào mặt của người làm đó, gương hiện lên dấu vết của thời gian, ánh mắt giận dữ giống như một mụ phù thủy độc ác: "Đúng là vô dụng, rốt cuộc thì tôi nuôi các người để làm gì hả? Chỉ có một người phụ nữ với một đứa trẻ mà cũng tìm không ra."
"Bà chủ, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm người, bà chủ đừng giận." Người làm đó lo sợ, tay chân run rẩy, sợ sẽ bị đuổi việc, vì bọn họ rất cần tiền mà Cung gia lại trả lương cao hơn ở mấy chỗ khác.
"Hừ! Không tìm được thì các người không cần về nữa." Bà ấy gằn giọng, giận đến mức tim đập thình thịch, đến tay cũng hơi run.
"Được, được, chúng tôi đi ngay đây." Mọi người lại tiếp tục đi tìm, mặc dù trời đã sập tối.


Bà ấy thở hồng hộc, đều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó chầm chầm ngồi xuống ghế, miệng lầm bầm: "Đúng là lũ ăn hại."
...
Lại một ngày nữa trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì của Dĩ Ái, cô như một cơn gió nhẹ thoáng qua, phút chốc đã không còn thấy đâu, chỉ còn để lại sự lạnh lẽo, cũng như sự bức bối trong lòng mỗi người.
Và vô tình, Nhan Ngọc Viên cũng đã biết chuyện Dĩ Ái bỏ đi, khi cô ta biết chuyện này, trong lòng đã vô cùng vui mừng, vì cô ta chính là người chiến thắng.
Nhưng khi suy nghĩ kĩ lại cô ta lại có một vấn đề cảm thấy lo ngại, đó chính là Điềm Điềm, Cung phu nhân voi cùng coi trọng đứa cháu đầu lòng này, Cung Trạch cũng rất yêu thương đứa con gái từ trên trời rơi xuống này, nếu cứ tiếp tục thế này thì anh và cô sẽ mãi dây dưa không dứt, cô ta cũng không có cơ hội.
Nên, nếu như đứa trẻ này không còn thì sao? Giữa Dĩ Ái và Cung Trạch không còn cây cầu nối là Điềm Điềm nữa thì có phải cô ta mới hoàn toàn nắm trong tay phần thắng không?
Nghĩ như vậy, cô ta càng cảm thấy đúng, chỉ cần Điềm Điềm không còn trên đời này nữa, chỉ cần Dĩ Ái không còn bất cứ thứ gì để níu giữ Cung Trạch để chơi trò lạc mềm buộc chặt, thì cô...!chắc chắn sẽ thua một cách thảm hại và vô cùng khó coi.
Khoé miệng cô ta hơi nhếch lên, nụ cười dần dần mất đi nhân tính, ánh mắt thâm sâu khó lường, bây giờ cô ta không còn là một vị Nhan tiểu thư có tính cách ương bướng nữa mà là một con ác quỷ đội lốt người.
"Thật muốn xem bộ dạng nhếch nhác đó của cô ta, vừa bị mất con vừa bị Cung Trạch hắt hủi.


Ha! Xem cô lấy gì mà đấu với tôi."
Tiếp theo đó, Nhan Ngọc Viên đã thuê một đám người trong giang hồ, truy tìm tung tích của Dĩ Ái, cho dù là mất bao nhiêu tiền thì cô ta cũng chịu bỏ ra, chỉ cần tìm được Dĩ Ái, chỉ cần khiến cho Điềm Điềm không còn trên thế gian này nữa là được.
Nhưng với điều kiện phải nhanh và sạch sẽ, nếu như để Cung Trạch tìm ra người trước thì xem như mọi chuyện cô ta lên kế hoạch sẽ thành công cóc và Dĩ Ái lại có thêm cơ hội dây dưa với Cung Trạch.
Vậy nên, cô ta còn lén lút ra lệnh cho người của Nhan gia điều tra, bắt đầu một cuộc săn lùng vô cùng ghê rợn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận